Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 32: Quái Vật, Người Chơi, Con Người

ĐỘC CÔ KIẾM THÁNH

Chương 32: Quái Vật, Người Chơi, Con Người 

 

“...!”

 

Đó không phải là lên án, nhạo báng hay sỉ nhục.

 

Những lời nói của Limon nghệ giống như lời than thở.

 

Lee Chun-gi vốn không phải là một người biết rõ về loại cảm xúc như vậy.

 

Nhưng mà ngay lúc này, hắn ta có thể cảm nhận được cảm giác mà người ta gọi là 'xấu hổ'.

 

Những Đấng cai trị Tuyệt đối của thời đại đồ sắt này là các Quân chủ.

 

Bất kể có làm gì thì Lee Chun-gi cũng xứng đáng với sự tự tin của mình.

 

Nhưng mà ngay lúc này thì không.

 

‘Quả thật là rất đáng tự hào. Kiếm thuật của ngươi đáng giá bằng hàng nghìn kỹ năng đấy.’

 

'Ồ, vậy sao? Ta yêu cầu ngươi đánh giá kiếm thuật của ta khi nào vậy?'

 

'Đây không phải đánh giá, mà là công nhận.'

 

‘À, ngươi phải tập hợp tất cả các kỹ năng của mình lại bởi vì ngươi không thể đánh bại được kiếm thuật của ta sao?’

 

'Là bởi vì ngươi xứng đáng.'

 

Hắn ta đã đánh giá Limon.

 

Hắn ta đã công nhận kiếm thuật của anh.

 

Hắn ta đã tranh luận xem liệu Limon có tư cách chiến đấu với hắn ta hay không.

 

Tất cả những gì mà hắn ta đã nói ra với Limon như thể đó là điều hiển nhiên đã quay trở lại với hắn ta như một chiếc boomerang và xuyên qua trái tim của hắn ta.

 

Và rồi hắn ta vừa mới nhận ra.

 

Hắn ta quả thật không xứng đáng với sự kiêu ngạo của chính mình.

 

Để phán xét người khác thì trước tiên ta phải nhận thức được rằng mình có tư cách làm như vậy hay không.

 

Để công nhận người khác thì trước tiên ta phải được người khác công nhận.

 

Và Lee chun-gi đã không làm được như vậy.

 

Hắn ta đã đánh giá Limon một cách mù quáng.

 

Hắn ta tin rằng mình có quyền.

 

Và chỉ với một cú vung kiếm, Limon đã phá tan sự kiêu ngạo đó của hắn ta.

 

Anh đã chứng minh được rằng mình có quyền phán xét, anh cũng chứng minh được rằng Lee Chun-gi không hề xứng đáng.

 

Thanh kiếm của hắn ta, thứ đã vỡ vụn trong lòng bàn tay của Limon, chính là minh chứng rõ ràng nhất.

 

Arondight, Thanh kiếm Bất tử.

 

Phần thưởng mà hắn ta đã nhận được khi đạt đến cấp độ 100.

 

Là vật phẩm cấp Quân chủ, một trong mười vật phẩm tốt nhất trên thế giới.

 

Với đặc điểm [Bất khuất], Arondight là thứ vũ khí duy nhất có khả năng chống lại hàng nghìn, à không, hàng vạn kỹ năng của Lee Chun-gi.

 

Và lý do khiến cho thứ vũ khí đó vỡ tan như thủy tinh,

 

Chính là đòn cuối cùng của Limon.

 

Dù là như thế nhưng hắn ta vẫn không thể tin được rằng chỉ một chuyển động của thanh kiếm đã có thể phá vỡ trang bị mang đặc điểm [Bất khuất].

 

Chỉ riêng điều đó đã khiến cho Lee Chun-gi thấy rằng Limon đang ở một trình độ mà hắn ta không có quyền phán xét.

 

Và vì thế nên hắn ta buộc miệng hỏi.

 

“Tại sao… Tại sao ngươi lại che giấu sức mạnh này suốt thời gian qua chứ?”

 

"Ta? Che giấu sức mạnh sao?"

 

Limon tỏ vẻ như thể hắn ta vừa nói một điều gì đó rất buồn cười.

 

“Ối, cái tên khốn này! Hiệp hội Thất Long và ta đã chiến đấu với nhau trong nhiều thế kỷ qua! Và ta đã hạ gục tên Quỷ Thần chết tiệt bằng chính đôi tay của mình! Ta còn phải chứng minh sức mạnh của mình nữa hay sao?!”

 

Trong một khoảnh khắc, Lee Chun-gi không nói nên lời.

 

Nghĩ lại thì Limon Aspelder nói rất đúng.

 

Anh là Người bảo vệ Nhân loại.

 

Anh đã ngăn chặn nhiều thảm họa có thể làm đảo lộn thế giới, và anh là anh hùng của vô số quốc gia.

 

Mà hơn nữa anh đã nắm giữ ngai vàng Đấng cai trị Tuyệt đối cho đến khi Thời đại đồ sắt sắp đến.

 

Nói cách khác, anh là một con người vĩ đại đã sống hàng thế kỷ để thể hiện sức mạnh của mình nhiều nhất có thể.

 

Vậy mà Lee Chun-gi lại vừa mới hỏi anh tại sao lại che giấu sức mạnh của mình sao!

 

Ngay cả hắn ta cũng thấy thật nực cười.

 

Nhưng mà cũng có lý do để cho hắn ta phải hỏi một câu hỏi lố bịch như vậy.

 

“Nhưng mà tất cả những chuyện đó đã xảy ra lâu lắm rồi kia mà.”

 

Cuộc chiến với Hiệp hội Thất Long hay là sự giáng thế của Quỷ Thần.

 

Đó đều là những sự kiện cách đây hàng chục năm cho đến hàng thế kỷ.

 

Chẳng thể nào có một bản ghi chép về những chiến công vĩ đại mà Limon đã đạt được trong khi ở thời đó các phương tiện ghi âm cũng còn rất hiếm, nhiều nhất chỉ là những bài viết hoặc là những câu chuyện được truyền miệng.

 

Vả lại nhiều khả năng những thứ đó sẽ không đáng tin cậy. Việc mọi người ở thời hiện đại tin rằng tất cả các ghi chép trong quá khứ đều chỉ là cường điệu cũng không có gì là khó hiểu.

 

"Vậy thì sao?"

 

“Ta đang hỏi là tại sao ngươi lại không thể hiện sức mạnh của mình ở trong thời đại này chứ?”

 

Chỉ một lần thôi.

 

Nếu như Limon thể hiện sức mạnh của mình dù chỉ là một lần, Kiếm Thánh sẽ không phải lụi tàn như thế này.

 

Mặc dù Thời đại đồ sắt vẫn sẽ xoay quanh các Người chơi, nhưng mà sẽ không có ai ngu ngốc đến mức quay lưng lại với một con quái vật có thể hạ gục cả một Quân chủ.

 

Tại sao anh lại im lặng chấp nhận sự sụp đổ của mình chứ?

 

Và phản ứng của Limon vô cùng nhẹ nhàng.

 

“Bởi vì tất cả các ngươi đều vô dụng.”

 

***

 

"… Cái gì chứ?"

 

"Bởi vì trong suốt ngần ấy năm, chẳng có một kẻ nào khiến cho ta phải chiến đấu đàng hoàng cả, tên khốn à. Ta đã săn lùng Quỷ Thần từ lâu, và cuộc chiến với Thất Long đã kết thúc rồi. Ta phải sử dụng sức mạnh này ở đâu đây?"

 

“Cái đó… Kuh!”

 

Có lẽ câu trả lời của anh khiến cho Lee Chun-gi vô cùng bối rối.

 

Hắn ta lại một lần nữa ho ra máu và hỏi Limon.

 

"Chẳng lẽ như vậy là hợp lý đối với ngươi sao?"

 

“Vậy nếu như không thì sao?”

 

Thế nhưng Limon vẫn tỏ ra tự tin như mọi khi, và thậm chí còn chế nhạo Lee Chun-gi.

 

“Ý ngươi là ta phải săn lùng các Quân chủ như các ngươi để chứng minh là ta mạnh mẽ sao?”

 

“……”

 

Lại một lần nữa Lee Chun-gi không nói nên lời.

 

Không thể vào hầm ngục và không thể lên cấp, cách duy nhất để Limon có thể chứng tỏ bản thân là tạo ra những trận chiến.

 

Giống như anh đang làm lúc này.

 

À không, như thế này có khi cũng sẽ không đủ.

 

Cho dù Limon giành chiến thắng trước các Quân chủ thì công chúng nhất định cũng sẽ tin rằng anh chiến thắng là do trùng hợp ngẫu nhiên, may mắn hoặc là gian lận theo một cách nào đó.

 

Giống như bản thân Lee Chun-gi cũng không nghĩ rằng Limon có thể là đối thủ của mình, ngay cả sau khi anh đã tiêu diệt hai Đại Công tước và 150 Người chơi cấp cao.

 

Cho dù có bằng chứng gì,

 

Hoặc là những tài liệu của nhà nước đi chăng nữa,

 

Thì người ta cũng chỉ tin những gì mà họ muốn tin.

 

Limon có thể làm gì để loại bỏ sự nghi ngờ đó chứ?

 

Có thể anh sẽ phải đánh bại tất cả mười Quân chủ.

 

“Ngươi có biết nếu như ta đánh bại những kẻ yếu đuối và khoe khoang về sức mạnh của mình thì đó gọi là gì không?”

 

Lee Chun-gi không thể đưa ra câu trả lời.

 

“Đó gọi là bắt nạt đấy, đồ thua cuộc.”

 

"Ngươi vừa mới ví các Quân chủ như những kẻ yếu đuối sao?"

 

"Đó là sự thật."

 

“……”

 

'Ta chỉ gọi các ngươi theo những gì các ngươi xứng đáng thôi mà?', Limon chế nhạo một cách trắng trợn.

 

Lee Chun-gi không thể phản bác lại.

 

Hắn ta đã bị đánh bại hoàn toàn sau khi bị trêu ngươi. Hắn ta là bằng chứng sống cho thấy Limon nói không hề sai.

 

Nhưng mà điều đó dường như cũng không mang lại cho Limon cảm giác thích thú.

 

Anh thở ra một hơi dài khi nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt của Lee Chun-gi.

 

"Có vẻ như những lời nói thẳng thắn của ta không có tác dụng đối với ngươi nhỉ. Để ta cho ngươi một số ví dụ giống như ngươi muốn nhé."

 

“… Ngươi thật là tốt quá.”, Lee Chun-gi nói với vẻ mặt vô cảm.

 

Nhưng Limon không hề quan tâm.

 

Anh nói bằng một tông giọng điềm tĩnh, “Lấy ví dụ về một quả bom khổng lồ đi… Phải, giả sử có một quả bom với sức công phá khoảng mười triệu tấn TNT.”

 

“Ngươi có biết đó là bao nhiêu không vậy?”

 

“Câm mồm lại và nghe đi này, tên khốn.”

 

‘Làm sao có thể tồn tại một quả bom có sức công phá đủ để san bằng cả một thành phố kia chứ?’

 

Limon chặn đứng câu hỏi nghi vấn của Lee Chun-gi và tiếp tục nói.

 

"Nếu như ngươi có công tắc của quả bom đó trong tay, nhưng những đứa trẻ hàng xóm, nước mũi chảy ròng ròng, không tin là có một quả bom như vậy tồn tại, ngược lại bọn chúng còn coi thường ngươi, cố gắng tấn công ngươi."

 

Limon cúi xuống trước mặt Lee Chun-gi. Đến khi mắt đã đối mắt, anh lại thấp giọng hỏi vị Quân chủ kia.

 

“Ngươi có kích hoạt quả bom để chứng minh điều đó với những đứa trẻ đó hay không?”

 

Sắc mặt của Lee Chun-gi bỗng nhiên đanh lại.

 

Cuối cùng thì hắn ta cũng đã hiểu.

 

Limon đang muốn nói rằng chẳng có gì khác biệt giữa việc cho nổ một quả bom với việc anh thể hiện toàn bộ sức mạnh của mình chỉ để chứng minh một điều gì đó.

 

“… Ai mà lại đi làm chuyện điên rồ như vậy chứ?”

 

“Ngươi nghĩ là họ sẽ không làm thật sao?"

 

“……”

 

“Có một điều mà ta đã học được với tư cách là đặc vụ PAB, không một ai trong số các ngươi coi trọng sức mạnh của mình cả.”

 

Kiếm thuật, Linh năng, ma thuật, nguyên tố hay là bất cứ thứ gì khác.

 

Có rất nhiều sức mạnh đã thống trị thế giới trong quá khứ, nhưng mà không một ai trong số họ dễ dàng có được kỹ năng cả.

 

Thật ra đó không hẳn là một điều xấu.

 

Vấn đề chính là các tác dụng phụ đi kèm với nó.

 

“Các ngươi có được nó một cách quá dễ dàng, vậy nên các ngươi cũng sử dụng một cách quá dễ dàng. Thay vì cân nhắc xem có nên sử dụng nó hay không thì các ngươi lại đi nghĩ cách sử dụng nó để có lợi hơn cho bản thân mình.”

 

Không có bậc thầy nào dạy cho họ ý nghĩa đằng sau việc có được sức mạnh.

 

Họ thậm chí còn không có thời gian để xây dựng niềm kiêu hãnh và nguyên tắc trong công việc của mình.

 

Họ chỉ muốn thể hiện năng lực bẩm sinh của mình mà thôi.

 

Cũng giống như bất cứ ai sẽ muốn thể hiện khi đột nhiên nhận được một món đồ tốt hoặc là điểm cao trong một trò chơi.

 

“Chà, có lẽ đó cũng là điều hiển nhiên thôi.”

 

Limon không chối bỏ sự thật đó.

 

Anh vẫn miễn cưỡng chấp nhận nó

 

“Dù gì thì các ngươi cũng chỉ là những Người chơi thôi.”

 

Đó chính là biểu tượng của sự thành công trong thời đại này mà mọi người đều khao khát trở thành.

 

Lần đầu tiên Lee Chun-gi nhận ra rằng đó cũng có thể là một cái tên để chế giễu cuộc sống của những con người đã sống như thể thế giới này là một trò chơi.

 

"Chà, dù sao thì ta cũng không quan tâm đến chuyện các ngươi làm như vậy. Cũng không hẳn là khó kiếm sức mạnh thì mọi người sẽ sử dụng nó đúng cách."

 

'Vậy thì tại sao ngươi lại so sánh như vậy chứ?', Lee Chun-gi hỏi thầm trong đầu.

 

"Nhắc mới nhớ, ngươi đã từng nghe câu này chưa? 'Sức mạnh đi đôi với trách nhiệm.' "

 

“Ta cũng đã nghe một câu tương tự,”, hắn ta trả lời với thái độ có chút không được bình tĩnh.

 

Người chơi cấp cao đóng một vai trò rất lớn trong xã hội ở thời đại này.

 

Và có rất nhiều câu khẩu hiệu khuyến khích trách nhiệm để thúc đẩy các hoạt động của họ.

 

Vậy nên Lee Chun-gi cho là Limon chỉ đang muốn nói với mình rằng tự chủ cũng là một phần của trách nhiệm.

 

Nhưng rồi Limon lại khẳng định với hắn ta,

 

"Đó hoàn toàn là nhảm nhí."

 

Tin vào những thứ đó sẽ hủy hoại con người của ta.

 

“Không có cái gọi là trách nhiệm chỉ vì có sức mạnh. Chẳng có gì đáng bị khiển trách chỉ vì không giỏi sử dụng năng lực của mình cả. Thật ra thì càng nhận được nhiều lợi ích hơn, ta sẽ càng vô trách nhiệm với nó.”

 

'Nghĩa vụ cao cả' hay là gì đó, các quy tắc về trách nhiệm như thế đã có từ rất lâu đời.

 

Nhưng rất hiếm khi thấy những trường hợp các quy tắc đó được tuân thủ đúng cách, và hầu hết những người cố gắng tuân theo các quy tắc đều thất bại.

 

Với một cuộc sống dài đằng đẵng và những trải nghiệm của mình chất cao như núi của mình, Limon dõng dạc tuyên bố.

 

“Thấy không, thế giới này thật là bất công.”

 

“Cái gì chứ, ngươi đang muốn truyền bá chủ nghĩa bi quan à?”

 

“Không, ta đang nói với ngươi người ta sẽ dễ dàng sử dụng sai sức mạnh của mình như thế nào thôi.”

 

Sức mạnh hoàn toàn phụ thuộc vào cách thức và thời điểm sử dụng khi ta vốn dĩ không có trách nhiệm.

 

Và theo như những gì Limon biết, những người đạt được sự giàu có và danh vọng - bất kể là thời đại nào - đều là những người đã lạm dụng sức mạnh của mình sau khi nhận ra sự thật đó.

 

“Ngươi nói đúng, không có lý do gì mà ta lại không thể hiện cả. Ta có thể đứng đầu thế giới và khiến cho mọi người phải phục tùng nếu như ta trở thành kẻ bắt nạt dù chỉ là một lần.”

 

Có thể đối với những người khác thì không như thế, nhưng đối với Limon thì việc đó dễ như ăn bánh.

 

Nếu như mọi người không tỉnh ngộ sau khi anh hạ gục một Quân chủ thì anh chỉ việc lặp đi lặp lại điều đó cho đến khi họ chịu tin.

 

Thế nhưng Limon lại cười khẩy trước những hành động dễ dàng đó và thêm vào nhiều giả thuyết hơn.

 

“Nhưng rồi điều gì sẽ xảy ra sau 30 năm nữa?”

 

“Khi thế hệ tiếp theo lại quên đi sức mạnh của ta và hếch mũi lên với ta?”

 

"Ta sẽ lại trở thành kẻ bắt nạt chỉ sau 30 năm nữa. Và ta sẽ phải độc tài và tàn nhẫn hơn rất nhiều so với những gì ta đã làm trước đây."

 

Đó là một điều mà Lee Chun-gi chưa từng nghĩ đến với tư cách là một Quân chủ.

 

Vốn dĩ các Người chơi đã có một sân khấu gọi là Hầm ngục để thể hiện sức mạnh của mình. Bọn họ không cần phải xem xét đến bất kỳ tác động hoặc hậu quả nào mà kỹ năng của mình có thể mang lại.

 

“Ngươi có biết điều gì sẽ xảy ra nếu như ngươi sử dụng sức mạnh của mình như thế không?”

 

Còn anh đây là một người không biết gì ngoài việc cầm kiếm.

 

Một người không có lựa chọn nào khác ngoài việc chứng tỏ bản thân thông qua các trận chiến.

 

Một người sống đủ lâu để có thể gọi khoảng thời gian 30 năm bằng từ 'chỉ', và sẽ tiếp tục sống lâu hơn nữa.

 

Một nụ cười lạnh lùng nở ra trên gương mặt của Limon.

 

"Ngươi sẽ trở thành một con quái vật."

 

"Ngươi sẽ phạm tội giết người không vì lý do chính đáng nào ngoài việc thể hiện là ngươi mạnh mẽ như thế nào."

 

"Ngươi sẽ trở thành một con người bất tử về mặt sinh học mà không biết nhún nhường, mãi mãi nắm giữ quyền lực trong tay, lạm dụng nó cho đến một ngày con quái vật đó phá hủy cả thế giới chỉ để mua vui."

 

“……”

 

Lee Chun-gi chìm sâu vào im lặng.

 

Giọng nói kiên định của Limon nghe như thể anh đã từng nhìn thấy một con quái vật như vậy trước đây.

 

Đôi mắt vàng của anh sẫm lại và cụp xuống, lạnh lùng hơn bất cứ thứ gì hắn ta có thể tưởng tượng ra.

 

Điều đó làm cho hắn ta chẳng thể thốt ra một lời nào.

 

“Đó là lý do tại sao ta đã không làm như thế.”, Limon nói một cách bình tĩnh.

 

Đó là lý do tại sao anh lại chấp nhận sự sụp đổ của mình, cho dù có phải mất đi tất cả, cho đến khi anh bị buộc tội phản bội.

 

“Ta không làm như thế, bởi vì ta là con người.”


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương