Độc Sủng Phế Hậu
Chương 4: Lãnh cung



" Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết. Tương Tịch thân là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, có nào ngờ lại có dã tâm, giết hại long chủng. Truyền tước bỏ phong hiệu, thu lại phụng ấn, giáng làm thứ dân, giam vào lãnh cung, cả đời không được ra ngoài" - Lão thái giám truyền chỉ, âm thanh vang vọng cả đại điện.

Sở Định Long ngôi trên long toạ, nở nụ cười nhạt nhẽo nhìn nữ nhân vẫn còn quỳ dưới chân. Không khóc lóc, không náo động, không van xin, có chi im lặng suy tư. Không biết liệu kể như nàng lại giở trò gì?

" Thần thiếp tạ ơn thánh ân của hoàng thượng " - Tương Tịch quỳ lạy tạ ơn, mi tâm không chút run rẩy. Ngày này không phải biết trước sẽ tới sao? chi là nàng không nghĩ sẽ nhanh như vậy thôi.

Tiểu Ái uất ức, đến trước Sở Định Long, không ngừng kêu oan cho chủ nhân:" Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương không có làm, người không có làm, mong người suy xét thấu đáo. " Nhưng lời nói của một tiểu cung tì, làm gì có kẻ nào thèm để ý. Thứ bọn chúng để tâm bây giờ, là phụng ấn đã không có chủ nhân, ngôi vị mẫu nghi thiên hạ đã trống. Bọn phi tần trong cung bắt đầu cười thầm trong bụng. Sóng gió tại ương nơi hậu cung, đã lớn nay lại càng sôi sục.

Ở sau man nhung, có Thuần Dung không nhịn được, nở nụ cười tàn độc:" Xin lỗi tỷ tỷ, đành phải hi sinh tỷ rồi". Nói rồi nàng ta nhớ lại lúc ở nước Định, cùng Tương Tịch lớn lên. Trong khi tỷ tỷ là đại công chúa, có thân mẫu là hoàng hậu, có được người người kinh ngưỡng. Còn nàng ta chỉ là con của một phi tần thất sủng. Trong khi tỷ tỷ được phụ hoàng và mọi người yêu thương, thì Thuần Dung nàng ta ngay cả muốn nhìn mặt phụ hoàng còn khó. Còn nhớ nàng ta và Tương Tịch có cùng sinh thần. Nhưng chỉ có Tương Tịch được tổ chức linh đình, được mọi người chúc tụng. Sinh thần nàng ta không ai nhớ, cũng chẳng ai muốn nhớ. Nhớ đến đó, hai tay Thuần Dung siết lấy tấm chăn trên người, nụ cười trên môi càng thêm tàn nhẫn:" Mẫu phi, con đã trả nỗi nhục bao nhiêu năm nay của chúng ta rồi, người cứ an lòng. Con sẽ khiến cho Tương Tịch kia sống không bằng chết. "

Ở ngoài rèm, Sở Định Long nhìn Tương Tịch, bất giác đứng dậy, đi lại gần nàng. Tay hắn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, môi nở nụ cười lạnh: " Nhân cách thối nát trong một cái vỏ xinh đẹp" - Nói đoạn, hắn rút cây trâm vàng trên tóc nàng, mân mê nó trên tay. Cây trâm tuy đơn giản nhưng tinh xảo, khiến người khác không kiềm được nhìn mãi.

Cằm Tương Tịch bị nâng lên, khiến hai mắt nàng và hai mắt hắn đối diện nhau. Cảm giác sắc nhọn, mát lạnh chạm vào má nàng. Vệt máu nóng chảy dài nơi gò má diễm lệ. Tương Tịch nhìn trân trân Sở Định Lòng, sự đau rát bên má khiến khoé mắt nàng ươn ướt.

"Dung nhan tuyệt sắc cần một nhân cách tốt, ngươi không xứng sở hữu nó, ta giúp ngươi lột cái mặt nạ này, để người sau này biết, ngươi chỉ là tiện nhân không hơn không kém" - Sở Định Long hài lòng đem cây trâm dính đâỳ máu cài lên tóc nàng. Người người trong cung một phen kinh sợ. Nữ nhân bị hủy đi dung nhan, khác nào bị xử trảm? Huống hồ nơi hậu cũng này,nhan sắc là thứ để giành ân sủng.

Sở Định Long cao cao tại thượng nhìn xuống Tương Tịch như đoá mẫu đơn bị giẫm nát. Bọn thái giám y theo lệnh hắn, gỡ bỏ phụng bào, lột hết trang sức, chỉ chừa đúng cây trâm hắn vừa chạm tới, nàng cũng chỉ yên lặng để mặc. Không tuân theo, cũng không phản đối. Chỉ có Tiểu Ái kêu la oan khuất không ngừng. Nàng ấy ôm lấy chân Sở Định Long, cầu xin hắn: " Hoàng thượng, người là bậc minh quân,tại sao lại không nhìn thấu mưu mô của kẻ khác.Hoàng hậu nương nương vô tội, người hiền lành không làm hại ai. Cúi xin hoàng thượng đừng để sau này mang danh là hôn quân vô đạo"

Nhưng kẻ nàng ấy cầu xin, là kẻ không bao giờ biết mùi lòng. Hắn hất mạnh chân, khiến Tiểu Ái ngã xuống đất:" Khá khen cho một con chó hết lòng vì chủ. Người đâu, đem ả ta nhốt vào đại lão, vĩnh viễn không được ra ngoài."

Những tên thị vệ xách hai cánh tay Tiểu Ái kéo ra ngoài. Trước khi bóng nàng ấy bị kéo lê khỏi cửa cung, tiếng chửi rủa của nàng ấy vang khắp Phượng Hoan Cung: " Sở Định Long, ngươi là hôn quân, ngươi là tên nam nhân ngu ngốc,...."

Hắn nhìn Tương Tịch dưới đất như kẻ vô hồn, hừ lạnh. Đám thị vệ hiểu ý, chạy đến kéo nàng khuất khỏi mắt hắn. Có lẽ cả đời Sở Định Long sẽ khó quên được, ánh mắt của nàng khi ấy, vừa bi ai vừa phẫn uất, tựa như mẫu phi của hắn lúc ở trên pháp trường. Khiến cho hắn không khỏi nghĩ ngợi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương