Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 13: Sự Thật Trần Trụi

Chương 13: Sự Thật Trần Trụi

Người liên quan đến việc lấy Quân đoàn Giải phóng làm mồi nhử, kẻ chủ mưu trong cái chết của Limon.

Giám đốc của PAB, được người chơi gọi là Vua của Thế Giới Ngầm.

Kang Jungsoo lộ diện giữa các đặc vụ PAB và nói với Limon bằng một giọng cứng nhắc.

“…Thưa ngài, xin đừng biến chuyện này thành vấn đề quá mức cần thiết.”

Ông ta đã nghĩ đến việc tiết lộ bản thân tùy thuộc vào hoàn cảnh xảy ra, nhưng ông ta sẽ không bao giờ có thể ngờ rằng Limon sẽ gọi ông ta xuất đầu lộ diện trước.

"Ngay từ đầu ngươi đã không nên bắt đầu điều này nếu ngươi không muốn ta làm lớn chuyện này lên."

"Ngài nghĩ tôi làm điều này chỉ đơn giản vì tôi muốn thế sao”

Ông ta đã giữ giọng điệu trang trọng của mình trong suốt cuộc trao đổi.

Nhưng có lẽ nó không giống như vậy bởi vì không có sự tôn trọng đằng sau lời nói của ông ta. Hoặc cũng có thể là do ánh mắt trách móc của ông ta.

Limon rũ bỏ những suy nghĩ vô nghĩa kia ra khỏi đầu.

Anh nhìn xuống cơ thể mà anh đang ôm trên cánh tay, và nói với giọng trầm.

"Ta có thể biết ngươi đến từ đâu. Và theo giới hạn mà ta đặt ra, ta cũng sẽ hỏi ngươi một vài câu hỏi."

(Lúc này Limon đang tức giận nên chuyển cách xưng hô thành Ta và Ngươi)

Nếu là bất cứ ai khác, anh sẽ bắt đầu ngay lập tức mà không cần đắn đo một chút nào.

Nhưng mối quan hệ của họ đã trải dài qua ba thế hệ.

"Tại sao ngươi lại làm như thế?"

Kang Jungsoo nghiến chặt quai hàm.

Kể từ khi ông ta còn nhỏ, người lớn đã nói về Limon cho đến khi nó khắc ghi vào tai của ông ta. Chính vì vậy ông ta biết ý nghĩa đằng sau câu hỏi đó.

Nhưng ông ta đã đưa ra lựa chọn của mình, và giờ đây đã không còn đường lùi nữa rồi.

Không, ông ta sẽ không, ngay cả khi có thể thì ông ta cũng sẽ quyết định không dừng lại. Ông ta nghĩ ông ta không làm gì sai cả. Ông ta chỉ làm tốt nhất có thể để cứu vãn tình hình mà thôi.

“…Tất cả là lỗi của ngài, thưa ngài.”

"Lỗi của ta sao?"

"Phải. Những chuyện này sẽ không xảy ra nếu ngài không làm phiền Vô Hạn Quân Vương."

"……”

"Ngài thật sự cho rằng ngài có thể bình an sau khi đã làm những điều như thế với em rể của Vô Hạn Quân Chủ sao, chỉ bởi vì ngài là anh hùng ở trong quá khứ, thì ngài sẽ có thể bình an sau tất cả mọi chuyện mà ngài đã làm sao?"

Trước sự im lặng của Limon, Kang Jungsoo tiếp tục với giọng điệu miễn cưỡng.

"Hãy bình tĩnh lại đi, thưa ngài! Đây đã không còn là Thời đại Anh hùng nữa!"

Kang Jungsoo biết rất rõ sự hiện diện của Limon trong quá khứ là một sự tồn tại lớn đến nhường nào. Ông ta biết những chiến công đáng kinh ngạc của anh với tư cách là một anh hùng vĩ đại và ông ta cũng biết sự tôn trọng mà anh nhận được từ tất cả mọi người trên thế giới.

Và ông ta cũng biết Limon là một con thú hoang dã như thế nào.

"Đất nước từng phải chịu đựng rất nhiều thứ khó khăn và chính ngài đã giải quyết điều đó. Nhưng lúc đó họ cần sức mạnh của ngài. Tuy nhiên thời đó đã qua rồi."

Trước khi thế giới bước vào Thời đại Đồ Sắt, Limon chắc chắn là Đấng Cai Trị Tuyệt Đối trên thế giới.

Vào thời điểm mà các nước láng giềng tìm mọi cơ hội để chiếm lãnh thổ và những kẻ xấu âm mưu, sức mạnh áp đảo là cần thiết để duy trì hòa bình. Và các Kiếm Thánh là những người duy nhất có thể làm được điều đó.

Đó là lý do tại sao nó được gọi là Thời Đại Anh Hùng.

Vì thế giới chỉ được bảo vệ bởi một số anh hùng, nên tất cả những rắc rối mà họ gây ra đều bị bỏ qua - được coi là một hành động của chủ nghĩa anh hùng.

Nhưng thời gian đang ngày càng thay đổi.

"Bây giờ, có những người chơi và mười vị Quân chủ."

Những người chơi đã biến thế giới từ một nơi được nắm giữ bởi quyền lực và vũ lực thành một thế giới hòa bình giàu có và phong phú tài nguyên. Hơn thế nữa, với sự xuất hiện của các vị Quân Chủ, các Đấng Cai Trị Tuyệt Đối mới đã được khai sinh.

Mọi người nhận ra rằng các Kiếm Thánh đã là những nhân vật đã có thể được thay thế bằng các nhân vật mới.

"Ngài đang cản trở sự tiến bộ của đất nước này."

Giá như Limon không quá quan trọng.

Giá như anh thích nghi với thế hệ mới và lặng lẽ hòa mình vào bối cảnh của thế giới.

Ít nhất, nếu anh cố gắng thỏa hiệp với thực tế mới, một thực tế mà anh thấy chính mình đang ở trong đó.

Anh sẽ được lưu danh trong sử sách với tư cách là một anh hùng, ngay cả khi anh mất đi vị trí Đấng Cai Trị Tuyệt Đối.

"Tại sao ngài không thể hiểu rằng con người cần phải thay đổi để phù hợp với thời đại mới? Và đó là cách duy nhất để phát triển, không còn lựa chọn nào ngoài nó cả!"

Sau khi anh mất đi sức mạnh và đánh mất vương miện của bản thân,

Tài sản mà anh tích lũy trong hàng thế kỉ đã bị cướp mất,

Và vinh quang của anh với tư cách là Người bảo vệ Nhân loại cũng bị lãng quên.

Ngay cả sau khi gặp phải sự sa sút thảm hại, chỉ còn là một công chức tầm thường, Limon vẫn không thay đổi.

Vị anh hùng trong quá khứ này tiếp tục sống bằng cái công lý hào hiệp chết tiệt đó và tiếp tục đóng vai anh hùng.

"Chúng tôi còn phải từ bỏ bao nhiêu nữa cho những trò hề của ngài, chỉ vì ngài đã làm được một số điều trong quá khứ chứ?!"

Kang Jungsoo không quên.

Không, ông ta không thể quên.

Ông của ông ta là một anh hùng chiến tranh đáng được ca ngợi.

Nhưng thay được ca ngợi như Limon thì ông ấy lại bị chế giễu cả đời — rằng ông ấy chỉ thoát chết nhờ có Limon, và thành tích chiến đấu của ông ấy có cũng chỉ là nhờ có Limon.

Cha ông cũng là một chính trị gia đáng được kính trọng.

Nhưng ông đã lãng phí sự nghiệp chính trị của mình khi cố gắng bảo vệ vị trí của Limon trong một thế giới đang thay đổi.

Và khi các Kiếm Thánh mất đi sự ân sủng của mình, cha của ông ta cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Cha của ông đã phải từ chức trong cuộc bầu cử tổng thống và bị đuổi khỏi thế giới chính trị.

Nhưng Kang Jungsoo đã cố gắng không bực bội với Limon, mặc dù mối quan hệ của họ mang tiếng là ông ta sẽ không thể tham gia chính trị và phải chịu đựng đủ mọi loại khó khăn.

Nhớ lại những chiến công của Limon mà ông của ông ta đã kể cho ông ta kể từ khi ông ta còn là một đứa trẻ, ông ta đã dành cả đời để bảo vệ Limon như cha ông ta đã từng làm.

Nhưng ông ta đã đạt đến giới hạn của mình.

"Ta phát ngán với câu chuyện của ngươi rồi. Hãy đi mà trách bản thân của ngươi ý!"

Cuối cùng, Limon vẫn khiêu khích Vô Hạn Quân Chủ. Kang Jungsoo bất lực.

Cho dù đó là vì lợi ích chính trị hay gia đình ông ta…

Giữa các Kiếm Thánh bị thất sủng và những Đấng Cai Trị Tuyệt Đối mới…

Rõ ràng là ông ta nên biết rằng mình nên đứng về phía ai.

Limon không có nhiều lời để nói về sự phản ứng kịch liệt của Kang Jungsoo.

"Ngươi đang lảm nhảm cái thứ quái quỷ gì vậy hả?"

***

"…Hở?"

"Oh, đồ khốn kiếp. Ngươi nghĩ ta phải xin lỗi ngươi à?"

Limon gầm gừ với Kang Jungsoo, người đang chết lặng vì sốc và vì bị coi thường sau khi vừa trút bầu tâm sự.

"Không phải ta đã nói với ngươi rằng hãy đổ tất cả trách nhiệm cho ta khi ta đá vào mông thằng chó đẻ đó sao?"

"Cái đó…"

"Ngươi có cần phải chịu trách nhiệm cho những việc mà ta làm không? Ngươi có hỗ trợ ta chút gì không? Chết tiệt, mọi người sẽ nghĩ rằng ta mắc nợ gia đình ngươi hay gì đó đấy.

Limon nở một nụ cười giễu cợt.

Kang Jungsoo nói như thể gia đình ông ta đã phải hy sinh nhiều thế hệ cho Limon.

Nhưng điều đó có thực sự chính xác không?

Chuyện ông của Kang Jungsoo có thể đã bị đem ra làm trò cười có thể là một may mắn với chính ông ta thì sao, vì vào thời điểm đó các Kiếm Thánh chính là những Đấng Cai Trị Tuyệt Đối.

Được một Kiếm Thánh giải cứu đến tận ba lần khác nhau là điều đáng tự hào hơn cả. Phô trương tình bạn của họ cũng là cách mà ông ấy có thể thành công trong quân đội.

Bố của Kang Jungsoo cũng vậy.

Bố của Kang Jungsoo đã có thể tận dụng sự nổi tiếng của người anh hùng trong quá khứ để có được lượng phiếu bầu nhiều hơn cho bản thân cũng như sự ủng hộ của dân chúng.

Nếu bố của Kang Jungsoo không thể hiện tình bạn của mình với Limon trước các cử tri của mình, thì có lẽ ông ấy thậm chí đã không thể trở thành một thành viên trong hội đồng, và ông ấy cũng sẽ càng không phải là một ứng cử viên cho chức tổng thống.

Còn bản thân Kang Jungsoo thì sao?

Ông ta đang nói như thể Limon là nguyên nhân của mọi rắc rối mà ông ta đang phải gánh chịu.

Nếu ông ta không biết một chút gì cả về Limon cũng như không có giao tình với anh, thì liệu một thường dân như ông ta có thể trở thành giám đốc của PAB không?

Nhưng Limon đã không nói ra những điều đó.

"Sao cũng được, điều đó không có nghĩa lý gì đối với ta cả. Ta thậm chí không quan tâm đến lý do tại sao ngươi lại đâm sau lưng ta ngay từ đầu."

Mọi người gán thành công cho chính họ và đổ lỗi thất bại cho tổ tiên của họ.

Kang Jungsoo có thể tự do nghĩ rằng ông ta có thể sống một cuộc sống tốt hơn nếu không có Limon.

Nhưng quan trọng hơn, Limon đơn giản là không quan tâm đến ông ta.

Anh chỉ muốn nghe một điều.

"Câu hỏi của ta dành cho ngươi là... Tại sao ngươi lại làm điều này với Na-kyung?"

Như thể ông ta chỉ chú ý đến cơ thể của Yoo Na-kyung trong vòng tay của Limon, Kang Jungsoo nao núng và khuôn mặt ông ta trở nên chua chát.

"……Đó là lựa chọn của đặc vụ Yoo Na-kyung."

"Ngươi nghĩ rằng cô ấy có sự lựa chọn nào khác khi ngươi đã bắt con tin để uy hiếp cô ấy sao?"

"Tôi đã không làm điều đó."

"Nhưng ngươi đã cho phép điều đó xảy ra."

"Tôi đã phản đối! Nhưng tôi có thể làm gì khác khi Quân Chủ mới là người có tiếng nói cuối cùng?!"

Nếu ông ta đưa ra một quyết định hấp tấp, cả Yoo Na-kyung và các con tin sẽ đều biến mất.

Ngay cả khi ông ta không tuân theo mệnh lệnh và phải chịu án tử, thì sẽ có ngay một giám đốc PAB khác sẽ thay thế ông ta và cũng làm điều tương tự.

"Đáng lẽ ngươi nên phản kháng lại điều này."

Limon thấp giọng nói.

"…Xin lỗi?"

"Đáng lẽ ngươi nên chống trả như một kẻ điên cho đến giây phút cuối cùng."

Cho dù ông ta có chết do va chạm với các đặc vụ PAB hay do nói xấu về Vô Hạn Quân Chủ trên truyền hình. Thì ông ta cũng ít nhất đã cố gắng đấu tranh vì Na-kyung mà không màng đến bản thân.

"Ngươi nên làm một cái gì đó để giữ lại danh dự cho chính bản thân ngươi."

Limon nói với giọng điềm tĩnh.

Kang Jungsoo chết lặng.

"N-Ngài đang nói với tôi rằng lẽ ra tôi nên chết thay cho đặc vụ Yoo Na-kyung sao?!"

"Đúng thế."

"……”

"Ngươi là giám đốc của PAB. Bất kể người chơi có đe dọa gì đi chăng nữa, thì ít nhất, ngươi cũng nên tự chịu trận thay vì để mặc cấp dưới chịu tội thay cho ngươi."

PAB là một tổ chức được thành lập để điều chỉnh người chơi.

Giám đốc của nó không nên sợ sức mạnh của những người chơi.

Là cựu lãnh đạo của một tổ chức mà cuối cùng tổ chức đó đã trở thành nền tảng chính cho sự ra đời PAB, đồng thời là một anh hùng trong quá khứ, Limon lạnh lùng tuyên bố,

"Ta có thể hiểu nếu ngươi không đủ dũng cảm để đón nhận cái chết. Nhưng ngay cả khi đó, ít nhất ngươi cũng nên cảm thấy xấu hổ về bản thân mình vì đã sống trên sự hi sinh của người khác."

Không phải ai cũng có thể trở thành anh hùng, và không phải ai cũng có thể chết để làm điều đúng đắn. Đó là lý do tại sao Limon có thể tha thứ cho sự phản bội của bất kỳ ai.

"Nhưng Jungsoo... Ngươi chưa một lần gục đầu trước Na-kyung chứ đừng nói đến ta."

"……!"

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.

Ngay cả với cơ thể của Yoo Na-kyung ở trước mặt, Kang Jungsoo vẫn gào khóc biện hộ cho lý do phản bội và nhấn mạnh vào điều gì là đúng và sai.

Limon biết lý do Kang Jungsoo không xin lỗi.

Đó chỉ là cách nghĩ mà những chỉ những kẻ say sưa với quyền lực mới có thể nghĩ đến. Thói quen của họ là không cảm thấy xấu hổ hay hối hận vì họ coi mọi người là công cụ cho bước đệm thành công của bản thân.

Cuối cùng, cái chết không phải là điều mà Kang Jungsoo sợ hãi.

Ông ta đã phản bội Limon và phớt lờ cái chết của Yoo Na-kyung, ông ta sẵn sàng làm hai việc này chỉ để vứt bỏ mối liên hệ cũ với Kiếm Thánh và tạo ra một mối liên kết mới mà theo ông ta nghĩ là có lợi hơi với một vị Quân Chủ.

Điều đó đã vượt qua ranh giới của Limon.

"…Ngươi nói gì cũng được. Cho dù ngươi nói gì đi nữa, sẽ không có gì thay đổi."

Limon nhìn thẳng vào mắt Kang Jungsoo, người có vẻ như đã từ bỏ việc bào chữa.

"Ngươi đang nghĩ vậy?"

"Có lý do gì để tôi không thể làm thế sao?"

"Phải, vì ta sẽ giết ngươi."

"Hà!"

Kang Jungsoo cười vào mặt Limon và chỉ vào đội quân đang đứng xung quanh mình.

"Ngài có thực sự nghĩ rằng ngài sẽ có thể vượt qua tất cả những kẻ này và giết tôi không?"

Những người xung quanh Limon không phải là những người lính hay người chơi bình thường.

30 đặc vụ PAB chuyên về chiến đấu.

40 người đứng đầu từ các bang hội quy mô lớn hàng đầu của đất nước, như『Bụi Sao』 và 『Hiệp hội Tân Thánh Thần』.

50 chiến binh từ Biệt đội 909, đội quân tinh nhuệ nhất, được trang bị những vật phẩm cấp cao và vũ khí tối tân được thiết kế để có thể áp chế người chơi một cách dễ dàng.

50 lính đánh thuê hạng S khác của Hắc Lang, một tổ chức quân sự tư nhân khét tiếng vì làm bất cứ điều gì miễn là họ được trả tiền.

Và 30 tên tội phạm giết người được đưa đến với những lời bào chữa và rất nhiều tiền.

Tổng cộng có tất cả 200 người ở đây chỉ để đối phó với Limon.

Hơn nữa, mỗi người trong số họ đều là những người chơi cấp cao, người yếu nhất cũng đã đạt tới cấp 60.

Đó là đủ nhân lực để phá hủy năm đến sáu thành phố trong chớp mắt và từng đó nhân lực cũng đã đủ để phát động một cuộc chiến tranh.

Kang Jungsoo chắc chắn rằng điều này là đủ để chiến đấu với cả một vị Quân Chủ. Rằng sẽ không thể nào một kẻ ngu dốt như Limon có thể vượt qua những người này và giết được ông ta.

Như thể đang nhìn vào một đàn kiến, anh từ từ quét qua 200 người bằng đôi mắt bình tĩnh và điềm tĩnh.

"Trước khi ta hành động, hãy để ta hỏi ngươi một câu hỏi cuối cùng."

"Cái gì cơ?!"

Sao anh lại có thể nói chuyện một cách bình tĩnh đến kỳ lạ trong trường hợp như thế này chứ?

Mặc dù chiếm ưu thế áp đảo trong tình huống này, Kang Jungsoo đã phản ứng một cách giận dữ. Một cảm giác bất an đang hình thành trong tiềm thức của ông ta.

"Ngươi giết ta thật sự là do chính ngươi lựa chọn, hay là do người phụ nữ một mắt đó đã ăn mất não của nhà ngươi ?"

Limon thấp giọng hỏi.

Kang Jungsoo ngay lập tức nao núng vì không hiểu.

Không phải chỉ vì câu hỏi ngẫu nhiên mà Limon đưa ra mà lý do thực sự là ông ta không biết ý nghĩa đằng sau câu hỏi của anh là gì. Thay vào đó, đó là đôi mắt không chớp của Limon đang nhìn vào thứ không thể nhìn thấu trong tâm hồn ông ta.

Một vầng sáng tối đen như bầu trời đêm ẩn nấp trong thứ được cho là đôi mắt vàng của ông ta. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ông ta.

"Câu hỏi vô nghĩa đó mang hàm ý gì chứ?"

"Nói vớ vẩn, ngươi đang nói rằng đây là quyết định do chính bản thân ngươi đưa ra sao?"

"Đúng thế!"

Có lẽ ông ta cảm thấy xấu hổ trước cái nhìn chằm chằm áp đảo của Limon.

Sau khi nhìn chằm chằm vào ông ta với đôi mắt nghiêm nghị, Limon từ từ gật đầu trước câu trả lời tự tin của Kang Jungsoo.

"……Được rồi. Miễn là điều này do chính ngươi quyết định."

Limon rời mắt khỏi ông ta như thể đã mọi câu chuyện đều kết thúc, và giờ sẽ bước đến thời gian phán xét.

"Ta tuyên bố."

Nhìn xung quanh 200 người…

Không, 200 cái bóng kỳ lạ đang đứng liền cùng với đám người đang cười khẩy như thể họ đang là một kẻ săn mồi đang nhìn con mồi của mình bị bắt.

"Những gì ta sắp làm với lũ khốn các người, ta gọi đó là lòng nhân từ."

——

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương