Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 136: Phiên Phiên bố trí

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Nga Quý tần

"Thần thiếp cũng không dám nữa, về sau nhất định không nói những lời này!" Tần Phiên Phiên bảo đảm với hắn.

Tiêu Nghiêu mới xoay người nàng lại, làm nàng nằm thẳng trên giường.

Bởi vì chùm đầu trong chăn một lúc, bởi vậy giờ phút này mặt Tần Phiên Phiên đỏ bừng, lại thêm bộ dáng thở hổn hển, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng vỗ vài cái lên ngực nàng, còn thuận tay đùa giỡn sờ soạng một phen, lại rước lấy ánh mắt xem thường của Tần Phiên Phiên.

Thời điểm buổi tối, Tần Phiên Phiên bị triệu đi Long Càn cung.

Tiêu Nghiêu còn đang nghiêm trang viết gì đó, nàng cũng tập mãi thành thói quen, Hoàng thượng vô cùng cần cù, thường xuyên phê duyệt tấu chương đến nửa đêm, nhưng hai người đã thành thói quen buổi tối ngủ cùng nhau.

Dù cho hắn phải thật lâu mới có thể lên giường, nhưng cũng muốn Tần Phiên Phiên ngủ ở Long Càn cung, này đã là thói quen ngầm thừa nhận của hai người.

Tần Phiên Phiên ngồi trên ghế ở ngoại điện, tìm thoại bản đọc để giết thời gian.

Nàng lại đây tương đối sớm, thường thường sẽ trầm mặc mà ở cùng Hoàng thượng một lát, sau đó đến giờ lại tự mình đi nội điện nghỉ ngơi trước.

Loại thời khắc an tĩnh này, nàng vô cùng hưởng thụ, hai người ai cũng không cần phải nói, cứ như vậy yên lặng mà làm việc của chính mình, cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ và nhàm chán, thậm chí còn cảm thấy ấm áp.

Nàng ngẫu nhiên nhớ tới thời điểm trầm mặc hai người ở chung lần đầu tiên, Tần Phiên Phiên xấu hổ đến tột đỉnh.

Bởi vì lúc ấy, bọn họ giới hạn trong việc giao lưu trên giường, dưới giường đều dựa vào một mình nàng nói hươu nói vượn chống đỡ.

Lần đó Hoàng thượng cũng là ở trước long án nghiêm túc phê duyệt tấu chương, nàng lại nhàm chán không thôi, vì thế bắt đầu quấy rối, còn không an ổn uống nước, dùng miệng phun nước phì phì, nói hươu nói vượn một hồi.

Cuối cùng bị Tiêu Nghiêu đuổi ra ngoài, cho tới hôm nay nhớ tới cái cảnh tượng kia, nàng vẫn cảm giác như ký ức mới ngày hôm qua.

"Phiên Phiên, hôm nay lúc trẫm ôm Nháo Nháo chơi đùa, hắn cười bao nhiêu lần?" Nam nhân trước long án bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi nàng một câu.

Hồi ức của Tần Phiên Phiên bị đánh gãy, hơi sửng sốt, theo bản năng nói: "Cái này thần thiếp không nhớ rõ, nhưng là hắn cười hồi lâu, nào có thể đếm số lần."

Đối với vấn đề Hoàng thượng hỏi đến, Tần Phiên Phiên quả thực cảm thấy không thể hiểu được, nam nhân đang yên ổn phê duyệt tất chương, sao bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.

Nàng nhíu mày, lập tức ngẩng đầu nghiêm túc quan sát hắn.

Nàng liền thấy trong tầm tay nam nhân đúng là không ít tấu chương, nhưng giờ phút này đồ vật hắn đang múa bút thành văn, hiển nhiên không phải tấu chương.

Thời điểm phê duyệt tấu chương, đại bộ phận đều là xem, sau đó lại nghỉ.

Giờ phút này Hoàng thượng vẫn luôn viết, cho dù dừng lại, cũng là cau mày cẩn thận suy nghĩ, hoàn toàn không có động tác đổi một quyển tấu chương khác.

Lại tưởng tượng câu vừa rồi Hoàng thượng hỏi, Tần Phiên Phiên lập tức hiểu ra Hoàng thượng cũng không phải đang phê duyệt tấu chương, mà là đang viết thứ gì đó có liên quan đến Tiêu Nháo Nháo.

Lòng hiếu kỳ quấy phá, nàng liền lén lút đứng dậy đi tới.

Nam nhân đang nghiêm túc ghi chép lại những sự tình xảy ra ngày hôm nay, nhưng hắn là dùng giọng điệu của Tiêu Nháo Nháo.

"Hôm nay phụ hoàng anh minh thần võ ôm ta nâng lên cao, nâng một hồi lâu phụ hoàng cũng không chê mệt, cuối cùng là ta cười mấy trăm lần cười đến mệt mỏi mới từ bỏ. Phụ hoàng thật lợi hại! Mẫu phi lại bắt đầu cậy sủng mà kiêu, nàng nói phụ hoàng không tốt, phụ hoàng liền đánh mông nàng, đánh mấy trăm lần, cuối cùng là mẫu phi luôn mãi xin tha, phụ hoàng mới buông tha nàng. Phụ hoàng thật lợi hại! Phụ hoàng còn nói về sau ta nhất định phải nghe lời, nếu không cũng sẽ bị đét mông, sực lực của phụ hoàng rất lớn, đét mông nhất định rất đau, vì không muốn thảm giống như mẫu phi, ta phải thực nghe lời. Phụ hoàng thật lợi hại!"

Ngắn ngủn một đoạn lời nói, ba câu "Phụ hoàng thật lợi hại" làm Tần Phiên Phiên xem đến trợn mắt há hốc mồm.

"Hoàng thượng, bản lĩnh ba hoa chích chòe này của ngài so với thần thiếp còn lợi hại hơn." Tần Phiên Phiên nhịn không được nói thầm một câu, duỗi tay muốn đi đoạt đồ vật của hắn.

Kết quả còn chưa đụng tới tờ giấy đã bị Tiêu Nghiêu bắt lấy tay.

"Cái gì mà ba hoa chích choè, câu nào của trẫm không phải sự thật?" Tiêu Nghiêu lạnh lùng nhìn nàng, nhìn bộ dáng không hề sợ hãi của Tần Phiên Phiên, lập tức uy hiếp thêm một câu: "Có phải nàng lại muốn bị đánh hay không?"

Tần Phiên Phiên bĩu môi nói: "Đúng là không xem như giả, nhưng ngài nói cũng quá khoa trương đi? Còn đánh ta mấy trăm lần, vậy mông thần thiếp đây đều bị đập nát."

"Đó là trẫm thương xót nàng. Trẫm ghi chép quá trình vui vẻ trưởng thành của Tiêu Nháo Nháo, miệng vàng lời ngọc. Chờ lúc nào đó nàng mang về Thưởng Đào các, lúc trẫm không có thời gian viết, sẽ do nàng viết."

Hắn nói xong, liền khép lại.

Trên bìa viết chính là: Nhật ký vui vẻ trưởng thành của Tiêu Nháo Nháo.

...

Tần Phiên Phiên đã nói lời đồn đãi trong cung cho Hoàng thượng nghe, sau khi nàng biết sự tình rồi càng động tay chân, đẩy nhanh tiến độ.

Mỗi lần tiểu cung nữ đi Đoan Mẫn điện theo như mệnh lệnh, đều càng ngày càng khoa trương, rơi vào lỗ tai Mẫn Phi liền thành Đại hoàng tử đã sắp không xong rồi, Tần Phiên Phiên cũng sắp điên rồi.

"Ha ha ha, thật tốt quá, Thư tỷ tỷ không hổ là tâm tư tinh tế, một chút đã thâu tóm được Thưởng Đào các. Trên cơ bản toàn bộ người bên cạnh Đại hoàng tử đã bị mua chuộc, bà vú với mấy đại cung nữ đều bị vừa đe dọa vừa dụ dỗ mà bắt chẹt. Ta đã nói Thư tỷ tỷ tuyệt đối xem như người thông minh trong cung, lúc trước ở trong vương phủ, nếu nàng ta cùng chúng ta hợp mưu lừa gạt Tần Kiêu, nói không chừng sau khi tiến cung, phân vị nàng ta còn cao hơn, nào đến lượt bị Nguyệt Quý phi đè trên đầu, lúc sau mới thăng vị."

Chúc Mẫn liên tục trầm trồ khen ngợi, mặt mày hồng hào, rất giống như là ngày đại hỷ.

Bởi vì cảm xúc quá mức kích động, thậm chí nàng ta đứng lên khỏi ghế, đi qua đi lại vài bước, ngẫu nhiên còn nhảy nhót một chút để phát tiết tâm tình kích động lúc này.

Nhìn biểu hiện lộ ra ngoài của nàng ta, mày Lưu Vũ nhăn lại gắt gao, nội tâm nàng lo lắng càng thêm mãnh liệt.

Nàng luôn cảm thấy sự tình quá mức thuận lợi, huống hồ vì sao Thư Quý phi phối hợp như thế, những người khác không biết, Lưu Vũ chính là biết.

Chủ tử các nàng dùng đồ vật kia áp chế Thư Quý phi, cũng không phải cam tâm tình nguyện, có thể hoàn thành nhiệm vụ đã là không tồi, nào có chuyện sẽ chủ động hoàn thành xuất sắc.

Lấy tính tình vốn không tranh không đoạt của Thư Quý phi mà nói, đây căn bản là một chuyện không có khả năng xảy ra.

Nhưng hiện giờ đang xảy ra, hơn nữa những bức thư của Thư Quý phi đã đánh mất, Chúc Mẫn lại giống như hoàn toàn quên sạch mấy chuyện này, chỉ cần nghe được Tần Phiên Phiên chịu khổ cũng đã hoàn toàn không khống chế được vui mừng.

"Chủ tử, nô tỳ cảm thấy chuyện này vẫn là từ từ mưu tính thì hơn, Đào Phi nương nương được sủng ái như vậy, huống hồ lại tay cầm quyền chấp chưởng hậu cung, há là một sớm một chiều có thể bị vặn ngã. Không bằng lại chờ một chút, quan sát một phen?"

Mắt thấy Chúc Mẫn đã sắp vui sướng tận trời, Lưu Vũ lập tức ra mặt, nhẹ giọng nhắc nhở, giống như là hắt cho nàng ta một chậu nước lạnh.

Chúc Mẫn đang vui sướng, đương nhiên sẽ không thích nghe lời này, mày lập tức nhíu lại, vô cùng bất mãn mà nhìn nàng ta: "Vì sao nói như thế? Ta đã đợi lâu như vậy, lúc trước vẫn luôn chờ đợi, kết quả Tần Phiên Phiên đều đã sinh hạ Đại hoàng tử, lúc sau ta lao tâm lao lực xử lý tiệc đầy tháng của Đại hoàng tử, Hoàng thượng lại muốn ta nhường đường cho nàng ta, cướp đi vị trí chính nhất phẩm Hoàng Quý phi của ta cho nàng ta! Nếu lại chờ đợi, phỏng chừng phải làm yến tiệc một tuổi cho Đại hoàng tử đi, khi đó còn có đường sống cho bổn cung sao?"

Chúc Mẫn lập tức dậm chân dò hỏi, oán hận của nàng đối Tần Phiên Phiên không phải một sớm một chiều, không nói sủng ái và con nối dõi, chỉ nói thù đoạt vị này thôi cũng đủ Chúc Mẫn ghi hận nàng ta cả đời.

Lưu Vũ không còn lời gì để nói, nàng còn muốn khuyên, nhưng Chúc Mẫn kích động như thế, rõ ràng không cho phép nàng nói thêm nữa, chỉ có thể ấp úng mà ngậm miệng lại.

"Việc này không chờ được, kêu Quý phi của các ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp, làm Hoàng Thượng và Tần Phiên Phiên cãi vã, đến lúc đó cho ta biết, ta muốn đi xem kịch vui! Màn diễn hay trăm năm có một này, sao có thể bỏ qua, nửa đời sau phỏng chừng đều trông cậy vào lần này thành hay bại đấy!"

Chúc Mẫn chuyển động qua lại vài vòng, lập tức sai bảo.

Nàng rõ ràng là trạng thái nôn nóng, hận không thể tự mình đi làm.

Nhưng Tần Phiên Phiên ở Thưởng Đào các luôn luôn phòng bị thật sự nghiêm ngặt đối với người ngoài, ngoại trừ Thư Quý phi ngoài mặt hơi chút hợp ý với Tần Phiên Phiên, còn lại bất luận kẻ nào đều đừng nghĩ nhúng tay vào.

Lưu Vũ và tiểu cung nữ truyền lời kia đều sửng sốt một chút, không nghĩ tới Chúc Mẫn lại không chờ được như thế.

Tiểu cung nữ chần chờ nói: "Giờ còn chưa tới thời điểm, chủ tử chúng ta nói, tuy nói mỗi lần Hoàng thượng đi Thưởng Đào các đều thở phì phì mà rời đi, nhưng vẫn như cũ vẫn là muốn tới. Chính là vì đi xem Đại hoàng tử, muốn Hoàng thượng và Đào Phi nương nương hoàn toàn trở mặt vẫn là có chút khó khăn. Huống hồ chủ tử chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho, ngài cũng nên đem đáp ứng trả lại đồ vật cho nàng. Sự tình còn lại không liên quan tới nàng, ngài tự mình làm đi."

Tiểu cung nữ vốn còn có chút nhát gan, nói lời đại nghịch bất đạo này với Mẫn Phi, nói không tốt chính là muốn rơi đầu.

Nhưng nói đến đoạn sau, ngữ khí của nàng lại trở nên cực kỳ trôi chảy, thậm chí còn thêm vài phần khí thế.

Trước khi đi, Thư Quý phi đã ngàn dặn dò vạn dặn dò nàng, nhất định phải nói rõ ràng với Mẫn Phi, nhất định không phải sợ, nếu không Mẫn Phi chỉ biết dùng lời khác đuổi nàng.

Chúc Mẫn nghe được một tiểu cung nữ dám kêu gào với nàng như thế, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay lập tức muốn gọi người vả miệng nàng ta.

Nhưng nghĩ lại, nàng còn cần Thư Quý phi làm việc, hiện giờ cũng không thể chọc Thư Quý phi nóng nảy, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.

Thật vất vả mới bức được Tần Phiên Phiên tới hoàn cảnh này, nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

"Ta tưởng thành ý của ta như vậy đã đủ rồi, lần trước cũng đã đốt một phong thư. Chỉ thiếu một chút như vậy là có thể lật đổ Tần Phiên Phiên, ta sẽ không từ bỏ, nhất định phải tiếp tục. Chờ sau khi sự thành mới có thể giao thư cho nàng ta, nếu không chúng ta liền cá chết lưới rách!" Nàng lập tức lớn tiếng kêu gào, hoàn toàn là một bộ mặt chơi xấu.

Sắc mặt tiểu cung nữ trắng bạch, sau một lúc lâu mới nói: "Vậy để nô tỳ trở về bẩm báo chủ tử."

Sau khi nàng ta rời khỏi, Chúc Mẫn trở về an vị trên ghế, cười nhạt một tiếng, tựa như thật khinh thường đối với tiểu cung nữ kia.

Lưu Vũ lại có chút ưu sầu, thấp giọng nói: "Chủ tử, ngài phải suy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Đắc tội Thư Quý phi không tốt, nàng ta là lão nhân trong cung, hơn nữa luôn luôn rất thông minh lại ẩn nhẫn, nàng ta đến tột cùng như thế nào cũng không rõ lắm."

Lưu Vũ còn chưa nói xong đã bị Chúc Mẫn vẫy tay ngắt lời.

Trên mặt nàng hàm chứa biểu tình thỏa thuê đắc ý, hoàn toàn chính là tính sẵn trong lòng, nhẹ giọng trêu đùa: "Lưu Vũ, sao lá gan ngươi nhỏ vậy? Trong cung lại không phải không có người của ta, tin tức truyền tới vẫn như cũ, Hoàng thượng rất ít triệu Tần Phiên Phiên đi Long Càn cung, hai người đều ở Thưởng Đào các, tuy nói Hoàng thượng vẫn ngủ lại, nhưng mỗi lần trở về đều là khí sắc không tốt. Giữa hai người bọn họ, tất nhiên là xảy ra mâu thuẫn rất lớn. Nếu vẫn do dự, thật vất vả mưu tính ra cơ hội, cứ thế bỏ qua, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn."

Lưu Vũ thấy nàng đã quyết, tóm lại là dưới đáy lòng thở dài một hơi, không khuyên nữa.

Dù nàng có nói cái gì nữa, chủ tử cũng sẽ không nghe, đơn giản từ bỏ vậy, nếu có cái gì không ổn lại lắm miệng sau.

Tiểu cung nữ rời đi không lâu, Thư Quý phi liền tự mình tới, biểu tình trên mặt cực kỳ khó coi.

Chúc Mẫn bày ra một gương mặt tươi cười, cuối cùng là trấn an, hai người cò kè mặc cả một phen, cuối cùng là đạt thành hiệp nghị.

Đương nhiên ngày hôm sau, rốt cuộc hai người các nàng nói gì liền từ chính miệng Thư Quý phi nói cho Tần Phiên Phiên.

"Quả nhiên bị ngươi đoán đúng rồi, Chúc Mẫn không sợ hãi, hoàn toàn là bởi vì trong cung tiềm tàng một bộ phận nhỏ nhân thủ của nàng ta. Nhưng trên cơ bản là phân tán khắp nơi, có thể dùng được rất ít. Ta nói cho nàng ta lần này làm chuyện lớn, cần phải điều động toàn bộ nhân thủ có thể điều động mới có thể hình thành liên hoàn kế, bức ép một cung nhân hầu hạ ở Thưởng Đào các rời đi, vị trí dư ra để ta an bài người của nàng ta tiến vào. Như vậy ngươi có thể nhổ tận gốc nhân thủ của nàng ta ở trong cung."

Sau khi nói xong, Thư Quý phi liền nói ra ý nghĩ của chính mình.

Tần Phiên Phiên gật đầu, thấp giọng nói: "Lúc trước ta nhớ rõ khi nàng ta tố giác Nhàn Quý phi đã từng quan hệ với một tổ chức ám sát, tốt nhất cũng điều tra một chút, đương nhiên việc này không cần ngươi và ta nhọc lòng, rửa sạch sẽ cả ngoại ứng của nàng ta luôn."

Sau khi hai người luận định liền phân công nhau hành động, tất nhiên Tần Phiên Phiên đi tìm Hoàng thượng đề cập đến tổ chức ám sát.

Tiêu Nghiêu cho nàng câu trả lời: "Rõ ràng là có người mật báo cho bọn hắn, thời điểm người của trẫm tìm được hang ổ của bọn họ, đã không còn lại người nào, trên cơ bản là trống không. Chỉ là nhóm người sẵn sàng bỏ mạng này không phải chỉ dùng tiền là có thể khống chế được."

Đương nhiên dù ai mật báo cho bọn họ, tuy rằng Hoàng thượng chưa nói, nhưng đáy lòng hai người đều có suy đoán.

Người Chúc Mẫn đưa tới rất mau đã thành công cài vào Thưởng Đào các, chỉ là nàng ta chờ ở ngoài điện, cũng không thể biết tình huống bên trong, nhưng mỗi ngày cung nữ ở cùng nàng ta đều là bộ dáng lo lắng sốt ruột, nói vậy đồn đãi bên ngoài không giả.

Trù tính lâu như vậy, Tần Phiên Phiên rốt cuộc muốn thu lưới.

Mỗi ngày Chúc Mẫn đều nhón chân mong chờ, rốt cuộc nàng chờ tới thứ nàng muốn rồi.

"Chủ tử, ngài mau đi thôi, nghe nói là Đào Phi nương nương ôm Đại hoàng tử ra phơi nắng, kết quả hoàng thượng tới, cãi nhau với nàng ta. Đại hoàng tử khóc lớn, hai người đã sắp đánh nhau rồi." Một tiểu cung nữ bước nhanh đi vào thông truyền.

Trên mặt Chúc Mẫn vui vẻ, nàng lập tức sửa soạn một chút rồi chuẩn bị đi.

Lưu Vũ nhíu mày, nàng chỉ cảm thấy có điều không ổn, lập tức ngăn trở nói: "Chủ tử, vẫn nên để nô tỳ đi trước thăm dò đường. Hoàng thượng và Đào Phi nương nương khả năng chỉ là cãi nhau nho nhỏ, bị cung nữ khác truyền miệng phóng đại sự tình thôi."

Chúc Mẫn đẩy nàng ta ra, căn bản không muốn nghe nàng ta nói cái gì, trực tiếp nâng váy đi ra bên ngoài.

"Ngươi biết cái gì, ta an bài người vào Thưởng Đào các, Tần Phiên Phiên sống thế nào, ta tự nhiên rõ ràng. Hoàng thượng rõ ràng chán ghét nàng ta, ngày thất sủng sắp tới rồi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương