Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì còn biết thông báo với Minh Nam Sở họ, nếu như là chuyện gì đó quan trọng mà không kịp phát hiện và thông báo trước thì có thể sẽ hại chết Hàn Tô và Minh Nam Sở.

Sau khi hít sâu một hơi, Tô Thi bắt đầu từ từ đi về hướng có mùi máu tanh toả ra.

Lần này không mất nhiều thời gian nàng đã nhìn thấy được, dưới ánh trăng, thi thể của một vài Hắc Thử và Độc Xà nằm rải rác tứ phía.



Khắp nơi đều là máu thịt be bét.

Nhìn thấy những thứ này, Tô Thi nhăn mày lại và cảm thấy buồn nôn.

Nhưng không dám cử động mạnh.

“Từ những xác chết này có thể thấy được đối phương không hề dùng thuật pháp. Cũng là Binh Giả bát phẩm giống như ta sao?”

Binh Giả bát phẩm mặc dù cũng biết một vài pháp thuật, nhưng đều chẳng có lực sát thương.



Đối phương không dùng thuật pháp, có lẽ thực lực cũng chỉ mạnh hơn nàng một chút.

Đồng phẩm có phân chia mạnh yếu, bất kể là ai, thì có lẽ nàng đều là bên yếu.

Không phải là công pháp của nàng kém, mà là không biết do nàng không biết sử dụng như thế nào.

Cho nên mới không dám có chút buông lỏng nào.

Nàng từng chút từng chút tiến về phía trước, đi tìm tu chân giả đã ra tay.

Chít chít!

Không bao lâu sau Tô Thi đã nghe thấy tiếng Hắc Thử kêu.

Thế nhưng rất nhanh sau đó âm thanh đã biến mất.



Lúc này nàng đi đến trước một sườn dốc.

Nơi này có rất nhiều xác chết của Độc Xà và Hắc Thử.

Khi nàng nhìn xuống phía dưới, đồng tử lập tức co lại.

Ở sườn dốc, có một bóng người, hắn một tay bắt lấy Hắc Thử, một chân giẫm nát Độc Xà..

Lúc này như thể sắp kết liễu Hắc Thử trong tay.

Nàng ngay lập tức lùi lại một bước, nhưng vừa hay lại giẫm phải xác Hắc Thử ở phía sau.

Phụt phụt!

Tiếng động vang lên.

Đối phương đã phát hiện.



Tô Thi trong lòng sợ hãi, lập tức không dám động đậy.

Lúc này, nàng thấy người kia quay người lại liếc nhìn mình.

Trong bóng tối, nàng nhìn thấy trên mặt người đó dính đầy những vết máu, trong mắt hắn như phát ra ánh sáng lấp lánh, khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Sau đó nàng nghe thấy đối phương trầm giọng nói:

“Ngươi cũng muốn giết à?”

Nói rồi nàng nhìn thấy đối phương vung tay, ném con Hắc Thử trong tay đến gần nàng.

Phốc!

Con Hắc Thử rơi xuống trước chân nàng, như thể đang muốn nàng giết nó.

Nhìn thấy ánh mắt hung ác của đối phương, Tô Thi cứng người không thể động đậy.

Nỗi sợ hãi trong lòng đang lớn dần.

Người này ở đâu ra vậy?



Những con Hắc Thử và Độc Xà này đều bị hắn bóp chết như vậy ư?

Quá, quá tàn bạo.



Chu Tự nhìn đối phương tỏ vẻ không hiểu.

Chuột và Độc Xà trên đường hắn đuổi theo đều có kích thước rất lớn.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều như vậy.

Giết như vậy tốn rất nhiều thời gian, may mà giết được nửa chừng bọn nó bắt đầu phản kháng, tất cả đều đuổi theo giết hắn.

Như vậy mới có thể giết hết mấy con chuột và rắn trong thời gian ngắn được.

Đáng tiếc số lượng quá lớn, máu bắn khắp người.

Đúng lúc hắn cảm thấy khóe mắt hơi ngứa thì đột nhiên phát hiện Tô Thi đang ở phía sau mình.



Ánh trăng bị che khuất nhìn không rõ lắm, nhưng chắc là đúng.

Nghĩ đến đối phương muốn đánh dã quái thăng cấp, hắn có lòng tốt ném con chuột sang để giúp nàng thăng cấp.

Còn một con cuối cùng, suýt chút nữa là bị hắn bóp chết rồi.

Có điều nhìn thấy đối phương trì trệ không ra tay, hắn khẽ cau mày lại, lúc nói chuyện không dám cử động mạnh, vết máu dễ chảy vào trong miệng:



“Ngươi không giết à?”

Nói rồi hắn bước tới, định qua đó giẫm chết con chuột kia.

“Đợi, đợi một chút.”

Tô Thi bị dọa cho lập tức nói.

Nàng cảm nhận được đối phương đã không còn kiên nhẫn nữa, nếu như nàng không giết, thì với sự hung tàn của hắn, người bị giết rất có thể là nàng.

Điều này giống như câu hỏi lựa chọn vậy, mà nàng giống với Hắc Thử, chỉ có thể có một người sống.

“Ta, ta giết, giết ngay đây.”

Giọng Tô Thi run lên.



Lúc này nàng giơ linh kiếm trong tay lên, nhắm mắt lại và đâm xuống.



Tròng lòng tràn đầy sự tội lỗi.



Tự muốn giết và bị uy hiếp phải giết là hai tâm lý hoàn toàn khác nhau.



Minh Nam Sở và Hàn Tô đuổi theo hai người phía trước, đối phương rất giỏi chạy trốn.

Muốn đuổi kịp hơi phiền phức.

Minh Nam Sở không do dự lấy ra hai cây kiếm nhỏ và ném chúng ra.



Ầm!

Cây kiếm nhỏ trực tiếp phát nổ ở phía trước, khiến cho hai người ở trước mặt không thể không dừng lại.

Như vậy mới kết thúc cuộc truy đuổi.

“Hai vị, bọn ta không có ác ý, chỉ là mong các ngươi đừng để thuộc hạ của mình là Hắc Thử và Độc Xà đến gần thành phố này quá. Điều này đều không có lợi cho chúng ta. Các ngươi không sợ sẽ chọc tới Thánh Tử của các ngươi sao?”

Hàn Tô nâng kính lên và nói.

Hắc Thử xuất hiện sẽ dẫn đến nhiều sự thay đổi.



Họ cũng không thể che giấu.

Nếu như vị Thánh Tử đó trực tiếp trách cứ họ, đến lúc đó Thanh Thành không chứa chấp nổi họ nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương