Đợi Tôi 28 Tuổi, Rồi Chú Lấy Tôi Nhé
-
Chương 17-2
Hai chú cháu nhà này,tính cách cà khịa nhau không khác gì mấy bà bán hàng quán ở chợ cả.Lúc này tôi nghe bên tai thấy tiếng nói,liền giật mình tỉnh dậy.Hai mắt mở to tròn,mồ hôi đổ liên hồi,có lẽ tôi vừa mơ một giấc mộng không được đẹp cho lắm.Chú Minh bị tôi làm cho giật mình,chú cứ nhìn tôi thôi.
Chú nói.
—Sao thế...cô vừa làm tôi giật mình đó..?
Tôi vừa mơ thấy mẹ,từng ánh mắt khuôn mặt mẹ tôi đều thấy rõ nét,đó là điều từ trước đến giờ tôi hằng mơ ước.Mẹ gặp tôi cười,ngừoi mẹ thấm đẫm máu,mẹ không nói rồi lại rời đi trong nước mắt với một làn khói trắng đầy huyền ảo.
Sao điều này lại khó khăn đến thế,tôi đã từng cố gắng thế nào để sống tốt trong quãng thời gian đó.Ngay cả trong giấc mơ tôi toàn những đau thương.
Cả căn phòng đang sáng điện bỗng tối om trong 1 giây do mất điện.Trong giây phút đó,chỉ một không gian đen tối bủa vây quanh tôi.Tôi tưởng mình như đã chết ở hiện tại.Rồi bỗng nhiên,tôi nghe thấy những tiếng bước chân,chú Minh đi tới,trên tay cầm thêm một cây nến với ánh sáng mỏng manh nhưng đủ thắp sáng một chút hi vọng ấm áp trong lòng tôi.
Tôi nhìn chú,không hiểu sao lúc ấy tôi lại rơi nước mắt.
Chú tiến lại gần hơn,đôi tay nhẹ nhàng đặt chiếc nến nhỏ trên bàn.Giọng có vẻ nhẹ nhàng hơn,tôi thấy chú lúc ấy giống như một vị thần.
—Cô có bị thương ở đâu không?
Tôi lắc đầu...
—Không....
—Tại cúp điện bất chợp quá nên tôi không kịp phản ứng.Chắc cô sợ lắm đúng không?
—Tôi sợ...
—Giờ không sao rồi
—Nếu những ngày điên cuồng này đến với chú thì sao..?
Những câu nói ngu ngốc mà tôi đang hỏi chú,có lẽ chú ấy thấy vô cùng nhảm nhí và không biết phải đáp lại như thế nào cho đúng?
—Những ngày qua chú biết tôi phải sống khổ sở thế nào không?Tôi thậm chí không thể ngủ,cũng không thể ăn được gì cả.Dù là làm việc,hay rảnh,ở cửa hàng,hay ở nhà,lúc nào tim tôi cũng thấy đau lắm.
Dù cho ai đó dễ đang quay lưng rời xa tôi,Tôi vẫn khó có thể quên được.Dù cho phải đau lòng,tôi vẫn muốn quên,thực sự muốn quên hết...
Chú ngồi xuống nghế,nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
—Tôi đang ở đây với cô rồi,khóc đi...Tôi sẽ lau nước mắt cho cô.
Tôi nhìn chú với ánh mắt rất khó hiểu.
—Sao chú lại đối xử tốt với tôi tốt như vậy?
— một lần thôi,tôi sẽ đợi cô khô nước mắt.
—Nếu chú là một người đàn ông thực thụ,chú sẽ yêu một đứa con gái như tôi chứ?Có khi nào trong một giây phút nhỏ nhoi,tim chú đã nhói đau khi thấy những giọt nước mắt của tôi chưa?
—Tôi....
—Chú sẽ lại mắng tôi ngu ngốc nữa đúng không?Dù lần này thôi,tôi muốn ở cạnh bên chú.
—Cô vừa nói cái gì cơ?tôi không nghe rõ...
Xiết chặt con tim mình lại,để nó có thể không mở lòng đón nhận thêm ai nữa,nhưng mấy ngày qua,tôi lại không hiểu sao bản thân mình lại thích chú ấy như vậy.Chú quả là hố sâu không đáy,tôi lầm lỡ bước vào mà không tìm thấy lối thoát cho riêng mình.Rõ ràng tôi biết,chỉ mình chú mới có thể cứu tôi thoát khỏi hố sâu này để đến với sự lãng mạn của hai ta.
Tôi thực sự đã quên Thắng hay chưa?tôi thực sự rung động trước chú ấy?
Tôi chỉ sợ bản thân mình lầm tưởng mà biến chú thành công cụ để mình có thể trả thù tình cũ.Lúc đó tôi sẽ vô tình đẩy chú thành miếng áo giáp để bảo vệ trái tim đã tổn thương của bản thân mình mà thôi.
—
Dường như tôi vẫn...
Chú nói.
—Sao thế...cô vừa làm tôi giật mình đó..?
Tôi vừa mơ thấy mẹ,từng ánh mắt khuôn mặt mẹ tôi đều thấy rõ nét,đó là điều từ trước đến giờ tôi hằng mơ ước.Mẹ gặp tôi cười,ngừoi mẹ thấm đẫm máu,mẹ không nói rồi lại rời đi trong nước mắt với một làn khói trắng đầy huyền ảo.
Sao điều này lại khó khăn đến thế,tôi đã từng cố gắng thế nào để sống tốt trong quãng thời gian đó.Ngay cả trong giấc mơ tôi toàn những đau thương.
Cả căn phòng đang sáng điện bỗng tối om trong 1 giây do mất điện.Trong giây phút đó,chỉ một không gian đen tối bủa vây quanh tôi.Tôi tưởng mình như đã chết ở hiện tại.Rồi bỗng nhiên,tôi nghe thấy những tiếng bước chân,chú Minh đi tới,trên tay cầm thêm một cây nến với ánh sáng mỏng manh nhưng đủ thắp sáng một chút hi vọng ấm áp trong lòng tôi.
Tôi nhìn chú,không hiểu sao lúc ấy tôi lại rơi nước mắt.
Chú tiến lại gần hơn,đôi tay nhẹ nhàng đặt chiếc nến nhỏ trên bàn.Giọng có vẻ nhẹ nhàng hơn,tôi thấy chú lúc ấy giống như một vị thần.
—Cô có bị thương ở đâu không?
Tôi lắc đầu...
—Không....
—Tại cúp điện bất chợp quá nên tôi không kịp phản ứng.Chắc cô sợ lắm đúng không?
—Tôi sợ...
—Giờ không sao rồi
—Nếu những ngày điên cuồng này đến với chú thì sao..?
Những câu nói ngu ngốc mà tôi đang hỏi chú,có lẽ chú ấy thấy vô cùng nhảm nhí và không biết phải đáp lại như thế nào cho đúng?
—Những ngày qua chú biết tôi phải sống khổ sở thế nào không?Tôi thậm chí không thể ngủ,cũng không thể ăn được gì cả.Dù là làm việc,hay rảnh,ở cửa hàng,hay ở nhà,lúc nào tim tôi cũng thấy đau lắm.
Dù cho ai đó dễ đang quay lưng rời xa tôi,Tôi vẫn khó có thể quên được.Dù cho phải đau lòng,tôi vẫn muốn quên,thực sự muốn quên hết...
Chú ngồi xuống nghế,nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.
—Tôi đang ở đây với cô rồi,khóc đi...Tôi sẽ lau nước mắt cho cô.
Tôi nhìn chú với ánh mắt rất khó hiểu.
—Sao chú lại đối xử tốt với tôi tốt như vậy?
— một lần thôi,tôi sẽ đợi cô khô nước mắt.
—Nếu chú là một người đàn ông thực thụ,chú sẽ yêu một đứa con gái như tôi chứ?Có khi nào trong một giây phút nhỏ nhoi,tim chú đã nhói đau khi thấy những giọt nước mắt của tôi chưa?
—Tôi....
—Chú sẽ lại mắng tôi ngu ngốc nữa đúng không?Dù lần này thôi,tôi muốn ở cạnh bên chú.
—Cô vừa nói cái gì cơ?tôi không nghe rõ...
Xiết chặt con tim mình lại,để nó có thể không mở lòng đón nhận thêm ai nữa,nhưng mấy ngày qua,tôi lại không hiểu sao bản thân mình lại thích chú ấy như vậy.Chú quả là hố sâu không đáy,tôi lầm lỡ bước vào mà không tìm thấy lối thoát cho riêng mình.Rõ ràng tôi biết,chỉ mình chú mới có thể cứu tôi thoát khỏi hố sâu này để đến với sự lãng mạn của hai ta.
Tôi thực sự đã quên Thắng hay chưa?tôi thực sự rung động trước chú ấy?
Tôi chỉ sợ bản thân mình lầm tưởng mà biến chú thành công cụ để mình có thể trả thù tình cũ.Lúc đó tôi sẽ vô tình đẩy chú thành miếng áo giáp để bảo vệ trái tim đã tổn thương của bản thân mình mà thôi.
—
Dường như tôi vẫn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook