Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 36: Điều duy nhất

Chương 36: Điều duy nhất

Ngay lập tức, từ trong bóng tối một lưỡi kiếm bắn ra về phía Limon.

Đó là một đòn ám sát hoàn hảo, ngay cả một người chơi cấp cao cũng có thể thiệt mạng dưới đòn đánh vô thanh này.

Nhưng ngay trước khi nó có thể xuyên qua cổ của anh—

“……!”

Chao, người đã phóng lưỡi kiếm của mình từ trong bóng tối, trở nên cứng đờ.

Lưỡi kiếm của cậu ta, gần như không chạm vào cổ của Limon, mà nó đang được giữ giữa hai ngón tay của anh.

“Vô Thanh Kiếm Thức sao, ta hiểu rồi… Đó là một kiếm kỹ tốt đấy. Một trong những kiếm kỹ bí mật và tốt nhất trong 72 kỹ năng ám sát của Hội đồng liên minh Thất Long.”

Ánh mắt anh bất động, lưỡi kiếm của anh vẫn kề vào cổ của Li Chingwei.

Anh đã bắt được lưỡi kiếm của Chao chỉ bằng một cú vặn tay,

“Nhưng đó chỉ là khi ngươi sử dụng thành công mà thôi.”

Limon đã phê bình Chao như thể cậu ta chỉ là một người học việc.

Một cuộc ám sát chỉ thực sự thành công khi và chỉ khi nạn nhân chết đi mà không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nếu không, ngay cả kỹ thuật ám sát tốt nhất cũng sẽ được coi là vô nghĩa.

Có lẽ sẽ tốt hơn nhiều nếu cậu ta lựa chọn đối đầu trực diện với Limon trong tình huống này.

“Nếu ngươi muốn ám sát ai đó bằng Vô Thanh Kiếm Thức, thì ngươi nên sử dụng nó sau khi ngươi đã tập luyện thành thục kĩ năng của mình.”

Cảm thấy nhục nhã không chỉ vì một vụ ám sát thất bại mà còn vì bị Limon giáo huấn, Chao nghiến chặt hàm trong khi xoay thanh kiếm của mình để tấn công vào những ngón tay của Limon.

Cậu ta có thể không thể cắt đứt chúng, nhưng trừ khi Limon có những ngón tay thép, nếu không thì anh vẫn sẽ bị thương.

Nhưng Chao đã không thể che giấu sự kinh ngạc của mình khi cố gắng thực hiện chuyện đó.

'Cái gì…?!'

Cậu ta đã cố gắng hết sức để có thể di chuyển thanh kiếm của mình, nhưng nó không hề nhúc nhích giữa các ngón tay của Limon.

Limon không cần dùng đến sức mạnh thuần túy của bản thân để ngăn Chao.

Mà thay vào đó, anh đã di chuyển các ngón tay của mình chuyển động theo lưỡi kiếm của Chao để tránh bị cắt.

Và đó mới chỉ là khởi đầu của việc này—

Cho dù cậu ta có tấn công, lùi lại, hay vung kiếm…

Thì các ngón tay của Limon vẫn giữ vững lưỡi kiếm.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Chao chính là người cầm thanh kiếm, nhưng cảm giác rằng lưỡi kiếm đang di chuyển theo cách mà Limon muốn khiến cậu ta dựng tóc gáy.

'Hắn ta đang đọc chuyển động thanh kiếm của mình ư!'

Limon đã hoàn toàn hiểu được kiếm pháp của Chao.

Thêm nữa, có vẻ như anh đang cố chọc tức Chao, bằng chứng là đôi mắt của anh không bao giờ rời khỏi Li Chingwei.

Chao nhanh chóng thay đổi chiến thuật tấn công của mình.

Thay vì lựa chọn chống lại Limon bằng những kỹ thuật phức tạp, thì cậu ta tập hợp tất cả năng lượng Psionic của mình và đưa hết chúng vào trong thanh kiếm của bản thân.

Cậu ta chắc chắn rằng ngay cả Limon cũng không thể làm chệch hướng lưỡi kiếm của cậu ta chỉ bằng ngón tay khi cậu ta dồn toàn lực vào một đòn tấn công duy nhất.

Nhưng trước khi cậu ta có thể làm điều đó—

“Chao.”

Giọng nói vô cùng dễ nhận biết nhưng lại vô cùng xa lạ vang lên lạnh lùng trong không khí.

Cậu ta cảm thấy nao núng, đứng bất động.

Có vẻ như Li Chingwei vừa cứu cậu ta thoát khỏi cái chết đang hiện hữu ngay trước mắt.

Và trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta có thể cảm thấy một lượng năng lượng Psionic cực lớn áp đảo cậu ta.

“Ai cho phép cậu chĩa lưỡi kiếm vào người chồng thân yêu của ta cơ chứ?”

Với đôi mắt đen tuyền điềm tĩnh, ánh mắt của Li Chingwei hướng về phía Chao.

Không quan tâm đến lưỡi kiếm đang kề vào cổ nàng, nàng nâng những ngón tay mềm mại, trắng trẻo của mình lên.

Chuyển động của nàng ta là định nghĩa của vẻ đẹp và sự thanh lịch.

Nó duyên dáng như bước cuối cùng trong một vở ba-lê, nhưng cũng lại chậm đến mức thậm chí không thể bắt được một con ruồi.

Mặc dù vậy, kết quả của hành động này lại không được thanh lịch cho lắm.

Bùm! Sầm, sầm!

Như thể bị một gã khổng lồ vô hình ném lên, cơ thể Chao bay lên không trung, làm vỡ nhiều mảnh đồ đạc trước khi bị đập vào tường, máu phun ra từ miệng của cậu ta.

Chiêu thức mà cậu ta dính phải không hề nhẹ một chút nào.

Vết thương mà chiêu thức này mang lại đang gây nguy hiểm đến tính mạng của cậu ta.

Nhưng Li Chingwei thậm chí còn không thèm chớp mắt.

“Ngươi đã đi quá xa so với giới hạn được cho phép.”

Bất kể Limon có là kẻ thù cũ của Hội đồng liên minh Thất Long hay đang kề kiếm vào cổ nàng, thì Limon vẫn là người sẽ đính hôn cùng với Hắc Long Công Chúa.

Cố gắng giết anh mà không có sự cho phép từ nàng ta là một hành động kiêu ngạo không thể tha thứ.

“Chao. Từ giờ phút này trở đi, ngươi không còn là hộ vệ của ta nữa. Ngươi sẽ bị quản chế cho đến khi ta cho phép ngươi trở lại.

“Công chúa…”

Máu tiếp tục rỉ ra từ miệng Chao. Cậu ta có vẻ sốc về việc bị sa thải hơn là bị chính chủ nhân của mình tấn công.

Nhưng Li Chingwei không cho cậu ta cơ hội để giải thích.

Đôi mắt xinh đẹp như được làm bằng đá vỏ chai của nàng hướng về Chao, nàng hỏi, "Ta có phải lặp lại lời nói của mình thêm một lần nữa không?",

“…!”

Cơ thể Chao run lẩy bẩy.

Trong tích tắc, cậu ta loạng choạng đứng dậy và cất kiếm đi.

Đặt hai bàn tay vào nhau thành nắm đấm và lòng bàn tay, cậu ta nói với giọng run run.

"Thần xin chấp nhận hình phạt."

Szz—.

Chao mờ dần vào bóng tối.

Hẳn là khó có thể di chuyển dù chỉ một inch do các cơ quan nội tạng của cậu ta đã bị phá hủy nặng sau đòn đánh của Li Chingwei. Sử dụng ngụy trang trong tình trạng như vậy để bảo vệ chút phẩm giá còn lại của bản thân sao?

Hay là vì cậu ta không muốn thể hiện tình trạng xin lỗi của mình với Công chúa mà cậu ta luôn yêu quý và coi trọng?

Li Chingwei không buồn suy nghĩ về lý do của mình.

Cô quay lại Limon với vẻ hối lỗi.

“Tôi xin lỗi vì sự cố này. Chao quá bảo thủ, cậu ta không biết xử lý tình huống một cách linh hoạt”.

Chỉ một lúc sau Chao đã rời đi với cơ thể tàn tã. Thanh kiếm của Limon vẫn đang kề vào cổ nàng.

Nàng đang hành động như thể những gì vừa xảy ra chỉ là một sự cố nhỏ và không đáng kể, như thể nàng thậm chí không thể nhìn thấy thanh kiếm của anh.

Limon nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu. Không còn biểu cảm lạnh lùng khi nói với Chao, nàng quay sang nhìn Limon với một vẻ mặt ngại ngùng.

“Cô không định tha thứ cho hộ vệ của mình sao? Tôi thấy cậu ta có vẻ khá sốc đấy.”

72 kỹ năng ám sát không phải là một loại võ thuật thông thường.

Đó là chương trình giảng dạy tuyệt mật của Hội đồng liên minh Thất Long, nó chỉ được dạy cho những người có tính cách phù hợp bẩm sinh, tài năng và lòng trung thành tuyệt đối.

Học được nó khi còn trẻ như vậy có nghĩa là cậu ta là một trong những người ưu tú nhất trong Hội đồng liên minh Thất Long.

Trên hết, được giao nhiệm vụ làm hộ vệ cho Công Chúa cũng đồng nghĩa là cậu ta xứng đáng để Li Chingwei tin tưởng giao cả tính mạng cho cậu ta.

Và Li Chingwei đã thẳng tay loại bỏ người được xem là thần đồng đó mà không chút do dự.

Ngay cả Limon cũng sửng sốt.

“Chà, ngay cả tôi cũng nghĩ rằng mình đã hơi quá khắt khe.”

Nàng có thể chỉ cần ra lệnh cho cậu ta rời đi.

Sử dụng vũ lực thực sự đã đi hơi xa một chút.

Cô lẩm bẩm một mình, gật đầu.

“Vậy tại sao cô lại làm thế?”

Limon cảm thấy bối rối khi câu hỏi của anh được Li Chingwei trả lời một cách rất nhanh chóng.

“Chà, Bậc Thầy Kiếm Thuật đây sẽ trả đũa nếu tôi không đi xa đến mức này, phải không?”

Đau một chút còn hơn là chết.

Và nó cũng có thể sẽ là một mũi tên trúng hai đích nếu điều này có thể khắc phục được thái độ bảo thủ của cậu ta.

Limon gãi má khi Li Chingwei nở một nụ cười rạng rỡ.

"Chà, đó là sự thật."

Li Chingwei đã không phóng đại quá mức.

Khoảnh khắc Chao tập hợp năng lượng Psionic của mình, Limon đã hơi thay đổi cách giữ thanh kiếm của Chao.

Có vẻ như lúc đó Limon đang có ý định chặt đầu cậu ta.

Nếu Li Chingwei hành động chậm thêm một chút nữa, thì rất có thể Chao sẽ không thể rời đi với cái đầu còn nguyên vẹn như thế này.

Cân nhắc được điều đó, khả năng nàng ta nhận ra ý định giết người đột ngột của Limon và trừng phạt Chao trước khi cậu ta kịp chống đối là một hành động rất thông minh của nàng, ngay cả trong mắt Limon.

Nếu nàng ta cố tình gạt chuyện đó sang một bên, thì có lẽ Limon cũng sẽ không để cho Chao hành động như thế.

“Nhưng Tiểu Công Chúa này, không phải như cô đang quên chuyện gì sao?”

"Chuyện gì?"

Tuy nhiên, có một vấn đề với cách hành động của Li Chingwei.

Một vấn đề mà nàng ta dường như không để tâm đến.

“Cô đã làm rất tốt trong chuyện cứu được hộ vệ của mình, nhưng tính mạng của cô lúc này cũng đang ngàn cân treo sợi tóc đấy,” Limon lạnh lùng tuyên bố, gõ kiếm vào chiếc cổ trắng ngần của nàng.

***

Nàng ta đã thừa nhận rằng mình chính là người đứng đằng sau giật dây để Lee Chun-gi chống lại Limon, và đó cũng chính là nguyên nhân gián tiếp khiến Yoo Na-kyung bị đẩy vào đường cùng và phản bội lại Limon.

Chống lại người đàn ông đã phá hủy Nhà Xanh và chiến đấu với Vô Hạn Quân Chủ chỉ vì món nợ máu của riêng bản thân.

Chỉ riêng sự thừa nhận đó thôi cũng đã đủ lý do để anh cho nàng đầu lìa khỏi cổ rồi.

Trên thực tế, Chao không có lỗi, thực tế thì cậu ta chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của mình với tư cách là một người hộ vệ. Rốt cuộc thì Limon đã vung kiếm vào chủ nhân của cậu ta.

“Tôi có thể giải thích trước khi anh cắt cổ tôi không?”

Nhưng người phụ nữ lại không hề tỏ ra sợ hãi mà chỉ bình tĩnh xin cơ hội giải thích.

"Cô còn có điều gì để giải thích cho tất cả chuyện này sao?"

“Làm thế nào mà chúng tôi có thể tiêu diệt được Bậc Thầy Kiếm Thuật. Tôi muốn nói với anh quá trình chi tiết từ lúc đầu đến khi nó được hoàn thành.

Limon, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đã cảm thấy rất sửng sốt.

Có phải nàng ta định sẽ nói điều đó sau khi hạ gục được anh không?

Đây thậm chí không phải là một câu chuyện về những kẻ thù không đội trời chung.

Nàng ta thực sự làm cho Limon cảm thấy ngạc nhiên khi có thể nói một chuyện như vậy khi đang có một lưỡi kiếm kề trên cổ của nàng ta.

Cô có nghĩ rằng ta sẽ để cho cô có cơ hội giải thích không?

"Tôi chính là nghĩ như thế đấy."

“……Và điều gì khiến cô tự tin như vậy?”

“Chà, tất nhiên là bởi vì Bậc Thầy Kiếm Thuật đang ở đây để đòi món nợ máu từ tôi rồi.”

Limon không thể không cau có khi nghe những gì nàng ta nói.

“Chính anh đã nói như vậy, phải không? Phần quan trọng nhất của việc đòi nợ máu là đừng bao giờ nhầm con nợ.”

Li Chingwei mỉm cười, nàng hoàn toàn có lòng tin rằng anh sẽ cho nàng cơ hội để giải thích bởi vì anh đã có thể đi xa đến mức moi ra từng chút một tin tức từ Vô Hạn Quân Chủ, tất cả chỉ để xác nhận chính xác xem người mà anh cần đòi nợ máu là ai thì không có lý gì anh lại không thể đợi thêm một chút nữa.

Anh nheo mắt lại.

“Được rồi hãy phun ra những gì cô muốn đi,” anh thốt ra với vẻ khinh bỉ rõ ràng.

Khẽ mỉm cười trước sự cho phép của anh, Li Chingwei bắt đầu nói.

“Như Bậc Thầy Kiếm Thuật có thể đã biết, chúng tôi, Hội đồng liên minh Thất Long, đã cố gắng hết sức để truyền lại những bài học của người sáng lập chúng tôi trong một thời gian rất dài.”

Đó là mục tiêu của Hội đồng liên minh Thất Long.

Chính niềm tin và sự cần mẫn của họ đã một lần nữa tạo ra điều không tưởng mà Thất Long trước đây đã từng làm.

“Nhưng chúng tôi đã bị chặn lại bởi anh, Bậc Thầy Kiếm Thuật, mỗi khi chúng tôi cố gắng làm điều gì đó thì đều bị ngăn lại bởi anh. Thật không may, chúng tôi không có đủ sức mạnh để vượt qua Bậc Thầy Kiếm Thuật.”

Anh thực sự là một Đấng Cai Trị Tuyệt Đối trên thế giới này, và anh cũng là một người không biết thất bại hay thỏa hiệp.

Hối lộ, mỹ nữ, hòa giải, thuyết phục, gây áp lực, hay ngồi vào bàn đàm phán đều không có tác dụng đối với anh.

Kể cả dùng con tin…

Những thứ như vậy không có tác dụng với Limon.

Và trên hết, anh không chịu áp lực từ cái chết và anh cũng không già đi.

Thật không ngoa khi nói rằng Limon là một cơn ác mộng sống theo nghĩa đen đối với Hội đồng liên minh Thất Long.

“Nhưng 32 năm trước, khi những Chòm Sao lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới, ai đó đã nói, 'nếu chúng ta không thể đánh bại Bậc Thầy Kiếm Thuật, thì tất cả những gì chúng ta cần làm là đó chính là không làm gì cả.'

"…Cô đang nói cái quái gì vậy?"

Limon có vẻ sửng sốt.

“Anh vẫn chưa hiểu tôi đang muốn nói gì sao?”

Nhưng thay vì trả lời câu hỏi của Limon, Li Chingwei cười toe toét với một câu hỏi ngược lại.

"Đã bao giờ anh cảm thấy nó thật là kì lạ chưa?"

"Cái gì?"

“Hầm ngục là nơi mang lại vô số lợi ích. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy các cuộc chiến tranh nổ ra giữa các quốc gia lớn để giành quyền sở hữu nó.”

"Đó là điều hiển nhiên…."

“Nhưng đã có một trận chiến nào thực sự nổ ra vì lý do đó chưa?”

Ngay lúc đó, mặt Limon đông cứng lại.

Hầm ngục ở thời đại này tương đương với một con ngỗng ấp trứng vàng.

Đó là một kho báu vô tận và quý giá. Nếu một quốc gia có thể độc quyền sở hữu một Hầm ngục, họ có thể lấy tất cả các báu vật cũng như tài nguyên được khai thác trong Hầm ngục cho riêng mình.

Có một điều kỳ lạ là tuy nguồn tài nguyên được lấy ra từ Hầm Ngục có thể giúp một quốc gia từ nghèo đói có thể phát triển một cách vượt bậc.

Nhưng đúng như nàng ta đã nói, chưa bao giờ có một cuộc xung đột nào lớn liên quan đến việc tranh giành Hầm Ngục.

Limon im lặng khi nàng ta tiếp tục nói.

Nàng ta chỉ mới bắt đầu lời giải thích của mình.

“Hơn nữa, người chơi rất dễ say sưa với quyền lực mà mình có thể nắm giữ.”

Anh có thực sự nghĩ rằng trong số tất cả những người chơi trên thế giới, sẽ không có một kẻ mạnh nào khao khát trở thành người đàn ông quyền lực nhất quốc gia của họ hay một kẻ điên muốn đảo lộn thế giới sao?

Điều đó là không thể.

Limon biết từ những ngày còn là đặc vụ PAB.

Anh biết các người chơi có thể liều lĩnh đến mức nào khi nghĩ rằng họ là trung tâm của thế giới.

“Từ lâu, các pháp sư bóng tối đã từ bỏ tham vọng hão huyền của mình để có thể được hoạt động hợp pháp sau khi Bậc Thầy Kiếm Thuật lật đổ Ma Thần.

Nhưng các pháp sư bóng tối có thực sự biến mất không? Anh có tin rằng không có một sinh vật nào cố gắng xoay chuyển thế giới bằng chính đôi tay của mình khi họ thấy thế giới bắt đầu thay đổi không?”

Điều đó cũng vô nghĩa.

Các pháp sư bóng tối đã sử dụng ma thuật dị giáo.

Cho dù họ có biến các hoạt động của bản thân trở nên hợp pháp đến đâu, thì bản chất họ vẫn đang đi ngược lại với trật tự của tự nhiên và gây ra sự hỗn loạn.

“Tuy nhiên, sau khi Thời Đại Đồ Sắt mở ra, vẫn chưa có một cuộc đại chiến nào xảy ra.”

Thế hệ này có thể đã coi mình là điều hiển nhiên. Thật vậy, có thể đã không có chiến tranh vì thế giới giàu có hơn trước, con người đã văn minh hơn.

Nhưng ôi, những con người văn minh tự cho mình là ‘quý tộc’ đã tàn sát và cướp bóc một cách thật tàn nhẫn làm sao!

Những người cầm quyền lại càng dễ dàng gây chiến vì những lý do nhỏ nhặt!

Vì đã nhìn thấy điều này xảy ra không biết bao nhiêu lần, Limon biết tình hình thế giới hiện tại đang trở nên kì lạ đến mức nào.

“Anh có nghĩ tất cả những điều đó chỉ đơn giản là sự trùng hợp không?”

Nụ cười im lặng của Li Chingwei đã giải thích mọi thứ.

Limon cuối cùng cũng hiểu ra.

Không, đến lúc này thì anh cũng đã hiểu cách vận hành của thế giới này.

"…Này đợi đã."

Để xem ẩn ý đằng sau những lời nói của Li Chingwei, và tại sao nàng ta lại nói với anh như vậy.

Khi nhận ra điều này, Limon đã rất kinh ngạc.

“Các người thực sự định lật đổ ta bằng cách…!”

"Vâng đúng vậy."

Limon há hốc mồm không tin nổi. Trong khi Li Chingwei thì lại đang nở một nụ cười rạng rỡ.

“Chúng tôi chỉ còn một cách duy nhất đó là hủy hoại anh.”

Họ đã không thể thắng Limon nếu đối đầu trực tiếp với anh.

Vì vậy, họ đã không cố gắng làm việc đó nữa.

Và họ chọn một cách làm dễ dàng thực hiện hơn và thực tế hơn.

Tất cả những gì họ cần phải làm là loại bỏ mọi cơ hội để anh giành chiến thắng ngay từ đầu.

Hội đồng liên minh Thất Long đã từng được coi là một 'giáo phái ác ma' vì sự bạo lực nhẫn tâm của họ.

Vậy mà giờ đây, một trong những Công Chúa của 'giáo phái ác ma' đó, vừa vui vẻ thú nhận rằng đó là một kế hoạch mà họ đã thực hiện trong suốt 32 năm qua.

“Hội đồng liên minh Thất Long đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình để gìn giữ hòa bình thế giới.”

——

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương