Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
-
Chapter 12: Sự Tha Thứ
Chương 12: Sự Tha Thứ
"Cô có đồng ý là không có lí do nào để tôi đi khi tôi biết rằng có hàng tấn TNT được thiết kế để phát nổ ngay khi tôi nắm tay cô không?"
Đó là điều cuối cùng anh nhớ trước khi quay ngược thời gian.
Bị dịch chuyển vào tầng hầm chứa đầy chất nổ sau khi nắm tay Yoo Na-kyung. Gần như không thể thoát khỏi tòa nhà đang sụp đổ, và cuối cùng là gặp vô số khẩu súng.
"…TNT? Một cái bẫy? Anh đang nói về cái gì vậy?"
Yoo Na-kyung ngây người chớp mắt.
Biểu hiện không biết gì, thậm chí là ngu ngốc của cô ấy dường như không giống như cô ấy sẽ là người sẽ đưa Limon đến chỗ chết.
Nhưng Limon hoàn toàn phớt lờ lời nói của cô ấy. Đôi mắt vàng của anh chỉ đọng lại sự cay đắng khi anh lặng lẽ than thở.
"Tôi đã ngu ngốc. Quá nhiều điều đáng ngờ ở đây."
Không đời nào một nhân viên nhỏ của PAB lại có thể tìm ra căn cứ chính của Lữ Đoàn Giải Phóng khi mà ngay cả Cơ quan Tình báo Quốc gia cũng không thể làm được.
Và Na-kyung không phải là người quan tâm đến tiền bạc hay danh tiếng. Cô ấy sẽ không chủ động đề nghị theo đuổi Lữ Đoàn Giải Phóng.
Và xét về cuộc đột kích bất ngờ, Lữ Đoàn Giải Phóng đã được trang bị hơi quá tốt rồi.
Lẽ ra anh phải nhận ra sớm hơn.
Mù quáng trước sự tin tưởng mà anh dành cho Yoo Na-kyung, anh không nhận thức được mọi thứ đã đi xa như thế nào.
"Không đời nào cô gặp nguy hiểm khi ở bên cạnh tôi."
Một dấu hiệu quan trọng khác là cảm giác rằng Yoo Na-kyung sẽ gặp nguy hiểm ngay khi nhìn thấy Chòm sao của cô ấy.
Nó sẽ không có ý nghĩa gì nếu anh nghĩ về nó.
Một triệu quân.
Cái bẫy phức tạp nhất từng được hình thành.
Ngay cả một Quân Chủ.
Limon vẫn có thể trốn thoát mà vẫn đảm bảo an toàn cho ít nhất một người.
Đặc biệt nếu người đó là một người chơi cấp cao như Yoo Na-kyung.
Cách duy nhất Yoo Na-kyung có thể gặp nguy hiểm…
“Cách duy nhất để cô chết chính là tự tay tôi sẽ tiễn cô.”
Vị đắng len lỏi vào cổ họng anh.
Nhưng anh không buông kiếm.
Bị lung lay bởi những cảm xúc đơn giản… Limon là một kiếm sĩ đã sống quá lâu để có thể ngây thơ như vậy. Anh chĩa kiếm vào kẻ thù của mình, lạnh lùng hỏi cô.
"Tại sao, Na-kyung?"
"Uhm... sếp à? Anh bắt đầu dọa tôi rồi đấy. Anh có thể ngừng đùa giỡn được không? Tôi không biết anh đang nói về cái gì nữa."
Đôi mắt cô mở to và trở nên kiên định. Quả nhiên là một thuộc hạ thông minh. Không nhiều người thực sự có thể làm như thế này ngay cả khi họ biết đó là lựa chọn tốt nhất của họ.
Than ôi, một chút quá thông minh. Cô ấy đã hành động quá bình tĩnh. Nó rõ ràng hơn bất cứ lời nào cô có thể nói ra.
Nếu cô ấy thực sự không biết anh ấy đang nói về cái gì, đôi mắt của cô ấy sẽ rung lên vì lo lắng.
"Có phải vì con tin không?"
"……!"
Yoo Na-kyung cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng giác quan nhạy bén đáng nguyền rủa của Kiếm Thánh đã không bỏ lỡ nhịp tim điên cuồng của cô. Lớp ngụy trang của cô ấy bắt đầu nứt ra.
"Cha mẹ hoặc gia đình sẽ trở nên vô nghĩa vì cô là một đứa trẻ mồ côi. Chắc hẳn họ đã đe dọa cô bằng mạng sống của những đứa trẻ mồ côi khác đúng không?"
Limon biết tại sao Yoo Na-kyung luôn tươi sáng và vui vẻ.
Cô ấy thiếu thốn tình cảm, thế nên cô ấy luôn khao khát nó. Phần lớn số tiền từ tiền lương của cô ấy được dùng để chăm sóc những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi. Anh biết cô yêu thương chúng đến nhường nào.
Anh không cảm thấy tức giận. Anh chỉ đơn giản là bày tỏ sự không tán thành của mình.
"Tôi hiểu quyết định của cô."
Cô không thể giữ nó lâu hơn nữa, có vẻ như vậy.
Lớp ngụy trang của cô vỡ tan thành từng mảnh.
Để lộ khuôn mặt méo xệch như sắp khóc, cô lầm bầm với giọng run run.
"……Làm sao anh biết?"
"Cô sẽ không bao giờ phản bội tôi vì những thứ như tiền bạc hay đơn giản chỉ vì cô được lệnh phải làm như vậy."
"Anh thật quá thông minh."
Hối hận, kinh ngạc, phẫn nộ, thất vọng. Tất cả các loại cảm xúc được đặt trong bốn từ đó.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đang chứa đựng nhiều cảm xúc hơn là giọng nói của cô ấy, Limon đặt câu hỏi.
"Cô không có cách nào khác sao?"
"Anh nghĩ tôi còn cách nào khác sao?"
"Tôi chắc là không rồi."
"Anh nói đúng. Ít nhất một trong số chúng ta sẽ phải chết ở đây".
"Có lẽ thế."
Anh đã biết trước câu trả lời khi anh hỏi.
Cô ấy là một cô gái thông minh, người sẽ không đi theo con đường này nếu có một lối thoát khác.
Có lẽ thực sự không còn cách nào khác, nếu không thì cô đã nói cho anh biết về tình hình của mình và yêu cầu sự giúp đỡ từ một nhân vật mạnh mẽ như anh.
Ngay sau đó, những ký ức về tương lai hiện lên trong tâm trí anh. Vẻ mặt buồn bã của Yoo Na-kyung khi kích hoạt chất nổ sau khi dịch chuyển đến tầng hầm tòa nhà với anh đã chứng minh mọi thứ là sự thật.
Nó không phải là bất cứ điều gì mới.
Cách đây rất lâu, khi anh chống lại Thất Long, những con rồng thống trị thế giới.
Khi anh chiến đấu với các pháp sư bóng tối đã gây ra sự sụp đổ của Ma Thần.
Ngay cả khi anh ngăn chặn Hội đồng liên minh Thất Long càn quét châu Á.
Những người không thể làm gì Limon sẽ cố gắng sử dụng những người xung quanh anh thông qua các mối đe dọa hoặc con tin.
Ngay cả khi Kiếm Thánh là Đấng Thống Trị Tuyệt Đối, thì họ cũng không thể ngăn chặn tất cả những gì xảy ra xung quanh họ. Và vì vậy, bất cứ khi nào những điều này xảy ra, Limon đều có một giải pháp.
"Cho tôi hỏi cô một câu cuối cùng."
Limon nuốt cay đắng. Anh bình tĩnh nhìn Yoo Na-kyung bằng đôi mắt vàng của mình.
"Những đứa trẻ đó, chúng có ý nghĩa với cô hơn cả mạng sống của cô không?"
Đó không phải là một câu hỏi của Limon mà đó như là một lời xác nhận. Và anh đang muốn nghe lời đó từ chính miệng của cô. Anh đang cố gắng chịu trách nhiệm với tư cách là một ông chủ và một ông chủ sẽ bao giờ bỏ rơi cấp dưới của mình.
Yoo Na-kyung không hề sợ khi Limon nhìn vào cô và kiên quyết trả lời anh.
"Đúng thế."
"…Ít nhất cô nên do dự chứ. Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ khi hỏi cô như vậy rồi."
"Xin lỗi anh."
"Cô nên rất hối hận đi. Cô đã đâm sau lưng ông chủ thần thánh của mình và bây giờ cô đang yêu cầu tôi phải giải quyết hậu quả."
Limon cười khúc khích.
Không thể nào cô không hiểu ý đồ đằng sau câu hỏi của anh.
Chưa hết, câu trả lời của cô vẫn vững vàng.
Ngay cả Limon, người đã sống một cuộc đời dài, cũng chắc chắn. Yoo Na-kyung là một thần đồng đáng kinh ngạc. Và vì vậy, anh có thể đi đến quyết định dễ dàng hơn bình thường.
"Nhưng tôi tha thứ cho cô đấy."
Đồng tử của cô ấy mở to như thể cô ấy nghe thấy điều gì đó mà cô ấy không thể tin được.
Nhưng anh đã hành động trước một bước, trước khi Yoo Na-kyung có thể thoát khỏi cú sốc.
Một bước đến điểm mù của cô ấy.
Một bước rút kiếm về.
Một bước nhẹ nhàng đâm kiếm vào tim cô.
"Vậy... hãy yên nghỉ nhé."
Thời gian như dừng lại. Yoo Na-kyung đóng băng tại chỗ với thanh kiếm của Limon đâm vào tim cô.
Mãi một lúc sau Limon mới đỡ được cơ thể đang nhẹ nhàng rơi xuống của cô.
Không có bất kỳ đau đớn. Có lẽ cô ấy thậm chí còn không biết mình sắp chết.
Tuy nhiên, nụ cười đọng lại trên môi cô ấy rất nhẹ nhàng và rõ ràng, điều đó cho thấy cô ấy đã chấp nhận cái chết của mình.
Với vẻ mặt lạnh lùng, Limon đã nhắm mắt cho cấp dưới của mình, một người quá thông minh và luôn vui vẻ, nhưng cũng lại quá ngu ngốc.
***
Thế giới chuyển sang màu đen, và anh có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể.
Cuối cùng, anh nhổ những chiếc răng nanh trên cổ Yoo Na-kyung và nhìn chằm chằm vào con rắn, âm thanh mà nó tạo ra khi lè lưỡi cứ như thể nó đang chế nhạo anh vậy.
Limon nắm lấy cổ con rắn, lấy lại chuỗi hạt phát sáng yếu ớt mà con rắn đã lấy đi của cô.
"Ta xin lại nhé."
Có thể nó ngạc nhiên vì bị bắt, hoặc tức giận vì chuỗi hạt của nó bị đánh cắp.
Nhưng Limon không thèm để mắt đến con rắn đang quằn quại điên cuồng.
Anh chỉ lạnh lùng tuyên bố,
"Đây không phải là thứ mà ngươi muốn có là được."
Limon không biết hạt phát sáng này là gì, nhưng anh chắc chắn một điều.
Đó là thứ thuộc về Yoo Na-kyung.
Và đó là lý do đủ để Limon lấy đi chuỗi hạt từ con rắn.
Tất nhiên, con rắn không nghĩ vậy mà hung hãn nhe nanh định tấn công Limon, ngoạm đuôi như một tia chớp.
Thật không may, con rắn không thể nhanh hơn Limon.
"Giờ thì hãy cút đi."
Nứt-
Cổ con rắn bị cắt làm đôi và phần còn lại của nó biến mất như một ảo ảnh.
Limon không để ý đến con rắn tầm thường nữa.
Anh chỉ nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt đang phát sáng, nó tỏa ra một luồng khí tức quen thuộc kỳ lạ, đặt nó trở lại ngực của Yoo Na-kyung như thể anh đang mong đợi một sự thay đổi nào đó.
Nhưng ngay cả sau khi chuỗi hạt phát sáng mờ dần trở lại cơ thể của Yoo Na-kyung, không có phép lạ nào về việc người chết sống lại.
Một sự thật hiển nhiên nhưng cay đắng.
Với một tiếng gầm như thế bầu trời đang rơi xuống, một làn sóng nhiệt khổng lồ đi từ tầng hầm quét sạch toàn bộ tòa nhà, và Limon.
'……Có vẻ như nó cuối cùng đã kết thúc.'
Căn cứ chính của Lữ Đoàn Giải Phóng có tấm biển ghi Công ty Cổ phần Haechung C&T (Inc.).
Anh thở dài khi nhìn tòa nhà sừng sững như một ngọn hải đăng dưới ánh trăng một lúc, trước khi nó bị nhấn chìm trong biển lửa.
'Mình cảm thấy mệt rồi.'
Có 144 tấn thuốc nổ TNT được chôn trong đó.
Ngoài ra, còn có các vật phẩm hỗ trợ giúp tăng sức mạnh của vụ nổ, cũng như các vật phẩm rào cản ngăn Limon trốn thoát.
Nếu Yoo Na-kyung đưa Limon xuống tầng hầm như kế hoạch, thì ngay cả một vị Quân Chủ cũng không thể sống sót ra ngoài.
Nhiều người đã gọi kế hoạch này là quá tàn nhẫn. Nhưng nếu kế hoạch này thành công thì có lẽ ông ta cũng sẽ không cần phải căng thẳng nữa.
Miễn là Kiếm Thánh cuối cùng của nhân loại không còn nữa, ông ta sẽ không cần phải chịu đựng chứng mất ngủ, đau dạ dày và rụng tóc nữa.
Đó là những gì mà ông ta nghĩ.
"Mẹ kiếp."
Đó là, cho đến khi ông ta nghe thấy một giọng nói trầm thấp phát ra từ bên trong đám mây bụi dày đặc, phần còn lại của tòa nhà bị phá hủy.
"Một người phải phạm bao nhiêu tội lỗi trong kiếp trước để phải trải qua chuyện chết tiệt này đến tận hai lần cơ chứ?"
"……!"
Thậm chí không nhận ra điều đó, hơi thở của ông ta đột nhiên dừng lại.
Điều này không thể xảy ra được.
Ông ta vừa nghe thấy cái gì vậy.
Chủ nhân của giọng nói đó chắc chắn đã chết.
Một cơn gió mạnh đột ngột cuốn đi đám mây bụi. Một người đàn ông tóc trắng xuất hiện từ đống đổ nát ôm một người phụ nữ trên tay, trong bối cảnh tòa nhà đang như là một địa ngục rực cháy.
Nó khiến đầu óc ông ta trở nên trống rỗng.
Ông ta không phải là người duy nhất sửng sốt trước cảnh tượng này.
Tất cả những người đóng quân xung quanh tòa nhà đề phòng đều nín thở vì sốc. 'Chỉ trong trường hợp', họ đã nói như thế.
Nhưng họ sẽ không bao giờ mong đợi nó thực sự xảy ra.
Mọi người đều nghĩ giống nhau.
'Làm sao lại có thể?'
Việc một người có thể sống sót thoát khỏi vụ nổ khủng khiếp đó, một vụ nổ đã vượt xa tầm tưởng tượng và hiểu biết của họ.
"<Đứng lại, Limon Aspelder!>"
May mắn thay, có những ngoại lệ cho điều đó. Có lẽ đó là vì họ có một ý chí mạnh mẽ hơn. Hoặc bởi vì mong muốn thành công của họ vượt qua phán đoán của những người ở đây.
Trong khi mọi người đang chết lặng, một người đàn ông bước tới và giơ loa lên.
Anh ta tự tin kêu lên theo sách hướng dẫn.
"<Vì tội giết một đặc vụ PAB, một việc làm hết sức khủng khiếp—>"
"Khủng bố và phản quốc, tôi bị bắt ngay lập tức và tôi nên quỳ gối đầu hàng, phải không?"
"<Đ-đúng vậy. Nếu ngươi—>"
"Không tuân theo, các người sẽ bắt tôi bằng vũ lực?"
"<……Đúng thế.>"
'Làm sao hắn ta lại biết mình đang định nói gì?!'
Limon có đang đọc sách giáo khoa không vậy?
Bị Limon cướp mất lời thoại, mặt người đàn ông đỏ bừng. Anh bước ra khỏi đám đông, cố gắng làm cho mình nổi bật hơn.
Trong khoảnh khắc đó, thanh kiếm của Limon lướt qua mặt đất, nâng một hạt cát lên.
Và đầu của người đàn ông bị đập vỡ như một quả dưa hấu.
"Cứ thử đi."
"……!"
Một kết tủa của máu tươi, đỏ thẫm. Miếng thịt vỡ vụn, cùng với chiếc loa bị kẹt trong chất não.
Limon lơ đãng nhìn cảnh tượng diễn ra, đơ người tại chỗ.
Thực tế, hàng trăm người đang xem Limon như đang chết cóng, họ đứng như trời trồng.
Không chỉ bởi vì những gì Limon làm quá nhanh đến mức khiến đầu của người đàn ông này tự nổ tung.
"Còn có ai muốn tiến lên nữa không?"
Limon đang nhìn xung quanh một cách vô cảm sau khi vừa giết một người đàn ông.
Đôi mắt vàng của anh đang nói rằng - bất kỳ ai đến tìm Limon vào thời điểm đó cũng sẽ chịu chung số phận với người đàn ông đó.
Như để chế giễu đám người đang im lặng như tờ, Limon cười lạnh như băng.
Chậm rãi quay đầu lại, anh nhìn thẳng vào một bên của hàng rào, nơi có những người đang chĩa súng vào anh.
"Có vẻ như không ai trong số họ muốn trở thành lá chắn của ngươi. Bây giờ thì sao đây?"
Ông ta thấy tim mình chùng xuống. Limon đang hướng ánh mắt một cách chính xác đến vị trí mà ông ta đang đứng.
Về mặt lý thuyết, điều đó lẽ ra là không thể. Ngay cả một vị Quân Chủ cũng không thể tìm thấy ông ta ở khoảng cách này ngay lập tức khi ông ta đang che giấu sự hiện diện của mình bằng một vật phẩm ẩn thân.
"Ngươi tự đi ra? Hay là để ta lôi ngươi ra đây?"
Nhưng mọi hy vọng hão huyền mà ông ta đang mong chờ đã bị dập tắt.
"Kang Jung Soo."
——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook