Dối Lừa Của Thương Yêu FULL
-
Chương 2
Chiều nay cùng cha mẹ vào siêu thị, sau khi mua sắm xong thì cô xuống bãi đỗ ở tầng ngầm để lấy xe.
Bãi đỗ này rất âm u, chỉ mở vài ngọn đèn chập chờn thoắt mờ thoắt tỏ.
Cô túm chặt áo khoác len trên người, sải bước nhanh hơn.
Thật tình cô chẳng ưa nổi bầu không khí tăm tối, ngột ngạt đè nén nơi đây.
Cảm giác như ngay bên cạnh đang ẩn giấu một chiếc miệng máu khổng lồ sâu hoắm, chỉ cần đôi chút sơ sẩy là lập tức bị nó vồ lấy, nhai nuốt vào bụng, từ đấy chẳng còn thấy ánh dương.
Ngay đúng lúc đặt tay lên cửa xe, cô đột nhiên nghe có người lớn tiếng phía sau: “Chị dâu đấy phải không?”
Giọng tuy ngập ngừng, nhưng nhiều hơn cả là đầy bất ngờ.
Cô xoay người, mượn ánh đèn leo lét, nhìn ra đấy là một cậu thanh niên cao lớn, vạm vỡ, gương mặt góc cạnh, toát ra ấn tượng rõ rệt về một nhân vật của chính nghĩa.
“Cậu gọi tôi à?” Cô chỉ vào mình, ngạc nhiên xác nhận với cậu ta.
Cậu ta bước nhanh về phía cô, mặt mày đã vô cùng rạng rỡ vì tình cờ hội ngộ cùng người quen.
“Chị dâu, không ngờ lại gặp chị ở đây.” Cậu ta hơi căng thẳng xoa hai tay vào nhau.
Nói thật chứ, cô cũng đâu nhận ra cậu ta.
Phàm là người quen cũ, cô chẳng nhận ra bất cứ ai.
“Xin lỗi, tôi không biết cậu.” Dứt lời, cô liền mở cửa xe, chuẩn bị bước lên.
Cậu ta hơi cuống, giữ ngay cạnh cửa ngăn động tác của cô lại, rồi dè dặt thử thăm dò: “Lẽ nào...!chị thật sự, mất trí nhớ à?”
Cô bị cậu ta hỏi thẳng thừng như thế thì hơi phật ý.
Hoặc có lẽ là, trong tiềm thức cô luôn bài xích việc ai đó nhắc nhở mình bị mất trí.
3 năm này, thật đáng mừng là cha mẹ dời nhà đến thành phố khác, cả hoàn cảnh sống và bạn bè xung quanh đều đổi mới, chẳng còn ai hỏi han, hoặc có lẽ là chẳng còn ai quan tâm đến quá khứ của cô, cho nên cô gần như đã hoàn toàn chấp nhận một cuộc đời khởi đầu bằng con số 0.
Thế nhưng một câu nói của cậu thanh niên này, tựa như chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, tạt ướt làm cô trở tay không kịp.
Xi???? hã???? đọc ????r????????ệ???? ????ại — T????UMT????UY ỆN.????N —
“Rốt cuộc cậu là ai? Nếu không còn gì quan trọng thì tôi phải đi đây, cha mẹ tôi vẫn đang đợi trên kia.” Cô hơi phiền lòng đẩy cậu ta ra, đoạn chui ngay vào xe, đóng sầm cửa lại, lạnh lùng ngăn cậu ta ở ngoài.
Cậu thanh niên bị cô đẩy lảo đảo lùi ra sau, trong miệng hình như đang lẩm bẩm nghiền ngẫm hai chữ “cha mẹ”, ánh mắt cứ kinh ngạc dán chặt vào cô.
Đúng ngay khoảnh khắc cửa xe chốt lại, cậu ta chợt ngẩng đầu, giọng nói truyền thẳng vào màng nhĩ cô: “Chị dâu, chị không nhớ em cũng chẳng sao, nhưng chị đâu thể quên anh Vọng được!”
Cậu ta nhắc tới Cố Hi Vọng.
Bỗng nhiên, trong lòng cô bùng lên lửa giận, bèn quay cửa kính xe xuống, đổi giọng đáp trả thật cay nghiệt: “Cố Hi Vọng à? Tại sao tôi phải nhớ Cố Hi Vọng? Một kẻ thối tha bỏ trốn cùng bạn thân mình ngay trước hôn lễ đấy có là cái thá gì!”
Dứt lời, cô đạp mạnh chân ga, phóng thẳng ra khỏi bãi đỗ.
Kỳ thực, cô đã nhận ra ngay khi mình vừa nói xong, cậu thanh niên kia lập tức sững sờ, trên mặt đầy tràn đau thương.
Nhưng cô có thấy cũng không thể hiểu nổi, cho nên đã chọn giải pháp đúng với sở trường của mình, quên lãng.
…
Trên đường về nhà, cô ngẫm nghĩ chốc lát rồi vẫn quyết định thuật lại cuộc chạm trán vừa xảy ra ở bãi đỗ xe cho cha mẹ.
Chờ khi lựa chọn, sắp xếp câu từ xong xuôi, cô mới cẩn thận mở miệng: “Ban nãy con mới gặp một cậu thanh niên, hình như là bạn bè gì đó của Cố Hi Vọng.”
Đúng lúc ba chữ “Cố Hi Vọng” kia vang lên, cô cảm nhận rõ ràng được bầu không khí trong xe đột ngột đông cứng.
Xuyên qua kính chiếu hậu, cô thấy toàn thân mẹ căng thẳng, lời nói ra khỏi miệng đã hơi run rẩy: “Cậu ta...!có nói gì với con không?”
Cô lắc đầu: “Không ạ, chỉ chào hỏi rồi con đi ngay.”
Dường như mẹ nghe xong thì thở hắt ra, toàn thân xụi lơ, ánh mắt chìm sâu vào khoảng tranh sáng tranh tối trong xe nên chẳng thể nhìn rõ.
Thế rồi giọng bà truyền lên, tựa hồ vọng lại từ đâu đó xa xăm vô chừng.
Bà nói: “Cố Hi Vọng… Chiêu Nhĩ, về sau con hãy tránh hết những người liên quan đến anh ta đi.
Con hãy, nghe lời mẹ, được không con?”
Cô ngoan ngoãn vâng lời.
Tiếp đó, lại nghe cha thở dài.
Ông nhìn sâu vào cô, rồi xoay đầu dời mắt ra ngoài cửa kính.
Cô đồ rằng khi trước nhất định là Cố Hi Vọng đã hết sức đáng giận.
Bởi lẽ cha mẹ cô luôn tỏ thái độ hoàn toàn không muốn nhắc đến Cố Hi Vọng, bao gồm cả những người liên quan tới anh ta..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook