Edit: Betty

Đến Hạ Ngữ hiên, đập vào mắt đó là khu vườn hoa rực rỡ, xung quanh đình muôn hoa nỡ kém hơn so với các thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp.

Trong đình, vài thiếu nữ hoặc ngồi hoặc đứng, tụ cùng một chỗ nói cười vui vẻ, bên ngoài đình tấm bình phong dựng thẳng, mặt trên treo mấy bức vẽ đỏ xanh nét mực còn chưa khô, có tranh phong cảnh, tranh chân dung, tác phong bức vẽ không đồng nhất, có thể thấy được không chỉ là một người vẽ.

Lạc Ninh quận chúa đang thân thiết trò chuyện cùng Thanh Lạc quận chúa —— Chu Cẩn, nghe thấy nha hoàn tới báo thế tử phi mang theo khách nhân qua đây, nụ cười trên mặt lãnh đạm, đứng dậy đinghênh tiếp.

"Lạc Ninh muội muội ở đây rất náo nhiệt nha, tổ mẫu bảo tẩu đưa mấy vị muội muội qua đây, quả nhiên là đến đúng nơi rồi." Giang Lăng Vi mỉm cười nói, mang theo đám thiếu nữ phía sau đi tới.

Lạc Ninh quận chúa lãnh đạm nhìn nàng một cái, sau khi lên tiếng ứng phó rồi, cười nói: "thì ra là tổ mẫu bảo, nếu tổ mẫu đã phân phó, các vị tỷ tỷ muội muội đều qua đây cùng nhau chơi đùa thôi." Quay đầu đối với vài vị công chúa cùng tôn thất quận chúa bên trong đình cười nói: "Các vị tỷ tỷ, đại tẩu gả qua đây không lâu, bởi vì công việc bận rộn, còn chưa có duyên ra mắt các người đâu. Đại tẩu, hôm nay mấy vị công chúa đều ở đây, còn không mau qua đây bái kiến công chúa? Người là thế tử phi trong phủ, cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa."

Nghe thấy lời nói thẳng không thể tưởng được, các cô nương ở đây đều có chút ngạc nhiên, nhìn Giang Lăng Vi, không khỏi có chút đồng tình.

Bình vương thế tử là tiền Bình vương phi sinh hạ, Lạc Ninh quận chúa cùng Bình vương phủ nhị thiếu gia, tam thiếu gia là kế vương phi hiện tại sở sinh, là không cùng mẫu thân, tục ngữ nói có mẹ kế thì có bố dượng, lời này đặt ở Bình vương phủ là vô cùng thỏa đáng, cộng thêm Bình vương thế tử kia đầu óc ngu ngốc, đối lập với hai người đệ đất thiêng nảy sinh hiền tài này, cũng không trách được Bình vương đối với đứa con này không thích. Bình vương thế tử bây giờ có thể đứng ở vị trí thế tử này, là kết quả Bình vương thái phi đàn áp nhi tử, có thể nghĩ, nếu là Bình vương thái phi mất, vị trí Bình vương thế tử này tuyệt đối không bảo đảm, kết quả của Giang Lăng Vi cũng có thể đoán được.

Lạc Ninh quận chúa không thích đại ca nhà mình, cảm thấy đại ca ngu ngốc giống như heo vậy là nỗi sỉ nhục của Bình vương phủ, không thích cả phòng, nên cũng không thích đại tẩu Giang Lăng Vi này, đặc biệt dưới tình huống tổ mẫu Bình vương thái phi yêu thích Giang Lăng Vi như vậy, càng ghét hơn.

Khóe miệng A Bảo co quắp, đột nhiên cảm thấy Lạc Ninh quận chúa thật là một đứa nhỏ ngây thơ thẳng thắn a, biểu tình chán ghét này cũng biểu đạt được vô cùng nhuần nhuyễn như vậy, là chắc chắn Giang Lăng Vi không dám đi nói lên trên đây, có lẽ cảm thấy bộ dáng Giang Lăng Vi như Lâm muội muội tựa như thiên tiên này nhu nhược mặc cho người ức hiếp? Trời biết dù cho có là Lâm muội muội cũng khôngphải dễ khi dễ a.

Giang Lăng Vi nhàn nhạt mỉm cười, vươn tay nắm lấy cánh tay Lạc Ninh, trách mắng cười nói: "Muội muội như thế nào lại nói lời như vậy? Ngược lại có vẻ như Bình vương phủ chúng ta không giáo dưỡng, cẩn thận đại ca ngươi nghe xong lại muốn nói cho tổ mẫu nói muội muội thiếu dạy bảo."

"..."

Nhìn sắc mặt xanh đen của Lạc Ninh quận chúa, mọi người ở đây có chút không rõ chân tướng, chỉ có mấy người cách Lạc Ninh quận chúa tương đối gần mới phát hiện thân hình Lạc Ninh quận chúa có chút phát run, có thể thấy tức giận không nhẹ.

Giang Lăng Vi buông Lạc Ninh quận chúa ra, cười tiến lên cùng các vị công chúa quận chúa chào hỏi, mọi người nhao nhao đáp lễ.

Thất công chúa thấy tỷ muội tốt bị bắt nạt, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ Bình vương thế tử phi cảm thấy nữ nhi hoàng thất chúng ta so với người ngoài giáo dưỡng không được? nói chuyện cũng phải cẩn thận mộtchút, đỡ phải làm đường ca tốt của ta cảm thấy cưới về một nữ nhân chanh chua."

"Cảm ơn công chúa nhắc nhở." Giang Lăng Vi tươi cười xinh đẹp.

Thấy nàng hoàn toàn không để ý lời của mình, thất công chúa trong lòng khó hiểu, lại cảm thấy giống như một đấm đánh vào bông mềm, đặc biệt nghẹn khuất.

Lúc này, ngũ công chúa lên tiếng, "Ai, các ngươi đều lại đây ngồi đi! A Bảo, đến đây ngồi."

A Bảo chống lại ánh mắt của đám người Lạc Ninh quận chúa và thất công chúa, đi tới bên người ngũ công chúa, cùng nàng ngồi một chỗ nói chuyện.

A Bảo một bên uống trà bên cùng ngũ công chúa kề tai nói nhỏ, "Thất công chúa hôm nay tính tình tựa hồ khá lớn, làm sao vậy?"

Ngũ công chúa ăn hạt thông, đồng dạng cũng giảm thấp âm thanh xuống, " Tính tình nàng đương nhiên không tốt, nghe nói mấy ngày trước nàng tự mình làm điểm tâm đi điện Thái Hòa, kết quả lại khóc đi ra, chắc hẳn là đi tìm phụ hoàng xin tứ hôn cho nàng và Chu Ngự, lại bị cự tuyệt vô tình đi." Đối với đức hạnh thất công chúa, ngũ công chúa không hổ là tỷ muội mười mấy năm cùng nàng, nhiều hoặc ít cũng có thể đoán ra một ít.

A Bảo cúi đầu uống trà, vì thất công chúa này buông tiếng thở dài, có thân phận có địa vị có sủng ái, có thể nói là thiên chi kiêu nữ, hết lần này đến lần khác còn có người bên trên làm người ác hôn nhân không thể như nguyện, rất đáng thương.

"Ai, không nói nàng nữa, ngày nào đó lúc ngươi rảnh rỗi, đến phủ công chúa của ta chơi đi, Cảnh Giác nói hắn rất nhớ ngươi, hy vọng có thể cùng ngươi chơi đùa." Ngũ công chúa cắn hạt thông nói.

A Bảo 囧, rầu rĩ nói: "Cái kia... hắn là vị hôn phu của ngươi, lời như thế..."

Ngũ công chúa nhìn nàng liếc mắt một cái, hừ nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết hắn mới năm tuổi sao? Coi như dỗ đứa nhỏ đi."

"..." thì ra thật coi chính mình nuôi con nhỏ sao? Giờ khắc này, A Bảo thô bỉ nghĩ, không phải là bọn họ thành hôn mấy năm, cũng không có viên phòng đi? Thô bỉ qua đi, lại cảm thấy có chút xin lỗi tỷ muội tốt, vội vàng đem việc này vứt ra sau đầu.

Hai người đang nói chuyện, lại có người đến Hạ Ngữ hiên, là Hiền vương phi và Tần vương phi.

Ở đây mọi người nhao nhao đứng dậy đi nghênh tiếp.

Tần vương là hiện nay tam hoàng tử, bởi vì thuở nhỏ ốm yếu, ít giao du với bên ngoài, về sau thân thể mặc dù tốt,Tần vương giống dưỡng thành thói quen, vẫn ít giao du với bên ngoài, nghe nói là hoàng tử có tính tình lạnh nhạt vô tranh, không được thánh sủng. Tần vương phi xuất thân thế gia, nhưng từ khi lập gia đình, phu xướng phụ tùy, cũng hờ hững với tầm mắt thế nhân, cùng Tần vương ở trong Tần vương phủ, ít giao du với bên ngoài.

So với việc Hiền vương phi tuyệt sắc phong tình, Tần vương phi có thể nói là thanh tú, đứng ở bên người Hiền vương phi, hoàn toàn bị Hiền vương phi che lắp danh tiếng, càng không thấy được.

"Nhị hoàng tẩu và tam hoàng tẩu thế nào lại đến?" Thất công chúa kéo tay Hiền vương phi, chị em chồng hai người có vẻ vô cùng thân mật.

Tần vương phi mỉn cười không nói, Hiền vương phi trêu đùa nói: "Nghe nói các ngươi ở chỗ này mở hội thơ, cũng muốn qua đây dính một chút mạch văn." nói xong, ánh mắt chuyển qua trên người Giang Lăng Vi bên cạnh.

"Nhị hoàng tẩu cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, năm đó một khúc 《 thập diện mai phục 》 làm cho nhị hoàng huynh rời đi vì tri kỹ."

Hiền vương phi giống như có chút ngượng ngùng, trên mặt một mảng ửng hồng, thấy ở đây các cônương cực kỳ hâm mộ không ngớt, Hiền vương cùng Hiền vương phi phu thê tình thâm, không biết làm chết tâm bao nhiêu khuê tú nữ tử trong kinh, trong lòng chúng nữ đều có cùng ý nghĩ, lập gia đình thìphải gả cho người như Hiền vương, có thể gả cho người như Hiền vương phẩm đức cao thượng bậc này, nam tử ôn nhu sủng thê, cả đời không tiếc.

Sau khi Hiền vương phi cùng Tần vương phi ngồi xuống, Hiền vương phi nhìn về phía Giang Lăng Vi, ánh mắt lóe lên, ôn hòa nói: "Lăng Vi, đã lâu không gặp, gần đây như thế nào? Bình vương thế tử đối với ngươi được không?" nói xong, che miệng cười, mặt mày cong cong lướt qua mấy phần thâm trầm.

Giang Lăng Vi khóe môi mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Tất cả bình an, tại Hiền vương phi quan tâm, là may mắn của Lăng Vi."

Hiền vương phi hơi hí mắt, nhìn kỹ Giang Lăng Vi, phát hiện nàng đối với tình cảnh của mình cũng không có ý gì chán chường, cũng không vì gả vào nơi không thuộc về mình mà hối tiếc tự thương cảm, quả nhiên không hổ là thiên mệnh hoàng hậu của kiếp trước, ngược lại tự mình có thể chịu. Chỉ tiếc a... số mạng của nàng đã bị rối loạn, nàng cũng muốn nhìn một chút cuối cùng khi nàng ấy bị vứt bỏ bị hạ đường, sẽ là có tình cảnh như thế nào.

Giang Lăng Vi đem người mang tới, lại ngồi một chút, rất nhanh lại bị người gọi đi, hình như là người của Trung Dũng Bá phủ đến. Người ở chỗ này cũng có chút thông cảm, cười tiễn nàng rời đi.

Sau khi Giang Lăng Vi rời khỏi, bởi vì có tài nữ Hiền vương phi ở đây, hội thơ càng thêm sinh động, Lạc Ninh quận chúa cũng mở đầu nhẹ nhàng, cùng những cô nương kia tụ thành một chỗ nói thơ luận từ, có chút sinh động.

"Minh Cẩm, ngươi thế nào chỉ ngồi ở chỗ kia uống trà cùng ngũ tỷ tỷ, mau đến đây làm bài thơ cho chúng ta phẩm đọc đi." Thất công chúa có chút nhiệt tình kêu lên.

Nghe xong, Lạc Ninh quận chúa, Vinh Hoa quận chúa trên mặt đều lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa, chờ A Bảo xấu mặt. Ở đây người nào không biết A Bảo thường xuyên chạy đến biên cảnh, ngây ngô ở kinh thành không nhiều, nghe nói còn theo Trấn Bắc tướng quân từng học qua công phu quyền cước, phương diện văn thơ nhưng chỉ là hiểu biết chút ít mà thôi. Ở trong lòng chúng nữ, đó là một cô nương không dịu dàng, lỗ mãng không chịu nổi.

Ngũ công chúa nhíu mày, đang muốn lên tiếng, thì vẻ mặt A Bảo đã áy náy nói: "Xin lỗi, Minh Cẩm đối với thơ từ các loại thật sự là không tinh thông."

"không phải là không dám làm đi?" Vinh Hoa quận chúa cười đến ngây thơ hồn nhiên, nhưng lại lộ ra một cỗ ác ý: "Yên tâm đi, dù cho ngươi làm có sai, chúng ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi."

Lạc Ninh quận chúa cũng ở một bên ồn ào đứng lên.

Ánh mắt chúng nữ ở đây bị hấp dẫn qua, ánh mắt Hiền vương phi lóe lên, nhấp một ngụm trà không mở miệng.

Nhưng mà, thất công chúa giống như cảm thấy không còn lòng hăng hái, rất nhanh lại nói: "Quên đi, nếu Minh Cẩm không có sở trường về thơ, cũng không phải cần phải làm khó nàng nữa, mời nhị hoàng tẩu làm đầu bài được rồi."

Lạc Ninh quận chúa Vinh Hoa quận chúa cùng vài người ngưng mày, có chút khó hiểu sao thất công chúa lại thay đổi chủ ý. thật ra sau khi thất công chúa nói xong, trong lòng liền hối hận, mặc dù nàng biết cô nhìn trúng A Bảo, muốn A Bảo làm con dâu, trong lòng nàng rất tức giận, nhưng A Bảo đã cứu nàng hai lần, sớm đã đền bù được sai sót hồi bé, ban đầu nàng cũng có ý định muốn báo đáp, chỉ là liên quan đến Chu Ngự, nàng một bước cũng không chịu nhượng bộ. Cho nên hiện tai thất công chúa vô cùng rối rắm, nghĩ muốn báo đáp ơn cứu mạng hai lần của A Bảo,nhưng lại giận A Bảo cướp Chu Ngự cùng nàng.

Thấy A Bảo bị buông tha dễ dàng như vậy, các cô nương khác nhìn thôi, trong lòng pha vẫn cảm thấy đáng tiếc, đặc biệt có mấy cô nương, vào lúc A Bảo đến liền mắt lạnh nhìn, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy bất quá cũng chỉ là nữ tử một bình thường, không có gì xuất sắc, luận hình dạng không sánh bằng Giang Lăng Vi, luận văn chương không sánh bằng Hiền vương phi, vẫn nghĩ không ra vì sao Tề vương Ninh vương đều muốn cưới nàng làm phi. Chỉ nghĩ thôi, trong lòng càng tức giận.

A Bảo cảm thấy bầu không khí này vô cùng vi diệu, sờ sờ mũi, lại uống mấy chén trà, cảm giác được bụng nhịn không nổi, có chút ngượng ngùng hướng người bên cạnh xin lỗi, để cho nha hoàn mang nàng đi thay y phục.

Giải quyết vấn đề sinh lý xong, A Bảo vừa muốn trở về Hạ Ngữ hiên, liền thấy Yên Ngữ thiếp thân nha hoàn của Giang Lăng Vi qua đây, cười nói với A Bảo: "Lý cô nương thì ra người ở chỗ này, cũng khôngcần nô tỳ lại đi một chuyến."

"Có chuyện gì sao?"

"Tiểu thư của nô tỳ ở trong thiên sảnh Lăng Vi các chờ Lý cô nương, muốn tìm Lý cô nương tâm sự mộtchút."

A Bảo cho nha hoàn mang mình đi thay y phục về Hạ Ngữ hiên trước hướngLạc Ninh quận chúa xin lỗi, trực tiếp cùng Yên Ngữ rời khỏi Hạ Ngữ hiên.

Vừa rời khỏi Hạ Ngữ hiên, một nha hoàn chạy tới, thở hồng hộc nói: "Yên Ngữ tỷ tỷ, bọn tỷ muội đều không rảnh tay, có thể hay không phiền tỷ giúp chúng ta việc gấp."

Nha hoàn này nói xong, Yên Ngữ nhíu mày,sau khi hỏi rõ ràng là việc Bình vương thế tử muốn đưa gì đó đến sảnh trước cho hắn, liền chần chừ nhìn về phía A Bảo.

A Bảo cười nói: "Nếu là việc của thế tử, ngươi chỉ đường cho ta biết, ta tự đi tìm Lăng Vi là được."

Yên Ngữ nghĩ nghĩ, nơi này là phủ Bình vương cũng không có gì nguy hiểm, đường cũng không phức tạp, chỉ đường cho A Bảo tự đi cũng không có vấn đề gì, liền đối với A Bảo chỉ rõ đường, để cho nàng tự đi qua tìm Giang Lăng Vi.

Đáng tiếc Yên Ngữ dự đoán sai lầm, người nào đó thật ra là một kẻ mù đường, ngay cả chính A Bảo cũng không biết việc mình là người mù đường, dù sao từ nhỏ đến lớn, bên người chưa bao giờ thiếu người dẫn đường, chưa từng có kinh nghiệm lạc đường, thế là cô nương tràn đầy tự tin theo như Yên Ngữ nói, đi qua một vòng hành lang, lại qụeo qua một tòa nhà, lại đi qua một cửa lớn, lại quẹo trái...

Chờ A Bảo đi một đoạn đường rất dài, trong lòng nói thầm, nơi ở của Giang Lăng Vi có phần quá hẻo lánh, chẳng lẽ người ở phủ Bình vương ngược đãi thế tử phi này?

Lại đi qua một đoạn đường, đi qua một vòm cửa nguyệt nha, A Bảo liếc mắt một cái liền nhìn thấy mộtđạo thân ảnh đứng bên cạnh núi giả hoang vu ở trong viện kia, cảm giác nhìn rất quen mắt, đang muốn chuẩn bị đi vào để hỏi đường, nam nhân bên dưới núi giả đột nhiên xoay người lại, một đôi lệ mâu như điện đâm tới.

Lúc thấy rõ mặt người nọ, thói quen tươi cười trên mặt A Bảo trở nên cứng ngắc, cảm thấy thắt lưng lại có chút đau, làm cho A Bảo lần nữa ý thức được, bóng ma trong lòng mình thực sự có khả năng sẽ đitheo nàng cả đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương