Limon chớp mắt không ngừng về phía Seo Yongchan, cố gắng để xử lý những gì mà mình mới chứng kiến.

 

"Này, đây cũng là kỹ năng của hắn ta à?" Limon vừa hỏi vừa nhìn sang Kang Jungsoo và Yoo Na-kyung.

 

"Sao cơ?"

 

"Cái đó, cái đó đó. Cậu không thấy à?"

 

"Ý anh ‘cái đó’ là cái gì hả, sếp?

 

Sự bối rối của 2 người giờ đã thành 3.

 

Thấy cách mà họ liên tục đảo mắt để tìm kiếm ‘cái đó’ quanh mình, hắn nhận ra rằng họ không thể nhìn thấy nó.

 

Đầu của Seo Yongchan đã biến thành đầu bò.

 

‘Mình là người duy nhất có thể nhìn thấy thứ này sao?'

 

Nếu hắn thấy thứ này trong quá khứ, việc đầu tiên mà Limon sẽ làm là rút kiếm của mình ra.

 

Trong quá khứ, có một nguyên tắc chung là bất cứ khi nào có việc gì đó kỳ lạ xảy ra,mười lần thì chín lần, đó là thành quả của một linh mục với ma thuật phù thủy.

 

Mặc dù, giờ mọi thứ cũng đã thay đổi.

 

'Hừm. Trông có vẻ là một loại kỹ năng nào đó.'

 

Limon có thể không phải là một người chơi, nhưng hắn vẫn là một đặc vụ của PAB.

 

Hắn biết có rất nhiều các kỹ năng biến thái.

 

Nhưng đó cũng là lý do khiến hắn ngạc nhiên.

 

‘...Tại sao một kỹ năng biến hình lại kích hoạt vào lúc này chứ?'

 

Về cơ bản thì các kỹ năng chỉ có thể được kích hoạt bởi ý nghĩ của người dùng.

 

Nhưng Seo Yongchan đã bất tỉnh được một lúc rồi.

 

Ngay cả khi đã biến thành một cái đầu bò, cặp mắt của hắn ta vẫn cứ trợn ngược về phía sau đầu của hắn. Limon không khỏi cảm thấy buồn nôn.

 

"Này, có kỹ năng nào chỉ kích hoạt khi người dùng bất tỉnh không?"

 

"Số đá còn lại anh giấu ở đâu?"

 

Bụp-

 

"Éc! Sao anh lại đánh tôi nữa?!"

 

"Ý là cô đang nói sếp cô bị ngáo đá đấy hở?!"

 

"Anh hỏi thì cũng phải nghe hợp lí chút chứ! Ở đâu ra mà có một kỹ năng chỉ kích hoạt khi người dùng bất tỉnh chứ?"

 

"Làm gì có đâu, đúng không?"

 

"Đương nhiên là không rồi!"

 

Limon nhìn qua chỗ khác và lắc đầu ngao ngán sau khi nhìn thấy Kang Jungsoo. Vẻ mặt của hắn như đang hỏi bản thân vừa mới hỏi cái loại câu hỏi ngớ ngẩn gì không biết.

 

"Chà, nếu chuyện như vậy đã từng xảy ra trước đây thì chắc chắn cũng phải có một hai người biết về nó chứ."

 

Dù cho đó có là một Chòm sao muốn được hiến tế 1 sinh mạng sống, một loại thuốc kỳ diệu hồi sinh người chết hay những người chơi đã thực hiện vô số các giao dịch với một Chòm sao.

 

Thế giới của những người chơi chứa đầy những trò lố bịch.

 

Nhưng chẳng có một câu chuyện nào kể về việc một người chơi sử dụng kỹ năng trong lúc bất tỉnh.Cái ý tưởng đó cũng quá ngu ngốc đi.

 

‘...Vấn đề là ý tưởng ngu ngốc đó thực sự đã xảy ra.'

 

Limon đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

 

Tại sao lại vậy?

 

Nhưng cho dù có cố gắng suy nghĩ đến nát cả óc, hắn cũng không thể tìm ra lời giải đáp cho câu hỏi đó.

 

"Mà anh hỏi chuyện này làm gì vậy?"

 

"Ừm, thì..."

 

Limon đột nhiên im lặng và nhìn vào 2 khuôn mặt bối rối kia.

 

Liệu hai người họ có ngất ngay tại chỗ không nếu hắn nói với họ rằng đầu của Seo Yongchan trông như cái đầu bò?

 

 

Hay họ sẽ nhìn hắn như thể hắn mới vừa trốn trại?

 

Đáng buồn thay, dựa theo phản ứng của họ, có vẻ như đó sẽ là vế sau.

 

"Thực ra, à mà thôi."

 

Limon đã từ bỏ việc cố gắng giải thích.

 

Thay vào đó, hắn dùng ngón tay chọc vào đầu của Seo Yongchan lúc này đã biến thành đầu bò.

 

‘Mình có điên thật không ta…’

 

Từ cặp sừng mọc trên đầu cho đến cảm giác của từng sợi lông ở trên mặt hắn ta, Limon khẳng định chắc chắn rằng đầu của Seo Yongchan đúng thật là đầu của một con bò.

 

‘Kỳ lạ thật.'

 

Hắn là một bậc Kiếm Thánh.

 

Hắn không phải là một tân binh vụng về không biết phân biệt đâu là ảo và đâu là thật.

 

Và sự thật rằng việc này không phải là ảo giác vậy chỉ có một khả năng xảy ra.

 

'Thằng khốn này đã dùng kỹ năng che giấu cái đầu bò vốn có của mình sao?'

 

Đó là kết luận hợp lý nhất về hiện tượng kì lạ này.

 

Nếu Seo Yongchan che giấu cái đầu thật của mình bằng một kỹ năng, thì có nghĩa là hình dạng thật của hắn ta sẽ lộ ra sau khi hắn ta bất tỉnh.

 

Tất nhiên, điều đó cũng có nghĩa là Limon sẽ phải đối mặt với cú sốc rằng Seo Yongchan luôn có một cái đầu bò.

 

Nhưng đó không phải là vấn đề, vì Limon là một người rất phóng khoáng.

 

Cuộc chiến quỷ ở châu Âu, Cuộc nổi dậy của linh hồn vĩ đại ở châu Mỹ, Hiệp hội liên minh Thất Long.

 

Là một bậc Kiếm Thánh, Limon đã tham gia vào vô số các cuộc chiến hình thành nên thế giới. Hắn đã gặp phải không biết bao nhiêu là những con quái vật và những kẻ vô nhân tính.

 

Sau tất cả những gì hắn đã trải qua, hắn tỏ ra không mấy ngạc nhiên trước một cái đầu bò.

 

'Nhưng tại sao mình lại là người duy nhất có thể nhìn thấy nó chứ?'

 

Có phải vì hắn là người đã đánh Seo Yongchan, hay có lẽ vì hắn là một Kiếm Thánh?

 

Và dù cho hắn có ba hoa chích chòe về việc đó bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì không ai - kể cả Yoo Na-kyung và Kang Jungsoo - sẽ tin hắn.

 

Theo cách vận hành của thế giới này, hắn sẽ không thể đưa ra lời giải thích thuyết phục về lý do tại sao hắn lại giết Seo Yongchan. Hắn sẽ bị xử tử ngay lập tức.

 

‘Mọe... giờ tính sao ta?'

 

Limon nhìn chằm chằm vào cái đầu bò của Seo Yongchan.

 

Hắn đã cân nhắc việc có nên giết hắn ta hay không kể từ khi hắn bắt đầu xuống tay.

 

Hiện tại, việc Seo Yongchan thực sự có một cái đầu bò chỉ là một yếu tố khác làm nghiêng cán cân.

 

Dù là chọn giữa việc tha thứ hay giết chết hắn ta thì ngay từ ban đầu, câu trả lời đã được định sẵn.

 

"Này, JungSoo."

 

"Vâng?"

 

"Nếu chút nữa có ai đó kêu ca về việc này, cậu có thể đổ lỗi cho tôi."

 

"Thì cũng làm gì có ai chịu trách nhiệm cho việc này ngoài anh đâu?"

 

Limon cảm thấy bị xúc phạm trước câu trả lời đó, nhưng chỉ trong chốc lát.

 

Khi hắn đặt chân lên người Seo Yongchan, Kang Jungsoo mở to mắt trong khi cố gắng ngăn cản hắn lại theo bản năng.

 

"Anh à, đợi chút đã...!"

 

Nhưng mọi chuyện giờ đã quá muộn.

 

Trước khi Kang Jungsoo có thể nói hết câu, Limon đã giáng cho hắn ta một đòn chí mạng.

 

***

Bảo tàng nghệ thuật vô lượng.

 

Mặc dù nổi tiếng vì sở hữu những bức tranh khét tiếng của nhiều quốc gia, nhưng nó không có mấy du khách.

 

Suy cho cùng, nó được tạo ra để dành riêng cho một người duy nhất.

 

"Tôi có chuyện cần báo cáo ạ."

 

"Chuyện gì?"

 

"Cậu chủ Seo Yongchan đã gặp phải sự cố tại trụ sở PAB."

 

Mái tóc được buộc gọn gàng. Một bộ vest trắng không tì vết. Một chiếc kính không gọng và một phong thái điềm đạm.

 

Người đàn ông tỏa ra một hào quang đặc biệt điềm tĩnh. Hắn ta thậm chí còn không buồn nhìn qua bản báo cáo đột ngột đó.

 

Mắt hắn dán chặt vào một bức tranh, rồi chỉ hỏi một câu.

 

"Thế nó chết chưa?"

 

"Họ nói rằng không có bất kỳ vấn đề gì gây nguy hại tới tính mạng của ngài ấy."

 

"Có vẻ như cuộc sống của nó mới là vấn đề cần phải giải quyết."

 

"...... Theo như lời Thầy thuốc, ngài ấy đang ở trong tình trạng 'thừa sống thiếu chết'.Quả là một phép màu khi ngài ấy vẫn còn sống."

 

"Hừm. Có vẻ như là em rể của ta đã trải qua khoảng thời gian khó khăn."

 

"Vâng. Các Thầy thuốc đều đồng ý rằng bộ phận sinh dục của ngài ấy sẽ khó mà hồi phục nếu không có Thần dược."

 

Các thầy thuốc cấp cao có thể nối lại các chi đã bị cắt đứt.

 

Nếu ngay cả những Thầy thuốc đó không thể giúp được gì thì sẽ hợp lí hơn khi nói rằng Seo Yongchan là một 'xác sống' chứ không phải là 'vẫn còn sống'.

 

"Thật đáng xấu hổ."

 

Nhưng người đàn ông đó không tỏ ra ngạc nhiên, cũng không tỏ ra đồng cảm với cái tin tức kinh hoàng kia.

 

Hắn ta chỉ lặng lẽ lẩm bẩm một mình.

 

"Ta đã nhắc đi nhắc lại là đừng có mà uống rượu và hành động ngu xuẩn nữa. Có vẻ như là lời nói của ta không có chút trọng lượng gì rồi."

 

Giọng điệu của hắn tỏ rõ vẻ hối hận, nhưng biểu cảm của hắn thì vẫn lạnh như băng vậy.

 

Park Hyun-gun không cần nhìn thẳng vào mặt hắn cũng biết người đàn ông đó đang nghĩ gì.

 

Nếu hắn ta thực sự thương hại Seo Yongchan, thay vì chỉ thể hiện điều đó bằng lời nói, hắn sẽ bắt đầu tìm cách nhận để nhờ đến sự trợ giúp của Thần dược.

 

Đúng như Park Hyun-gun dự đoán, người đàn ông đó đã chuyển đối tượng hỏi thăm sang kẻ kia.

 

"Ta chỉ muốn hỏi cho chắc thôi, nhưng ngươi nói lúc em ấy xảy ra chuyện thì em ấy đang ở cùng ai cơ?"

 

"Limon Aspelder, thưa ngài."

 

"Ngươi có chắc không?"

 

"Chắc chắn, thưa ngài. Giám đốc của PAB đã xác nhận rằng đó là do hành vi tùy tiện của Limon Aspelder và đã đình chỉ công tác anh ta."

 

Đó là lẽ đương nhiên.

 

Ngay cả Limon cũng không thể thoát tội vì đã biến kẻ khác thành xác sống.

 

Xét đến vai vế nạn nhân của hắn thì hình phạt đó đã là bao dung lắm rồi.

 

Nói đúng ra thì là quá đỗi bao dung.

 

"Limon Aspelder à."

 

Người đàn ông nghiền ngẫm về cái tên vừa được nhắc đến. Nhìn qua tiêu đề của bức tranh sơn dầu trước mặt, hắn ta tiếp tục.

 

"Bậc Kiếm Thánh cuối cùng, anh hùng của quẻ hương, Kẻ bảo vệ Nhân loại. Hắn là một người rất được kính nể."

 

Tên của bức tranh sơn dầu là 'Người hùng chạng vạng'.

 

Đó là một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng, kể về một vị kiếm sĩ vĩ đại đã cứu cả thế giới bằng cách chống lại Quỷ thần khi anh ta xuống Trái đất.

 

Giá của nó dao động khoảng hàng chục tỷ, ít nhất là thế.

 

Nếu được bán đấu giá thì giá trị của bức tranh này có thể lên đến hàng trăm tỉ. Hắn ta đưa tay về phía bức tranh, và nói bằng một giọng lạnh băng,

 

"Giá như cái tên cao quý đó mãi tồn tại trong sử sách."

 

Roẹt-!

 

Trong chớp mắt, hiện vật văn hóa nổi tiếng thế giới đó đã bị xé vụn thành trăm mảnh.

 

Nhưng cả người đàn ông đã thực hiện hành động tàn bạo đó, lẫn Park Hyun-gun, đều không biểu hiện bất kỳ loại cảm xúc nào trước sự mất mát lớn lao đến như vậy.

 

Park Hyun-gun chỉ trả lời như thể anh ấy đã biết trước mọi việc.

 

"Tôi sẽ xử lý nó."

 

Anh ấy sẽ làm như thế nào, và bằng cách nào chứ?

 

Không có lấy một lời giải thích, nhưng người đàn ông đó cũng không cần nghe giải thích.

 

Không phải vì hắn ta tin tưởng Park Hyun-gun, mà vì hắn không còn quan tâm đến việc đó nữa.

 

Khoảng thời gian mà hắn thống trị thế giới với tư cách là kẻ mạnh nhất đã chìm vào dĩ vãng.

 

Đó chỉ là một câu chuyện từ thuở xa xưa khi mà các hiệp sĩ đấu tay đôi với nhau để quyết định kết quả của cuộc chiến, và khi mà một người có thể trở thành một anh hùng chỉ bằng cách sử dụng một thanh kiếm đủ tốt.

 

Đây là thời đại của các Chòm sao và các kỹ năng.

 

Limon thậm chí còn không phải là một người chơi. Hắn quá đỗi tầm thường để người ta để tâm đến.

 

Thay vào đó, người đàn ông chuyển chủ đề sang một người 'đáng được chú ý hơn'.

 

"Ngoài ra thì, chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?"

 

Câu hỏi của hắn ta thật mơ hồ.

 

Nhưng Park Hyun-gun hiểu ra ngay lập tức.

 

Chỉ có một người phụ nữ mà người đàn ông đó quan tâm.

 

"Đã xác nhận được rằng cô ấy đã đến nơi, nhưng chúng tôi vẫn đang xác định vị trí của cô ấy."

 

"Ý ngươi là ngươi thậm chí không thể tìm thấy dấu vết của cô ấy mặc dù ta đã đưa ngươi kẻ theo dõi giỏi nhất trong hội?"

 

"......Tôi không có lời biện hộ nào cho việc này, thưa ngài."

 

Park Hyun-gun run lên. Anh ấy biết rằng mình sẽ xong đời nếu người đàn ông đó thấy không hài lòng vì anh ta đã không lần ra dấu vết của cô ấy.

 

"Không sao. Dù gì thì cô ấy cũng không phải là người dễ tìm."

 

Nhưng người đàn ông đó không trách tội anh ấy. Hắn chỉ bình tĩnh nói thêm một câu nữa.

 

"Tốn bao nhiêu tiền cũng được. Thuê thêm những người theo dõi tốt nhất."

 

"Điều gì sẽ xảy ra nếu việc đó gây nên tranh chấp giữa các bang hội khác?"

 

"Việc đó không quan trọng.Ta chỉ quan tâm đến kết quả."

 

Nhìn bề ngoài, đó là một hành động trượng nghĩa. Nhưng ẩn sâu trong đó, nó là một lời cảnh báo - với chừng đó tiền bạc bỏ ra, Park Hyun-gun bắt buộc phải mang về kết quả tốt. Nếu không, anh ấy sẽ gặp phải nhiều rắc rối.

 

"...Tôi xin thề với ngài."

 

Tuy nhiên, Park Hyun-gun vẫn cúi đầu.

 

Không, anh ta phải làm vậy.

 

Người đàn ông trước mặt anh ta không chấp nhận thất bại. Trong Thập đại quân vương đứng trên tất cả người chơi, hắn chính là kẻ chu toàn nhất.

 

Hắn là Lee Chun-gi, là Vô Lượng Vương.

 

"Được rồi, ta sẽ chờ tin tốt từ ngươi."

 

Hắn bước đi, để lại Park Hyun-gun vẫn đang cúi gập người ở phía sau.

 

Người đàn ông đã hoàn toàn quên mất tên Kiếm Thánh kia. Dù sao thì hắn cũng sẽ sớm chìm sâu vào dĩ vãng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương