Trong rừng cây nào đó ở vùng ngoại ô.

Ba người Hàn Tô đang truy kích người ở phía trước.

“Những người này hình như có chỗ dựa nên không sợ, trao đổi nghiêm túc mà lại không nghe.”

Hàn Tô cau mày.

“Nếu cứ tiếp tục đuổi theo sẽ sa bẫy đấy, thực lực của đối phương không yếu hơn chúng ta là bao, chúng có hai người, chúng ta cùng lắm là hai người nửa, có thực lực để đối đầu với chúng ta. Cứ trốn chạy như vậy là muốn dẫn chúng ta vào bẫy đấy.”

Minh Nam Sở nói.

Tô Thi: “...”

Nàng chính là một nửa đó, nhưng mà nàng đẹp, có thể khiến một số người thất thần.

Mặc dù bây giờ là trời tối.

Nhưng thực ra thực lực của nàng cũng không kém, nàng đã bước vào Binh Giả bát phẩm được một thời gian rồi.

Chỉ là thiếu cơ hội lập công thôi.

“Có Hắc Thử và Độc Xà đến gần, xem ra đã đến bẫy của chúng rồi.”

Hàn Tô dùng pháp bảo dò xét rồi nói.

“Được, Tô Thi ở lại đánh dã quái, ngăn cản những thứ này, Hàn Tô đi theo ta, chúng ta đổi tuyến đường.”

Minh Nam Sở vừa dứt lời thì trực tiếp đi về hướng bên cạnh.

Hàn Tô lập tức đi theo, để lại Tô Thi một mình đứng ở chỗ cũ.

Nàng thậm chí còn không kịp đưa ra ý kiến.

Nhưng bây giờ đưa ra ý kiến cũng không có tác dụng gì, tác dụng của một người không thể phát huy được, tác dụng của nửa người vẫn phải phát huy.

Nếu không thì chẳng còn mặt mũi gặp mọi người nữa.



Cho nên, phải chạy trốn về hướng nào?

Chít chít!

Xoạt xoạt!

Có tiếng Hắc Thử kêu và tiếng Độc Xà bò.

Sao mà Hắc Thử và Độc Xà lại có thể hợp tác vậy?

Tô Thi không hiểu gì bắt đầu lùi lại.

Thân là kẻ yếu, không cần phải gây thù hận, dã quái cũng có thể đuổi theo nàng.





Khoảng 9 giờ, Chu Tự đi đến vùng ngoại ô.

Có điều đi một vòng lâu cũng không gặp phải dã thú.

Không nhìn thấy chuột hay bất cứ thứ gì khác.

“Lẽ nào họ thật sự đi vào phó bản rồi?”

Trong thoáng chốc, hắn cảm thấy mình đã đoán sai.



Hắn nghĩ không phải ngày nào cũng có thể thấy dã thú.



Mười mấy năm trước hắn cũng không thường xuyên nhìn thấy.

“Dạo một vòng nữa, không có thì thì trở về.”

Nghĩ như vậy, hắn liền đi về hướng rừng cây xung quanh.

Mặc dù trời tối nhưng trăng đêm nay khá tỏ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy.

Chít chít!

Trên đường đi, hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc.



Sau đó hắn nhìn về phía âm thanh phát ra, có một ánh mắt màu đỏ mờ mờ.

Hắn không do dự bước lại gần.

Sau đó một con chuột lao ra và lao nhanh về phía hắn.

Bịch!

Nó bị Chu Tự một cước dẫm chết.

Lần này ánh sáng màu đỏ có phần sợ hãi và bắt đầu bỏ chạy.

Nhìn thấy con chuột to bằng con mèo, Chu Tự lấy đồng xu ra và bắn đi.

Điện nhảy ra từ đầu ngón tay…một đồng xu, chiêu này hắn cũng biết.

Điều đáng tiếc duy nhất nhất là, không có hiệu ứng đặc biệt như đèn điện.

Bịch!

Tiếng đập truyền đến.

Hắc Thử bỏ chạy bị đồng xu đập chết.

“Chạy trốn khá tốt đấy, làm sao mới có thể để chúng không chú ý đến ta đây?”



Suy nghĩ một hồi, Chu Tự định dùng loại công năng thứ 3 của vòng tay, che giấu khí tức.



Không biết đối phó với mấy con chuột có dùng tốt không.



Trong rừng cây, Tô Thi vốn dĩ vẫn đang chạy điên cuồng đột nhiên dừng lại.

Nàng thở gấp, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Rõ ràng đuổi theo lâu như vậy, sao lại đột nhiên cảm thấy không có con chuột hay Độc Xà nào đuổi theo nữa? Mất dấu rồi ư?”

Dưới sự tò mò, nàng định quay trở lại tìm đàn chuột, và nói với bọn nó là mất dấu rồi.



Tô Thi quay trở lại.

Nàng nắm chặt linh kiếm, cảnh giác xung quanh, đề phòng có Hắc Thử hoặc Độc Xà đánh úp.

Mặc dù nàng có hơi kém, nhưng cũng là tu chân giả bát phẩm, không đến nỗi đến mấy con chuột cũng không đối phó được.

Có điều nàng đã đi được một lúc, nhưng không hề bị đánh úp.

“Đi đâu rồi?”

Nàng có chút tò mò, quả thực không có dấu vết gì.

Đuổi theo nàng suốt dọc đường, lại đột nhiên biến mất, tại sao nàng quay lại tìm lại không tìm thấy Hắc Thử và?

“Lẽ nào đuổi theo Minh Nam Sở với Hàn Tô rồi ư?”

Nghĩ tới đây, sắc mặt của nàng liền không được tốt cho lắm.

Vốn dĩ chỉ tính một nửa, cuối cùng đến chuyện cỏn con như vậy cũng làm không tốt, một nửa cũng không được tính rồi.

“Phải đuổi theo bù đắp mới được.”

Tô Thi không do dự, nàng tăng nhanh tốc độ, hy vọng con chuột sẽ không ảnh hưởng đến Minh Nam Sở và Hàn Tô.

Có điều chỉ vừa mới tăng tốc thì mùi máu tanh nồng nặc bay tới.

Nàng ngay lập tức dừng lại, cầm linh kiếm lên, cảnh giác nhìn tứ phía.

Hành động cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Có mùi máu tanh đột nhiên bay tới, không có tiếng đánh nhau, hơn nữa còn các Hàn Tô họ rất xa.

Đây là…Có tu chân giả mới đang đến gần sao?

“Xong rồi xong rồi, tuyệt đối đừng là ma tu.”

Mặc dù sợ nhưng vẫn phải làm rõ ở đây có chuyện gì xảy ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương