Edit: Betty

Tịch Viễn đẩy cửa ra, liền ngửi được trong không khí như ẩn như hiện mùi máu tươi, trên mặt khôngkhỏi có chút lo lắng. Bất quá loại lo lắng này lúc nhìn đến người ngồi ở trên giường xem mật thư, da mặt không khỏi co quắp xuống.

"Vương gia, kinh thành có tin tức."

Lúc này nam tử nửa dựa vào giường trên người chỉ mặc trung y, nhìn kỹ phía trước vạt áo mơ hồ có thể nhìn thấy băng vải thấm máu, khuôn mặt tuấn mỹ có chút trắng bệch, vẫn lãnh ngạnh vô tình như cũ, dường như không cảm giác được đau đớn.

Sau khi Tịch Viễn cầm thư trong tay đưa cho hắn, liền ngây ngẩn nhìn chằm chằm băng vải trước ngực người nọ, nhớ tới một kiếm trí mạng kia, trong lòng vẫn còn có chút phát run, thế nhưng nam nhân này vẫn như cũ giống như con gián bình thường đánh mãi không chết, nằm hai ngày đã tỉnh lại, nếu để thái tử biết việc này, không khỏi trách mắng, mà người xui xẻo, vẫn là bọn họ những kẻ làm thuộc hạ này.

"Cút!"

âm thanh lãnh ngạnh vô tình làm cho Tịch Viễn hoàn hồn, ánh mắt dời lên, lúc chống lại cặp tròng mắt hung tàn lạnh như băng, mồ hôi lạnh của Tịch Viễn bổng chốc thoát ra, trong lòng biết chính mình không cẩn thận nhìn quá lâu, bị chủ tử chán ghét ghét bỏ trực tiếp bảo hắn lăn. Tịch Viễn ứng thanh, lập tức lăn.

"Chạy trở về!"

đi tới cửa, âm thanh kia lại vang lên, Tịch Viễn vội vã lăn trở về, gương mặt trẻ con nịnh nọt cười: "Vương gia có gì phân phó?"

Lá thư này trực tiếp bị ném đến trên mặt hắn, Tịch Viễn vội vàng tiếp được, mở ra vừa nhìn, trong lòng than một tiếng, thầm nghĩ Tề vương Ninh vương Chu Ngự những người này đúng là không có mắt, cũng dám cùng người phúc hắc này tranh nữ nhân, chết thì cũng đừng tìm Diêm Vương lão gia kêu oan a. Ngẩng đầu chống lại cặp con ngươi vô tình kia, Tịch Viễn bất chấp nói: "Khụ, vương gia, hôm qua thuộc hạ thu được tin tức của Linh Lung, nghe nói thất công chúa tự mình làm điểm tâm bưng đến điện Thái Hòa thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn cho nàng và Chu Ngự, còn Tề vương thì trong lòng ngưỡng mộ Kim gia tiểu thư, Ninh vương thì cùng Hoài Nam quận chúa đã sớm có tư tình..."

Tịch Viễn thao thao bất tuyệt nói ra tin tức mình nhận được, trong lòng khóc không ra, hắn đường đường là ám vệ xuất thân từ đại nội thị vệ, mà bây giờ cứ đi lên con đường bát quái không lối về như vậy, đi thu thập tin tức riêng tư khắp nơi của nhà người ta, cuộc sống này thực sự là không có cách nào qua mà, thái tử điện hạ tại sao có thể ném hắn cho một người lãnh khốc vô tình như thế chứ?

"Xin người yên tâm, trong kinh còn có thái tử điện hạ, nhất định sẽ không để cho âm mưu của bọn họ thực hiện được." Trong lòng đau khổ, Tịch Viễn vẫn là làm hết phận sự nói: "Đúng rồi, đại thọ bảy mươi của Bình vương thái phi vài ngày nữa sẽ đến, hoàng thượng mệnh lệnh các hoàng tử, các vị đại thần cùng gia quyến tham gia chúc thọ thái phi." Mặc dù là mệnh lệnh tất cả các hoàng tử đến chúc thọ, thế nhưng Chính Đức đế đã vô ý bỏ quên ông còn có một ngũ hoàng tử.

Nghe xong, người nọ đột nhiên nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Hồi kinh."

Tịch Viễn trợn tròn mắt, "hiện tại?"

Tiếp đó bị nhìn lướt qua, Tịch Viễn sợ run cả người, khó khăn nói: "Vương gia, Giải thần y nói, vết thương của ngài còn cần phải nằm dưỡng năm ngày nữa mới có thể đứng dậy, hoàng thượng và thái tử cũng giao cho, bảo ngài ở tại chỗ này hảo hảo dưỡng thương rồi quay về." Nhiệm vụ lần này có chút mạo hiểm, mặc dù đã đem thế lực ẩn giấu sâu của dư nghiệt tiền triều đều bắt được, thế nhưng những người đó một lòng liều mạng cá chết lưới rách, giống nhau bất cứ giá nào cũng đều không muốn sống, làm cho Tấn vương không cẩn thận bị thương.

Trả lời hắn, là bóng lưng người nào đó trực tiếp biến mất ở sau bình phong, Tịch Viễn ngửa mặt lên trời thở dài, nam nhân này tùy hứng đứng lên thực sự là người không quan tâm bản thân mình mà, sớm biết hắn lúc trước liền không nên biểu hiện tốt như vậy, bị thái tử nhìn trúng ném cho nam nhân này bán mạng.

Sau bình phong, nam nhân cẩn thận tỉ mỉ đổi một thân y phục bị nhuộm máu, sau đó thay y phục sạch sẽ đi ra.

"đi!"

Tịch Viễn thở dài, bước theo, thuận tiện cho người đi đem Giải thần y so với hắn càng bị khổ ép hơn mang theo cùng nhau.

******

A Bảo liên tục đánh hai cái hắt xì, lập tức nhận được ánh mắt ân cần của mấy cô nương trong xe ngựa.

Xoa xoa mũi, A Bảo cười nói: "Chắc là có người đang nhớ ta."

Lý Minh Phượng không nói gì nhìn nàng, nói: "lẽ nào có phải là sinh bệnh không?"

"Đánh ba cái hắt xì mới là sinh bệnh, hai cái là có người đang nghĩ đến ta." A Bảo vô cùng chắc chắn.

Lý Minh Nghi hiếu kỳ nói: "Vậy đánh một cái hắt xì thì sao?"

"Có người đang mắng ta!" nói như đinh đóng cột.

"..."

trên xe ngựa, bốn năm cô nương đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhịn không được phốc một tiếng cười rộ lên, Lý Minh Phượng nhào tới chọc mặt A Bảo, oán hận nói: "Ngươi này quỷ bỡn cợt, chỉ có ngươi ngụy biện là giỏi."

"Thế nào lại là ngụy biện đâu? Ngũ tỷ tỷ xưa nay là lời nói vô tâm." Lý Minh Nguyệt che miệng cười nói: "Cũng chỉ có ngũ tỷ tỷ nói lời kỳ quái như vậy, mới có thể chọc cười người."

Lý Minh Nghi giả vờ nghi ngờ ngoái tai, nói: " không khí vì sao chua như thế?"

"Ngươi —— "

Lý Minh Nguyệt mặt đỏ lên, cáu thẹn muốn nói, xe ngựa đột nhiên ngừng, ngoài xe vang lên âm thanh của Hành ma ma, nói cho bọn họ biết đã đến Bình vương phủ.

Hôm nay là đại thọ bảy mươi của Bình vương thái phi, Uy Viễn hầu phủ lão phu nhân cùng Bình vương thái phi lúc còn trẻ là khuê mật hảo tỷ muội, hôm nay đương nhiên là mang theo con dâu và các cháu gái nhà mình qua đây chúc mừng lão tỷ muội, cũng nhân cơ hội này cùng lão tỷ muội tụ họp.

Hôm nay Bình vương thái phi là trưởng bối có thân phận quý trọng nhất trong cung, Chính Đức đế đối với mấy vị trưởng bối còn trên đời có chút kính trọng, đối với đại thọ bảy mươi của bà, trực tiếp hạ lệnh Nội Vụ phủ giúp đỡ Bình vương phủ vì Bình vương thái phi làm lớn, hơn nữa hạ lệnh cho tất cả tôn thất con cháu cùng thế gia trong khinh đều đến chúc thọ lão nhân gia. Chính Đức đế ra lệnh một tiếng, không ai dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, trong kinh quan viên tứ phẩm trở lên cùng nữ quyến đều đãtới, đoàn xe ngựa thật dài thiếu chút nữa đem đường trước phủ Bình vương lấp kín.

Lão phu nhân và mấy người con dâu ngồi ở xe ngựa phía trước, nhận được tin tức quản sự ma ma Bình vương phủ đón đi vào, về phần các cô nương, còn phải chờ thêm một lát.

Này chờ chính là nửa canh giờ, mặc dù trong lòng không kiên nhẫn, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài.

Sau khi vào Bình vương phủ, lại có nha hoàn mặc y phục màu lam nghênh đoán đưa các nàng đến Thụy An đường nơi ở của Bình vương thái phi.

Thời điểm mấy cô nương Uy Viễn hầu phủ đi vào, Thụy An đường chính là một phòng đầy tiếng hoan hô náo nhiệt, Bình vương thái phi cùng lão phu nhân ngồi ở một chỗ nói chuyện, mấy phu nhân cùng cônương vây ở một bên mỉm cười nghe, thỉnh thoảng chen vào mấy câu, xung quanh đều ngồi đầy nữ quyến các phủ, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Mấy người vào đến cũng không có dẫn đến chú ý gì, sau khi Bình vương thái phi hòa nhã khen ngợi, liền đối với lão phu nhân nói: "Các cô nương nhà ngươi quả nhiên mỗi người đều là tốt, dịu dàng mền mại như nhau, ta biết ngươi giỏi nhất dạy bảo con cháu, cô nương nhà ngươi đều bị ngươi dạy qua, cũng không tệ, ngay cả ta nhìn cũng đều thích."

Các cô nương nghe được mặt phấn ngượng ngùng, nhao nhao cúi đầu bộ dáng e thẹn, Bình vương thái phi là lão nhân trong kinh, nếu cô nương nào có thể được bà khen, đối với thanh danh khuê phòng của các nàng mà nói đều tốt. Nhưng mà Bình vương thái phi đề tài vừa chuyển, lại nói: "Bất quá nhìn tới nhìn lui, ta vẫn cảm thấy cháu dâu a vi nhà ta là tốt nhất, ngươi cũng không thể phản đối, có ai có được cháu dâu tốt như nhà ta đâu?" nói xong, cười híp mắt kéo bên cạnh thiếu nữ.

Nghe nói như thế, mọi người đều nhìn cô dâu mới ăn mặc như thiếu nữ bị Bình vương thái phi lôi kéo, mặc kệ nhìn mấy lần, cũng nhịn không được trong lòng chấn động, bị loại khí tức thanh dật như tiên không nhiễm hồng trần thật sâu đả động. Bất quá, một cô nương được Bình vương thái phi khen như vậy, mặc dù cô nương này có tướng mạo khí chất, nhưng lại không có ai có ý niệm đố kị, đơn giản nguyên nhân là bởi vì thân phận cháu dâu của Bình vương thái phi... thật sự là đố kị không nỗi mà, trái lại thật sâu đều cảm thấy đồng tình với cô nương này.

A Bảo hơi chút ngẩng đầu, nhìn cô nương bị Bình vương thái phi lôi kéo —— Giang Lăng Vi, trong lòng thật sâu thở dài, Lăng Vi đương nhiên là tốt, chỉ tiếc gả được không tốt.

"Ngươi ánh mắt tốt, chọn cháu dâu tốt." Lão phu nhân phụ họa khen ngợi: "Thế nhưng ngươi khoe khoang như thế cũng không sợ làm người xấu hổ, làm người ta thẹn thùng..."

Sau khi vui cười một chút, Bình vương thái phi đối với Giang Lăng Vi bên cạnh nói: "A vi, con mang các tiểu tỷ muội đi chơi đi, đỡ phải ở trong này nghe những lão thái bà chúng ta nói những việc nhàm chán,làm các nàng ngột ngạt."

Giang Lăng Vi đứng dậy, mỉm cười phúc phúc thân, nói: "Nghe tổ mẫu." Sau đó nhìn về phía các cônương trẻ tuổi ở đây, khẽ mĩm cười nói: "Lạc Ninh muội muội cùng mấy vị công chúa ở Hạ Ngữ Hiên làm thơ văn kết bạn, các ngươi cũng qua tham gia náo nhiệt thôi."

Chúng nữ nhao nhao đáp ứng.

Giang Lăng Vi lại hướng Bình vương phi bên cạnh phúc phúc thân, nói: "Mẫu thân, con liền dẫn các nàng đi chơi, làm phiền ngài vất vả hầu hạ tổ mẫu."

trên mặt Bình vương phi hơi hiện ra có một chút cứng ngắc, cười nói: "Xem ngươi đứa nhỏ này nói, mau đi đi, cùng Lạc Ninh các nàng chơi đùa vui vẻ một chút."

Vừa khỏi ra Thụy An đường, nụ cười trên mặt Giang Lăng Vi liền phai nhạt, quay đầu lại nhìn A Bảo liếc mắt một cái, sau đó bưng dáng vẻ mang theo các vị cô nương hướng Hạ Ngữ Hiên mà đi.

A Bảo đi ở giữa các vị cô nương, lặng yên chú ý Giang Lăng Vi, nhìn trái nhìn phải, cũng không phát hiện nàng có bất kỳ vẻ chán chườn nào, ngược lại tinh thần rạng rỡ, nhớ tới lúc bộ dáng có chút mất tự nhiên kia trước Bình vương thái phi, thật không biết có nên vì Bình vương phủ cảm thán hay không .

Quả nhiên cô nương thiên tiên bản tính uy dũng không phải hầu hạ tốt như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương