Độc Sủng Phế Hậu
-
Chương 3: Hảo tỷ muội
***
Thanh Dạ Cung.
Đã quá canh ba nửa đêm, nhưng kẻ vào người ra không ngớt. Tiếng quát tháo ầm ĩ, còn có tiếng rên la đau đớn của nữ nhân.
Sở Định Long ngồi trên ghế, gương mặt toả ra sát khí giết người. Cái cung tần và bọn nô tài quỳ sụp dưới chân hắn run rẩy. Có khi bọn họ chỉ cần cử động một chút, người ngồi trên kia sẽ đem họ ra phanh thây trăm mảnh.
" Hoàng thượng, xin giáng tội, hạ thần không thể giữ được long chủng" - Lão thái y già cỗi khóc lóc, quỳ xuống thỉnh tội với hắn. Gương mặt già nua khắc khoải nỗi sợ hãi.
Mi tâm Sở Định Long chùn xuống, xẹt qua tia đau thương. Đang yên đang lành, bọn nô tài đến bẩm tấu, nói Thuần thường tại đang dạo ngự hoa viên lên cơn đau bụng không ngừng. Lập tức chạy đến, nhưng vẫn không giữ được hài nhi của hắn.
" Thuần thường tại sao rồi? " - Tiếng thở dài mệt mỏi của hắn chứng tỏ đã lâu rồi hắn chưa được nghỉ ngơi. Lão thái y già vội vàng nói: " Thuần tiểu chủ đã an ổn, chỉ là sau khi mất đi long thai đã tổn thương huyết khí không ít, cần tĩnh dưỡng. Còn nữa.... "
Không để lão thái y nói hết câu, Sở Định Long đã đứng dậy, đi vào nơi Thuần Dung đang nằm. Nhẹ nhàng vén chiếc màn, trước mắt hắn, nàng ta ôm lấy ngực khóc rất thương tâm, nhưng môi lại cắn chặt để không phát ra tiếng.
" Dung nhi.... " - Nhìn nữ nhân mặt đầm đìa nước mắt trên giường, hắn quả thật có chút đau lòng. Đường đường là nữ nhân của hắn, mà hắn lại không thể bảo vệ.
" Hoàng thượng.... " - Thuần Dung thấy hắn đến bên giường, vội ôm chặt lấy hắn, lệ cũng tuôn nhiều hơn:" Là thần thiếp có lỗi, không thể giữ được hài tử, tất cả là tại thần thiếp, xin hoàng thượng giáng tội, để thần thiếp có thể đi xin tội với tổ tiên Sở Nguyên "
Vuốt ve nhẹ mái tóc nàng ta, Sở Định Long vỗ về:" Nàng không có lỗi, ngoan, mau nghỉ ngơi đi "
Thuần Dung nức nở một hồi, thì thiếp đi trong lòng hắn. Để nàng ta nằm an ổn trên giường, hắn định bước ra ngoài. Bất chợt một cung tì chạy ra, quỳ trước mặt hắn: " Mong hoàng thượng làm chủ cho tiểu chủ, người là bị hại. "
Mày kiếm khẽ nheo lại, Sở Định Long nhìn cung nữ dưới chân: " Có chuyện gì mau nói "
" Lúc nãy, thái y nói tiểu chủ do tiếp xúc với loại hương liệu gây hại đến thai nhi nên mới làm mất long thai. Nô tì đã đem vài hương liệu mà ngày thường tiểu chủ thường dùng, cho thái y xem xét. Kết quả đã tra ra kẻ giết hại long thai." - Vừa nói, cung nữ kia dâng lên hắn một hộp phấn nhỏ tinh xảo vô cùng.
Sở Định Long cầm lấy, cơ hồ sắp đem hộp phấn bóp nát ra vạn mảnh: " Nói, thứ dơ bẩn này từ đâu mà ra? "
Cung nữ kia thoáng chốc ngập ngừng:" Là hoàng hậu nương nương... Tặng cho tiểu chủ. "
Khuôn mặt Sở Định Long phủ một tầng sát khí. Cung nữ quỳ dưới chân cũng bị hắn làm cho kinh hãi mà lui về sau. Bước chân của hắn rời khỏi, hướng Phượng Hoan Cung mà đi tới.
Lúc hắn vừa rời khỏi, nữ nhân trên giường cũng vừa mở mắt, môi nở nụ cười độc ác nhìn cung nữ dưới đất: " Ngươi làm rất tốt! "
Thanh Dạ Cung.
Đã quá canh ba nửa đêm, nhưng kẻ vào người ra không ngớt. Tiếng quát tháo ầm ĩ, còn có tiếng rên la đau đớn của nữ nhân.
Sở Định Long ngồi trên ghế, gương mặt toả ra sát khí giết người. Cái cung tần và bọn nô tài quỳ sụp dưới chân hắn run rẩy. Có khi bọn họ chỉ cần cử động một chút, người ngồi trên kia sẽ đem họ ra phanh thây trăm mảnh.
" Hoàng thượng, xin giáng tội, hạ thần không thể giữ được long chủng" - Lão thái y già cỗi khóc lóc, quỳ xuống thỉnh tội với hắn. Gương mặt già nua khắc khoải nỗi sợ hãi.
Mi tâm Sở Định Long chùn xuống, xẹt qua tia đau thương. Đang yên đang lành, bọn nô tài đến bẩm tấu, nói Thuần thường tại đang dạo ngự hoa viên lên cơn đau bụng không ngừng. Lập tức chạy đến, nhưng vẫn không giữ được hài nhi của hắn.
" Thuần thường tại sao rồi? " - Tiếng thở dài mệt mỏi của hắn chứng tỏ đã lâu rồi hắn chưa được nghỉ ngơi. Lão thái y già vội vàng nói: " Thuần tiểu chủ đã an ổn, chỉ là sau khi mất đi long thai đã tổn thương huyết khí không ít, cần tĩnh dưỡng. Còn nữa.... "
Không để lão thái y nói hết câu, Sở Định Long đã đứng dậy, đi vào nơi Thuần Dung đang nằm. Nhẹ nhàng vén chiếc màn, trước mắt hắn, nàng ta ôm lấy ngực khóc rất thương tâm, nhưng môi lại cắn chặt để không phát ra tiếng.
" Dung nhi.... " - Nhìn nữ nhân mặt đầm đìa nước mắt trên giường, hắn quả thật có chút đau lòng. Đường đường là nữ nhân của hắn, mà hắn lại không thể bảo vệ.
" Hoàng thượng.... " - Thuần Dung thấy hắn đến bên giường, vội ôm chặt lấy hắn, lệ cũng tuôn nhiều hơn:" Là thần thiếp có lỗi, không thể giữ được hài tử, tất cả là tại thần thiếp, xin hoàng thượng giáng tội, để thần thiếp có thể đi xin tội với tổ tiên Sở Nguyên "
Vuốt ve nhẹ mái tóc nàng ta, Sở Định Long vỗ về:" Nàng không có lỗi, ngoan, mau nghỉ ngơi đi "
Thuần Dung nức nở một hồi, thì thiếp đi trong lòng hắn. Để nàng ta nằm an ổn trên giường, hắn định bước ra ngoài. Bất chợt một cung tì chạy ra, quỳ trước mặt hắn: " Mong hoàng thượng làm chủ cho tiểu chủ, người là bị hại. "
Mày kiếm khẽ nheo lại, Sở Định Long nhìn cung nữ dưới chân: " Có chuyện gì mau nói "
" Lúc nãy, thái y nói tiểu chủ do tiếp xúc với loại hương liệu gây hại đến thai nhi nên mới làm mất long thai. Nô tì đã đem vài hương liệu mà ngày thường tiểu chủ thường dùng, cho thái y xem xét. Kết quả đã tra ra kẻ giết hại long thai." - Vừa nói, cung nữ kia dâng lên hắn một hộp phấn nhỏ tinh xảo vô cùng.
Sở Định Long cầm lấy, cơ hồ sắp đem hộp phấn bóp nát ra vạn mảnh: " Nói, thứ dơ bẩn này từ đâu mà ra? "
Cung nữ kia thoáng chốc ngập ngừng:" Là hoàng hậu nương nương... Tặng cho tiểu chủ. "
Khuôn mặt Sở Định Long phủ một tầng sát khí. Cung nữ quỳ dưới chân cũng bị hắn làm cho kinh hãi mà lui về sau. Bước chân của hắn rời khỏi, hướng Phượng Hoan Cung mà đi tới.
Lúc hắn vừa rời khỏi, nữ nhân trên giường cũng vừa mở mắt, môi nở nụ cười độc ác nhìn cung nữ dưới đất: " Ngươi làm rất tốt! "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook