Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 30: Bá Vương

ĐỘC CÔ KIẾM THÁNH

Chương 30: [Bá Vương]

 

Lee Chun-gi vô thức siết chặt thanh kiếm của mình lại.

 

Không phải là vì sự khiêu khích của Limon, hay là vì hắn ta cảm thấy bối rối.

 

Mà là bởi vì khoảnh khắc hắn ta nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó,

 

Bản năng của hắn ta cho hắn ta biết rằng có điều gì đó đã thay đổi.

 

Ngay cả bản thân hắn ta cũng không thể giải mã được 'điều gì đó' là gì cả.

 

Như thể đang nhìn vào đôi mắt của một kẻ săn mồi hoang dã vừa thoát ra khỏi chiếc lồng của mình,

 

Bản năng dâng trào lên một cơn ớn lạnh khiến cho hắn ta theo phản xạ tránh được đòn tấn công tiếp theo.

 

“[Tẩu thoát Tức thời]!”

 

Vút!

 

Ngay khi kỹ năng được kích hoạt, cơ thể của Lee Chun-gi lập tức biến mất, và thay vào đó là một bản sao xuất hiện.

 

Rồi một lưỡi kiếm sắc bén chém xuyên qua bản sao đó.

 

Một đòn chí mạng không chỉ giết chết được bản sao mà còn có thể chặt đầu Lee Chun-gi nếu như hắn ta phản ứng chậm hơn dù chỉ là một giây.

 

Mặt khác thì điều đó cũng cho thấy được khả năng né đòn của Lee Chun-gi.

 

Nhưng Lee Chun-gi không thể nào hài lòng trong tình huống như thế này cả.

 

Mà thay vào đó sắc mặt của hắn ta đang ngày càng căng thẳng hơn.

 

'Mình không hề nhìn thấy đòn tấn công đó sắp đến.'

 

Một lý do là bởi vì hắn ta không biết thanh kiếm của Limon đã chém xuyên qua cổ của bản sao như thế nào.

 

Và một lý do khác là…

 

"Cái gì? Ngươi ngạc nhiên vì [Thấu Thị] không được kích hoạt sao?"

 

“... Làm sao ngươi biết được chứ?”

 

"Cũng không có gì nhiều. Chẳng qua chỉ là một chiến thuật đơn giản mà ta có thể dễ dàng thành thạo sau vô số lần đối đầu với kỹ năng Thấu Thị cho đến khi phát ốm và mệt mỏi với nó thôi."

 

Limon cười khẩy với vẻ mặt thích thú.

 

Còn Lee Chun-gi thì nghiến chặt hàm răng của mình.

 

Trong số hàng nghìn kỹ năng trong kho vũ khí của mình thì [Thấu Thị] là một trong những kỹ năng hữu ích nhất mà hắn ta cần phải sử dụng trong chiến đấu.

 

Đó là một trong những lý do lớn nhất khiến cho Lee Chun-gi, một kẻ nhất thời thiếu kỹ năng kiếm thuật, có thể chống lại được Limon và chiến đấu ngang tài ngang sức với anh.

 

Hắn ta có thể nhìn thấy trước tương lai của mình là bị trọng thương và lập tức tránh được điều đó.

 

Nói cách khác thì nếu như [Thấu Thị] bị vô hiệu hóa thì hắn ta sẽ không thể tránh được những đòn chí mạng nữa.

 

Nhưng vẫn còn một lý do khác khiến cho Lee Chun-gi dao động đến như vậy.

 

“Ý ngươi là ngươi đã nương tay với ta suốt thời gian qua sao?”

 

Chỉ từ một cú đánh trước đó thì hắn ta đã có thể khẳng định rằng Limon có thể giết hắn ta nếu như anh muốn.

 

“Gọi là dò xét sẽ đúng hơn là nương tay. Chẳng phải việc dò xét trước khi đối đầu với một đối thủ mà ngươi không biết rõ là lẽ thường tình hay sao?”

 

Limon bình tĩnh trả lời và cong đôi môi lên thành một nụ cười khinh bỉ.

 

"Cái gì chứ? Ngươi nghĩ là chỉ có ngươi đang dò xét hay sao?"

 

Lee Chun-gi không hề trả lời.

 

Bởi vì Kiếm thánh nói không sai.

 

Nếu như là bất kỳ Người chơi nào khác thì có lẽ đây sẽ là một câu chuyện khác rồi, nhưng mà việc Limon dò xét một Quân chủ trong khi hắn ta có vô số kỹ năng chẳng khác nào một hành động tự sát.

 

Từ trước khi trở thành Quân chủ thì hắn ta đã có thói quen luôn luôn dò xét những kẻ tấn công mình khi họ tất công bằng toàn bộ sức mạnh của họ để tìm kiếm xem có kỹ năng nào đáng sử dụng hay không.

 

Rất hiếm khi Lee Chun-gi là người bị dò xét.

 

Hắn ta đã đi xa đến mức này chỉ để bị dò xét như thế thôi sao?

 

Bởi một con người tầm thường như Limon à?

 

Và thậm chí hắn ta còn không biết người kia có thể cắt cổ mình bất cứ lúc nào nếu muốn?

 

Lee Chun-gi nghiến răng khó chịu, hắn ta cảm thấy có thứ gì đó thay đổi từ sâu thẳm trong trái tim mình.

 

Nó quá âm u, tựa như bầu trời đêm, để có thể gọi là thịnh nộ.

 

Quá phấn khích để gọi nó là thất bại.

 

Và quá cháy bỏng để có thể gọi là bối rối.

 

Nếu là trong quá khứ thì có lẽ hắn ta sẽ không nhận ra.

 

Thế nhưng sau khi gặp 'hắn ta' thì đã có thể rồi.

 

Ngay khi cảm nhận được sự dằn vặt đang đè bẹp tâm trí, Lee Chun-gi liền kích hoạt các kỹ năng của mình.

 

"[Phá vỡ giới hạn]. [Ý chí Chinh phục]. [Giải phóng Xiềng xích]. [Hiến tế Tương lai]. [Sáng tạo Anh hùng].”

 

Những hạn chế mà bất kỳ con người nào cũng phải có đã được giải phóng, những giới hạn của cơ thể và tâm trí đã được dỡ bỏ.

 

Hắn ta đốt cháy một phần trạng thái của mình để phát huy hết khả năng từ các kỹ năng của mình lên một tầm cao khác, và đẩy tiềm năng của mình đến cực hạn vì mục tiêu trước mắt.

 

Đó chính là con dao hai lưỡi, bởi vì để đánh đổi cho việc trở nên cực kỳ mạnh mẽ trong một thời gian thì hắn ta sẽ phải chịu đựng những hậu quả cực kỳ khủng khiếp.

 

Một sự kết hợp tất cả các kỹ năng mà hắn ta đã kết hợp theo hàng trăm cách khác nhau chỉ vì quyết tâm rằng sẽ vượt qua 'hắn ta'.

 

Kỹ năng nguyên bản duy nhất mà Vô hạn Quân chủ có được chứ không cần phải lấy từ người khác.

 

"[Bá Vương]."

 

Giữ mình trong trạng thái siêu việt đó, hắn ta vung thanh kiếm của mình và lao về phía Limon.

 

Keng—!

 

***

 

"Ồ?"

 

Limon nhướn mày.

 

Đó không chỉ là cơn chấn động khiến cho tay anh tê liệt mặc dù đã làm chệch hướng cú đánh đúng cách.

 

Cảm giác mà Limon đã mang đến cho Lee Chun-gi.

 

Limon cũng đã cảm nhận được điều đó, 'điều gì đó' mà những con người không bao giờ cống hiến hết mình không thể nào cảm nhận được.

 

“Cuối cùng thì ngươi cũng muốn đánh một trận cho ra trò rồi sao?”

 

Lee Chun-gi không hề trả lời.

 

Hắn ta chỉ tiếp tục tấn công Limon và kích hoạt các kỹ năng của mình không ngừng.

 

“[Siêu Gia tốc]. "[Tia chớp Ánh sáng]". [Phong Bộ]. [Đức Phật Thiên thủ]. [Tự động lặp lại].”

 

“Hừm… Ngươi đúng là đã mạnh hơn trước rất nhiều. Nhưng như thế này là chưa đủ…”

 

“[Trái tim Sư tử]. [Hồn ma Siêu nhiên]. [Sức mạnh Cơ bắp]. [Sức mạnh Bí ẩn]. [Siêu Sức mạnh].”

 

“Vẫn còn xa lắm…”

 

“[Dung hợp Nguyên tố]. [Bùa Sấm]. [Bùa Lửa]. [Bùa Băng]. [Bùa Nguyền rủa].”

 

"… Đủ rồi…"

 

“[Hiện thân Vũ khí], [Triệu hồi Tinh linh], [Triệu hồi Độc trùng], [Triệu hồi quái vật có cánh], [Triệu hồi golem đất].”

 

“… Ôi, dừng lại.”

 

“[Thanh kiếm Bí ẩn], [Bom Lửa], [Sóng Nổ], [Chia tách Không gian], [Thao túng Trọng lực].”

 

“Cái tên điên này?!?!”

 

Bùm, b-bùm, bùmmmmm! Bù-bùm-bùm-bùm-bùm-!

 

Chỉ có hai thanh kiếm đang va vào nhau, thế nhưng lại có những ngọn lửa, tia chớp và cơn bão lớn quét qua Trái Đất.

 

Các thuộc thú liên tục xuất hiện từ khắp mọi hướng, kể cả trên bầu trời và dưới mặt đất.

 

Và các kỹ năng có thể khiến cho cả những thuộc thú đó bay lên như mưa.

 

Limon vô cùng hoang mang trước tình huống này.

 

Anh đã quen với dòng kỹ năng vô tận đó.

 

Bởi vì xét cho cùng chiến lược chính của Vô hạn Quân chủ chính là sử dụng vô số kỹ năng của mình không ngừng nghỉ để áp đảo đối phương.

 

Nhưng lần này có hơi khác hơn so với những gì mà hắn ta đã làm lúc nãy.

 

Là hàng trăm kỹ năng tấn công cùng một lúc!

 

Chúng lao đến ào ạt hơn cả những giọt nước mưa trong cơn cuồng phong, khiến cho Limon phải cắt đứt và ngăn chặn mà không có một giây ngơi nghỉ.

 

“Này, tên khốn! Ta nói với ngươi là hãy thể hiện kỹ năng thật sự của mình chứ không phải phô diễn kỹ năng mà!”

 

"Có thể phô diễn kỹ năng đã là một kỹ năng rồi."

 

"Ngươi có biết mình đang nói cái gì không vậy?"

 

“Ngươi muốn nói cái gì thì nói đi. Cuối cùng ta vẫn sẽ là người chiến thắng thôi.”

 

Lee Chun-gi lạnh lùng trả lời.

 

Limon có thể gọi đây là phô diễn kỹ năng, nhưng mà thật ra những gì hắn ta đang làm không thể nào xem nhẹ được.

 

Các kỹ năng tự nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi chúng chồng chéo lên nhau.

 

Ngoài việc vốn dĩ là chẳng có mấy ai nhiều kỹ năng để sử dụng thì việc sử dụng càng nhiều kỹ năng sẽ càng gây ra nhiều căng thẳng cho cơ thể của một con người.

 

Ngay cả khi chỉ sử dụng hai kỹ năng cùng nhau cũng gây ra các triệu chứng như đau nửa đầu và chóng mặt, thậm chí có thể gây ngất nếu như Người chơi sử dụng chúng quá lâu.

 

Vậy nên hầu hết các Người chơi chỉ tập trung vào một hoặc là hai kỹ năng chính.

 

Nhưng mà với Lee Chun-gi thì lại khác.

 

Hắn ta đã tự mình rèn luyện và trang bị để có thể sử dụng tối thiểu 10 kỹ năng cùng một lúc, bởi vì hắn ta sẽ chẳng khác gì một con lợn đeo vòng cổ ngọc trai nếu như không thể sử dụng các kỹ năng vô hạn của mình một cách đúng đắn.

 

Và những nỗ lực đã không phản bội lại hắn ta.

 

Xét cho cùng thì việc sử dụng hàng tá kỹ năng đã đưa hắn ta lên một đẳng cấp khác so với việc chỉ sử dụng một kỹ năng.

 

Ngay cả Limon cũng nghĩ là việc đối phó với Lee Chun-gi sử dụng 10 kỹ năng cùng nhau còn rắc rối hơn là đối phó với một nghìn người chơi mà mỗi người chỉ sử dụng một kỹ năng chính.

 

Và hiện tại hắn ta đang sử dụng hàng trăm kỹ năng.

 

Và đồng thời,

 

Lee Chun-gi cũng rất tự tin vào bản thân mình.

 

Giờ khắc này, hắn ta tự tin rằng mình có thể đối đầu trăm vạn cao thủ.

 

Và vì thế nên cái tên mà Lee Chun-gi đặt cho phiên bản này của mình chính là [Bá Vương] - sức mạnh siêu phàm của hắn ta vượt qua cả những Đấng cai trị Tuyệt đối của thế hệ này.

 

Tất nhiên cũng không phải là hắn ta không mất mát gì.

 

Đầu hắn ta như muốn nổ tung.

 

Hắn ta có thể cảm nhận được các tĩnh mạch của mình nổi lên trên khắp cơ thể, và các cơ bắp của hắn ta đang co thắt lại.

 

Dựa trên số lượng đáng kể các kỹ năng mà hắn ta đã kích hoạt thì cũng không có gì ngạc nhiên nếu như trái tim của Lee Chun-gi khiến cho hắn ta thất bại ngay tức khắc.

 

Trạng thái siêu phàm này là… có thể nói là một sự "Quá tải"* vượt quá giới hạn của hắn ta.

 

*'Bá vương' và 'Quá tải' có cách phát âm giống nhau trong tiếng Hàn, đây là một cách chơi chữ.

 

Thế nhưng Lee Chun-gi vẫn không hề dừng lại.

 

Như thể hắn ta nhất định phải hạ gục Limon bất kể có chuyện gì xảy ra với hắn ta,

 

Hắn ta liên tục khôi phục cơ thể suy nhược của mình bằng kỹ năng phục hồi và ném thêm thật nhiều kỹ năng vào Limon.

 

“... Đúng vậy, ta hiểu đây thật sự chính là ngươi rồi.”, Limon vừa chậm rãi lẩm bẩm vừa làm chệch hướng cơn mưa kỹ năng bằng thanh kiếm của mình.

 

Chỉ từ một cái nhìn là anh đã có thể biết.

 

Lee Chun-gi đã phải hy sinh nhiều năm tuổi thọ của mình cho cuộc chiến này.

 

“Nhưng mà ta vẫn phải hỏi… là như thế hay sao?”

 

"Ý ngươi là sao chứ?"

 

“Đó là tất cả những gì mà ‘các ngươi’ có thể cho ta thấy hay sao?”

 

"Cái gì cơ…?"

 

Limon đang nhìn thẳng vào hắn ta.

 

Lee Chun-gi nao núng và khẽ nhíu mày trước câu hỏi khó hiểu của anh.

 

Hắn ta vừa nhìn thấy những quả cầu đen tuyền* của Limon trông có vẻ vô cùng buồn tẻ nhạt mặc dù đã nhìn thấy kỹ năng siêu phàm [Bá vương] của hắn ta.

 

*Phải, là những quả cầu đen tuyền.

 

“Được rồi, nếu như ngươi đã nói vậy thì.”

 

Limon gật đầu. Anh đã hiểu mặc dù vẫn chưa nghe câu trả lời.

 

Cầm lấy thanh kiếm bằng cả hai tay, anh hạ thấp giọng nói xuống.

 

“Hãy kết thúc chuyện này đi.”

 

“...!”

 

Trong khoảnh khắc đó, đôi đồng tử của Lee Chun-gi co lại.

 

Không chỉ vì đây là lần đầu tiên Limon nắm chặt lấy thanh kiếm của mình bằng cả hai tay trong suốt cuộc chiến.

 

Và cũng không chỉ là vì nhìn vào tư thế của anh khiến cho hắn ta có cảm giác ớn lạnh như có một lưỡi kiếm lạnh lẽo đang kề vào cổ mình.

 

Mà là bởi vì bản năng của hắn ta khi bước vào hầm ngục vô số lần đã nói với hắn ta rằng,

 

Hãy chạy ngay lập tức.

 

Không được để cho người đàn ông đó vung kiếm vào mình.

 

Rằng nếu cứ như thế thì mọi chuyện sẽ thật sự kết thúc.

 

Rắc.

 

Lee Chun-gi phớt lờ lời cảnh báo mà bản năng đã mách bảo.

 

À không, hắn ta phủ nhận nó.

 

Niềm kiêu hãnh của một vị vua sẽ không bao giờ chấp nhận chạy trốn.

 

Và thế là hắn ta tấn công Limon.

 

Cắn chặt hai hàm răng cho đến khi nướu bắt đầu chảy máu, hắn ta dùng hết sức kích hoạt các kỹ năng của mình.

 

“[Quỷ Sát Kiếm」, [Bão kiếm], [Cú đấm Siêu nhiên], [Tắm máu Asura], [Ma Kiếm], [Hợp nhất Nguyên tố], [Đại hồng thủy], [Vòng tròn Địa ngục Khổng lồ], [Địa ngục Sấm sét], [Sóng nổ], [Chia tách Không gian], [Phá vỡ Phòng thủ], [Tăng cường Hủy diệt]…”

 

Hắn ta thậm chí đã vượt qua giới hạn của [Bá vương] và quyết định sẽ hy sinh mạng sống của mình.

 

Từ kỹ năng kiếm thuật, kỹ năng tấn công, cho đến kỹ năng hỗ trợ…

 

Lee Chun-gi đã kích hoạt tổng cộng một nghìn kỹ năng!

 

Chỉ riêng làn sóng xung kích cũng đã đủ làm vỡ các mạch máu và đứt và cơ bắp của hắn ta, máu từ các cơ quan bị xé nát của hắn ta trào lên trong cổ họng. Não của hắn ta như muốn tan chảy ra.

 

Vô số kỹ năng càn quét qua khắp mọi hướng có thể. Chỉ riêng lớp bụi mù do nó tạo ra cũng đã đủ cắt đứt, đốt cháy và đóng băng da thịt của hắn ta.

 

Thế mà hắn ta vẫn không dừng lại.

 

Hắn ta liên tục tung ra 1000 kỹ năng lung tung trong cơn hỗn loạn về phía Limon.

 

Trái Đất bất ngờ rừng chuyển.

 

Một cơn bão thảm khốc có thể nghiền nát những ngọn núi, biến các thành phố thành đống đổ nát và khiến cho toàn bộ đại dương bốc hơi.

 

Ngay cả khi Limon có thể tránh được thì chỉ riêng lớp bụi mù cũng có thể khiến cho anh bay đi hàng chục cây số. Thật sự sẽ rất là đau đớn.

 

Thế nhưng Limon không nhúc nhích dù phải đối mặt với hàng loạt kỹ năng kia.

 

Anh chỉ di chuyển thanh kiếm của mình với một vẻ mặt bình tĩnh.

 

Một chuyển động không quá nhanh,

 

Nhưng mạnh mẽ,

 

Hoặc thậm chí có thể gọi hào nhoáng khi nhìn từ đằng xa,

 

Mà lại còn rất chậm rãi.

 

Mềm mại, điềm tĩnh, thanh lịch và đẹp đẽ - một chuyển động lặng lẽ duy nhất giống như một điệu múa kiếm.

 

Khoảnh khắc thanh kiếm uể oải của anh đi đến cuối quỹ đạo của mình…

 

"<Bản chất của Diệt Quỷ Kiếm:"

 

Quỷ sẽ tự rơi vào thanh kiếm như những giọt sương rơi trên ngọn cỏ.>”

 

Thế giới tựa hồ chia đôi,

 

Một nghìn kỹ năng bị vô hiệu hóa,

 

Và một luồng ánh sáng xuyên qua Vô hạn Quân chủ.


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương