Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 137: Bắt đầu tính sổ

Edit: Cảnh Thục viện



Beta: Hy Hoàng Thái phi

Chỉ cần nhìn bộ dáng không kịp chờ để xem kịch kia của Chúc Mẫn, thì Lưu Vũ đã biết rõ vị chủ nhân này của nhà mình đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Bởi vì đợi quá lâu cho cơ hội lần này vặn ngã được Tần Phiên Phiên, dù cho chỉ có một tia hi vọng, nàng đều cảm thấy đáy lòng như nở to vô số lần, từ trong lục phủ ngũ tạng đều như tuôn ra rất nhiều sự vui mừng.

Chúc Mẫn nhấc váy lên liền chạy thật nhanh, Lưu Vũ cùng mấy vị cung nữ khác theo sát phía sau.

Rất nhanh các nàng đã đến trong Ngự Hoa viên, Lưu Vũ nhìn thấy chủ tử cứ xông thẳng vào trong Ngự Hoa viên, căn bản không có ý muốn dừng lại, không khỏi giật nảy mình, lập tức ngay đằng sau gọi thất thanh.

"Nương nương, ngài chậm một chút." Nàng lại không dám quá lớn tiếng, sợ sẽ quấy rầy thánh giá, nhưng mà trạng thái của Chúc Mẫn lúc này, nếu đến trước mặt Hoàng thượng, biểu hiện không được tốt cho lắm, rất dễ dàng bị nhận xử phạt.

Chúc Mẫn đối với nàng ta la lên đã mắt điếc tai ngơ, trong đầu chỉ tràn đầy suy nghĩ đến việc mau chóng nhìn thấy thảm trạng của Tần Phiên Phiên.

Kết quả nàng vừa vòng theo đường cong, đã thấy bóng dáng của Tần Phiên Phiên và Hoàng thượng.

Một nam nhân thân mang long bào màu vàng sáng, trong ngực đang một tiểu gia hỏa đáng yêu, tiểu gia hỏa chảy nước bọt, mở miệng như đang kêu gì đấy.

Tần Phiên Phiên đứng ngay ở bên cạnh, mỗi khi đến cạnh bên một cái bồn hoa thì chỉ vào hoa ở bên trong, nhẹ giọng thì thầm giới thiệu.

"Nháo Nháo, đây là mẫu đơn, là hoa đại biểu cho sự ung dung. Về sau nếu như con thích cô nương nào, thì hãy bẻ một cành mẫu đơn đưa cho nàng ấy, đồng thời nói cho nàng ấy, sẽ để cho nàng ấy là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này."

Tần Phiên Phiên vừa nói vừa cười, giọng nói cực kỳ ôn nhu, nụ cười trên mặt cũng tràn đầy tình mẫu tử.

Tiêu Nghiêu quay đầu nhìn về phía nàng, hai người liếc nhau một cái, đồng thời lộ ra nụ cười ấm áp.

Nụ cười kia dưới ánh mặt trời, lộ ra sự chướng mắt dị thường, giống như là một cây chủy thủ, đâm thật sâu vào trong lòng của Chúc Mẫn.

Tiêu Nghiêu một tay ôm Nháo Nháo, một tay khác vươn tới bông hoa mẫu đơn đang sắp nở rộ kia, từ trên đầu cành ngắt xuống, trực tiếp cắm vào trong tóc của Tần Phiên Phiên.

Hoa mẫu đơn quý phái ung dung, ở trên đàu Tần Phiên Phiên đẹp rực rỡ dị thường mà còn mê người.

Động tác này của Hoàng thượng, triệt để kích thích Chúc Mẫn, chỉ cảm thấy máu toàn thân như đang hướng lên não muốn nổ tung.

Ngay một khắc này, nàng vọt thẳng ra, lúc trước còn muốn tránh né một chút, bây giờ đã hoàn toàn không để ý nữa.

Con mắt của nàng nhìn chằm chằm vào đóa hoa mẫu đơn đang ở trên đầu Tần Phiên Phiên kia, sau khi xông ra, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng đưa tay chộp lấy đóa hoa kia.

Thời điểm Chúc Mẫn xông tới, Tiêu Nghiêu đã chú ý tới nhưng hắn không cho rằng Chúc Mẫn muốn làm gì, hôm nay bản thân hắn cũng chỉ cùng Tần Phiên Phiên đến Ngự Hoa viên đi dạo mà thôi, Chúc Mẫn có thể làm cái gì chứ, xông ra chỉ muốn là thỉnh an thôi.

Nhưng khi nàng ta cách rất gần, Tiêu Nghiêu liền lập tức đã nhận ra không thích hợp, đưa tay nắm lấy cánh tay của Tần Phiên Phiên lại, dùng sức ôm nàng vào bên cạnh.

Tay của Chúc Mẫn không có với tới đóa mẫu đơn kia, mà bắt được một cây trâm rơi ra từ trên đầu Tần Phiên Phiên.

"Ngươi mà cũng xứng mang mẫu đơn? Mẫu đơn là quốc hoa, cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương chủ của lục cung được mang, ngươi chẳng qua chỉ là một Hoàng Quý phi, vẫn chưa tới vị trí kia đã mơ tưởng muốn mang."

Chúc Mẫn một lần chưa bắt được, cũng không hết hi vọng, vừa nói vừa đưa tay bắt lấy tóc của Tần Phiên Phiên.

Bộ dáng bây giờ của nàng ta ngược lại có chút điên điên khùng khùng, Tần Phiên Phiên nhíu chặt lông mày, muốn tránh thoát.

Vậy mà Chúc Mẫn thoáng giơ cây trâm trong tay, muốn đâm về phía hướng cổ của nàng.

Tiêu Nghiêu tay mắt lanh lẹ mà tiến lên, bắt cổ tay của nàng ta lại, dùng sức vặn một cái, lập tức liền nghe được một tiếng "răng rắc" rất nhỏ, xương cốt chạm vào nhau, Chúc Mẫn bị ép buông tay ra, cây trâm trực tiếp rơi trên mặt đất.

"Ha ha ha ---" tiểu gia hoa được Tiêu Nghiêu một tay ôm lấy, cảm giác được cái ôm của phụ hoàng hắn rất bay bỏng, cảm thấy vô cùng có ý tứ, cho nên liền cười ra tiếng.

Nếu tiếng cười kia lúc bình thường, thì nhất định Tần Phiên Phiên cảm thấy giống như tiếng trời, giống như tiểu thiên sứ đang hát.

Nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt này, nội tâm của nàng dâng lên cảm giác vô cùng khẩn trương.

Chúc Mẫn vừa thấy đã nổi nóng, người đang ở thời điểm xúc động sẽ làm ra rất nhiều chuyện điên cuồng.

Quả nhiên tiếng cười non nớt của hài tử truyền đến trong lỗ tai của Chúc Mẫn, thì chói tai đến cực điểm.

Hốc mắt của nàng ta đỏ lên, căn bản không chú ý đến cái tay bị Hoàng thượng vặn chặt kia có bao nhiêu đau đớn, trực tiếp duỗi một cái tay khác hướng về phía đứa nhỏ.

Cả người Tiêu Nghiêu giật mình, lập tức buông tay kiềm chế nàng ta ra, trực tiệp nhấc chân dùng sức đạp tới một cái.

"Bịch ---" một tiếng, Chúc Mẫn trực tiếp bị gạt ngã trên mặt đất, ôm bụng kêu lên tiếng.

Một tay Tiêu Nghiêu bảo vệ khuôn mặt của đứa nhỏ, Tần Phiên Phiên cũng đã lao tới bên cạnh, vội vàng xem xét tiểu gia hỏa.

Rõ ràng Tiêu Nháo Nháo không biết vừa xảy ra chuyện gì cả, vẫn như cũ mở to đôi mắt đen láy như hai quả nho, nhìn bốn phía.

Ngay khi Tần Phiên Phiên đưa tay sờ mặt của hắn, lúc cẩn thận kiểm tra thì hắn lại "Ha ha ha" cười ra tiếng, hoàn toàn là dáng vẻ y chang đứa ngốc.

Tiêu Nghiêu và Tần Phiên Phiên liếc nhau một cái, sắc mặt hai người nhìn không tốt chút nào, trên thân thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, đứa trẻ nhỏ như vậy, nếu lúc nãy không có ngăn lại bị Chúc Mẫn bắt được nói không chừng còn có thể bị thương.

"Chớ sợ chớ sợ." Tiêu Nghiêu đưa tay vuốt vuốt sau ót của tiểu gia hỏa, thấp giọng dỗ con.

Lúc này dường như Tiêu Nháo Nháo cảm nhận được khí tức khẩn trương quanh thân phụ mẫu của mình, thì bĩu môi một cái rồi khóc lên.

Tiểu hài tử luôn luôn biến đổi rất nhanh, tiểu gia hỏa khóc lên, đã được Tần Phiên Phiên ôm lấy.

Thời điểm một nhà ba người ngắm hoa, đặc biệt để nhóm cung nhân không cần phải đi theo, mới xảy ra tình huống như này, đương nhiên Chúc Mẫn đến là do Tần Phiên Phiên cố ý thả cho tới.

Chỉ là nàng không nghĩ tới nữ nhân điên này, cũng dám ra tay với hài tử.

Tần Phiên Phiên vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, sau khi dỗ hắn tốt rồi, liền lên tiếng gọi giao cho nhũ mẫu.

Giờ phút này Chúc Mẫn vẫn nằm co quắp trên mặt đất, một đạp vừa rồi của Hoàng thượng dùng khí lức rất lớn.

"Khống chế Mẫn Phi lại, nàng ta muốn giết trẫm." Tiêu Nghiêu một bên nói với thái giám vài câu, rồi lập tức có hai tiểu thái giám tiến lên, đem Mẫn Phi từ dưới đất kéo lên, đưa hai tay nàng ta đặt ở phía sau, để cho nàng ta quỳ xuống đất.

Đám người kia giật mình, mưu sát Hoàng thượng là trọng tội, không cẩn thận còn khiến cho cả nhà chôn cùng.

Chúc Mẫn sợ run cả người, cũng không biết vì đau hay là bị hù dọa.

"Nói, ngươi muốn làm cái gì?" Tiêu Nghiêu lạnh giọng hỏi một câu.

Chỉ thấy Chúc Mẫn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hận hận nhìn thoáng qua Tần Phiên Phiên, hiện tại nàng ta đã tỉnh táo không ít.

"Hoàng thượng, thần thiếp cũng không phải muốn mưu sát ngài. Chỉ là trông thấy Hoàng Quý phi mang mẫu đơn, cùng với những lời kia, thật sự là không ra thể thống gì. Nàng ta nói Đại Hoàng tử về sau gặp được cô nương mình thích, thì đem mẫu đơn tặng cho cô nương kia, thần thiếp cảm thấy không ổn. Ngài còn chưa nói chỉ định Đại Hoàng tử làm Thái tử, nàng ta đã nhòm ngó dò xét vị trí kia. Thần thiếp nhất thời kích động, muốn giáo huấn nàng ta một phen, không có biết thân biết phận gì cả."

Trong lòng Chúc Mẫn vẫn luôn mặc niệm muốn bản thân tỉnh táo, nếu không giờ phút này đã sớm hướng về phía Tần Phiên Phiên mà hô to hô nhỏ rồi.

Tiêu Nghiêu mắt lạnh nhìn nàng ta, hiển nhiên là không tin nàng ta.

Lần này nàng ta đường hoàng giải thích khiến cho Tần Phiên Phiên nhíu mày, ngay từ đầu nàng đối với Chúc Mẫn chỉ muốn dạy dỗ một phen, nhưng vừa rồi Chúc Mẫn đã có sát ý với Đại Hoàng tử.

Tuy nói cũng không có tạo thành tổn thương gì, nhưng mà cảm giác khủng hoảng kia, đã khiến cho Tần Phiên Phiên thật thật sự cảm giác được nỗi sợ hãi.

"Thật sao? Hoa mẫu đơn này là Hoàng thượng đeo cho ta, Mẫn Phi như là đã nhìn thấy rất lâu, không phải là không biết nhỉ. Việc này không phải là để giáo huấn ta, rõ ràng là giáo huấn Hoàng thượng. Còn có, đang yên lành ngươi sếp người vào trong Thưởng Đào các làm cái gì? Có phải sớm có mưu đồ từ lâu hay không?"

Tần Phiên Phiên cũng không có ý buông tha nàng ta, kém chút nữa Chúc Mẫn bắt được Đại Hoàng tử là một chuyện, không nhắc tới một lời nào rõ ràng là muốn chuyện lớn hóa nhỏ, vậy thì hết lần này tới lần khác nàng cũng không tha.

Nghe được chuyện nàng nhét người vào, trong lòng Chúc Mẫn giật mình, Tần Phiên Phiên không nên biết chuyện này mới đúng.

Chẳng lẽ là hành động của Thư Quý phi bị bắt được rồi?

Cộng thêm rõ ràng nàng nghe nói Hoàng thượng và Tần Phiên Phiên cãi nhau ở trong Ngự Hoa viên, kết quả sau khi đến nói này, bầu không khí một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, rõ ràng tin tức kia là giả.

Trong lúc này khẳng định là đã xảy ra chuyện sai lầm gì.

Tiêu Nghiêu nhìn Tần Phiên Phiên một chút, thấp giọng hỏi: "Lần trước nàng nói có người muốn ra tay với Nháo Nháo, chính là nàng ta?"

Tần Phiên Phiên gật đầu.

"A." Nam nhân cười lạnh một tiếng: "Không nghĩ tới ngươi còn có lá gan này? Người đâu, đi mời Hữu Thừa tướng tiến cung, nghiên cứu thảo luận một chút chuyện Mẫn Phi mưu hại hoàng tự, mưu hại trẫm phải bị tội gì."

Chúc Mẫn nghe xong Hoàng thượng nói muốn mời Hữu Thừa tướng tiến cung, thì liền bị dọa sắc mặt trắng bệch ngay tại chỗ.

Hữu Thừa tướng là tiên sinh của Hoàng thượng, cũng là tổ phụ của Chúc Mẫn, chẳng qua Chúc Mẫn xuất thân từ chi thứ, lúc trước nàng muốn gả cho Hoàng thượng làm trắc phi, Hữu Thừa tướng đã cực lực ngăn cản, nhưng Chúc Mẫn và phụ thân của nàng đều tích cực vô cùng.

Tiêu Nghiêu vung tay lên, lập tức liền có tiểu thái giám lĩnh mệnh mà đi, hiển nhiên là đi tìm Hữu Thừa tướng tiến cung.

Rốt cuộc Chúc Mẫn không giữ được bình tĩnh, nàng ta lập tức thét to: "Hoàng thượng, vì sao ngài muốn tin vào lời một phía của Hoàng Quý phi? Thần thiếp khi nào thì nhét người vào Thưởng Đào các, lại khi nào muốn mưu hại Đại Hoàng tử. Loại tội danh tày trời này, há có thể đổ hết lên đầu của thần thiếp sao? Thần thiếp không phục!"

Nàng phi thường kích động, lúc trước Hữu Thừa tướng đối với việc nàng gả cho Hoàng thượng rất không coi trọng, bởi vì nhà bọn họ vẫn đi con đường trung thần, ai là Hoàng đế thì trung thành với người đó, không cần thiết phải đứng chung thuyền.

Nhưng bởi vì hành vị của con thứ và tôn nữ, để cho nhà hắn dù cho không có đứng chung thuyền, người ở bên ngoài xem ra cũng là biểu lộ thái độ.

Cũng may Hoàng thượng là con của Cao Thái hậu, cuối cùng vẫn leo lên Hoàng vị, hữu kinh vô hiểm[1].

[1]: Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm

Nhưng bây giờ nếu như Hoàng thượng đi tìm Hữu Thừa tướng, nói Chúc Mẫn mưu hại Hoàng tự, thì Hữu Thừa tướng tuyệt đối sẽ không có chút do dự mà bỏ rơi nàng ta.

"Người đâu, đem người của Mẫn Phi nương nương mang đến." Tần Phiên Phiên lạnh giọng phân phó nói.

Rất nhanh Hồng Y dắt theo một tiểu cung nữ mặc một thân y phục màu hồng đi tới, trực tiếp một tay đâỷ nàng ta quỳ gối ở bên cạnh Chúc Mẫn.

Tiểu cung nữ kia sắc mặt tái nhợt, cả người không ngưng run rẩy.

"Nô, nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng Quý phi."

Nàng ta vừa hành lễ, Chúc Mẫn đã thề thốt phủ nhận nói: "Hoàng Quý phi tính toán thật hay quá mà, tùy tiện tìm một cung nữ đến, nói là người của ta. Quyền chấp chưởng hậu cung đã bị ngươi nắm lâu như vậy, ai biết trong này có cái mờ ám gì? Ngươi mua được một hai cung nữ thể sống chết trung thành với người, về sau lợi dụng các nàng đến vu oan ta, cũng không phải là chuyện khó khăn!"

Rõ ràng Chúc Mẫn muốn chơi xấu đến cùng, tiểu cung nữ áo hồng kia lập tức nói: "Nô tỳ không phải là người của Mẫn Phi nương nương, nô tỳ vừa tới Thưởng Đào các, cái gì cũng không biết."

Tiêu Nghiêu không nói chuyện, thờ ơ nhìn nàng ta, thấy Mẫn Phi càng không ngừng đem nước bẩn giội về phía Tần Phiên Phiên, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần cười lạnh.

"Chúc Mẫn, trẫm nhớ kỹ trước đó để Trương Thành truyền lời nói cho ngươi, chính là thời điểm tuyên đọc thánh chỉ phân vị. Chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu có lần sau trẫm tuyệt sẽ không lưu tình. Trên thực tế từ Vương phủ đến hậu cung, trẫm không chỉ cho ngươi một cơ hội không thôi, trong lòng ngươi hẳn biết không ít. Không đề cập đến chuyện cung nữ này là của người nào, chính là vừa rồi ngươi động thủ với Đại Hoàng tử, là trẫm tận mắt nhìn thấy đấy? Người còn muốn chống chế sao?"

Nam nhân lạnh giọng chất vấn nàng ta, ngữ điệu không mang theo bất luận chút độ ấm nào, tựa như là băng tuyết trong trời đông giá rét, lập tức toàn bộ hướng về phía nàng ta xông thẳng tới.

Chúc Mẫn sững sờ, nàng hoàn toàn không phản bác được, vừa rôì hướng về phía Đại Hoàng tử động thủ quả thật là nàng.

Hiện tại nàng hối hận vô cùng, không nên xúc động như vậy, nếu không sẽ không rơi vào hoàn cảnh bị động như vậy.

"Hoàng thượng, thần thiếp cũng không có động tác nhỏ gì, chỉ có lần trước chuyện của Nhàn Quý phi, thần thiếp muốn báo thù cho bản thân, cho nên mới sử dụng ít thủ đoạn, việc này ngài đã giáo huấn thần thiếp rồi."

Đối với Hoàng thượng nói tới ý tứ gì khác, nàng kiên quyết sẽ không thừa nhận, nếu không danh hào treo ở trên đầu cũng giữ không xong.

Tiêu Nghiêu nhìn chằm chằm nàng ta một lát, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Thật sao? Năm đó ngươi rời khỏi vương phủ, có thật là đi dưỡng thương sao? Mà không phải phát giác được cái gì khác rồi? Nếu không lấy tính tình của ngươi, vị trí Vương phi gần ngay trước mắt, ngươi làm sao có thể tha thứ vị trí kia rơi xuống trong tay người khác? Chỉ cần còn lại một hơi, ngươi cũng nhất định phải lên làm Vương phi, hơn là suy nghĩ rời khỏi vương phủ. Thế nhưng ngươi hết lần này tới lần khác không đợi, mà là vội vã lập tức rời khỏi vương phủ, nói cho trẫm, ngươi lúc đó là phát giác được cái gì rồi?"

Cả người nam nhân có chút cúi thấp xuống, ánh mắt u lãnh mà nhìn nhìn nàng ta, tựa như là đã hoàn toàn đem nàng ta nhìn thấu.

Hắn nói thêm mỗi một câu, sắc mặt của Chúc Mẫn liền biến đổi một phần, nàng vạn vạn không nghĩ tới trong lòng Hoàng thượng vậy mà có thể nhận ra chuyện này của nàng.

Nàng rời khỏi vương phủ, quả thật có nguyên nhân khác, không phải chỉ vì chuyện bị thương không thôi.

"Có một số việc, trẫm không nói, không có nghĩa là trẫm không biết. Ngươi phải hiểu được, vương phủ là vương phủ của trẫm, cái hậu cung này cũng là hậu cung của trẫm. Trong này phát sinh hết thảy, trẫm không dám nói hoàn toàn biết, nhưng là đại khái mọi chuyện sẽ không hề sai. Trẫm hỏi ngươi một lần nữa, cung nữ này có phải người của ngươi hay không?"

Tiêu Nghiêu đưa tay chỉ chỉ cung nữ mặc áo hồng run lẩy bẩy quỳ gối ở bên cạnh.

Chúc Mẫn lấy lại tinh thần, đầu óc của nàng xoay chuyển liên hồi, cuối cùng vẫn là lắc đầu, hiển nhiên nàng muốn phủ nhận đến cùng.

Chỉ cần chết không thừa nhận, Hoàng thượng sẽ không thể định tội nàng, bởi vì không có chứng cứ, dù là đối mặt Hữu Thừa tướng, nàng cũng có lực lượng lật bàn.

"Vậy ngươi nói, ngươi là người của ai? Tội khi quân không phải ngươi có thể gánh chịu nổi." Thần sắc trên mặt của Tiêu Nghiêu lạnh mấy phần, hỏi cung nữ đang bên cạnh.

Cả người cung nữ áo hồng đã kinh hoảng bắt đầu co quắp, lại vẫn không dám nhận.

"Nô, nô tỳ là người vừa tới Thưởng Đào các hầu hạ Hoàng Quý phi."

Tiêu Nghiêu nhíu mày, thấp giọng nói: "Cung nữ này ngự tiền thất lễ, miệng còn nói láo. Trượng đánh chết đi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương