Đổi Hồn
-
Chương 8
Vất vả tiễn chân mấy anh cảnh sát cho rằng cô bị ba mẹ ngược đãi mà tự sát lại còn muốn giúp cô kiện Ba Liễu và Mẹ Liễu, Liễu Chân Nhã lau mồ hôi toát ra trên trán, nếu không có trí nhớ của Liễu Chân Nhã, chắc bây giờ cô như kẻ điên bị cảnh sát áp giải về đồn rồi. Nói đến cái ông cảnh sát tên Triển Phi kia, ánh mắt anh ta thật dọa người, bị anh ta nhìn một cái thật tình chỉ hận là không thể đem mười tám đời tổ tông khai ra cho anh ta thôi.
Sau khi ngồi bình tĩnh lại, Liễu Chân Nhã mới chậm rãi đi dạo quanh biệt thự, để cho trí nhớ cùng cảnh vật trước mắt hoàn toàn hòa hợp. Căn biệt thự này rất lớn, phòng khách gần trăm m2, cả tầng trệt và trên lầu gần mười phòng…nhà ở lớn như vậy, nếu nhìn qua, Liễu Kiến Thành cũng không quá bạc đãi Liễu Chân Nhã.
Nhưng mà xem kỹ lần nữa sẽ thấy được Liễu Kiến Thành rõ ràng không cần đứa con gái này, bởi vì ngoài căn biệt thự, đồ đạc trang hoàng trong nhà hoàn toàn không có thứ gì, đồ điện trong các phòng cũng không có, phòng bếp chỉ có thể dùng từ “sạch sẽ, trống trải” để hình dung thôi, ngay cả phòng ngủ của Liễu Chân Nhã cũng chỉ có cái giường, một cái bàn trang điểm, một cái gương với mấy lọ xà phòng và kem dưỡng da.
Từ khi được Liễu Kiến Thành vứt cho cái biệt thự này, Liễu Chân Nhã một tháng cũng chỉ về đây vài ngày để ngủ hoặc để khóc lớn một lúc, phần lớn thời gian là cùng với đám bạn bè đi đông mua sắm hoặc đi tây lắc lư, nay ngủ nhà này mai hút hít ở nhà kia, bạn bè thấy cô chi tiền phóng khoáng nên rất vui vẻ chứa chấp cô. Thật đối lập với ngôi biệt thự lộng lẫy khi cô còn sống cùng với ông Nội, Liễu Chân Nhã lẩm bẩm nói: “Liễu Chân Nhã ơi Liễu Chân Nhã, từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, buông thả, phóng túng, kết quả không được cha mẹ thương yêu, ngược lại còn đánh mất thanh danh cùng sinh mạng của mình, thực là một cô gái ngốc!”
Dựa theo trí nhớ trong đầu, Liễu Chân Nhã tìm được chi phiếu một trăm vạn mà Ba Liễu và Mẹ Liễu cho cô dưới đệm giường, Ba Liễu, Mẹ Liễu cũng thật có tiền, dùng một trăm vạn bán đứt con gái mình từ hiện tại đến tương lai, thực xứng làm cha mẹ…. “Liễu Chân Nhã thật đáng thương!”
Liễu Chân Nhã trong trí nhớ hình như hoàn toàn không muốn Ba Liễu và Mẹ Liễu cho tiền, nên đem số tiền đó gửi ngân hàng rồi ném chi phiếu xuống dưới đệm giường để nó vĩnh viễn không thấy ánh sáng, nhưng mà Liễu Chân Nhã hiện tại không có ý định bỏ qua số tiền đó, đã từng cực khổ nên cô hiểu rất rõ sự quan trọng của đồng tiền, hơn nữa cô cho rằng tiền này là của Liễu Chân Nhã chân chính, dù cho cô không dùng cho bản thân mình, thì ít ra cô cũng có thể dùng danh nghĩa của Liễu Chân Nhã mà sử dụng sao cho có ích.
Tuy rằng ba Liễu và Mẹ Liễu không quan tâm đến Liễu Chân Nhã nhưng cô chưa bao giờ thiếu tiền, đồ đạc của cô toàn là đồ tinh tế, di động, máy tính, quần áo…giá cả của những đồ vật đó đều làm cho Liễu Chân Nhã bây giờ không nói nên lời, cũng đều là người, nhưng chi tiêu quả thật chênh nhau một trời một vực.
Liễu Chân Nhã run rẩy cầm di động bắt đầu bấm số, cơ bản cô vốn không phải Liễu Chân Nhã chân chính, hơn nữa theo trí nhớ, bạn bè toàn vì cô có tiền nên mới chơi với cô, vì vậy cô quyết định tuyệt giao với những người đó, Liễu Chân Nhã từ nay sẽ thay hình đổi dạng.
Dùng miệng lưỡi đoạn tuyệt quan hệ với đám bạn bè cũ xong cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ sau, gãy gãy mớ tóc vàng trên đầu, Liễu Chân Nhã gọi cho giáo viên chủ nhiệm, cô phải thôi học. Trường Liễu Chân Nhã học là trường quý tộc, thế nhưng thanh danh của Liễu Chân Nhã ở ngôi trường đó cũng giống như cuộc sống của cô ngoài đời: lộn xộn, không ra gì. Nếu Liễu Chân Nhã trước đây có thể không màng thanh danh ngẩng đầu ưỡn ngực đến trường, nhưng cô, Liễu Chân Nhã hiện tại không làm được, cô không thể là Liễu Chân Nhã cố chấp, kiêu ngạo của trước kia, nên biện pháp duy nhất chính là, cô phải thôi học.
Khi nói với giáo viên chủ nhiệm về ý định thôi học, giáo viên chủ nhiệm ở đầu dây bên kia thản nhiên nói: “Tôi biết rồi, chín giờ sáng mai mang theo giấy tờ tùy thân, thẻ học sinh đến trường làm thủ tục thôi học.”
Một câu giữ lại, một lời quan tâm cũng không có, Liễu Chân Nhã kinh ngạc cúp máy.
Giữa trưa vào Phỉ Lam ăn vài miếng trái cây, chơi đùa với Cốc Noãn một chút, sau đó Liễu Chân Nhã cầm chi phiếu, khoát ba lô ra ngoài.
Đến tiệm cắt tóc nhuộm tóc lại thành màu đen, rồi sửa lại kiểu tóc hợp ý, sau đó cô thoải mái đi dạo siêu thị. Quần áo trong tủ đồ ở nhà toàn kiểu quái dị không thuộc phong cách của cô, nên bây giờ cô phải sắm lại hết, Liễu Chân Nhã mua một lúc mấy cái áo sơ mi, quần short, quần dài, váy, mua đủ quần áo mặc trong mùa hè này. Khi vào phòng thử chiếc áo sơ mi màu đỏ với quần màu trắng, Liễu Chân Nhã vứt luôn cái quần rách lỗ chỗ vừa mặc. Ngắm nhìn tạo hình mới trong gương, cô gái có mái tóc ngắn, đôi mắt hạnh không quá lớn, ánh mắt bình thản cùng với đôi môi nhỏ bé nhợt nhạt cân xứng trên gương mặt búp bê trắng nõn, cho dù không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng chắc chắn sẽ cho người ta có cảm giác thoải mái như nhìn thấy cô em hàng xóm bé nhỏ.
Liễu Chân Nhã nhìn cô gái trong gương mỉm cười: “Xin lỗi nhé, Chân Nhã, tôi đã sửa hết tất cả những nét đặc sắc của cô rồi.” Liễu Chân Nhã chân chính có gì đặc sắc? Nhìn người bằng nửa con mắt, luôn có thái độ trên cao nhìn xuống, nói chuyện như ra lệnh, Liễu Chân Nhã trước kia tùy tiện như nữ vương, còn Liễu Chân Nhã của hiện tại lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ đang nằm phơi nắng. Những thứ khác biệt này có thể sẽ khiến cho những ai trước đó đã biết qua Liễu Chân Nhã không thể nhận ra được cô-Liễu Chân Nhã của hiện tại.
Sau đó cô lại mua thêm một ít đồ dùng nhà bếp đơn giản, đưa địa chỉ cho nhân viên giao hàng, rồi lén lút đến bệnh viện. Dựa vào trí nhớ của Liễu Chân Nhã trước kia, Liễu Chân Nhã hiện tại có thể hiểu được những thứ mà trước đó cô không biết như thuốc kích thích, thuốc lắc, cũng biết khi mang thai là phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ…Liễu Chân Nhã bình thường hút thuốc, uống rượu, dùng chất kích thích, ăn uống, ngủ nghỉ không có quy tắc, không biết đứa trẻ trong bụng sau này sinh ra có được khỏe mạnh không nữa.
Nhẫn nại để bác sĩ rê tới rê lui trên bụng mình, kiểm tra, chụp hình, sau đó Liễu Chân Nhã đỏ mặt ngồi bên cạnh bác sĩ chờ tuyên án: “Bác sĩ, em bé trong bụng tôi có khỏe mạnh không?”
Người bác sĩ mang gương mặt nghiêm túc không có chút tươi cười nói với Liễu Chân Nhã: “Liễu tiểu thư, năm nay cô mới mười lăm tuổi đúng không?”
“Dạ, đúng vậy ạ.” Liễu Chân Nhã trả lời, cô gái mười lăm tuổi chỉ là thiếu nữ, ở tuổi này mà sinh con quả thực là còn quá nhỏ, nhưng đây là đứa bé của Liễu Chân Nhã chân chính, nếu cô bỏ đứa bé này không cần nói cũng biết cô sẽ phải áy náy và hổ thẹn thế nào, chính vì vậy, cô muốn sinh đứa trẻ này ra.
“Liễu tiểu thư, cơ thể mười lăm tuổi vẫn chưa phát triển hoàn toàn, càng không nói đến việc mang thai và sinh em bé.” Giọng nói của bác sĩ xen lẫn trong mớ âm thanh hỗn loạn nhưng rõ ràng vẫn nghe ra được sự lạnh nhạt và chán ghét. “Trước đó cô đã sảy thai một lần đúng không? Cơ thể này rõ ràng vẫn chưa điều dưỡng tốt, bây giờ lại mang thai chắc chắn là họa vô đơn chí. Cô có biết là cơ thể cô bây giờ rất yếu ớt không?”
Liễu Chân Nhã cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt nghiêm khắc và phê phán của bác sĩ.
“Cô vẫn nên gọi điện cho bố mẹ đến đây, có một vài điều tôi phải trao đổi với bố mẹ cô.”
Liễu Chân Nhã cúi đầu càng thấp hơn: “Tôi không có bố mẹ, không có người thân”.
“Phải không?”, bác sĩ trầm giọng hỏi, sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh nói: “Tình trạng sức khỏe và tinh thần của cô đều rất tệ, tôi không biết bình thường cô làm gì, nhưng gan và phổi của cô đều có vấn đề, cần thời gian dài điều dưỡng, tôi khuyên cô hiện tại nên bỏ đứa bé này đi.”
Liễu Chân Nhã ngẩng đầu, vội vàng dùng hai tay che chở trước bụng, “bác sỹ, ý bác sỹ là tình trạng em bé có vấn đề?”
“Đúng vậy. Bởi vì cơ thể cô vẫn chưa phát triển hoàn toàn nên ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của đứa bé trong bụng. Ngoài ra khi mang thai cô đã dùng những thứ có hại cho sức khỏe, những thứ có hại đó đã theo máu vào trong cơ thể thai nhi, vì vậy khả năng sống sót của em bé không cao, cho dù có thể ra đời, cơ thể em bé chắc chắn sẽ thua kém rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, tương lai có thể sẽ phải làm bạn với thuốc suốt đời.”
Liễu Chân Nhã vẻ mặt cầu xin: “Còn biện pháp nào không bác sỹ?” Cô thật sự rất muốn sinh đứa bé này ra, để nó khỏe mạnh mà ra đời, vì đây là đứa con của Liễu Chân Nhã chân chính.
Bác sỹ lắc đầu: “Không có cách nào khác. Cô nghĩ kỹ lại đi, hiện tại mới hơn hai tháng, làm phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
Liễu Chân Nhã mơ mơ màng màng trở về biệt thự, sau đó đóng cửa phòng rồi đi vào Phỉ Lam.
“Noãn Noãn, Tiểu Mật, tôi về rồi.” Liễu Chân Nhã ôm hôn Cốc Noãn một cái rồi ỉu xìu chào hỏi Tiểu Mật.
“Mẹ!” Noãn Noãn rất vui vẻ, hăng hái đến cọ cọ vào má Liễu Chân Nhã.
Tiểu Mật kinh ngạc liếc nhìn Liễu Chân Nhã một cái: “Tiểu Nhã, mới có mấy tiếng không thấy, cô thay đổi nhiều ghê nha. Nhưng mà, nhìn rất ổn, đẹp hơn Cốc Tuyết trước kia, cũng đẹp hơn Liễu Chân Nhã trước đó, như thế này nhìn rất hợp với cô.”
Liễu Chân Nhã khó khăn lắm mới được Tiểu Mật khen nên nở một nụ cười nhẹ, nhưng sau đó lại ủ dột: “Tiểu Mật, tôi vừa đến bệnh viện, bác sỹ bảo tôi bỏ em bé đi, họ nói nếu em bé ra đời sẽ không khỏe mạnh, thậm chí có thể chết trong bụng.”
“Bỏ cũng tốt mà. Dù gì cô cũng đã có Cốc Noãn, với lại cô cũng còn trẻ, tương lai có thể có đứa bé khác”, Tiểu Mật còn tưởng chuyện gì, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Tiểu Mật trở thành tinh linh không bao lâu đã bị chôn xuống đất cùng với Phỉ Lam, tuy rằng cô thông minh, nhưng đạo lý đối nhân xử thế gì đó không ai dạy nên cô cũng không biết, miễn sao có người chơi cùng để cô không phải cô đơn là được rồi.
“Không được!” Liễu Chân Nhã nói lớn. “Đứa bé này là của Liễu Chân Nhã để lại cho tôi, tôi nhất định phải sinh nó ra, để nó khỏe mạnh mà lớn lên.”
“Vậy thì sinh thôi, cô buồn phiền gì nữa?!”, Tiểu Mật thật không hiểu được Liễu Chân Nhã rối rắm điều gì. “Em bé ở trong bụng cô, bác sỹ cũng chỉ cho cô lời khuyên, cô muốn sinh hay muốn bỏ ai ép được cô?”
Liễu Chân Nhã thở dài, nếu mọi việc dễ dàng như Tiểu Mật nói thì tốt rồi. “Tiểu Mật, cô có cách nào giúp tôi giữ lại đứa bé này không? Tôi không muốn mất nó!”
“Muốn bảo vệ em bé? Rất đơn giản!” Tiểu Mật hái một đóa hoa nhỏ màu tím cài lên tóc Liễu Chân Nhã “Chỉ cần cô thường xuyên vào Phỉ Lam hấp thu linh khí, ăn nhiều một chút rau quả ở đây, cam đoan cô không chỉ sinh được một đứa trẻ mập mạp khỏe mạnh, mà ngay cả bản thân cô cũng ngày càng khỏe mạnh.”
Liễu Chân Nhã mở lớn hai mắt: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Tiểu Mật cười tủm tỉm gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy!”
Liễu Chân Nhã một tay ôm Cốc Noãn, một tay vuốt ve bụng mình, nhẹ nhàng nở nụ cười, có thể giữ lại cục cưng rồi.
Sau khi ngồi bình tĩnh lại, Liễu Chân Nhã mới chậm rãi đi dạo quanh biệt thự, để cho trí nhớ cùng cảnh vật trước mắt hoàn toàn hòa hợp. Căn biệt thự này rất lớn, phòng khách gần trăm m2, cả tầng trệt và trên lầu gần mười phòng…nhà ở lớn như vậy, nếu nhìn qua, Liễu Kiến Thành cũng không quá bạc đãi Liễu Chân Nhã.
Nhưng mà xem kỹ lần nữa sẽ thấy được Liễu Kiến Thành rõ ràng không cần đứa con gái này, bởi vì ngoài căn biệt thự, đồ đạc trang hoàng trong nhà hoàn toàn không có thứ gì, đồ điện trong các phòng cũng không có, phòng bếp chỉ có thể dùng từ “sạch sẽ, trống trải” để hình dung thôi, ngay cả phòng ngủ của Liễu Chân Nhã cũng chỉ có cái giường, một cái bàn trang điểm, một cái gương với mấy lọ xà phòng và kem dưỡng da.
Từ khi được Liễu Kiến Thành vứt cho cái biệt thự này, Liễu Chân Nhã một tháng cũng chỉ về đây vài ngày để ngủ hoặc để khóc lớn một lúc, phần lớn thời gian là cùng với đám bạn bè đi đông mua sắm hoặc đi tây lắc lư, nay ngủ nhà này mai hút hít ở nhà kia, bạn bè thấy cô chi tiền phóng khoáng nên rất vui vẻ chứa chấp cô. Thật đối lập với ngôi biệt thự lộng lẫy khi cô còn sống cùng với ông Nội, Liễu Chân Nhã lẩm bẩm nói: “Liễu Chân Nhã ơi Liễu Chân Nhã, từ năm tuổi đến mười lăm tuổi, buông thả, phóng túng, kết quả không được cha mẹ thương yêu, ngược lại còn đánh mất thanh danh cùng sinh mạng của mình, thực là một cô gái ngốc!”
Dựa theo trí nhớ trong đầu, Liễu Chân Nhã tìm được chi phiếu một trăm vạn mà Ba Liễu và Mẹ Liễu cho cô dưới đệm giường, Ba Liễu, Mẹ Liễu cũng thật có tiền, dùng một trăm vạn bán đứt con gái mình từ hiện tại đến tương lai, thực xứng làm cha mẹ…. “Liễu Chân Nhã thật đáng thương!”
Liễu Chân Nhã trong trí nhớ hình như hoàn toàn không muốn Ba Liễu và Mẹ Liễu cho tiền, nên đem số tiền đó gửi ngân hàng rồi ném chi phiếu xuống dưới đệm giường để nó vĩnh viễn không thấy ánh sáng, nhưng mà Liễu Chân Nhã hiện tại không có ý định bỏ qua số tiền đó, đã từng cực khổ nên cô hiểu rất rõ sự quan trọng của đồng tiền, hơn nữa cô cho rằng tiền này là của Liễu Chân Nhã chân chính, dù cho cô không dùng cho bản thân mình, thì ít ra cô cũng có thể dùng danh nghĩa của Liễu Chân Nhã mà sử dụng sao cho có ích.
Tuy rằng ba Liễu và Mẹ Liễu không quan tâm đến Liễu Chân Nhã nhưng cô chưa bao giờ thiếu tiền, đồ đạc của cô toàn là đồ tinh tế, di động, máy tính, quần áo…giá cả của những đồ vật đó đều làm cho Liễu Chân Nhã bây giờ không nói nên lời, cũng đều là người, nhưng chi tiêu quả thật chênh nhau một trời một vực.
Liễu Chân Nhã run rẩy cầm di động bắt đầu bấm số, cơ bản cô vốn không phải Liễu Chân Nhã chân chính, hơn nữa theo trí nhớ, bạn bè toàn vì cô có tiền nên mới chơi với cô, vì vậy cô quyết định tuyệt giao với những người đó, Liễu Chân Nhã từ nay sẽ thay hình đổi dạng.
Dùng miệng lưỡi đoạn tuyệt quan hệ với đám bạn bè cũ xong cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ sau, gãy gãy mớ tóc vàng trên đầu, Liễu Chân Nhã gọi cho giáo viên chủ nhiệm, cô phải thôi học. Trường Liễu Chân Nhã học là trường quý tộc, thế nhưng thanh danh của Liễu Chân Nhã ở ngôi trường đó cũng giống như cuộc sống của cô ngoài đời: lộn xộn, không ra gì. Nếu Liễu Chân Nhã trước đây có thể không màng thanh danh ngẩng đầu ưỡn ngực đến trường, nhưng cô, Liễu Chân Nhã hiện tại không làm được, cô không thể là Liễu Chân Nhã cố chấp, kiêu ngạo của trước kia, nên biện pháp duy nhất chính là, cô phải thôi học.
Khi nói với giáo viên chủ nhiệm về ý định thôi học, giáo viên chủ nhiệm ở đầu dây bên kia thản nhiên nói: “Tôi biết rồi, chín giờ sáng mai mang theo giấy tờ tùy thân, thẻ học sinh đến trường làm thủ tục thôi học.”
Một câu giữ lại, một lời quan tâm cũng không có, Liễu Chân Nhã kinh ngạc cúp máy.
Giữa trưa vào Phỉ Lam ăn vài miếng trái cây, chơi đùa với Cốc Noãn một chút, sau đó Liễu Chân Nhã cầm chi phiếu, khoát ba lô ra ngoài.
Đến tiệm cắt tóc nhuộm tóc lại thành màu đen, rồi sửa lại kiểu tóc hợp ý, sau đó cô thoải mái đi dạo siêu thị. Quần áo trong tủ đồ ở nhà toàn kiểu quái dị không thuộc phong cách của cô, nên bây giờ cô phải sắm lại hết, Liễu Chân Nhã mua một lúc mấy cái áo sơ mi, quần short, quần dài, váy, mua đủ quần áo mặc trong mùa hè này. Khi vào phòng thử chiếc áo sơ mi màu đỏ với quần màu trắng, Liễu Chân Nhã vứt luôn cái quần rách lỗ chỗ vừa mặc. Ngắm nhìn tạo hình mới trong gương, cô gái có mái tóc ngắn, đôi mắt hạnh không quá lớn, ánh mắt bình thản cùng với đôi môi nhỏ bé nhợt nhạt cân xứng trên gương mặt búp bê trắng nõn, cho dù không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng chắc chắn sẽ cho người ta có cảm giác thoải mái như nhìn thấy cô em hàng xóm bé nhỏ.
Liễu Chân Nhã nhìn cô gái trong gương mỉm cười: “Xin lỗi nhé, Chân Nhã, tôi đã sửa hết tất cả những nét đặc sắc của cô rồi.” Liễu Chân Nhã chân chính có gì đặc sắc? Nhìn người bằng nửa con mắt, luôn có thái độ trên cao nhìn xuống, nói chuyện như ra lệnh, Liễu Chân Nhã trước kia tùy tiện như nữ vương, còn Liễu Chân Nhã của hiện tại lại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ đang nằm phơi nắng. Những thứ khác biệt này có thể sẽ khiến cho những ai trước đó đã biết qua Liễu Chân Nhã không thể nhận ra được cô-Liễu Chân Nhã của hiện tại.
Sau đó cô lại mua thêm một ít đồ dùng nhà bếp đơn giản, đưa địa chỉ cho nhân viên giao hàng, rồi lén lút đến bệnh viện. Dựa vào trí nhớ của Liễu Chân Nhã trước kia, Liễu Chân Nhã hiện tại có thể hiểu được những thứ mà trước đó cô không biết như thuốc kích thích, thuốc lắc, cũng biết khi mang thai là phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ…Liễu Chân Nhã bình thường hút thuốc, uống rượu, dùng chất kích thích, ăn uống, ngủ nghỉ không có quy tắc, không biết đứa trẻ trong bụng sau này sinh ra có được khỏe mạnh không nữa.
Nhẫn nại để bác sĩ rê tới rê lui trên bụng mình, kiểm tra, chụp hình, sau đó Liễu Chân Nhã đỏ mặt ngồi bên cạnh bác sĩ chờ tuyên án: “Bác sĩ, em bé trong bụng tôi có khỏe mạnh không?”
Người bác sĩ mang gương mặt nghiêm túc không có chút tươi cười nói với Liễu Chân Nhã: “Liễu tiểu thư, năm nay cô mới mười lăm tuổi đúng không?”
“Dạ, đúng vậy ạ.” Liễu Chân Nhã trả lời, cô gái mười lăm tuổi chỉ là thiếu nữ, ở tuổi này mà sinh con quả thực là còn quá nhỏ, nhưng đây là đứa bé của Liễu Chân Nhã chân chính, nếu cô bỏ đứa bé này không cần nói cũng biết cô sẽ phải áy náy và hổ thẹn thế nào, chính vì vậy, cô muốn sinh đứa trẻ này ra.
“Liễu tiểu thư, cơ thể mười lăm tuổi vẫn chưa phát triển hoàn toàn, càng không nói đến việc mang thai và sinh em bé.” Giọng nói của bác sĩ xen lẫn trong mớ âm thanh hỗn loạn nhưng rõ ràng vẫn nghe ra được sự lạnh nhạt và chán ghét. “Trước đó cô đã sảy thai một lần đúng không? Cơ thể này rõ ràng vẫn chưa điều dưỡng tốt, bây giờ lại mang thai chắc chắn là họa vô đơn chí. Cô có biết là cơ thể cô bây giờ rất yếu ớt không?”
Liễu Chân Nhã cúi đầu không dám đối diện với ánh mắt nghiêm khắc và phê phán của bác sĩ.
“Cô vẫn nên gọi điện cho bố mẹ đến đây, có một vài điều tôi phải trao đổi với bố mẹ cô.”
Liễu Chân Nhã cúi đầu càng thấp hơn: “Tôi không có bố mẹ, không có người thân”.
“Phải không?”, bác sĩ trầm giọng hỏi, sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh nói: “Tình trạng sức khỏe và tinh thần của cô đều rất tệ, tôi không biết bình thường cô làm gì, nhưng gan và phổi của cô đều có vấn đề, cần thời gian dài điều dưỡng, tôi khuyên cô hiện tại nên bỏ đứa bé này đi.”
Liễu Chân Nhã ngẩng đầu, vội vàng dùng hai tay che chở trước bụng, “bác sỹ, ý bác sỹ là tình trạng em bé có vấn đề?”
“Đúng vậy. Bởi vì cơ thể cô vẫn chưa phát triển hoàn toàn nên ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của đứa bé trong bụng. Ngoài ra khi mang thai cô đã dùng những thứ có hại cho sức khỏe, những thứ có hại đó đã theo máu vào trong cơ thể thai nhi, vì vậy khả năng sống sót của em bé không cao, cho dù có thể ra đời, cơ thể em bé chắc chắn sẽ thua kém rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, tương lai có thể sẽ phải làm bạn với thuốc suốt đời.”
Liễu Chân Nhã vẻ mặt cầu xin: “Còn biện pháp nào không bác sỹ?” Cô thật sự rất muốn sinh đứa bé này ra, để nó khỏe mạnh mà ra đời, vì đây là đứa con của Liễu Chân Nhã chân chính.
Bác sỹ lắc đầu: “Không có cách nào khác. Cô nghĩ kỹ lại đi, hiện tại mới hơn hai tháng, làm phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
Liễu Chân Nhã mơ mơ màng màng trở về biệt thự, sau đó đóng cửa phòng rồi đi vào Phỉ Lam.
“Noãn Noãn, Tiểu Mật, tôi về rồi.” Liễu Chân Nhã ôm hôn Cốc Noãn một cái rồi ỉu xìu chào hỏi Tiểu Mật.
“Mẹ!” Noãn Noãn rất vui vẻ, hăng hái đến cọ cọ vào má Liễu Chân Nhã.
Tiểu Mật kinh ngạc liếc nhìn Liễu Chân Nhã một cái: “Tiểu Nhã, mới có mấy tiếng không thấy, cô thay đổi nhiều ghê nha. Nhưng mà, nhìn rất ổn, đẹp hơn Cốc Tuyết trước kia, cũng đẹp hơn Liễu Chân Nhã trước đó, như thế này nhìn rất hợp với cô.”
Liễu Chân Nhã khó khăn lắm mới được Tiểu Mật khen nên nở một nụ cười nhẹ, nhưng sau đó lại ủ dột: “Tiểu Mật, tôi vừa đến bệnh viện, bác sỹ bảo tôi bỏ em bé đi, họ nói nếu em bé ra đời sẽ không khỏe mạnh, thậm chí có thể chết trong bụng.”
“Bỏ cũng tốt mà. Dù gì cô cũng đã có Cốc Noãn, với lại cô cũng còn trẻ, tương lai có thể có đứa bé khác”, Tiểu Mật còn tưởng chuyện gì, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Tiểu Mật trở thành tinh linh không bao lâu đã bị chôn xuống đất cùng với Phỉ Lam, tuy rằng cô thông minh, nhưng đạo lý đối nhân xử thế gì đó không ai dạy nên cô cũng không biết, miễn sao có người chơi cùng để cô không phải cô đơn là được rồi.
“Không được!” Liễu Chân Nhã nói lớn. “Đứa bé này là của Liễu Chân Nhã để lại cho tôi, tôi nhất định phải sinh nó ra, để nó khỏe mạnh mà lớn lên.”
“Vậy thì sinh thôi, cô buồn phiền gì nữa?!”, Tiểu Mật thật không hiểu được Liễu Chân Nhã rối rắm điều gì. “Em bé ở trong bụng cô, bác sỹ cũng chỉ cho cô lời khuyên, cô muốn sinh hay muốn bỏ ai ép được cô?”
Liễu Chân Nhã thở dài, nếu mọi việc dễ dàng như Tiểu Mật nói thì tốt rồi. “Tiểu Mật, cô có cách nào giúp tôi giữ lại đứa bé này không? Tôi không muốn mất nó!”
“Muốn bảo vệ em bé? Rất đơn giản!” Tiểu Mật hái một đóa hoa nhỏ màu tím cài lên tóc Liễu Chân Nhã “Chỉ cần cô thường xuyên vào Phỉ Lam hấp thu linh khí, ăn nhiều một chút rau quả ở đây, cam đoan cô không chỉ sinh được một đứa trẻ mập mạp khỏe mạnh, mà ngay cả bản thân cô cũng ngày càng khỏe mạnh.”
Liễu Chân Nhã mở lớn hai mắt: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Tiểu Mật cười tủm tỉm gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy!”
Liễu Chân Nhã một tay ôm Cốc Noãn, một tay vuốt ve bụng mình, nhẹ nhàng nở nụ cười, có thể giữ lại cục cưng rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook