Bất kỳ ai cũng có thể trở thành người chơi bằng cách lập nên giao kèo với một Chòm sao.

Nhưng không phải người chơi nào cũng giống nhau.

Vị trí của một người chơi được quyết định dựa trên thứ hạng của Chòm sao họ đã giao kèo và kỹ năng mà Chòm sao đó ban tặng.

Quân vương là cao nhất trong số đó.

Mười người năng lực đã chiến đấu với các Chòm sao vĩ đại nhất và nâng cấp các kỹ năng độc nhất tới giới hạn của họ, đạt đến cấp độ 100.

Ngay cả một nguyên thủ của một quốc gia cũng không dám nhìn họ bằng nửa con mắt, và  toàn bộ mọi thế lực đều phải cung kính trước họ.

Đúng như tên của họ, họ là những Người cai trị tuyệt đối của kỉ nguyên này.

"Sao hả? Nhận ra rằng mình đã đụng phải nhầm người rồi à?"

Sở hữu một gia cảnh khủng khiếp khi có anh rể là một trong mười bậc quân vương. Ngoài ra, ngay chính bản thân Seo Yongchan cũng là một người chơi cấp cao bậc 80.

Không một ai có thể ra vẻ trịch thượng hơn hắn ta.

Một khi bạn đã chạm đến các vì sao, những con người bình thường ở dưới Trái Đất sẽ chỉ đơn thuần trông giống những con kiến nhỏ bé.

"Ta đã bảo là đừng có mà phục kích ta rồi mà. Tại sao lại cứ phải khiến ta khó chịu như vậy, hả?"

"... Phục kích cơ à?"

"Con mẹ nó, ngươi say sỉn xong phục kích ta vào lúc ta không có một chút phòng bị nào cả!"

Limon chớp chớp mắt và quay sang nhìn Yoo Na-kyung, ánh mắt như muốn hỏi:

'Này, thời nay cái việc phóng như điên trên một con bò đực cũng được tính là không có khả năng tự vệ à?'

'Nếu thế thì, liệu phóng hỏa có được tính là đốt pháo hoa không nhỉ?'

'Vậy thì cái tên này rốt cuộc là đang làm cái quái gì vậy?'

'Tôi chả biết nữa… Hay có khi hắn ta bị bất tỉnh nhân sự chăng?'

'Tên này hẳn là đã nghe ngóng được gì đó. Có cả núi bằng chứng trong camera an ninh.'

'Có lẽ nào đã có kẻ nào đó nói dối hắn về những gì đã xảy ra chăng?'

Sau một lúc giao tiếp bằng ý nghĩ với Yoo Na-kyung, Limon tỏ ra vô cùng mệt mỏi. Hắn không thể tự mình tìm ra câu trả lời, và quyết định hỏi thẳng.

"Để chắc chắn thôi; nhưng, ngươi có chứng cứ để chứng minh rằng ta đã phục kích ngươi không?"

"Ta còn cần cần bằng chứng gì nữa à? Trừ khi ngươi giở mấy cái mánh khóe bẩn thỉu đó, còn không thì linh thú của ta sẽ không bao giờ bị một kẻ ngu ngốc như ngươi đánh bay được.

Limon nhíu mày trong vô thức.

Không phải vì sự vô lý của Seo Yongchan, mà bởi vì hắn đã nhận ra lý do thực sự tại sao bản thân vẫn cáu bẳn như vậy .

'Hừm. Có vẻ như niềm kiêu hãnh của hắn ta đã bị tổn thương.'

Cho đến bây giờ, Seo Yongchan chắc hẳn đã sống giữa những vì sao và nhìn xuống tất cả mọi người. 

Giờ đây, khi mà một trong những niềm tự hào của hắn ta, linh thú được đánh giá cao của hắn ta, đã trở về với cát bụi chỉ trong một nốt nhạc, có lẽ hắn ta không thể chấp nhận nó.

Nhất là khi việc đó được gây ra bởi một kẻ vô danh tiểu tốt.

Và Limon biết rõ từ kinh nghiệm của bản thân về cách mà những kẻ như hắn ta cố gắng nâng cái tôi của chúng lên.

"Một công chức hành hung một thường dân vô tội, sao có thể chứ?! Ta đã nổi da gà khi nghĩ đến việc những con người như ngươi sống bằng tiền thuế của ta, đúng là nổi da gà!"

Chúng thực hiện việc đó bằng cách nào? Đơn giản thôi, thật đó.

Thật kỳ lạ, nhưng những kẻ như hắn ta nghĩ rằng niềm kiêu hãnh của chúng sẽ lại đứng vững lần nữa khi chúng hạ bệ những kẻ khác.

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ dừng lại chỉ với tí tiền bồi thường rách này à? Ngủ giấc nữa đi con! Một khi ta đã quyết thì việc hủy hoại một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi là dễ như ăn bánh."

Nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì những lời đe dọa của Seo Yongchan sẽ không đơn thuần chỉ là diễu võ dương oai.

Dù cho đó có là camera an ninh hay dữ liệu của hộp đen, những gì hắn ta cần phải làm là xóa toàn bộ các đoạn băng ghi hình.

Thực sự không khó để thực hiện thậm chí nếu hắn ta có một người chơi cấp cao khác để hợp tác cùng.

Và nhân chứng sao? Thậm chí còn đơn giản hơn.

Miễn là họ không mong được đi gặp ông bà tổ tiên, là ai thì cũng sẽ sẵn sàng ngậm miệng lại thậm chí nếu hắn ta chỉ hơi loé lên cái lý lịch liên quan đến quân vương của mình.

Và với một chút tiền mặt, hắn ta hoàn toàn có thể tạo ra những nhân chứng mới mà chưa từng xuất hiện trước đó.

Cứ như vậy, vụ việc《Anh rể của Vô Lượng Vương phát điên giữa đường giữa chợ!》sẽ bị xóa hoàn toàn, và thay vào đó sẽ là câu chuyện Limon sỉ nhục mình của Seo Yongchan.

Nhưng Limon không phải là người duy nhất coi những lời đe dọa của Seo Yongchan là nghiêm túc.

"Ngài Seo Yongchan, ngài đang đe dọa một đặc vụ PAB trước mặt tôi sao?"

"Cái gì? Làm như ta không thể chắc?"

"Xin ngài hãy nói chuyện hợp tình hợp lí chút đi!"

Kang Jungsoo căng mặt.

Anh ta đã nhẫn nhịn toàn bộ vì gia cảnh có  liên quan đến quân vương của hắn ta, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.

Anh ta thét lên vì Seo Yongchan đã vượt ra xa khỏi ranh giới đó.

"Nếu ngài cứ đe doạ như vậy, tôi e rằng tôi sẽ phải tự mình nói chuyện với Vô Lượng Vương! Ngài có muốn như vậy không hả?"

Seo Yongchan nao núng trước giọng nói có phần đanh thép của anh ta. 

Ngay cả khi hắn ta là người một nhà, cái tên quân vương vẫn rất thiêng liêng, ngay cả là với anh ta.

Trong tất cả mọi người, nếu giám đốc của PAB liên hệ trực tiếp với quân vương vì sự cố này, dù có là một thành viên trong gia đình thì Seo Yongchan cũng sẽ bị trừng phạt thích đáng.

"Chậc... Thôi, được rồi."

Sau một hồi do dự giữa niềm kiêu hãnh và nỗi sợ hãi của bản thân, Seo Yongchan cuối cùng cũng đã chấp nhận nhượng bộ.

"Vì giám đốc của ngươi đang cầu xin rất tha thiết, ta sẽ chỉ tha cho ngươi lần này thôi đấy nên đưa ta phí bồi thường là coi như xong chuyện."

'Tao cầu xin tha thiết lúc éo nào chứ, thằng khốn nạn này?!'

Kang Jungsoo co rúm lại với giọng điệu tự phụ của anh ta, nhưng cũng thôi không than vãn lâu hơn.

Dù có ở hoàn cảnh nào, việc nói chuyện với quân vương vẫn là một việc gì đấy rất kinh khủng. Thật nhẹ nhõm khi việc này có thể giải quyết được bằng tiền.

Chỉ tay vào người đàn ông đang ngồi đối diện  hắn ta,

"... Nhưng chỉ khi cái tên đó đó quỳ xuống và xin lỗi ta."

Nghe đến đây, Kang Jungsoo đơ luôn tại chỗ còn Yoo Na-kyung thì trợn tròn mắt. Nhưng Limon chỉ hơi nghiêng đầu.

"...... Ngươi muốn ta quỳ xuống á?"

"Không phải quá rõ ràng rồi sao? Ngươi phải thể hiện phép lịch sự cơ bản nếu ngươi làm tổn thương ai đó!"

"Ngài Seo Yongchan, cái đó...!"

"Hả, sao, không muốn à? Vậy cũng tốt thôi. Ta sẽ chỉ bị anh rể mắng và thế là xong chuyện.

'Đồ ngu!'

Kang Jungsoo cố kìm nén những lời chửi rủa trong lòng lại.

Các cuộc đàm phán và dàn xếp mới bị ném ra ngoài cửa sổ.

Anh ta đã nhìn đi chỗ khác để đề phòng, nhưng cũng đã nhắm tịt mắt lại khi thấy Limon tung một cú đấm về phía khuôn mặt ngu xuẩn đó.

Pow—!

 

***

 

'Đúng như kế hoạch của mình.'

Limon đã tung một cú đấm ngay vào mặt hắn ta. 

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của hắn, vẻ chiến thắng lộ rõ trên khuôn mặt của Seo Yongchan

'Hắn ta cứ vậy nổi điên lên, lão già ngu ngốc đó'.

Kể từ lúc hắn ta xông vào cho đến tận bây giờ. 

Gia cảnh của Seo Yongchan không phải là lý do duy nhất khiến hắn ta hành động tự phụ như vậy trong suốt thời gian đó.

Hắn ta cố tình khiêu khích Limon để hắn nổi điên với hắn ta bằng cách này.

Hắn ta có lý do cho việc đó - để hạ gục Limon trước đã để có thể đứng ngang hàng với hắn!

Dĩ nhiên, kế hoạch đó chỉ có thể được thực hiện nếu hắn ta hạ gục Limon khi chơi một chọi một, nhưng Seo Yongchan có vẻ là rất tự tin.

Trước đó, hắn ta say sỉn và không được trang bị đủ thiết bị - đó là lý do tại sao hắn ta không thể ngăn chặn đòn tấn công của Limon. Miễn là hắn ta được trang bị đủ thiết bị và chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu thì hắn ta chắc chắn sẽ xử ngon ơ một kẻ vô danh tiểu tốt như Limon.

Seo Yongchan không nghi ngờ gì về bản thân hắn.

Cho đến khi anh ta được Limon cho một cú thẳng vào ruột. 

"Hự?!"

Seo Yongchan đã rất bất ngờ. Trước khi hắn ta kịp nhận ra, nắm đấm mà hắn ta dám chắc  rằng mình sẽ chặn được đã lún sâu vào bụng của hắn ta.

Nhưng để phù hợp với danh hiệu của mình với tư cách là một người chơi cấp cao, Seo Yongchan đã chịu được cú đánh đó, và cố gắng phản công.

Mặc dù, thực tế đôi khi thật đáng thất vọng.

Chát! Chát! Chát!

"Này, thằng chó đẻ."

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! 

"Nếu mày đã làm việc sai trái thì mày nên biết. Đến. Cảm giác. Hối hận."

Baam—!

"Phí bồi thường á? Quỳ á? Mày tha thiết muốn chết lắm nhỉ, đúng không?!"

'K- không thể nào.'

Má hắn ta sưng phồng lên vì ăn mấy cái bạt tai. 

Cơ thể hắn ta thì bị đá lăn quay như một quả bóng.

Mặt hắn ta bị đấm vô số lần.

Bị Limon cho ăn hành, thậm chí còn không có một phút giây nào để thở, chứ đừng nói đến chuyện phản công. Thay vì giận dữ, Seo Yongchan cảm thấy hoang mang. Những người chơi cấp cao là hiện thân của những sinh vật siêu phàm. Cấp bậc của họ khiến cho cơ thể của họ cứng rắn như thép, và phản xạ của họ đủ nhanh để bắt được một mũi tên đang bay. 

Và được trang bị với các vật phẩm, Seo Yongchan có thể nghiền nát một chiếc xe tăng bằng một tay.

Vậy làm thế nào mà Limon, một 'người bình thường' không hơn không kém, lại có thể khiến hắn khổ sở đến nhường này?

Seo Yongchan không thể hiểu nổi, nhưng việc đó không kéo dài lâu. Nỗi đau thể xác không có hồi kết đã khiến hắn ta phản kháng.

"M- mày thằng chó chết này! Mày nghĩ mày có thể thoát tội được à?! Nếu tao mà kể chuyện này cho anh rể tao.....!"

"Kể á, kể cái rắm í mà kể. Chưa chắc mày sẽ sống sót khỏi đây mà kể lại được đâu."

"Hả?"

Limon cuối cùng cũng đã ngừng lại. Hắn kéo mạnh tóc của Seo Yongchan lên và cặp mắt của hắn ta đã bắt gặp nụ cười ảm đạm của Limon.

"Tao cũng có thể nói câu tương tự với mày đấy. Mày nghĩ rằng mày có thể thoát khỏi đây sau khi ăn nói lấc cấc với tao thế à?"

"......!"

Gáy Seo Yongchan ớn lạnh. Bản thân hắn ta cũng là một kẻ gây rối. Ngay khi nhìn thấy cơn khát máu bừng lên trong đôi mắt vàng kim của Limon, hắn ta đã biết.

Limon cũng không kém cạnh — 

Không, không thể phủ nhận hắn là một tên cặn bã điên rồ hơn bao giờ hết.

'Thằng khốn đó, nó cố tình!'

Ngay lúc đó, Seo Yongchan đã buông bỏ tất cả cơn thịnh nộ và oán giận của hắn ta, và bản năng sinh tồn của hắn ta đã thoo thúc hắn mở miệng.

"Khoan đã. Chúng ta hãy nói chuyện..."

"Quá muộn rồi, thằng khốn ạ."

"Áaaaa!"

Thậm chí còn không cho hắn ta cơ hội nói chuyện, Limon đã đập cằm Seo Yongchan vào đầu gối của hắn ta. Hắn đập nó thật mạnh, khiến những chiếc răng bị gãy tràn ra khỏi miệng.

Nhưng Limon không dừng lại ở đó.  

Hắn dùng chân đè lên Seo Yongchan lúc này đang quằn quại trên sàn nhà, và nở một nụ cười sắc lạnh.

"Xác chết thì cần gì cái này, đúng không nhỉ?"

Giữa lúc đang vật lộn trong đau đớn, đôi mắt của Seo Yongchan trợn tròn.

Trong mắt hắn ta, Limon đã giết người.

"Đ- đừng là chỗ đó mà...!"

"Sao lại không nhỉ, chỗ đó đi!"

Phớt lờ tiếng thét tuyệt vọng của Seo Yongchan, Limon tàn nhẫn tung ra một cú đá.

Bụp—

"AAAAAAGH!"

Tiếng khóc của một người đàn ông. 

 

***

 

Seo Yongchan cuối cùng cũng đã bất tỉnh.

Đó là điều không thể tránh khỏi. Là không thể để duy trì ý thức sau chừng đó những cú sốc kinh hoàng.

Điều khủng khiếp hơn là Limon vẫn không dừng lại.

Bụp! Bụp!Bụp!

"Sao mày dám ngất hả, thằng khốn này! Mày nghĩ đây là phòng khách của mày chắc?! Được thôi, ngủ bao nhiêu tùy thích! Tao sẽ đưa mày vào giấc ngủ ngàn thu!"

"S- sếp à! Xin anh hãy bình tĩnh lại. Hắn ta thực sự sẽ chết nếu anh cứ tiếp tục thế này!"

Kang Jungsoo không thể chịu đựng được khi phải chứng kiến thêm bất kì cảnh tượng tàn bạo nào nữa và đã ngăn Limon lại.

Nhưng phản ứng của Limon chỉ khiến anh ta điếng người.

"Nhưng... Tôi sẽ giết hắn ta mà...?"

"... Cái gì cơ?"

"Tôi nói rồi mà, tôi sẽ đánh chết thằng chó này," Limon trả lời một cách bình thản. "Sao hả? Cậu cho rằng tôi không dám làm thật à?"

"Ý tôi là, hắn ta...! Hắn ta là em rể của Vô Lượng Vương! Anh định sẽ thế nào nếu Vô Lượng  Vương phát hiện ra chuyện này?!"

"Vậy thì phải đảm bảo rằng ông ta không phát hiện ra. Có rất nhiều người trong PAB chịu trách nhiệm xóa mấy loại bằng chứng kiểu này ".

"Anh nghĩ ta là một tổ chức tội phạm đấy à ?! Hơn nữa, có lẽ đã có hàng chục người nhìn thấy hắn ta xông thẳng vào tận đây, anh không thể che giấu việc đó được!"

"Cái gì, cậu không thể làm thế à?"

"Làm ơn, tỉnh táo lại dùm cái!"

"Thôi vậy."

Limon liếm liếm môi nghe Kang Jungsoo rên rỉ và liếc nhìn xuống Seo Yongchan lúc này đang thân tàn ma dại.

' Mình có nên giết hắn hay không đây?'

Hắn có nên lờ đi Vô Lượng Vương và luật phát để giết quách tên này cho xong không?

Hay hắn nên kìm chế lại như một công chức tuân thủ pháp luật?

Trong lúc đắm chìm vào những suy tư, Seo Yongchan dần thay đổi.

Vút— 

"Cái éo gì?"

Đôi mắt của hắn ta có thể đã trợn tròn ra sau gáy, nhưng trông hắn ta vẫn giống một con người.

Một vầng sáng màu đen lóe lên trong mắt hắn ta.

Và khi tầm nhìn của hắn ta trở nên rõ ràng, Limon chỉ có thể đứng đờ người ra nhìn.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương