Đôi Cánh Mà Tôi Muốn Có
-
Chương 29
Chú ý tới cảm xúc căng thẳng của Thượng Quan Thập, Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm vội vã quăng đồ chơi, đi đến cạnh cậu giải thích. Bọn họ gần như trăm miệng một lời nói: “Bọn họ là người nhà tôi”. Sau đấy, Thượng Quan Thập liền sững sờ đứng ở phòng khách, nghe Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm giới thiệu từng người ở đây. Cậu cũng cố gắng ghi nhớ tên của mỗi người.
Thượng Quan Thập thực không dễ dàng nhớ hết từng người. Cậu hiểu bọn họ nhất định là đến thăm con trai. Vì thế, cậu hơi áy náy nói với mọi người: “Mọi người là đến thăm Tả Dực và Hữu Dực sao! Có điều bọn nó cùng ba đi công viên giải trí rồi. Mới vừa đi không lâu, tôi có thể gọi điện thoại bảo bọn họ quay về! Xin mọi người chờ một chút!”. Vừa nói xong, Thượng Quan Thập đang chuẩn bị đi lấy di động trên bàn trà, tiếng mẹ Hiên Viên mềm mại vang lên: “Không hề gì! Để cho bọn nó đi chơi đi! Chúng tôi lần sau lại đến thăm chúng nó là được rồi.”
“Vậy, tôi đi pha trà! Mọi người cứ ngồi trước!” Thượng Quan Thập lễ phép nói.
“Tôi tới giúp!” Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm cướp lời nói. Thượng Quan Thập khó hiểu nhìn về phía bọn họ, rõ ràng các anh là khách, sao có thể để các anh giúp đây? Cậu vừa mới nghĩ muốn cự tuyệt, trong không khí lại truyền đến lời của ba Nam Cung: “Bọn tôi nhiều người như vậy, cậu để cho hai bọn nó giúp bưng đi!”
“Được rồi!” Bất đắc dĩ, Thượng Quan Thập đành phải nhẹ nhàng gật đầu nhận lời.
Nhìn bóng dáng Thượng Quan Thập ba người bọn họ, Nam Cung Ngữ hưng phấn lớn tiếng nói: “Trời ạ! Anh hai mê gái kia thật đúng là nhặt được bảo bối. Chị dâu hai thật ôn nhu nga! Cực phẩm dụ thụ tiêu chuẩn nha!”
“Ngữ, không được không lễ phép!” Nam Cung Phong khiển trách.
“Này! Cái cô này không được chụp thân phận lung tung cho người khác, có được hay không! Thập còn chưa phải người nhà các người nhá! Cô cũng đừng quên anh ấy còn là chị dâu cả của tôi a!” Hiên Viên Liệt oán giận nói.
“Nha! Anh còn nói tôi, anh không phải cũng chụp thân phận lung tung cho người ta. Ai là chị dâu cả của anh ấy nhở!” Nam Cung Ngữ phản bác.
Thế là, Hiên Viên Liệt tựa như núi lửa phun trào, chính thức tuyên chiến cùng Nam Cung Ngữ. Hai người đùng đoàng ầm ĩ một trận.
“Liệt! Chú ý thái độ của con!” Ba Hiên Viên nhịn không được lên tiếng. Vốn là lời khuyên can, thế nhưng trong tai ba Nam Cung, lại trở thành Hiên Viên Long đang chỉ trích con gái ông không có thái độ đúng mực. Vì thế, ông liền tức giận ném ra câu: “Này, ông đang trá hình chỉ trích tôi không quản được con gái sao?”.
Cuối cùng, chiến trường thứ hai chính thức sinh ra, trong phòng khách lại thêm hai ông già đang đùng đoàng chỉ trích lẫn nhau.
Trong nháy mắt, phòng khách biến thành cái chợ, phi thường náo nhiệt. Mà mẹ Hiên Viên thì không đếm xỉa chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, vẫn nhìn bày biện phòng khách, thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán vừa lòng. Mà Hiên Viên Long Nhật cùng Nam Cung phong cũng đều tự cầm lấy tờ báo trên bàn trà, đặt mình ở ngoài.
Thượng Quan Thập thực không dễ dàng nhớ hết từng người. Cậu hiểu bọn họ nhất định là đến thăm con trai. Vì thế, cậu hơi áy náy nói với mọi người: “Mọi người là đến thăm Tả Dực và Hữu Dực sao! Có điều bọn nó cùng ba đi công viên giải trí rồi. Mới vừa đi không lâu, tôi có thể gọi điện thoại bảo bọn họ quay về! Xin mọi người chờ một chút!”. Vừa nói xong, Thượng Quan Thập đang chuẩn bị đi lấy di động trên bàn trà, tiếng mẹ Hiên Viên mềm mại vang lên: “Không hề gì! Để cho bọn nó đi chơi đi! Chúng tôi lần sau lại đến thăm chúng nó là được rồi.”
“Vậy, tôi đi pha trà! Mọi người cứ ngồi trước!” Thượng Quan Thập lễ phép nói.
“Tôi tới giúp!” Hiên Viên Diệu cùng Nam Cung Diễm cướp lời nói. Thượng Quan Thập khó hiểu nhìn về phía bọn họ, rõ ràng các anh là khách, sao có thể để các anh giúp đây? Cậu vừa mới nghĩ muốn cự tuyệt, trong không khí lại truyền đến lời của ba Nam Cung: “Bọn tôi nhiều người như vậy, cậu để cho hai bọn nó giúp bưng đi!”
“Được rồi!” Bất đắc dĩ, Thượng Quan Thập đành phải nhẹ nhàng gật đầu nhận lời.
Nhìn bóng dáng Thượng Quan Thập ba người bọn họ, Nam Cung Ngữ hưng phấn lớn tiếng nói: “Trời ạ! Anh hai mê gái kia thật đúng là nhặt được bảo bối. Chị dâu hai thật ôn nhu nga! Cực phẩm dụ thụ tiêu chuẩn nha!”
“Ngữ, không được không lễ phép!” Nam Cung Phong khiển trách.
“Này! Cái cô này không được chụp thân phận lung tung cho người khác, có được hay không! Thập còn chưa phải người nhà các người nhá! Cô cũng đừng quên anh ấy còn là chị dâu cả của tôi a!” Hiên Viên Liệt oán giận nói.
“Nha! Anh còn nói tôi, anh không phải cũng chụp thân phận lung tung cho người ta. Ai là chị dâu cả của anh ấy nhở!” Nam Cung Ngữ phản bác.
Thế là, Hiên Viên Liệt tựa như núi lửa phun trào, chính thức tuyên chiến cùng Nam Cung Ngữ. Hai người đùng đoàng ầm ĩ một trận.
“Liệt! Chú ý thái độ của con!” Ba Hiên Viên nhịn không được lên tiếng. Vốn là lời khuyên can, thế nhưng trong tai ba Nam Cung, lại trở thành Hiên Viên Long đang chỉ trích con gái ông không có thái độ đúng mực. Vì thế, ông liền tức giận ném ra câu: “Này, ông đang trá hình chỉ trích tôi không quản được con gái sao?”.
Cuối cùng, chiến trường thứ hai chính thức sinh ra, trong phòng khách lại thêm hai ông già đang đùng đoàng chỉ trích lẫn nhau.
Trong nháy mắt, phòng khách biến thành cái chợ, phi thường náo nhiệt. Mà mẹ Hiên Viên thì không đếm xỉa chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, vẫn nhìn bày biện phòng khách, thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán vừa lòng. Mà Hiên Viên Long Nhật cùng Nam Cung phong cũng đều tự cầm lấy tờ báo trên bàn trà, đặt mình ở ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook