Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 29: Thành Tâm

Chương 29: Thành Tâm

“Hửm? Phát triển kỹ năng trong chiến đấu á? Ngươi đang nói gì thế? Ta mới chỉ nâng kỹ năng lên một bậc mà ngươi đã không chịu nổi rồi sao,” Limon hỏi một cách hoàn toàn tự nhiên. Cứ như thể anh không hiểu vì sao Lee Chun-gi lại cảm thấy ngạc nhiên đến thế.

Nhưng lòng tự tôn của một vị Quân Chủ không cho phép hắn ta chấp nhận điều này.

“Làm thế nào mà ngươi có thể nói một cách đơn giản chỉ là ‘chỉ nâng lên một bậc’ được cơ chứ?”

"Cái gì cơ? Thực tế mà nói thì, ngươi cũng có thể làm điều này, vì từ nãy đến giờ ngươi toàn sao chép kỹ thuật của ta mà.

Đó là một nhận xét bâng quơ của Limon.

Những thay đổi trong kỹ thuật của Limon không chỉ đơn giản là thay đổi các chuyển động cơ thể.

Chúng là những đòn phản công rất chí mạng, Limon đã phân tích「Sát quỷ kiếm」đến tận cùng gốc rễ, bản chất của nó - chính vì thế anh có thể tính toán để vô hiệu hóa đòn tấn công của đối phương ngay lập tức.

Ngay cả một vị Quân Chủ như Lee Chun-gi cũng đã có thể thiệt mạng dưới tay của Limon rất nhiều lần nếu không nhờ có kỹ năng「Tiên đoán」. Qua đó, chúng ta có thể biết 「Sát quỷ kiếm」là một Kiếm Pháp hoàn hảo đến mức nào.

Chính vì vậy, Lee Chun-gi đã chấp nhận nhượng bộ, hắn ta đã thừa nhận rằng hắn ta không thể học được 「Sát quỷ kiếm」.

Cho dù hắn ta có dành phần còn lại của cuộc đời mình cho kiếm thuật, thì hắn ta vẫn không thể tạo ra một bộ Kiếm Pháp có thể chống lại một Kiếm Thánh như Limon.

「Sát quỷ kiếm」 đúng thật là một bộ Kiếm Pháp vô cùng hoàn mỹ.

“Hãy nắm chặt thanh kiếm của ngươi nếu như ngươi còn có thời gian để trò chuyện. Ta không muốn nghe những lời ngụy biện từ ngươi khi ngươi thua ta.

Đây chính là người đã đạt đến độ thành thạo hoàn mỹ khi sử dụng 「Sát quỷ kiếm」.

Limon không chớp mắt.

Như thể anh đang cố tình cho phép Lee Chun-gi sao chép Kiếm Pháp của mình, nên từ nãy tới giờ Limon liên tục tung ra những chiêu thức mới.

“Kurh…!”

Ngay lúc này, Lee chun-gi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng liên tục「Sao Chép Kỹ Thuật」 để chống lại các cuộc tấn công của Limon.

Mặc dù hắn ta biết có sao chép bao nhiêu đi chăng nữa thì hắn ta vẫn không thể đánh lại Limon vì cứ mỗi lần hắn sao chép, Limon lại tung ra một đòn đánh hoàn toàn mới. Nhưng hắn ta bắt buộc phải làm thế bởi vì nếu không, hắn ta không thể trụ được trước tốc độ ra đòn của Limon

[Nhận được「Sát quỷ kiếm phiên bản 4.3」......]

[Nhận được「 Sát Quỷ Kiếm phiên bản 7.1… 11.5… 19.8…」....]

[LỖI HỆ THỐNG xi111a0o44…]

Keng, keng! Choeng choeng choeng choeng!

Không còn nghi ngờ gì nữa, trận chiến này hết sức kỳ quặc.

Tuy cả hai bên đều đang sử dụng cùng một loại kiếm thuật, nhưng bản chất của nó thì lại hoàn toàn khác biệt.

Sự đột phá qua các giới hạn khác nhau, sự bộc phá cắt đứt mọi đường kiếm đơn điệu, sức mạnh thô bạo cắt đứt đi sự tỉ mỉ trong mỗi lần xuất kiếm và cuối cùng, người ra đòn nhanh hơn sẽ khiến cho kẻ còn lại phải mang hận ngàn thu.

Trong khoảnh khắc này, bên nào lơ là dù chỉ một khắc cũng sẽ phải nếm mùi thất bại cay đắng.

Có thể xem như hai người bọn họ đang ngang tài ngang sức không—không.

Bởi vì khi sử dụng cùng một loại Kiếm Pháp, để tụt lại phía sau đồng nghĩa với việc bị nghiền nát một cách tàn nhẫn.

Kết quả là, đây không còn là một cuộc đấu kiếm đơn giản nữa— đây là một trận chiến sống còn thực sự.

Giữa một người tạo ra Kiếm Pháp.

Còn người kia thì lại ăn cắp nó.

Một cuộc chiến khủng khiếp dựa trên kỹ năng thuần túy, một vòng lặp như mèo vờn chuột kéo dài đến vô tận.

Cheng cheng cheng cheng cheng cheng cheng—!

Nói chung, đây là một đối đầu mà việc giành chiến thắng là bất khả thi.

Một người thì luôn tạo ra những kỹ thuật mới, còn một người thì lại luôn sao chép những kỹ thuật mới đó…

Cả hai đều làm được những điều mà khó có ai có thể làm được, thậm chí sau vài năm nữa cũng chưa chắc có thể tìm thấy người nào có thể làm được những điều như thế.

Tuy nhiên, thực tế cuộc chiến diễn ra là sự so tài giữa kỹ năng Kiếm Thuật của Limon và 「Sao Chép Kỹ Thuật」của Lee Chun-gi xem ai mới là người nắm giữ kỹ năng mạnh hơn.

Và rõ ràng là người có nền tảng thể chất cao hơn sẽ là người nắm trong tay phần thắng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, việc đánh cắp một kỹ thuật sẽ dễ dàng và hiệu quả hơn nhiều so với việc tạo ra chúng.

Tuy nhiên, vào lúc này…

Người đang bị ép đến giới hạn của bản thân lại là Lee Chun-gi chứ không phải Limon.

keng-!

'Mình đã tới giới hạn rồi sao...'

Lee Chun-gi lẩm bẩm trong đầu khi vung kiếm bằng đôi tay đẫm mồ hôi để làm chệch hướng lưỡi kiếm của Limon.

Hắn ta không thể tiếp tục chiến đấu trong tình trạng như thế này nữa.

Lúc đầu, Lee Chun-gi rất chắc chắn về những lợi thế mà hắn ta đang nắm giữ.

Không giống như Lee Chun-gi, Limon phải liên tục tạo ra các Kiếm Pháp mới— thứ có thể vô hiệu hóa hoàn toàn những chiêu thức bị sao chép trước đó.

Nhưng chừng nào Limon còn là con người, thì anh sẽ phải có giới hạn.

Và chính vì vậy, hắn ta tin rằng Limon sẽ tự hủy hoại bản thân và thua cuộc nếu như hắn ta có thể kéo dài trận chiến.

Nhưng những thông báo từ hệ thống liên tục xuất hiện khiến cho cho Lee Chun-gi cảm thấy hy vọng của mình đang ngày bị dập tắt.

[「Sát Quỷ Kiếm phiên bản 93.7….., 102.3….., 142.1…..」]

[LỖI HỆ THỐNG xi111a0o44…]

[LỖI HỆ THỐNG, LỖI HỆ THỐNG……]

Các phiên bản mới của 「Sát quỷ kiếm」xuất hiện liên tục không dứt, cứ như một trò chơi bị lạm phát, tuy không thể phát triển thêm được nữa nhưng lại liên tục ra sự kiện với mục đích bòn rút tiền của người chơi vậy. 

Chưa kể, Lee Chun-gi còn phải chịu áp lực lớn hơn từ Limon khi tầm nhìn của hắn đang bị hạn chế bởi các thông báo lỗi đến từ hệ thống.

Và cuối cùng điều gì đến cũng sẽ đến.

“Hắn ta đang trở nên nhanh hơn!”

Thay vì tự hủy hoại bản thân, tốc độ ra đòn của Limon lại ngày càng nhanh!

Và việc các động tác của Limon đã trở nên quá nhanh, Lee Chun-gi đã không còn có thể sử dụng 「Sao Chép Kỹ Thuật 」được nữa.

Để có thể sử dụng được 「Sao Chép Kỹ Thuật」 trong chiến đấu, người sử dụng cần phải có một lượng điểm kinh nghiệm tối thiểu.

Nhưng Limon lại đang liên tục sử dụng các kỹ thuật mới, nó làm cho EXP của Lee Chun-gi không thể kịp hồi phục khi liên tục sử dụng 「Sao Chép Kỹ Thuật」.

Hắn ta không thể nào cầm cự thêm được nữa.

“…Không còn lựa chọn nào khác cho mình sao?”

Và đó là lý do Lee Chun-gi đầu hàng.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là hắn ta chấp nhận thất bại của mình.

“Bây giờ, ta sẽ chiến đấu một cách nghiêm túc với ngươi.”

“Mấy tên trong OPMC các người hay thích giấu nghề lắm sao? Ngươi vừa nói cái gì ấy nhỉ, ý ngươi là ngươi đã nhường ta trong suốt thời gian qua sao?”

Limon chế giễu. Hắn ta vừa mới thua cuộc một cách thảm hại và giờ đây hắn ta lại đang ngụy biện về thất bại của mình sao?

“Không. Điều đó có nghĩa là ta sẵn sàng từ bỏ sự tự tôn của mình miễn là việc đó có thể giúp ta đánh bại ngươi.”

Lee chun-gi đã không còn do dự nữa.

Với vẻ mặt lạnh lùng như lúc bắt đầu cuộc chạm trán tàn khốc này, hắn ta chậm rãi mở miệng.

“「Tẩu Thoát Tức Thời」.”

Limon nhướn mày.

Ngay khi anh chuẩn bị chém Lee Chun-gi bằng thanh kiếm của mình, cơ thể của hắn ta đột nhiên biến mất và xuất hiện trở lại từ hư không.

Nhưng đó mới chỉ là sự khởi đầu.

Kiếm thuật của Lee Chun-gi ngày càng trở nên chính xác hơn.

Tốc độ ra đòn của hắn ta cũng đang tăng lên một cách đáng kể.

Một ánh sáng rực rỡ bao phủ toàn bộ thanh kiếm của hắn ta.

Cơ bắp của hắn ta cũng đang phát triển một cách nhanh chóng.

Sau khi củng cố bản thân bằng tất cả các loại kỹ năng, hắn ta chém thanh kiếm của mình xuống như một tia chớp.

“「Nhát chém hủy diệt」”

BANGGG!!!

Lực chém của kỹ năng này có thể hủy diệt cả một ngọn núi. Kỹ năng này ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với các kỹ năng trước đó

Phá giải đòn tấn công của hắn ta chỉ bằng một cú xoay kiếm nhẹ nhàng, Limon bình tĩnh hỏi.

“Trò đùa kiểu gì thế này?”

"Không phải ta đã nói với ngươi rằng ta sẽ sử dụng tất cả những gì mình có sao?"

“À, ngươi đang cố kết hợp tất cả các kỹ năng mà mình có vì ngươi không thể đánh bại ta bằng Kiếm Thuật sao?”

"Ngươi xứng đáng với điều này."

Đó là lời khen ngợi lớn nhất mà Lee Chun-gi có thể dành cho đối thủ của mình.

Hắn ta đã thừa nhận Limon là một trong những kẻ thù mạnh nhất mà hắn ta phải đối đầu.

Trong thời đại đồ sắt, nơi các vị Quân Chủ mới là những Đấng Cai Trị Tuyệt Đối, việc nhận được lời công nhận từ các vị Quân Chủ là một điều đáng tự hào.

Nhưng Limon lại cảm thấy không vui chút nào.

“...Ta không biết mình đã nói điều này bao nhiêu lần rồi,” anh tranh luận bằng một giọng trầm và bình tĩnh một cách kỳ lạ.

“Tại sao ngươi không nói với ta điều đó sau khi ngươi đánh bại ta? Thằng ngốc ảo tưởng kia.”

" Ta sẽ làm nếu ngươi cứ khăng khăng muốn thế."

Lee Chun-gi đã không từ chối lời đề nghị của anh.

Hắn ta chỉ đơn giản là sử dụng hết các kỹ năng mà hắn ta đang nắm giữ cho đến thời điểm hiện tại.

「Bản Sao Không Hoàn Hảo」tuy không thể sử dụng các kỹ năng như bản thể gốc, nhưng hắn ta vẫn có thể tạo ra một bản sao có thể sử dụng được 80% sức mạnh thuần túy của hắn.

Và với 「Hồi sinh」, hắn ta có thể xua tan đi hết mệt mỏi của bản thân.

Với 「Giáp Phản Lực」, hắn ta bao quanh cơ thể mình bằng một rào cản phản sát thương.

Với 「Gươm Bóng Đêm」, hắn ta tác dụng thêm một lực lên thanh kiếm của mình.

「Thấu Thị」, 「Kết Tinh」, 「Tĩnh Tâm」, 「Thân Thép」, 「Tam Thủ」, vân vân.

Sau khi củng cố bản thân với một loạt các kỹ năng mà mình có, hắn ta vung thanh kiếm của mình để tung ra một cuộc tấn công dữ dội.

Bang Bang Keng Keng Keng Keng Keng Keng Keng Keng Keng—!

Có thêm các loại kỹ năng bổ trợ cùng với sự hồi phục từ thân thể.

Với vô số kỹ năng được sử dụng cho bản thân, các cuộc tấn công của Lee Chun-gi giờ đây có thể được xem như là một thảm họa của nhân loại, vì bất cứ đòn tấn công nào của hắn ta cũng có thể gây ra thương vong vô số.

Hiện giờ có thể xem hắn ta là một thế lực áp đảo, hắn có thể xóa sổ mọi thứ cản đường hắn— thật khó để tưởng tượng rằng, chỉ mới vài phút trước thôi hắn ta đang ở thế tiến thoái lưỡng nan trước Limon.

Nhưng đó chỉ là lẽ tự nhiên.

Đó mới chính là sức mạnh thực sự của Vô Hạn Quân Chủ, kẻ thống trị những kỹ năng vô hạn.

Hắn ta đã chiến đấu bằng một thanh kiếm cho đến tận bây giờ là vì lòng tự tôn của bản thân hắn ta, cũng như hắn ta có thể sao chép được nhiều kỹ năng từ Limon hơn.

Cùng lúc kết hợp toàn bộ kỹ năng mới chính là phong cách chiến đấu của hắn ta và đây cũng là cách hắn ta phô ra sức mạnh thực sự của mình với tư cách là một vị Quân Chủ.

'Kết thúc rồi.'

Có phải vì giờ đây Lee Chun-Gi đã trở nên quá mạnh không?

Tuy nhiên Limon lại có thể hóa giải hết tất cả các cuộc tấn công dữ dội của Lee Chun-Gi chỉ bằng một lưỡi kiếm.

Nó thực sự là một điều đáng kinh ngạc.

Nhưng Lee Chun-gi chắc chắn đó chỉ là vấn đề thời gian.

“Ngươi đã phạm sai lầm rồi đấy, Limon Aspelder.”

Một con kiến không thể tấn công một con voi cho dù răng nanh của nó có sắc đến đâu đi chăng nữa.

Hắn ta tin rằng cho dù Kiếm Thuật của Limon có hoàn hảo đến như thế nào thì nó vẫn không thể chống lại được sức mạnh thật sự của hắn ta.

Rốt cuộc, đã có sự khác biệt quá lớn về địa vị giữa họ ngay từ đầu — đặc biệt là bây giờ.

‘Ngay từ đầu lẽ ra ngươi không nên cho ta cơ hội sao chép Kiếm Thuật của ngươi.’

Có lẽ Limon sẽ chiếm thế thượng phong nếu Lee Chun-Gi không sao chép được「Sát Quỷ Kiếm」.

Nhưng bây giờ lợi thế đó của Limon không còn nữa.

Mặc dù không thể tiếp tục theo kịp những đòn đánh mới mà Limon sử dụng, nhưng Lee Chun-gi đã trở nên mạnh mẽ hơn một cách đáng sợ khi hắn ta đã sao chép được rất nhiều các phiên bản khác nhau của「Sát quỷ kiếm」.

Các hiệu ứng sửa đổi từ trạng thái cơ thể của hắn ta cũng đang khuếch đại sức mạnh của hắn lên một tầm cao mới.

Và với sự gia tăng sức mạnh khi sử dụng các kỹ năng lên cơ thể.

Không ngoa khi nói rằng hắn ta đã mạnh hơn gấp đôi so với lúc trận chiến mới bắt đầu.

Hơn nữa, từ lúc có được 「Sát quỷ kiếm」cho đến giờ, Limon chưa bao giờ có thể áp đảo hoàn toàn Lee Chun-Gi cả, thậm chí đôi lần Limon còn suýt chết dưới lưỡi kiếm của hắn ta…

‘…… Suýt chết sao?’

***

Đột nhiên Lee Chun-gi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

'Từ đầu cho đến bây giờ sao?'

Lee Chun-gi cảm thấy có gì đó không hợp lý.

Cho dù là trước đây hắn ta sử dụng kỹ năng vốn có của mình, hay kể cả khi hắn ta có được 「Sát quỷ kiếm」.

 Hắn ta và Limon đã chiến đấu hết lần này đến lần khác trong suốt thời gian qua.

Hắn ta vẫn không mảy may suy nghĩ gì. Nhưng cho đến lúc này, một sự nghi ngờ dấy lên trong lòng hắn ta.

Rốt cuộc, hắn ta là người đã không sử dụng hết sức mạnh của mình ngay từ đầu, vì lúc đầu hắn ta muốn tạo ra một thế trận cân bằng để từ đó hắn ta có thể sao chép được「Sát quỷ kiếm」.

Nhưng còn sau khi hắn ta có được 「Sát quỷ kiếm」 thì sao?

Limon có cảm thấy bất ngờ không khi Lee Chun-gi đang điên cuồng cố gắng bắt kịp các kỹ thuật mới của mình?

Limon hoàn toàn không hề cảm thấy bất ngờ.

Hắn ta đã không có thời gian để có thể kiểm soát hoàn hảo sức mạnh của mình khi sự tập trung của hắn ta đã dồn hết vào việc tập trung sao chép các kiếm kỹ mới để chống lại Limon, người đang điên cuồng tạo ra những kiếm kỹ mới.

Chưa hết, tốc độ ra đòn của họ từ trước cho đến nay chưa bao giờ chậm lại.

'Không thể nào?'

Ngay từ đầu, lẽ ra trận chiến này không thể kéo dài lâu đến thế vì trận chiến sẽ kết thúc khi một trong hai bên mắc sai lầm.

Chỉ có hai đáp án có thể giải thích cho việc tại sao trận chiến này lại kéo dài lâu đến như thế:

Thứ nhất, khả năng của hai người họ giống nhau một cách kỳ diệu. Hoặc thứ hai, một trong hai người họ đang cố tình giảm tốc độ của bản thân xuống so với người kia.

Do đó, tại sao Lee Chun-gi nghĩ rằng nếu hắn ta thực sự cố gắng hết sức, thì hắn ta sẽ có thể dễ dàng kết thúc trận chiến này.

Rốt cuộc, thì hắn ta mới chính là người châm ngòi cuộc chiến.

Nhưng….. Nếu như hắn ta sai thì sao?

Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ta không phải là người châm ngòi cuộc chiến?

"Chuyện gì vậy?"

Ngay khi hắn ta đối mặt với Limon sau khi anh cất tiếng nói.

Lần đầu tiên Lee chun-gi nhận ra điều đó.

“Ngươi đã nói rằng ngươi sẽ sử dụng hết sức mạnh mà ngươi có, phải không?”

Mặc dù đã tỏ vẻ nổi giận, hay chửi thề và chế nhạo trong cuộc chiến.

Cho dù Limon có bộc lộ cảm xúc ra như thế nào,

Thì một sự thật không bao giờ thay đổi đó chính là đôi mắt vàng của Limon vẫn lạnh lùng và ổn định, không một lần dao động.

“Vậy thì hãy cho ta thấy sức mạnh thật sự của ngươi đi nào. Ngươi định thăm dò ta đến lúc nào nữa đây?

Lee Chun-Gi chợt nhận ra.

Cơ thể hắn ta đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng không có một giọt mồ hôi nào trên khuôn mặt của Limon.

"Hoặc."

Khuôn mặt của Lee Chun-gi trở nên cứng đờ.

Sau khi quan sát hắn ta, môi Limon cong lên nở một nụ cười ớn lạnh.

“Hay ta cho ngươi xem sức mạnh thật sự của ta nhé?”

——

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương