Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ
-
Quyển 1 - Chương 16: Phế sài hoa lệ nghịch tập (1) Oo— (Màn tập kết hoa lệ của phế sài)
“A, ta không phải là bông hoa cúc mảnh mai cần các người bảo vệ!” Jonathan có tinh thần quýnh quýnh gào thét cái suy nghĩ ra khỏi nội tâm của mình.
Trong lúc nguy cấp khi cả bầy xác ướp đánh tới, Rick và thủ lĩnh áo đen một lần nữa rất ăn ý nhau quay đầu lại cùng bắn về phía Jonathan tia xạ tuyến thuộc hệ chết chóc lạnh như băng. Phế sài đành rụt cổ lại, hy vọng làm suy yếu bớt cảm giác hiện hữu của bản thân.
Giọng nói khiến người ta bực bội của Anubis như hình với bóng một lần nữa lại xuất hiện: “Tích, nhân viên quản lý có lời muốn nói. Chà, Jonathan yêu dấu, cấp bách muốn cống dâng hoa cúc của mình như vậy sao? Tổ quốc của ngươi có phải có một câu thơ thế này để hình dung sự mong đợi vừa thẹn thùng mà hàm súc của ngươi không hèo, ái dà, ta nhớ là, Xin người hái để dành, nhớ nhau trông kỷ vật(1). Jonathan, ta rất sẵn lòng hái thêm đóa hoa cúc của ngươi, xem cái eo mảnh khảnh của ngươi nè, cái mông cong vút nè, ta nhất định sẽ bịn rịn quyến luyến lắm đó. Ừ, ngươi nhất định cũng sẽ yêu thích cái eo ngay cả động cơ vĩnh cửu cũng không bằng của ta cho mà coi…”
(1) Đây là hai câu thuộc bài thơ “Tương tư” của Vương Duy trong “Đường thi tam bách thủ”:
“Hồng đậu sinh Nam quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Khuyến quân đa thải kiệt
Thử vật tối tương tư”.
Mà Rick và thủ lĩnh áo đen đã bắt đầu chiến đấu cùng đám xác ướp, Jonathan thì ở phía sau nhiệt tình phất cờ hò reo. Mắt thấy đám xác ướp càng lúc càng nhiều, thời gian thế như không thể tiêu hao thêm được nữa, thủ lĩnh áo đen đột nhiên nói: “Để tôi đối phó với bọn chúng, hai người đi mau lên!”
“Bọn chúng nhiều lắm đấy, một mình anh không được đâu.” Rick vẫn như cũ bắn phá đám xác ướp be bét máu.
Thủ lĩnh áo đen ném khẩu súng đi, rút thanh trường đao ra: “Không thể kéo dài thêm được nữa, cầm « Quyển sách của Amun – Ra », tiêu diệt con quái vật kia.” Nói xong liền xông về phía đám xác ướp, dùng trường đao bức bọn chúng tạo thành một lối đi hẹp cho họ.
“Anh sẽ chết mất!” Jonathan một tay cầm đao một tay ôm chặt lấy quyển sách vàng nặng trịch.
“Không cần lo cho tôi! Tiêu diệt hắn, cứu cô gái ra! Còn chờ cái gì nữa!” Thủ lĩnh áo đen cuối cùng liếc nhìn Jonathan, chen vào trong lối đi chật chội ấy, chặn lại đường đi của bọn xác ướp. Rick lấy quả bom ra, đốt nó lên rồi ném về hướng ngược lại, sau đó nhanh chóng kéo lấy Jonathan trốn lấp ra phía sau.
“Bùm” Sau tiếng nổ mãnh liệt của quả bom, hai người mặt xám mày tro nhìn về phía thủ lĩnh áo đen biến mất, đá vụn thật nhiều đã chặn lại đường đi của hắn ta. Cho dù ngay cả khi đối phương không chết dưới sự công kích của đám xác ướp, nếu muốn chạy trốn khỏi nơi này, chỉ sợ cũng vô cùng khó khăn.
Rick thu lại sự mềm lòng, kéo Jonathan vẫn đang còn ngẩn người ra rồi bước lên con đường giết Ma Vương giải cứu công chúa.
Còn Barney đã sớm biến mất đang làm gì ấy à? Kẻ nhát gan và tham lam như gã đương nhiên sẽ không bỏ qua những vật phẩm kim loại vàng ròng lóng lánh ánh sáng trong hầm mộ chứ sao. Nhìn một túi kho báu kéo theo phía sau, trên khuôn mặt tham lam của Barney nở một nụ cười, càng thêm dữ tợn!
***
Evelyn nhìn bầy xác ướp đang cung kính vây xung quanh chiếc bàn tế, trong lòng càng thêm căng thẳng.
Imhotep vẻ mặt thật nghiêm túc mà thiêng liêng cầm theo « Quyển sách của Anubis » chậm rãi đi về phía Evelyn và chiếc xác ướp ở bên cạnh cô. Evelyn nhìn đối phương lấy ra chiếc chìa khóa tám cạnh cướp được từ Jonathan, mở ra « Quyển sách của Anubis ».
Ánh mắt của Imhotep lạnh lùng, chỉ khi nhìn về phía chiếc xác ướp khô héo không nhìn ra được hình người kia mới dần hiện lên sự nhu tình. Người tình có đôi mắt mèo con linh động đó, đôi môi đỏ mọng diễm lệ của nàng, nụ hôn nhiệt tình của nàng, thân thể mềm mại của nàng, tiếng thở dốc kích tình của nàng, không thứ gì là không khiến y cảm thấy ấm áp. Trái tim hẳn nên lạnh lùng như thần linh hay như Đại Tư Tế, lại bị tình yêu nóng bỏng của nàng bắt lấy, tín ngưỡng của y từ đó về sau liền trở thành tình yêu của hai người.
Imhotep nhẹ nhàng vuốt ve gò má nâu đen của dung nhan không thể khô héo hơn nữa, tựa hồ trong mắt y, cái xác khô kinh khủng dữ tợn này chính là báu vật trân quý nhất trên thế gian, tựa hồ khuôn mặt vô cùng thê thảm này, vẫn là dung mạo tuyệt sắc như trước.
Y nhớ lại ba ngàn năm trước, sau khi hai người phạm phải tội lớn tày trời, vẻ mặt kiên định và quyết tuyệt đó của nàng, đó chính là vẻ mặt đã bảo hộ cho y, đó chính là vẻ mặt tin tưởng vào y, đó chính là sự say đắm nồng nàn bất di bất dịch.
“【Anck Su Namun.】” Lời thầm thì thật nhỏ tựa như tình thoại, Imhotep kiên định mở « Quyển sách của Anubis » ra.
Evelyn nhìn thấy hết thảy mọi việc, cô nhanh chóng nhận ra được rằng đối phương muốn hồi sinh cái xác ướp kia lại, mà cô chính là vật hiến tế. Phải làm sao bây giờ?
Imhotep đã đọc xong thần chú, trong đôi mắt lóe lên tia mong chờ nhìn về phía minh trì(2) bên cạnh dàn tế, nơi đó chính là con đường thông đến cõi âm.
(2) hồ nước đen
Evelyn hoảng sợ nhìn nước hồ đen không ngừng quay cuồng. Chỉ một chốc sau, một đám sương mù màu đen từ nơi đó mềm mại dâng lên, nhanh chóng nhập vào trong cơ thể xác ướp ở bên cạnh. Cơ thể khô héo không có sinh mệnh đột nhiên run rẩy kịch liệt, Evelyn ở khoảng cách gần như vậy xem xét toàn bộ quá trình hồi sinh xác ướp, cái xác ướp kia ngừng run rẩy rồi sau đó phát ra tiếng rít khàn khàn sắc nhọn, chuyển hướng nhìn về phía Evelyn cạnh nó.
“A!” Evelyn nhìn chiếc thây khô gần trong gan tấc, không thể ức chế được tiếng hét chói tai.
Imhotep chẳng biết từ khi nào đã đi đến cạnh Evelyn, y giơ con dao găm màu vàng lên thật cao, lãnh khốc nói: “【Sự hy sinh của ngươi, đổi lấy sự hồi sinh cho tình yêu của ta, cùng sức mạnh vô địch, giao thân cho ta.】”
Evelyn ngơ ngác nhìn con dao màu vàng sắp rớt xuống kia, đúng lúc mành chỉ treo chuông…
“Evelyn! Anh tìm được « Quyển sách của Amun – Ra » rồi, anh có cắn nó, là vàng ròng thật đó!!!” Jonathan khôi hài ôm « Quyển sách của Amun – Ra » xuất hiện trên cầu thang cách đó không xa. Lời nói đáng khinh cùng phương thức ra sân khôi hài này không chỉ khiến Evelyn hoãn lại con đường sinh tử thở phào một hơi và bật cười, càng làm cho động tác trong tay của Imhotep ngừng lại.
Imhotep ngưng mắt nhìn bóng dáng ở trên cầu thang kia, trong mắt hiện lên quang mang phức tạp, ngươi cư nhiên dám trở lại, còn tìm thấy « Quyển sách của Amun – Ra ».
“Mở quyển sách đó ra, tìm câu thần chú, đó là cách duy nhất để giải quyết hắn!” Evelyn vùng vẫy hô.
“Đúng rồi, đúng rồi! Mở quyển sách ra, ta đ*t, quyển sách vàng, còn là lần đầu tiên chạm vào, aiz, làm sao mở ra đây?” Jonathan lăn lộn qua lại lục lọi quyển sách này, cuối cùng ở trên chiếc bìa sách bằng vàng phát hiện ra cái ổ khóa hình sao tám cánh quen thuộc kia.
Mà Imhotep buông con dao xuống, nhướn mày lạnh lùng đi về phía Jonathan.
“Evelyn, chúng ta cần cái chìa khóa, cái chìa khóa đang ở đâu?” Jonathan còn chưa ý thức được sự nguy hiểm, quyến luyến không rời nhìn chằm chằm « Quyển sách của Amun – Ra ».
“Jonathan, cẩn thận, ở trong quần áo của hắn!” Evelyn vội vàng nói.
Jonathan lúc này ngẩng đầu, nhìn Imhotep phía dưới đang giễu cợt nhìn hắn. Imhotep, ta đ*t, y đây là đang tìm ta kiếm chuyện sao? Mau đi trốn thôi.
“Ê, Evelyn, em đang nói giỡn chắc? Ở trong quần áo của hắn! Aiz, trên cái bìa này hình như cũng có câu thần chú!” Jonathan vừa chạy vừa nói.
Imhotep giống như chơi trò mèo vờn chuột không nhanh không chậm đi theo phía sau Jonathan, hừ, sẽ giải quyết ngươi trước, trước tiên cứ đùa giỡn với ngươi một phen, đây mới là niềm vui thú của kẻ mạnh.
Lúc này, Rick biến mất đã lâu đang len lén nhúc nhích đến gần bàn tế, anh gỡ thanh kiếm dài từ trên bức điêu khắc xuống, trong tình huống không ai phát hiện ra chậm rãi nhích đến cạnh Evelyn trên bàn tế.
Chờ đến thời cơ, Rick hét lớn lên một tiếng, nhảy về phía đám xác ướp bên cạnh bàn tế. Ở ngay trước mặt người trong lòng, lực chiến đấu của Rick tăng vọt, nhanh chóng giải quyết mấy cái xác ướp liền, rồi dùng sức bổ về phía cái khóa sắt tay trái đang trói Evelyn.
“Rick! Tôi biết là anh sẽ đến mà!” Hốc mắt của Evelyn bởi vì xúc động mà có hơi ướt át.
Imhotep nghe thấy tiếng động, xoay người lạnh lùng nhìn Rick và Evelyn, không đợi y ra lệnh, đám xác ướp đã chủ động phát động công kích về phía Rick.
Thân thủ linh hoạt mà mạnh mẽ của Rick lúc này hoàn toàn biểu diễn ra ngoài, anh như đang chẻ củi mà đâu vào đấy chém vào đám xác ướp nhăn nhó. Cuối cùng, giống như đã giải quyết sạch sẽ, Rick bày ra pose đẹp trai nhất của mình nhìn về phía Evelyn, Evelyn vui mừng mà sùng bái nhìn lại anh, ở giữa hai người tràn ngập đám bong bóng nhỏ màu hồng bay lượn trong không khí…
…Mà bầy xác ướp gãy tay đứt chân thì rất không hài hòa phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này.
Rick bị mấy cái xác ướp không trọn vẹn bắt lấy, gây nguy hiểm trong tức khắc. Imhotep hài lòng thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía Jonathan!
“A, để anh xem đã, ừm, 【Hộ vệ thủ lăng nghe lệnh…】”Jonathan đọc lên câu thứ nhất.
Lúc này, một cánh cửa thần bí thật lớn bỗng nhiên mở ra, toàn bộ cung điện dưới lòng đất đều vang dội tiếng bước chân chỉnh tề. Theo từng tiếng bước chân, một đội quân xác ướp vô cùng khí thế cầm theo vũ khí bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Rick cũng vừa lúc thoát khỏi khốn cảnh, giải cứu được Evelyn. Nhưng khi nhìn thấy được một màn này, hai người đều trợn mắt hốc mồm. Mà Imhotep cũng không khỏi phải quay đầu lại, nhìn về phía xác ướp hộ vệ đột ngột xuất hiện.
“Đây là tình huống gì đây?” Jonathan có hơi không hiểu được hoàn cảnh hiện tại.
Giễu cợt trên khuôn mặt của Imhotep lại càng sâu thêm: “【Giải quyết đám người xâm nhập kia đi.】”
Đám xác ướp nghe thấy lời của Imhotep trong nháy mắt bày ra tư thế công kích về phía Rick và Evelyn.
“Lần này là chuyện lớn hơn nữa rồi!” Rick vừa dứt lời, Evelyn liền đột nhiên bị kéo ra khỏi người. Chỉ thấy một cánh tay khô quắt đang gắt gao ghìm lấy cổ của Evelyn, chính là cái xác ướp bị khô héo kia của Anck Su Namun.
Ngay vào lúc Rick đang chuẩn bị giải cứu Evelyn, đám hộ vệ kia lại phát động công kích với anh. Hiển nhiên, số lượng xác ướp lần này so với đám ban nãy còn chịu đánh hơn nhiều lắm, Rick ở dưới công kích của bọn chúng nhanh chóng lộ ra sự vô lực, đương nhiên Rick còn lo không nổi cho mình không thể làm gì khác hơn là chạy trốn khắp nơi.
“Ái da, chuyện này không có nằm trong dự trù, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!” Phế sài ôm lấy « Quyển sách của Amun – Ra » bắt đầu xoắn xuýt.
“Ai da, ê, đúng rồi, còn chưa đọc xong, em nói đúng!” Phế sài kích động nhìn thần chú.
“Cái này, cái này, Evelyn, còn một chữ anh không nhận ra, làm sao bây giờ?” Jonathan lúc này vô cùng căm hận năng lực tiếng Ai Cập cổ của mình chỉ đạt cấp hai, em gái ngươi á, Anubis, sao không hiện lên thăng cấp cho ta đi!
“Có hình gì?” Evelyn vừa né tránh vừa hô lên.
“À, chậc, hình dạng, hình giống như chim bói cá, không phải giống chim thì hơn, a, giống như con hạc, đúng rồi, là con hạc!” Jonathan nói.
Mà Rick lúc này cũng đang bị đám hộ vệ thủ lăng chế trụ, mắt thấy mấy thanh kiếm sắc bén sắp sửa chém lên người mình. Evelyn cũng bị Anck Su Namun một lần nữa tóm lấy cổ họng, “【Yêu, yêu… nghiệt】”
Jonathan cố gắng lắng nghe phân biệt lời nói của Evelyn bỗng nhiên hiểu ra, “【Yêu nghiệt】, đúng rồi, chính là nó!【Diệt trừ yêu nghiệt, thủ hộ hoàng lăng!】”
Hắn vừa dứt lời, thanh kiếm nhọn hoắt đang chắn trước trái tim của Rick lập tức ngừng lại.
Mà Imhotep cũng sửng sốt nhìn hết thảy mọi việc.
“【Ta lệnh cho các ngươi, giết Anck Su Namun!】” Jonathan lãnh khốc nói.
Mối thù bị đâm thọc, mối hận đoạt ái (aka bị giật bồ =]]) không thể không báo!
—oOo—
Tác giả có lời muốn nói:
Chương mới nga ~~~ be he he ~~~ cầu nhắn lại, cầu cất chứa ~~~ lạp lạp ~~~ yêu các ngươi ~~~ hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh đâm vào chuyên mục đây nước mắt bán manh van xin cất chứa tác giả nga ~~~ hì hì ~~~ ta sẽ cố gắng chương mới!
Trong lúc nguy cấp khi cả bầy xác ướp đánh tới, Rick và thủ lĩnh áo đen một lần nữa rất ăn ý nhau quay đầu lại cùng bắn về phía Jonathan tia xạ tuyến thuộc hệ chết chóc lạnh như băng. Phế sài đành rụt cổ lại, hy vọng làm suy yếu bớt cảm giác hiện hữu của bản thân.
Giọng nói khiến người ta bực bội của Anubis như hình với bóng một lần nữa lại xuất hiện: “Tích, nhân viên quản lý có lời muốn nói. Chà, Jonathan yêu dấu, cấp bách muốn cống dâng hoa cúc của mình như vậy sao? Tổ quốc của ngươi có phải có một câu thơ thế này để hình dung sự mong đợi vừa thẹn thùng mà hàm súc của ngươi không hèo, ái dà, ta nhớ là, Xin người hái để dành, nhớ nhau trông kỷ vật(1). Jonathan, ta rất sẵn lòng hái thêm đóa hoa cúc của ngươi, xem cái eo mảnh khảnh của ngươi nè, cái mông cong vút nè, ta nhất định sẽ bịn rịn quyến luyến lắm đó. Ừ, ngươi nhất định cũng sẽ yêu thích cái eo ngay cả động cơ vĩnh cửu cũng không bằng của ta cho mà coi…”
(1) Đây là hai câu thuộc bài thơ “Tương tư” của Vương Duy trong “Đường thi tam bách thủ”:
“Hồng đậu sinh Nam quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Khuyến quân đa thải kiệt
Thử vật tối tương tư”.
Mà Rick và thủ lĩnh áo đen đã bắt đầu chiến đấu cùng đám xác ướp, Jonathan thì ở phía sau nhiệt tình phất cờ hò reo. Mắt thấy đám xác ướp càng lúc càng nhiều, thời gian thế như không thể tiêu hao thêm được nữa, thủ lĩnh áo đen đột nhiên nói: “Để tôi đối phó với bọn chúng, hai người đi mau lên!”
“Bọn chúng nhiều lắm đấy, một mình anh không được đâu.” Rick vẫn như cũ bắn phá đám xác ướp be bét máu.
Thủ lĩnh áo đen ném khẩu súng đi, rút thanh trường đao ra: “Không thể kéo dài thêm được nữa, cầm « Quyển sách của Amun – Ra », tiêu diệt con quái vật kia.” Nói xong liền xông về phía đám xác ướp, dùng trường đao bức bọn chúng tạo thành một lối đi hẹp cho họ.
“Anh sẽ chết mất!” Jonathan một tay cầm đao một tay ôm chặt lấy quyển sách vàng nặng trịch.
“Không cần lo cho tôi! Tiêu diệt hắn, cứu cô gái ra! Còn chờ cái gì nữa!” Thủ lĩnh áo đen cuối cùng liếc nhìn Jonathan, chen vào trong lối đi chật chội ấy, chặn lại đường đi của bọn xác ướp. Rick lấy quả bom ra, đốt nó lên rồi ném về hướng ngược lại, sau đó nhanh chóng kéo lấy Jonathan trốn lấp ra phía sau.
“Bùm” Sau tiếng nổ mãnh liệt của quả bom, hai người mặt xám mày tro nhìn về phía thủ lĩnh áo đen biến mất, đá vụn thật nhiều đã chặn lại đường đi của hắn ta. Cho dù ngay cả khi đối phương không chết dưới sự công kích của đám xác ướp, nếu muốn chạy trốn khỏi nơi này, chỉ sợ cũng vô cùng khó khăn.
Rick thu lại sự mềm lòng, kéo Jonathan vẫn đang còn ngẩn người ra rồi bước lên con đường giết Ma Vương giải cứu công chúa.
Còn Barney đã sớm biến mất đang làm gì ấy à? Kẻ nhát gan và tham lam như gã đương nhiên sẽ không bỏ qua những vật phẩm kim loại vàng ròng lóng lánh ánh sáng trong hầm mộ chứ sao. Nhìn một túi kho báu kéo theo phía sau, trên khuôn mặt tham lam của Barney nở một nụ cười, càng thêm dữ tợn!
***
Evelyn nhìn bầy xác ướp đang cung kính vây xung quanh chiếc bàn tế, trong lòng càng thêm căng thẳng.
Imhotep vẻ mặt thật nghiêm túc mà thiêng liêng cầm theo « Quyển sách của Anubis » chậm rãi đi về phía Evelyn và chiếc xác ướp ở bên cạnh cô. Evelyn nhìn đối phương lấy ra chiếc chìa khóa tám cạnh cướp được từ Jonathan, mở ra « Quyển sách của Anubis ».
Ánh mắt của Imhotep lạnh lùng, chỉ khi nhìn về phía chiếc xác ướp khô héo không nhìn ra được hình người kia mới dần hiện lên sự nhu tình. Người tình có đôi mắt mèo con linh động đó, đôi môi đỏ mọng diễm lệ của nàng, nụ hôn nhiệt tình của nàng, thân thể mềm mại của nàng, tiếng thở dốc kích tình của nàng, không thứ gì là không khiến y cảm thấy ấm áp. Trái tim hẳn nên lạnh lùng như thần linh hay như Đại Tư Tế, lại bị tình yêu nóng bỏng của nàng bắt lấy, tín ngưỡng của y từ đó về sau liền trở thành tình yêu của hai người.
Imhotep nhẹ nhàng vuốt ve gò má nâu đen của dung nhan không thể khô héo hơn nữa, tựa hồ trong mắt y, cái xác khô kinh khủng dữ tợn này chính là báu vật trân quý nhất trên thế gian, tựa hồ khuôn mặt vô cùng thê thảm này, vẫn là dung mạo tuyệt sắc như trước.
Y nhớ lại ba ngàn năm trước, sau khi hai người phạm phải tội lớn tày trời, vẻ mặt kiên định và quyết tuyệt đó của nàng, đó chính là vẻ mặt đã bảo hộ cho y, đó chính là vẻ mặt tin tưởng vào y, đó chính là sự say đắm nồng nàn bất di bất dịch.
“【Anck Su Namun.】” Lời thầm thì thật nhỏ tựa như tình thoại, Imhotep kiên định mở « Quyển sách của Anubis » ra.
Evelyn nhìn thấy hết thảy mọi việc, cô nhanh chóng nhận ra được rằng đối phương muốn hồi sinh cái xác ướp kia lại, mà cô chính là vật hiến tế. Phải làm sao bây giờ?
Imhotep đã đọc xong thần chú, trong đôi mắt lóe lên tia mong chờ nhìn về phía minh trì(2) bên cạnh dàn tế, nơi đó chính là con đường thông đến cõi âm.
(2) hồ nước đen
Evelyn hoảng sợ nhìn nước hồ đen không ngừng quay cuồng. Chỉ một chốc sau, một đám sương mù màu đen từ nơi đó mềm mại dâng lên, nhanh chóng nhập vào trong cơ thể xác ướp ở bên cạnh. Cơ thể khô héo không có sinh mệnh đột nhiên run rẩy kịch liệt, Evelyn ở khoảng cách gần như vậy xem xét toàn bộ quá trình hồi sinh xác ướp, cái xác ướp kia ngừng run rẩy rồi sau đó phát ra tiếng rít khàn khàn sắc nhọn, chuyển hướng nhìn về phía Evelyn cạnh nó.
“A!” Evelyn nhìn chiếc thây khô gần trong gan tấc, không thể ức chế được tiếng hét chói tai.
Imhotep chẳng biết từ khi nào đã đi đến cạnh Evelyn, y giơ con dao găm màu vàng lên thật cao, lãnh khốc nói: “【Sự hy sinh của ngươi, đổi lấy sự hồi sinh cho tình yêu của ta, cùng sức mạnh vô địch, giao thân cho ta.】”
Evelyn ngơ ngác nhìn con dao màu vàng sắp rớt xuống kia, đúng lúc mành chỉ treo chuông…
“Evelyn! Anh tìm được « Quyển sách của Amun – Ra » rồi, anh có cắn nó, là vàng ròng thật đó!!!” Jonathan khôi hài ôm « Quyển sách của Amun – Ra » xuất hiện trên cầu thang cách đó không xa. Lời nói đáng khinh cùng phương thức ra sân khôi hài này không chỉ khiến Evelyn hoãn lại con đường sinh tử thở phào một hơi và bật cười, càng làm cho động tác trong tay của Imhotep ngừng lại.
Imhotep ngưng mắt nhìn bóng dáng ở trên cầu thang kia, trong mắt hiện lên quang mang phức tạp, ngươi cư nhiên dám trở lại, còn tìm thấy « Quyển sách của Amun – Ra ».
“Mở quyển sách đó ra, tìm câu thần chú, đó là cách duy nhất để giải quyết hắn!” Evelyn vùng vẫy hô.
“Đúng rồi, đúng rồi! Mở quyển sách ra, ta đ*t, quyển sách vàng, còn là lần đầu tiên chạm vào, aiz, làm sao mở ra đây?” Jonathan lăn lộn qua lại lục lọi quyển sách này, cuối cùng ở trên chiếc bìa sách bằng vàng phát hiện ra cái ổ khóa hình sao tám cánh quen thuộc kia.
Mà Imhotep buông con dao xuống, nhướn mày lạnh lùng đi về phía Jonathan.
“Evelyn, chúng ta cần cái chìa khóa, cái chìa khóa đang ở đâu?” Jonathan còn chưa ý thức được sự nguy hiểm, quyến luyến không rời nhìn chằm chằm « Quyển sách của Amun – Ra ».
“Jonathan, cẩn thận, ở trong quần áo của hắn!” Evelyn vội vàng nói.
Jonathan lúc này ngẩng đầu, nhìn Imhotep phía dưới đang giễu cợt nhìn hắn. Imhotep, ta đ*t, y đây là đang tìm ta kiếm chuyện sao? Mau đi trốn thôi.
“Ê, Evelyn, em đang nói giỡn chắc? Ở trong quần áo của hắn! Aiz, trên cái bìa này hình như cũng có câu thần chú!” Jonathan vừa chạy vừa nói.
Imhotep giống như chơi trò mèo vờn chuột không nhanh không chậm đi theo phía sau Jonathan, hừ, sẽ giải quyết ngươi trước, trước tiên cứ đùa giỡn với ngươi một phen, đây mới là niềm vui thú của kẻ mạnh.
Lúc này, Rick biến mất đã lâu đang len lén nhúc nhích đến gần bàn tế, anh gỡ thanh kiếm dài từ trên bức điêu khắc xuống, trong tình huống không ai phát hiện ra chậm rãi nhích đến cạnh Evelyn trên bàn tế.
Chờ đến thời cơ, Rick hét lớn lên một tiếng, nhảy về phía đám xác ướp bên cạnh bàn tế. Ở ngay trước mặt người trong lòng, lực chiến đấu của Rick tăng vọt, nhanh chóng giải quyết mấy cái xác ướp liền, rồi dùng sức bổ về phía cái khóa sắt tay trái đang trói Evelyn.
“Rick! Tôi biết là anh sẽ đến mà!” Hốc mắt của Evelyn bởi vì xúc động mà có hơi ướt át.
Imhotep nghe thấy tiếng động, xoay người lạnh lùng nhìn Rick và Evelyn, không đợi y ra lệnh, đám xác ướp đã chủ động phát động công kích về phía Rick.
Thân thủ linh hoạt mà mạnh mẽ của Rick lúc này hoàn toàn biểu diễn ra ngoài, anh như đang chẻ củi mà đâu vào đấy chém vào đám xác ướp nhăn nhó. Cuối cùng, giống như đã giải quyết sạch sẽ, Rick bày ra pose đẹp trai nhất của mình nhìn về phía Evelyn, Evelyn vui mừng mà sùng bái nhìn lại anh, ở giữa hai người tràn ngập đám bong bóng nhỏ màu hồng bay lượn trong không khí…
…Mà bầy xác ướp gãy tay đứt chân thì rất không hài hòa phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này.
Rick bị mấy cái xác ướp không trọn vẹn bắt lấy, gây nguy hiểm trong tức khắc. Imhotep hài lòng thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía Jonathan!
“A, để anh xem đã, ừm, 【Hộ vệ thủ lăng nghe lệnh…】”Jonathan đọc lên câu thứ nhất.
Lúc này, một cánh cửa thần bí thật lớn bỗng nhiên mở ra, toàn bộ cung điện dưới lòng đất đều vang dội tiếng bước chân chỉnh tề. Theo từng tiếng bước chân, một đội quân xác ướp vô cùng khí thế cầm theo vũ khí bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Rick cũng vừa lúc thoát khỏi khốn cảnh, giải cứu được Evelyn. Nhưng khi nhìn thấy được một màn này, hai người đều trợn mắt hốc mồm. Mà Imhotep cũng không khỏi phải quay đầu lại, nhìn về phía xác ướp hộ vệ đột ngột xuất hiện.
“Đây là tình huống gì đây?” Jonathan có hơi không hiểu được hoàn cảnh hiện tại.
Giễu cợt trên khuôn mặt của Imhotep lại càng sâu thêm: “【Giải quyết đám người xâm nhập kia đi.】”
Đám xác ướp nghe thấy lời của Imhotep trong nháy mắt bày ra tư thế công kích về phía Rick và Evelyn.
“Lần này là chuyện lớn hơn nữa rồi!” Rick vừa dứt lời, Evelyn liền đột nhiên bị kéo ra khỏi người. Chỉ thấy một cánh tay khô quắt đang gắt gao ghìm lấy cổ của Evelyn, chính là cái xác ướp bị khô héo kia của Anck Su Namun.
Ngay vào lúc Rick đang chuẩn bị giải cứu Evelyn, đám hộ vệ kia lại phát động công kích với anh. Hiển nhiên, số lượng xác ướp lần này so với đám ban nãy còn chịu đánh hơn nhiều lắm, Rick ở dưới công kích của bọn chúng nhanh chóng lộ ra sự vô lực, đương nhiên Rick còn lo không nổi cho mình không thể làm gì khác hơn là chạy trốn khắp nơi.
“Ái da, chuyện này không có nằm trong dự trù, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!” Phế sài ôm lấy « Quyển sách của Amun – Ra » bắt đầu xoắn xuýt.
“Ai da, ê, đúng rồi, còn chưa đọc xong, em nói đúng!” Phế sài kích động nhìn thần chú.
“Cái này, cái này, Evelyn, còn một chữ anh không nhận ra, làm sao bây giờ?” Jonathan lúc này vô cùng căm hận năng lực tiếng Ai Cập cổ của mình chỉ đạt cấp hai, em gái ngươi á, Anubis, sao không hiện lên thăng cấp cho ta đi!
“Có hình gì?” Evelyn vừa né tránh vừa hô lên.
“À, chậc, hình dạng, hình giống như chim bói cá, không phải giống chim thì hơn, a, giống như con hạc, đúng rồi, là con hạc!” Jonathan nói.
Mà Rick lúc này cũng đang bị đám hộ vệ thủ lăng chế trụ, mắt thấy mấy thanh kiếm sắc bén sắp sửa chém lên người mình. Evelyn cũng bị Anck Su Namun một lần nữa tóm lấy cổ họng, “【Yêu, yêu… nghiệt】”
Jonathan cố gắng lắng nghe phân biệt lời nói của Evelyn bỗng nhiên hiểu ra, “【Yêu nghiệt】, đúng rồi, chính là nó!【Diệt trừ yêu nghiệt, thủ hộ hoàng lăng!】”
Hắn vừa dứt lời, thanh kiếm nhọn hoắt đang chắn trước trái tim của Rick lập tức ngừng lại.
Mà Imhotep cũng sửng sốt nhìn hết thảy mọi việc.
“【Ta lệnh cho các ngươi, giết Anck Su Namun!】” Jonathan lãnh khốc nói.
Mối thù bị đâm thọc, mối hận đoạt ái (aka bị giật bồ =]]) không thể không báo!
—oOo—
Tác giả có lời muốn nói:
Chương mới nga ~~~ be he he ~~~ cầu nhắn lại, cầu cất chứa ~~~ lạp lạp ~~~ yêu các ngươi ~~~ hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh đâm vào chuyên mục đây nước mắt bán manh van xin cất chứa tác giả nga ~~~ hì hì ~~~ ta sẽ cố gắng chương mới!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook