ĐỘC CÔ KIẾM THÁNH

Chương 31: Tư Cách 

 

"Khụ, khụ…"

 

Ngay khi vừa mới mở miệng ra, dòng chất lỏng kỳ lạ màu đỏ tươi cùng với dòng máu nóng chảy ra bên ngoài.

 

Rõ ràng là nội thương của hắn ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng nếu như không được điều trị ngay lập tức.

 

Nhưng mà Lee Chun-gi vẫn không thèm quan tâm.

 

Không chỉ là vì hắn ta đã lường trước được điều này sau khi vượt qua giới hạn của [Bá Vương] và sử dụng 1000 kỹ năng cùng một lúc,

 

Mà còn bởi vì có một vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều đang ở ngay trước mắt.

 

“Cái… cái gì vậy?”

 

Lee Chun-gi từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông tóc trắng đang đứng trước mặt mình.

 

"Cái quái gì thế…?"

 

Hắn ta hỏi Limon với đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào anh.

 

Trước khi gục ngã thì hắn ta đã nhìn thấy một tia sáng.

 

Nó không nhanh, cũng không mạnh, nhưng mà hắn ta lại không thể tránh hay là chặn được. Điều đó khiến cho 1000 kỹ năng mà hắn ta dồn hết khả năng vào bốc hơi như những giọt sương dưới ánh nắng ban mai.

 

Rốt cuộc thì cái thứ đẹp đẽ và hấp dẫn đó là gì?

 

“Sát Quỷ Kiếm.”

 

"Đừng có mà nói dối. Không có kỹ thuật nào như vậy trong Sát Quỷ Kiếm cả!", Lee Chun-gi bất ngờ nổi nóng.

 

Hắn ta không chỉ có được Sát Quỷ Kiếm thông qua [Sao chép Kỹ thuật] mà còn có được một số biến thể của riêng Limon, vậy nên hắn ta ngay lập tức cho rằng những gì mà hắn ta nhìn thấy không phải là nó.

 

Thứ kỹ thuật lố bịch như thế hoàn toàn không tồn tại trong Sát Quỷ Kiếm, và cũng không thể nào tạo ra được kỹ năng đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đến như vậy, kể cả là đối với Limon.

 

Limon chế giễu Lee Chun-gi đang vô cùng bối rối.

 

“Cái gì chứ, ngươi tưởng Sát Quỷ Kiếm là của ngươi sao?”

 

“Ít nhất thì ta biết ta là người thành thạo thứ hai chỉ sau ngươi.”

 

“Điều đó có thể sẽ đúng, ừm, nếu như là về kiếm thuật.”

 

Limon không phủ nhận điều đó.

 

Mặc dù tất cả đều là nhờ vào mánh khóe gian lận có tên là [Sao chép Kỹ thuật], nhưng mà sự thật vẫn là Lee Chun-gi đã học được kiểm thuật của anh một cách bài bản.

 

“Nếu như nói về kiếm thuật thì đúng là như vậy.”

 

“… Ý ngươi là cái quái gì chứ?”, Lee Chun-gi hỏi vặn lại và nôn ra nhiều máu hơn như thể hắn ta đã đọc được ý nghĩa trong những lời nói của Limon.

 

Limon tiến lên một bước.

 

Anh thong thả nhặt thanh kiếm đã rơi xuống đất của Lee Chun-gi.

 

“Thật lòng mà nói thì ta cảm thấy vô cùng ấn tượng. Lâu lắm rồi mới có người đánh cắp kỹ thuật của ta chỉ trong nháy mắt như vậy.”

 

“Ý ngươi là còn người khác có thể làm được điều đó hay sao?”

 

"Chà, ngươi tự phụ đến như vậy sao? Ngươi vừa mới nói cái gì cơ, ngươi nghĩ là chỉ có mình ngươi có thể làm được thôi à?"

 

“……”

 

Đôi môi của Limon cong lên thành một nụ cười nhạo báng khi nhìn thấy đôi lông mày của Lee Chun-gi khẽ nhíu lại. Anh đã nói trúng tim đen của hắn ta.

 

Kỹ năng độc đáo nhất của Lee Chun-gi chính là [Sao chép Kỹ thuật].

 

Đó là một kỹ năng rất đáng kinh ngạc và có thể đánh bại tất cả các kỹ thuật ở ngoài kia.

 

Nhưng mà đối với Limon thì việc kiếm thuật của mình bị đánh cắp đã không phải là điều gì mới mẻ.

 

“Chà, đúng là những kẻ như ngươi rất hiếm. Ta chỉ thấy được một vài trong số những người được gọi là thiên tài thôi.”

 

Bất kể là ở đâu hay là khi nào thì vẫn luôn luôn có những thần đồng bất chấp quy luật tự nhiên của vạn vật.

 

Đặc biệt là những người có tài năng cao trong kiếm thuật thường tìm đến Limon.

 

Và trong số họ có một vài người đã học được Sát Quỷ Kiếm chỉ trong nháy mắt.

 

“Vậy nên sau khi ngươi sao chép kỹ thuật của ta thì ta đã rất mong chờ xem ngươi có thể thực hiện nó tốt đến mức nào.”

 

Thời đại mà các Kiếm Thánh là Đấng cai trị Tuyệt đối đã từng có rất nhiều người muốn học Sát Quỷ Kiếm.

 

Và Limon gần như đã ban tặng nó một cách rất hào phóng.

 

Xét cho cùng thì đó là nhiệm vụ của anh với tư cách là người canh giữ Kiếm Tháp của các Kiếm Thánh.

 

Nhưng sau khi Thời đại đồ sắt mở ra, Kiếm Tháp đã hoàn toàn bị phá sản.

 

Thật ra thì chỉ còn một số ít người có thể nhớ được tên kiếm thuật của anh.

 

Và con người này là vị vua của tất cả mọi người, hắn ta đã cố tình sử dụng một kỹ năng để đánh cắp được nó.

 

Nói ra thì khá là mỉa mai,

 

Nhưng mà Limon đã vô cùng khao khát điều đó, khao khát đến mức đưa ra hướng dẫn cho hắn ta bằng cách tạo ra các biến thể mới của kỹ thuật, giống như anh đã từng làm trong những ngày khi anh còn là người canh giữ Kiếm Tháp.

 

Và rồi kết quả cuối cùng quả thật là đáng thất vọng.

 

“Cho đến bây giờ thì ngươi vẫn còn chưa hiểu được Sát Quỷ Kiếm.”

 

“Ta còn chưa thử hiểu gì về Sát Quỷ Kiếm chứ?”

 

“Ngươi không biết thật sao…… Ngươi có biết là nói như thế chẳng khác nào ngươi đang tỏ ra là hiểu biết tường tận về kiếm thuật của ta hay không?”

 

"Tất nhiên là ta biết rồi."

 

Lee Chun-gi vô cùng chắc chắn.

 

[Sao chép Kỹ thuật] là một kỹ năng tuyệt đối.

 

Chỉ cần hắn ta sử dụng nó để có được Sát Quỷ Kiếm thì không lý nào lại còn có một kỹ thuật nào đó mà hắn ta không biết.

 

"Ồ, vậy sao?", Limon chế giễu.

 

“Vậy ngươi có biết cách thức vận hành của Sát Quỷ Kiếm hay không?”, Limon nhìn qua lưỡi kiếm của Lee Chun-gi và hỏi.

 

"Hở?"

 

“Ta hỏi là ngươi có biết tại sao Sát Quỷ Kiếm chỉ sử dụng một tay hay không. Hay là cách mà nó cho người sử dụng nhìn thấy chuyển động của đối thủ, vị trí và cách cầm kiếm, rồi cả lý do tại sao lại phải thực hiện các chuyển động khi vung kiếm nữa.”

 

“Cái đó…”

 

Trong một khoảnh khắc Lee Chun-gi bất giác không nói nên lời.

 

[Sao chép Kỹ thuật] đã dạy cho hắn ta tất cả mọi thứ về Sát Quỷ Kiếm.

 

Nhưng mà nó chỉ dạy cho hắn ta là làm như thế nào.

 

Chứ không rõ là tại sao.

 

Nếu như đây là một loại kiếm thuật thông thường nào đó, hắn ta có thể phân tích nó bằng các kỹ năng như [Lý thuyết Kiếm thuật] và [Bậc thầy Lý thuyết].

 

Nhưng mà Sát Quỷ Kiếm lại quá khó hiểu đối với những kỹ năng đơn giản giống như vậy.

 

“Còn ý nghĩa của Sát Quỷ Kiếm thì sao? Ngươi có biết ai đã sáng tạo ra kiếm pháp này, với mục đích gì, hay là nó đã trải qua những giai đoạn lịch sử và nỗ lực nào để hoàn thiện hay không?”

 

Lại một lần nữa Lee chun-gi không có câu trả lời.

 

Không đời nào hắn ta lại có thể biết được những chi tiết nhỏ nhặt đó trong khi hắn ta thậm chí còn không biết kiếm thuật của Limon được gọi là Sát Quỷ Kiếm cho đến khi có được nó.

 

"Tại sao ngươi lại nói về những thứ không liên quan như vậy chứ?"

 

Và vì thế cho nên câu trả lời duy nhất mà Lee Chun-gi có thể đưa ra là một câu hỏi mang tính thách thức.

 

Limon nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn ta để không bị lạc đề.

 

“Bởi vì đó là lý do ngươi không thể tạo Sát Quỷ Kiếm của riêng mình, cho dù có sao chép nó bao nhiêu lần đi chăng nữa.”

 

***

 

“… Ý ngươi là kiếm thuật của ta chỉ là đồ nhái thôi sao?”

 

“Phải.”, Limon gật đầu và nhẹ nhàng trả lời. Bàn tay anh vuốt ve thanh kiếm của Lee Chun-gi như thể đang an ủi một người phụ nữ bị tổn thương.

 

“Nếu như ngươi hiểu cách thức vận hành của Sát Quỷ Kiếm thì ngươi đã không cần phải sao chép kiếm thuật của ta nhiều lần rồi.”

 

Nó không khác gì những môn khoa học tự nhiên, nếu như hiểu công thức thì có thể tìm ra diện tích của bất kỳ hình dáng nào, và nếu như hiểu được tính chất hóa học thì sẽ có thể tìm ra kết quả của bất kỳ hỗn hợp nào.

 

Kiếm thuật cũng tương tự như thế.

 

Nếu như có thể hiểu được những cách thức vận hành đằng sau thì có thể tạo ra hàng nghìn biến đổi và có thể chống lại hàng vạn kỹ thuật.

 

“Nếu như nhìn thấu ý nghĩa của kiếm thuật thì ngươi sẽ có thể thấy ngay rằng đòn cuối cùng của ta chính là Sát Quỷ Kiếm.”

 

Kiếm Thánh đầu tiên, Kiếm Đế, đã tạo ra Trảm Long Kiếm để tiêu diệt Thất Long.

 

Sát Quỷ Kiếm là kết quả sau trận chiến với Quỷ Vương và được Limon tinh luyện trong một thời gian dài.

 

Thành quả của sự quyết tâm trong tuyệt vọng từ một con người tầm thường, sự oán giận và ý chí vĩ đại cùng với số phận gánh vác cả thế giới của mình trên vai.

 

Sát Quỷ Kiếm.

 

Những con người không chỉ không biết rõ ý nghĩa của nó mà còn không thể hiểu được ngay cả sau khi nhìn thấy nó sẽ không bao giờ có thể sử dụng nó đúng cách được.

 

Limon mỉm cười giễu cợt.

 

"Kiếm thuật không mang nguyên tắc hay ý nghĩa gì cuối cùng cũng chỉ là một cái vỏ trống rỗng mà thôi. Còn có thể được gọi là gì nếu như không dùng từ bắt chước chứ?"

 

Không sai, Lee Chun-gi đã có được Sát Quỷ Kiếm và trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều nhờ có nó.

 

Nhưng mà trong mắt Limon thì sao?

 

Nó cũng giống như việc nhìn một người thượng cổ nguyên thủy sử dụng điện thoại thông minh làm một tấm gương mà thôi.

 

Điều đó thật là quá đáng thương, hay nói đúng hơn là thảm hại.

 

Dù sao thì việc Lee Chun-gi không biết về nguồn gốc cũng như nguyên tắc của nó chính xác là thảm hại như vậy, chứ đừng nói chi đến việc sử dụng nó đúng cách.

 

Có rất nhiều sự khác biệt giữa việc biết và không biết các nguyên tắc và ý nghĩa trong Sát Quỷ Kiếm.

 

Nhưng mà đây là Đấng cai trị Tuyệt đối của thế hệ này, là một vị vua, thế mà lại lảm nhảm như thể đã biết tất cả mọi thứ về nó, trong khi lại không biết những điều tối thiểu.

 

Nỗi thất vọng của Limon quả thật là không thể diễn tả được.

 

“Nhưng mà dường như các ngươi ai cũng như vậy cả.”

 

Lee Chun-gi không phải là người duy nhất kỳ quặc ở nơi này.

 

Mà hầu hết các Người chơi đều sẽ như vậy.

 

“Các ngươi cho rằng kỹ năng là thứ duy nhất tồn tại và quay lưng lại với tất cả mọi thứ khác.”

 

Những người mơ ước trở thành một kiếm sĩ sẽ thỏa thuận với một Chòm sao có thể cung cấp cho họ một kỹ năng kiếm thuật thay vì tập luyện kiếm thuật bài bản.

 

Cho dù có cảm thấy sự thiếu sót trong kỹ năng của mình thì họ vẫn lựa chọn tìm kiếm một kỹ năng kiếm thuật tốt hơn là tự mình cầm kiếm và tập luyện.

 

Nếu như không đủ mạnh thì họ sẽ đi đến các Hầm ngục để mua trang bị giúp tăng chỉ số sức mạnh hoặc là tăng cấp.

 

Họ tin rằng cấp độ và kỹ năng quyết định giá trị của một con người và đặt ra mục tiêu cho cuộc sống của mình là đạt được các kỹ năng tốt và thăng cấp.

 

Họ coi những gì họ được ban tặng là điều hiển nhiên và không quan tâm việc nó đến từ đâu và như thế nào.

 

Và họ coi tất cả mọi thứ như một lẽ thường thậm chí còn không thèm tìm hiểu về bất cứ điều gì mà họ cho là thấp hơn tiêu chuẩn của mình rồi cười nhạo rằng đó là lạc hậu.

 

Ít nhất thì những Người chơi Limon đã từng gặp qua đều như vậy.

 

“Mặc dù tính ra đầu óc của ngươi cũng khá là cởi mở.”, Limon cười khẩy.

 

Đó hoàn toàn không phải là lời mỉa mai.

 

Limon được coi là một kẻ lạc hậu ở trong thời đại này.

 

Việc một vị Vua ở đỉnh cao của tất cả các Người chơi mà lại nghĩ đến việc sao chép kiếm thuật của anh là một điều không thể ngờ.

 

Nếu như những người khác phát hiện ra điều này thì họ sẽ nhìn Lee Chun-gi như một kẻ điên đang thử nghiệm phân chó để xem nó có tác dụng giống như thuốc mỡ hay không.

 

Lee Chun-gi hỏi vặn lại với tông giọng gần như sắp bật khóc đến nơi,

 

“Ngươi…… phủ nhận sự tồn tại của các Người chơi sao?”

 

“Chối bỏ sự thay đổi của thời thế thì ta có được cái gì đâu chứ?”, Limon nhún vai.

 

Anh không thể nào chối bỏ các kỹ năng và Người chơi được.

 

Giống như cách nền dân chủ trỗi dậy từ đống tro tàn của chế độ quân chủ, và những chiếc ô tô được tạo ra thay thế cho xe ngựa,

 

Anh coi sự ra đời của các Người chơi là lẽ đương nhiên.

 

Nếu như anh chối mọi sự thay đổi thì anh đã tìm đến một vùng quê xưa cũ nào đó không có mối liên hệ với nền văn hóa hay vũ khí hiện đại, mặc dù điều đó cũng khá là thoải mái.

 

“Ta chỉ nói là các ngươi không có quyền coi thường tất cả mọi thứ chỉ vì nó cũ.”

 

Kiếm thuật mà anh đã đổ máu, mồ hôi và nước mắt vào đã bị coi thường chỉ vì nó không phải là một kỹ năng.

 

Kiếm Đế, người đã hy sinh bản thân để giải phóng nhân loại, bị chế giễu là một tên chết tiệt chỉ vì không phải là một Người chơi.

 

Danh hiệu đã được truyền lại trong nhiều thế kỷ để tôn vinh ông và những người anh hùng theo bước ông đã bị cười nhạo vì quá hèn nhát.

 

Nếu như là trong quá khứ thì chuyện này có lẽ đã làm khuynh đảo cả quốc gia rồi.

 

Chết tiệt cái thứ internet hay là cái gì đó, đây chính là sự sỉ nhục mà bọn họ sẽ phải trả bằng máu.

 

Đặc biệt là khi điều đó đã được nói trực tiếp với Limon đến hàng trăm lần.

 

“Nếu như đó là những gì ngươi muốn thì ta không quan tâm.”

 

Nhưng mà Limon không nghĩ vậy.

 

Bỏ ngón tay ra khỏi thanh kiếm của Lee Chun-gi, anh tiếp tục nói, “Ta biết ngươi sẽ coi đây là câu chuyện vớ vẩn của một ông già cổ lỗ sĩ nào đó, nhưng mà cho ta nói hết cái đã.”

 

R-rắc.

 

Ngay khi Limon nói xong, thanh kiếm của Lee Chun-gi đã gãy nát.

 

Bắt đầu từ mũi kiếm, vết nứt lan ra toàn bộ lưỡi kiếm, và thanh kiếm đẹp đẽ một thời lập tức vỡ tan ra thành những mảnh vàng.

 

Như thể đang nhìn vào tro cốt của một người tình mỏng manh bị bỏ rơi sau khi đã cống hiến tất cả để bảo vệ người mình yêu, Limon nhìn phần còn lại của thanh kiếm với ánh mắt đau buồn.

 

“Ta không nghĩ những tên khốn thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng kêu của thanh kiếm khi phải chịu đựng những kỹ năng chết tiệt đó, lại có quyền đánh giá kiếm thuật của ta.”




 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương