Chương 11: Ký Ức

 

Anh chợt cảm thấy quen thuộc với một nơi mà anh chưa từng đến.

 

Về mặt logic thì đó là điều không thể, nhưng mà Limon vẫn không nghi ngờ bản thân mình.

 

Từ tất cả các loại kỹ năng kỳ lạ, những loại ma thuật tựa như Chúa trời, các Linh năng nằm ngoài tầm hiểu biết của con người, thậm chí còn có cả những tinh linh sứ có thể triệu hồi những chiến binh quái vật được trang bị áo giáp đầy đủ.

 

Kinh nghiệm sống cho anh biết rằng, trên đời này luôn luôn có một số điều bí ẩn biến những thứ không thể trở thành có thể.

 

Một điều hiển nhiên là niềm tin vô căn cứ có khả năng sẽ biến thành niềm tin mù quáng.

 

Nhưng mà Limon có một cách để có thể tìm ra câu trả lời.

 

"Sếp à? Anh đang làm gì vậy?"

 

Chính là một chướng ngại vật mà bình thường thì anh sẽ cắt ra làm đôi ngay lập tức.

 

Yoo Na-kyung cảm thấy thật kỳ lạ khi nhìn thấy Limon tiến đến cánh cửa kim loại dày.

 

Bíp bíp bíp bíp bíp bíp…

 

Cô ấy chết lặng khi nhìn thấy Limon bắt đầu bấm vào bảng số trên cánh cửa rồi tỏ vẻ càu nhàu.

 

"Làm sao anh biết phải bấm cái gì chứ? Anh nhập lung tung như thế thì cũng không mở được đâu."

 

"…”

 

“… n-nhỉ?”

 

Yoo Na-kyung há hốc mồm. Cô ấy lơ đãng nhìn cánh cửa đang từ từ mở ra và nói.

 

"Sếp à? Sao mà anh làm được thế?"

 

"Tôi đoán."

 

"Làm sao anh có thể đoán trúng một thứ với cơ hội chỉ có một phần một tỷ như vậy được chứ?!?!"

 

"Cái gì cơ? Tôi đã thử và đã thành công rồi đây này."

 

“Không…. Nhưng mà… ý tôi là…!”

 

Có phải vì cô ấy đã nhìn thấy một thứ vô cùng kỳ lạ nên mới sinh ra phản ứng đó không nhỉ?

 

Limon không để ý nhiều đến Yoo Na-kyung đang còn kinh ngạc kia, anh chỉ lơ đãng nhìn vào cảnh hỗn loạn diễn ra sau cánh cửa đang từ từ mở ra.

 

"Hả? Sao cánh cửa đó lại mở vậy?"

 

"Không phải là nó sẽ đóng cho đến khi hoàn thành công việc hay sao?"

 

"Này, anh đang nhìn cái gì vậy?! Tập trung vào phía trước đi!"

 

Phòng tiệc ở trên tầng lầu mà họ đang đứng đã biến thành một không gian rộng lớn.

 

Hàng chục người với nhiều trang bị khác nhau như gậy, cung tên, áo giáp, áo chống đạn chật kín cả căn phòng.

 

Các thành viên của Quân đoàn Giải phóng lập tức ngừng thì thầm với nhau khi thấy cánh cửa từ từ mở ra, và rồi bọn họ vô cùng sững sờ.

 

"Hở?"

 

"Cái quái gì thế…"

 

Trông bọn họ bối rối giống như vừa mới nhìn thấy một con lợn bay.

 

Yoo Na-kyung cũng vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy Quân đoàn Giải phóng đằng sau cánh cửa.

 

Cho dù đây là căn cứ chính của bọn họ thì như thế này cũng là quá mức cần thiết rồi.

 

Ngay cả một đặc vụ PAB kỳ cựu cũng phải sợ hãi trước số lượng Người chơi đông đảo có trang bị vũ khí như thể đang chuẩn bị để đi chinh phạt Hầm ngục như vậy.

 

Thế nhưng Limon vẫn không hề bối rối. Anh đã biết về sự hiện diện của bọn họ trước cả khi cánh cửa mở ra.

 

Và vì thế cho nên anh cứ bình tĩnh tiến về phía trước trong sự ồn ào của tất cả những người khác.

 

Một bước để thu hẹp khoảng cách lại.

 

Một bước nữa để chen vào giữa bọn họ khi bọn họ vẫn đang thì thầm với nhau.

 

Và một bước nữa để vung thanh kiếm và quay trở lại vị trí của mình.

 

"Aaargh!"

 

"C-cái gì thế? Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?"

 

Các thành viên của Quân đoàn Giải phóng hoang mang tột độ. Rõ ràng là bọn họ đã để mắt tới Limon, thế nhưng chẳng có một ai kịp nhận ra khi Limon chen vào giữa bọn họ và hạ gục năm thành viên chỉ trong tích tắc.

 

Trong mắt của những người khác thì nhìn có vẻ như những người đó đột nhiên gục ngã.

 

"Còn ngồi đó làm cái quái gì nữa? Mau tấn công đi!!"

 

Nhưng dù gì thì bọn họ cũng vẫn là Người chơi.

 

Trước tiếng hét của một người có vẻ như là thủ lĩnh, các thành viên đã choàng tỉnh lại và cố gắng tấn công Limon bằng tất cả sức lực của mình.

 

Và họ đã cố gắng hết sức, chỉ có như thế mà thôi.

 

Cho dù bọn họ có vung thanh kiếm được bao phủ bởi ngọn lửa, bắn những mũi tên luôn luôn trúng đích hay dùng bóng trói hai chân Limon lại với nhau thì cũng chỉ là vô ích. Anh có thể chống lại tất cả các đòn tấn công bằng đó bằng cách né tránh, rồi lại chém hoặc đánh gục bọn họ, từng bước như thế một cách hết sức dễ dàng.

 

"Cái quái gì vậy chứ…?!"

 

Thủ lĩnh Quân đoàn Giải phóng, Kang Seok, không thể tin vào mắt mình nữa.

 

Quân đoàn Giải phóng có thể bị thế giới xem là một tổ chức tội phạm tâm thần, nhưng không có nghĩa là bọn họ yếu ớt.

 

Chỉ những Người chơi cấp trung bình từ 30 trở lên mới có thể được làm thành viên chính thức. Tất cả những Người chơi ở dưới mức đó đều bị coi là yếu ớt và bị đối xử tệ hơn cả người sai vặt.

 

Và đúng với tên gọi là 'Quân đoàn Giải phóng', bọn họ phối hợp khá tốt trong việc chiến đấu theo đội, và bọn họ cũng đặc biệt tự hào vì có thể làm tốt hơn trong các trận đấu tay đôi so với hầu hết các bang hội cấp cao khác.

 

Cho dù những Người chơi cấp cao khác có mạnh đến mức nào thì cuối cùng bọn họ cũng chỉ là những con người bị khai thác để chiến đấu với quái vật mà thôi.

 

Và khi nói đến các trận đấu giữa con người với nhau thì không có tổ chức nào có nhiều kinh nghiệm hơn Quân đoàn Giải phóng, những kẻ đã thật sự giết người.

 

Nhưng niềm kiêu hãnh bền chắc tựa kim cương của Kang Seok đã bị thanh kiếm của Limon cắt làm đôi như một tờ giấy.

 

'Con quái vật này là gì vậy chứ?!'

 

Nếu như chỉ đơn giản là các đòn tấn công của bọn họ không gây sát thương được cho đối phương thì hắn ta còn có thể chấp nhận được.

 

Bởi vì thật ra cũng có nhiều Người chơi cấp cao với các kỹ năng như [Phòng thủ tuyệt đối] và [Bất tử] có thể vô hiệu hóa hoàn toàn các đòn tấn công.

 

Thế nhưng đối phương lại có thể hạ gục tất cả bọn họ, mỗi người chỉ bằng một đòn duy nhất.

 

Thật khó để có được cả khả năng phòng thủ và tấn công giống như vậy, trừ khi người đó đang ở cấp độ Đại Công tước.

 

Và vẫn chưa hết, Kang Seok còn run rẩy vì một lý do khác.

 

Là ánh mắt của người đó…

 

Ánh mắt mà ngay cả những tên tội phạm và kẻ tâm thần của Quân đoàn Giải phóng cũng chưa từng nhìn thấy.

 

Ngay cả trong lúc vung thanh kiếm của mình vào đầu của những người khác, đôi mắt vàng của anh vẫn không thể hiện bất cứ điều gì ngoài sự kiên định sâu sắc.

 

Điều duy nhất có vẻ khá bình thường chính là ngoại hình của anh, còn lại thì anh hoàn toàn không giống với một con người bình thường chút nào.

 

Một con quái vật thực thụ mà Quân đoàn Giải phóng không có hy vọng có thể áp đảo được.

 

Nhưng mà hắn ta nhận ra cũng đã quá muộn màng rồi. Từ lúc Limon bước vào nơi đây thì không ai trong số bọn họ còn có cơ hội trốn thoát nữa.

 

"Giết hắn ta đi! Nếu như không muốn chết mau giết hắn ta đi!"

 

 

 

***

 

 

Không thể kiềm chế được nỗi tuyệt vọng, Kang Seok thất thần hét lên giống như một con chuột bị một con mèo dồn vào đường cùng.

 

Hắn ta điên cuồng lao vào Limon rồi vung thanh kiếm bán nguyệt của mình, đồng thời kích hoạt [Bão Kiếm], kỹ năng của hắn ta.

 

Đó cũng chính là thứ đã giúp cho Kang Seok trở thành thủ lĩnh của Quân đoàn Giải phóng.

 

Một kỹ năng có thể ngay lập tức gây nên 36 vết cắt, có thể cắt vụn cả kim loại rắn chỉ trong nháy mắt.

 

Keng…!

 

Nhưng ngay khi vừa mới ra tay, Kang Seok không khỏi mở to mắt ra trong sự ngạc nhiên.

 

Lúc thanh kiếm bán nguyệt của hắn ta chuẩn bị giải phóng kỹ năng,

 

Thanh kiếm của Limon liền sượt nhẹ qua mép lưỡi kiếm, chuyển hướng toàn bộ lực đạo trước khi thanh kiếm được vung ra.

 

Nhưng mà đó cũng chỉ mới là bắt đầu mà thôi.

 

Keng…!

 

36 đòn tấn công đến từ khắp mọi hướng trong cùng một lúc.

 

"… Sao có thể?"

 

Lời giải thích của anh diễn ra trong chưa đầy một phần trăm của giây.

 

Vốn dĩ chẳng có mấy Người chơi có thể tấn công nhiều đến thế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cho dù họ có nhanh nhẹn đến đâu.

 

Đòn tấn công với tốc độ siêu thanh như thế chỉ có thể thực hiện được nhờ sức mạnh của kỹ năng. Thậm chí Kang Seok cũng không thể kiểm soát được nó mà chỉ có thể vung một cách không xác định.

 

Vậy làm thế nào mà Limon có thể chặn được từng đòn tấn công hoàn toàn lung tung đó chứ?

 

"Nếu như không thể chặn được thứ mà ngươi đã cho ta xem hai lần thì chắc ta là kẻ ngốc rồi."

 

"… Hai lần sao? Ngươi đã thấy kỹ năng của ta khi nào chứ?"

 

"Vừa rồi là đầu tiên đấy."

 

"Cái gì chứ…!"

 

Kang Seok không nói nên lời.

 

Cũng không hẳn là do hắn ta không hiểu ý của Limon bảo rằng đã nhìn thấy [Bão Kiếm] hai lần là như thế nào.

 

Chỉ riêng việc Limon có thể chống đỡ những đòn tấn công với tốc độ siêu thanh như vậy sau khi nhìn thấy nó một lần cũng đã là điều rất đáng kinh ngạc rồi.

 

"Irk!"

 

"Sao vậy, ngươi là học trò của ta sao? Sao lại hỏi nhiều như vậy chứ? Chúng ta đang đánh nhau kia mà."

 

Limon vung kiếm vào phía sau đầu Kang Seok và hạ gục hắn ta.

 

Các thành viên còn lại của Quân đoàn Giải phóng trông như sắp chết đi vì sợ hãi sau khi mất đi thủ lĩnh.

 

Trong khi đang hạ gục từng tên một, Limon thầm nghĩ.

 

'Ngày càng có nhiều thứ xuất hiện trong tâm trí mình.'

 

Chặn được tất cả các đòn tấn công của [Bão Kiếm] cũng không phải là điều mà anh đã nghĩ đến.

 

Bởi vì hắn ta chỉ vung kiếm một lần, vậy nên thực chất anh không có lý do gì để vung kiếm thêm 35 lần nữa cả.

 

Nhưng ngay khi nhìn thấy [Bão Kiếm] của Kang Seok, anh đã đột nhiên nghĩ ra cách vung kiếm.

 

Như thể anh đang nhớ lại điều gì đó mà anh đã quên.

 

Và với các thành viên khác trong quân đoàn cũng vậy.

 

Mỗi khi thanh kiếm của họ được vung ra thì Limon sẽ ngay lập tức biết được đối phương tấn công như thế nào. Và cứ như thế, những mảnh ký ức của anh kết hợp lại và đánh thức thêm những mảnh ký ức khác.

 

“Quái-quái vật…”

 

Xoẹt…!

 

Khi thành viên cuối cùng ngã xuống, Limon đứng hình ngay tại chỗ.

 

Không chỉ là bởi vì anh không cần vung kiếm nữa.

 

Cứ như việc hạ gục tất cả các thành viên của Quân đoàn Giải phóng chính là hành động bật công tắc, một cảnh hiện ra trong tâm trí anh và những mảnh ký ức trôi nổi trong đầu anh kết hợp lại với nhau.

 

Một cảnh tượng mà anh chưa bao giờ nhìn thấy, không thể nhìn thấy và không muốn nhìn thấy. Một cảnh tượng mà anh không bao giờ quên được.

 

Ngay khi nhìn thấy nó, Limon khẽ lẩm bẩm một mình.

 

“… Bây giờ thì mình đã nhớ ra rồi.”

 

"Nhớ? Nhớ cái gì cơ?"

 

Ngay sau khi Quân đoàn Giải phóng bị đánh bại, Yoo Na-kyung đã nhảy qua những cơ thể bất động cơ bọn của họ và tiến đến gần Limon. Có vẻ như cô ấy đã chán việc chỉ đứng nhìn Limon rồi.

 

"Tất cả mọi thứ."

 

"Anh bị bệnh Alzheimer hay gì đó à? Làm sao anh có thể quên tất cả mọi thứ được chứ?"

 

Yoo Na-kyung bật cười như thể vừa được nghe một trò đùa lố bịch.

 

Rồi cô ấy điện thoại ra và nhìn vào gương mặt của từng thành viên đang nằm dưới đất.

 

"Có vẻ như tất cả các thành viên nòng cốt đã tập trung lại tại đây thì phải. Đáng tiếc là ông chủ của bọn chúng không có ở đây, nhưng như thế này cũng đủ để nói rằng chúng ta đã tiêu diệt Quân đoàn Giải phóng rồi."

 

"Thế à?"

 

“Phải, chúng ta hãy để cho Giám đốc và các đội khác lo việc dọn dẹp đi, như vậy sẽ dễ dàng để tuyên bố thành tích của PAB hơn.”

 

"Ừ, phải rồi.", Limon gật đầu với vẻ mặt vô cảm.

 

Trông anh có vẻ mệt mỏi đến lạ lùng. Nghĩ thầm rằng anh vừa mới già đi vài tuổi, Yoo Na-kyung bỏ qua sự nghi ngờ của mình và đưa tay về phía anh.

 

"Vậy thì đi thôi."

 

“……”

 

"… Sếp? Nắm tay tôi đi chứ."

 

"Tôi cũng phải đi sao?"

 

"Đương nhiên rồi. Anh không định báo cáo với Giám đốc sao?"

 

Yoo Na-kyung cảm thấy có chút kinh ngạc. Limon không làm gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của cô ấy một cách trống rỗng. Nghe câu trả lời của anh, Yoo Na-kyung hoàn toàn chết lặng.

 

"Tôi không đi đâu."

 

"Cái gì chứ? Tại sao?"

 

Yoo Na-kyung nghiêng đầu khó hiểu.

 

Cô không hiểu tại sao Limon lại muốn ở lại đây.

 

Nhưng ngay khi Limon tiết lộ lý do, cô ấy chỉ còn biết đứng hình ngay tại chỗ với cái đầu vẫn đang nghiêng.

 

"Đây là một cái bẫy."

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương