Đoạt Ái - Xuyên Việt Chi Thần Quỷ Truyền Kỳ
-
Quyển 1 - Chương 15: Hamunaptra lại một cuộc dạo chơi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Evelyn thấy chiếc máy bay nhỏ của Rick một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, phấn chấn nói: “Thành công rồi!”
Mà Jonathan còn đang chìm ngâm trong ôm hôn sau cách trở suốt ba ngàn năm lại nghe được một giọng nói vô cùng không hòa thuận, “Tích, nhân viên quản lý có lời muốn nói, chậc chậc, coi nè, bao nhiêu khao khát nha, chậc chậc, kỹ thuật của hai người sao lại kém cỏi thế này. Jonathan, hay là thử cùng ta một chút đi, ta đảm bảo khiến ngươi muốn ngừng mà không được, dục tiên dục tử, dục hải trầm luân, muốn kêu mà ngừng, muốn nói lại thôi, khóc không ra nước mắt, càng lúc càng hừng hực, muốn(1)…...” Giọng nói lo sợ thiên hạ bất loạn của Anubis một lần nữa xuất hiện trong đầu của Jonathan.
(1) nguyên văn là “dục bãi bất năng, dục tiên dục tử, dục hải trầm luân, dục ngữ hoàn hưu, dục ngôn hựu chỉ, dục khốc vô lệ, dũ diễn dũ liệt, dục…”
Jonathan rời khỏi đôi môi mềm mại lạnh như băng kia, thối lui lại mấy bước, không dám nhìn vẻ mặt của Imhotep.
Trong lòng hắn giống như có một đàn thảo nê mã(2) băng băng hét hò chạy qua. Mẹ nó, mấy kẻ quấy rầy người khác ôm hôn đều bị Thần Thú đá bay hết đi. Anubis, ta vẽ mấy vòng nguyền rủa ngươi cuộc thi cấp bậc nhân viên công vụ thần linh lần sau, ngươi thắp hương lạy Thần Thú lạy Xuân Ca lạy Tăng Ca gọi Conan đều vô dụng, mang theo tài liệu bị bắt, bị đuổi luôn khỏi cuộc thi! Hừ, Anubis ngươi không biết yêu, ngươi té xuống khỏi Kim Tự Tháp luôn đi! Còn nữa, ngươi ngươi nói nhiều từ bốn chữ như vậy làm cái gì, muốn khoe khoang chuyện ngươi bởi vì bị từ chối mà khổ luyện từ ngữ chắc? Trừ mấy từ phía trước bình thường được một chút, phía sau toàn là đám ngựa chạy lộn xộn hết thì hay quá chắc? Ta đ*t, gì mà phía trước bình thường chứ, ai thèm chơi trò nhân thú với tên bán thú nhân ngươi, nặng miệng thấy bà!
(3) luyến thi phích: hội chứng yêu xác chết
Suy nghĩ như vậy giống như một tiếng sét giữa trời quang một lần nữa lại phá vỡ thế giới quan của phế sài Jonathan.
Chúng thần đã vứt bỏ gia viên tinh thần – chốn dừng chân của họ
Biết bao thương di(4)
Tâm linh khô héo
Điền viên hoang vu
Người chết đói khắp nơi
Xác chết chất đầy trên đất
Máu đỏ, cát vàng
Đồ lưu(5) này càng vùi lấp sâu hơn thằng giảo cơ(6) nặng miệng kia, nghiện chơi nhân thú và luyến thi…” Anubis chan chứa tình cảm nồng nàn vang vang hùng hồn đọc lên bài thơ mà hắn linh quang chợt lóe sáng tác ra.
“—_—!!!” Jonathan.
(4) thương di (thương: xám trắng, xám xịt; di: yên lặng, man rợ)
(5) đồ lưu (đồ: bộ hành, đi bộ; lưu: lưu lại, giữ lại)
(6) giảo cơ: gay
Đang lúc Jonathan và Anubis đang ghê tởm lẫn nhau, Rick và chiếc máy bay nhỏ chịu đủ sự tàn phá của cát vàng kia, không phụ sự mong đợi của mọi người mà rơi xuống. Khóe miệng đang giương lên như trăng thượng huyền(7) của Evelyn nhanh chóng biến thành trăng hạ huyền(8).
(7) và (8): trăng thượng huyền (hình A), trăng hạ huyền (hình B)
Imhotep đưa mắt nhìn về phía chiếc phi cơ bị rơi tan xác, chẳng qua cũng chỉ là đám kiến hôi thôi, sau đó lại nhìn về phía Jonathan đang đứng cách y mấy bước, trong ánh mắt sâu sắc lạnh như băng hiện ra suy nghĩ sâu xa. Tên này rốt cuộc là ai? Những hình ảnh ngắn ngủi nhanh chóng biến mất mà y thấy là cái gì? Tại sao người này ba phen mấy bận ngỗ nghịch mình, nhưng lại không muốn giết hắn?
Imhotep định thần lại, mặc niệm “【Anck Su Namun.】”. Cái tên này khiến cho trái tim của y một lần nữa yên tĩnh trở lại. Đúng vậy, y đã sớm chết, đã sớm không còn trái tim nữa rồi. Ba ngàn năm trước, hay một vạn năm sau, cái tên này đã trở thành tín ngưỡng duy nhất của y, tình yêu của họ giống như cát vàng đã trải qua ngàn năm, không thể xóa nhòa. Vì tình yêu của y, vì tín ngưỡng của y, y nguyện ý tru tiên thí thần, cho dù có phải hồn phi phách tán, cũng phải ở bên cạnh nàng.
Imhotep không nói gì, nhìn Barney rồi đi về phía Hamunaptra. Barney hiểu ý đẩy mạnh Evelyn, Evelyn khó chịu nhưng không có cách này khác, đành đi theo phía sau Imhotep. Sau đó, Barney lại dùng lực mạnh kéo Jonathan đi, Jonathan đang lúc đấu khẩu PK cùng Anubis trong ý niệm bỗng nhiên bị lảo đảo, thiếu chút nữa té lăn trên mặt đất.
“Aiz, mày đừng có chạm vào tao, không phải là đến Hamunaptra sao? Tao biết đường rồi. Mẹ nó, trên người mày toàn là bãi nôn của tao, đừng có nhích tới gần tao.” Jonathan ghét bỏ dùng sức phủi phủi chỗ bị đối phương đụng vào, đi theo phía sau Evelyn.
Bốn người đi vào trong địa cung âm trầm, Evelyn bởi vì sợ, sít sao dính chặt vào ông anh trai ở bên cạnh mình. Cho dù hắn không được đáng tin cậy cho lắm, nhưng vào thời khắc này, người thân chính là chỗ dựa duy nhất của cô.
Jonathan đương nhiên hiểu cô đang sợ, cố tự trấn định nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài xoăn dày của em gái, mỉm cười nói: “Có anh ở đây, đừng sợ!”
Mà tên Barney nhát gan cũng nắm chặt một tay khác của Jonathan.
“Xéo, đừng có đụng vào tao!” Jonathan vô cùng khí thế nói, tật ngôn lệ sắc(9), sự lãnh khốc này phế sài chưa từng biểu lộ ra bao giờ.
(9) tật ngôn lệ sắc: lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị
Đôi mắt lạnh lùng khiến cả người Barney lạnh như băng, tên phế sài này thế nào mà đột nhiên trở nên có khí thế như vậy, thật là đáng sợ!
Nghe thấy tiếng nói phía sau Imhotep bỗng quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng trong tích tắc liền biến mất. Phế sài như vậy khiến y có hơi kỳ quái, nhìn thấy ánh mắt vừa bề nghễ vừa châm chọc của người nọ đứng trên cầu thang, trong lòng Imhotep hiện lên chút tức giận, nhưng, lại càng thêm quen thuộc. Ánh mắt như thế, tại sao lại quen thuộc như vậy?
Imhotep cũng không suy nghĩ nhiều thêm, cầm theo « Quyển sách của Anubis » đi vào bên trong một gian phòng. Đám người Jonathan và Evelyn sau khi theo vào, Imhotep bỗng nhiên bí hiểm nhìn hai người, hai người một cơn đầu váng mắt hoa, nhanh chóng ngã xuống đất ngất đi.
Hai người chạy thẳng đến thần điện Thái Dương, sau khi tìm được thần Thái Dương, lại bắt đầu công việc đào bới. Cả Rick và thủ lĩnh áo đen đều là những người nói ít làm hiều, hiệu suất cực kỳ cao.
Mà Evelyn cũng từ từ tỉnh lại.
Khi Evelyn tỉnh lại, cô phát hiện ra mình tựa hồ đang nằm trên một chiếc bàn đá, hai tay bị xích sắt trói lên trên, không thể nhúc nhích được. Cô giãy dụa một hồi, nghi hoặc nhìn về phía bên trái của mình.
“A!”
Evelyn không thể kiềm chế phát ra tiếng thét chói tai. Cho dù ai tỉnh lại, không chút nào phòng bị mà nhìn thấy đang ngủ bên cạnh mình là một cái xác ướp khô quắt khó coi cũng sẽ sụp đổ thôi.
Mà tiếng thét này đồng thời cũng đánh thức Jonathan. Phế sài mở mắt, phát hiện ra mình đang ngã lên tường, còn Imhotep đang cầm « Quyển sách của Anubis » trong tay trìu mến nhìn vào bên cạnh Evelyn. Jonathan dụi dụi lại con ngươi đứng dậy, cái này, hắn thấy rất rõ ràng, đó là một cái xác ướp phụ nữ đã khô queo khô quắt.
Không cần đoán cũng biết đó chính là ả đàn bà đại sát khí, bộ ngực 36D mặc bộ đồ xuyên thấu, chính là bà sủng cơ đoạt đi người của hắn, đút cho hắn rất nhiều đao trong truyền thuyết.
“John! Cứu em!” Evelyn thấy anh trai, hét lớn.
“【Ngươi làm cái gì vậy? Buông Evelyn ra!】” Jonathan la lớn xông qua, hắn dĩ nhiên biết bản thân và đối phương sức mạnh cách biệt, cho nên liền nắm lấy y phục của đối phương hóa thân thành ông vua gào thét.
Một mặt là bởi vì Imhotep cơ hồ chỉ choàng một tấm vải lụa màu đen, vừa chuẩn bày ra cơ ngực và cơ bụng kiêu ngạo của y, mặt khác y phục của đối phương đúng là không có cổ áo để túm, hơn nữa, chiều cao của hai người lại chênh lệch đáng kể, phế sài đáng thương chỉ cao đến bả vai của đối phương, muốn gầm thét với xé cổ áo gì gì đó, hệ số khó khăn thật là quá cao mà.
“【Tế phẩm của ta. Đừng có không biết tự lượng sức mình.】” Imhotep lạnh lùng mở miệng, cảnh cáo nói. Y cũng không định tra cứu thân phận của đối phương, cũng không muốn có quá nhiều gút mắt với hắn, càng không muốn thương tổn người này.
“【Nàng ta lưu lại, ngươi có thể đi. Kho báu, vàng bạc ở bên ngoài, ngươi muốn bao nhiêu, có thể cầm theo bấy nhiêu, đừng có quay lại.】” Đây có lẽ là câu nói dài nhất của Imhotep từ khi sống lại đến giờ.
Jonathan thật sâu nhìn vào Imhotep: “【Đó là của cải của Seti Đệ Nhất, tại sao ngươi lại chi phối chúng?】” Hắn rất không sợ chết đáp lại những lời này.
Quả nhiên, nghe được cái tên này, trong mắt Imhotep hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu, nhưng sau đó lại nhanh chóng chuyển thành phẫn hận, “【Hắn hủy hoại ta, hủy hoại tình yêu của ta, hủy hoại mọi thứ của ta. Đi hoặc là chết.】”
Jonathan lẳng lặng ngưng mắt nhìn Jonathan, thế nhưng hắn lại cười. Hắn cười vô cùng đạm bạc, rồi tiếng cười dần trở nên phô trương.
“John, anh đi mau lên. Chúng ta không thể cùng chết ở chỗ này! John, đi tìm Rick. Đi mau!” Evelyn hô.
Jonathan thu hồi nụ cười, nhìn về phía Evelyn, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Imhotep nhìn bóng dáng rời đi của đối phương, không biết đang nghĩ gì.
***
Jonathan đi lòng vòng mấy vòng mới nghe được tiếng đào bới, tựa hồ còn có giọng nói quen thuộc, tinh thần hắn đại chấn, tăng tốc chạy về hướng đó.
Thở hổn hển nhìn cả hai người, điều đầu tiên mà hắn cảm thấy chính là kinh ngạc khi Rick và thủ lĩnh áo đen bởi vì cảnh giác mà giơ về phía hắn họng súng đen ngòm.
“Khụ, bình tĩnh nào, súng dao không có mắt đâu!” Jonathan vội vàng nói.
“Anh không sao chứ? Evelyn đâu? Sao chỉ có mình anh?” Rick nắm lấy bả vai của Jonathan vội vàng hỏi.
“Khụ. Còn chưa biến thành xác ướp đâu, cả tôi với Evelyn! Nói ra dài dòng lắm, tìm được « Quyển sách của Amun – Ra » chưa, nhanh lên một chút, Evelyn sắp lên dàn tế rồi!” Jonathan nhanh chóng nói. Rick và thủ lĩnh áo đen nhìn nhau, tiếp tục đào xới.
“Aiz. Aiz, là hướng này, đúng rồi, ừ, cứ đào như vậy nhé, ừ, tốt lắm! Không phải, không phải như vậy, ừ, đúng rồi, chính là hướng đó! Đừng có lười biếng, tăng tốc lên! Nga, được rồi, hai anh cứ tiếp tục đi, em không nói nữa.” Jonathan nhàn rỗi đứng một bên nhìn hai đại hán thở hổn hà hổn hển làm công việc đào xới, còn vô cùng không có con mắt nói mát, khi bị hai người chỉnh tề nhìn chằm chằm, không thể làm gì khác hơn là bảo trì trầm mặc.
Rốt cuộc, ba người đã thấy được chiếc thạch bích đựng « Quyển sách của Amun – Ra ». Rick ngăn cản thủ lĩnh áo đen chuẩn bị dùng xẻng đập nát chiếc thạch bích, lấy ra một quả bom, dùng que diêm quẹt lên áo của thủ lĩnh áo đen một đường tạo nên sự ma sát để đốt cháy, đốt bom, sau đó nhanh chóng dắt hai người trốn sang một bên.
“Bùm.”
Tiếng nổ tung đinh tai nhức óc của quả bom vang lên. Nó không chỉ khiến cho ba người ở gần đó một trận ù tai, cũng làm kinh động đến Imhotep đang chuẩn bị tiến hành nghi thức hồi sinh.
Khóe miệng của Imhotep nhếch lên thành một đường cong lãnh khốc lạnh lùng, y lấy ra một chiếc bình dài tinh mỹ, trong miệng niệm một loạt chú ngữ, tro bụi bên trong chiếc bình dài nhanh chóng hiện lên thành hình.
Các tăng lữ của y, đã sống lại.
Evelyn trợn mắt hốc mồm nhìn hết thảy mọi việc lại bắt đầu giãy dụa, anh trai của cô, và cả đám người Rick có thể sẽ rất nguy hiểm.
Rick và thủ lĩnh áo đen đào đào đống đá vụn ra, cuối cùng cũng đã tìm được « Quyển sách của Amun – Ra » nguyên bản trong truyền thuyết kia rồi.
“Aiz, để tôi sờ xem, thật đúng là bằng vàng sao?” Jonathan vươn tay ra. “Bép”, nhưng lại bị Rick không chút lưu tình đánh cho rụt trở lại.
Rick và thủ lĩnh áo đen chuẩn bị xong súng ống, che chở Jonathan ở phía sau, thủ lĩnh áo đen lại đưa cho phế sài Jonathan một thanh trường đao: “Dù có biết dùng hay không, cứ cầm lấy phòng thân đã.”
Jonathan gật đầu.
Ba người nhìn về phía truyền đến tiếng động kỳ quái. Tiếng động càng lúc càng lớn. Dần dần, một đám xác ướp dáng vẻ nhăn nhó đang đi về phía bọn họ.
Chẳng biết tại sao, trong não của Jonathan thế nhưng lại quỷ dị hiện lên tiếng nhạc “Tích tắc tích tắc” của một trò chơi trứ danh, cùng với dòng phụ đề “Có một bầy XX đang tiến đến gần”. Đó chính là trò Thực vật đại chiến Cương thi (Plans VS Zombie). Trong đó, Rick chính là cây đậu Hà Lan lực tấn công siêu cấp vô cùng cường đại, thủ lĩnh áo đen chính là củ khoai tây kiên cường kích cỡ siêu cấp lớn, còn bản thân hắn chính là cây hoa cúc mảnh mai cần được bảo vệ, a phi, là hoa hướng dương mới đúng, phốc… Nghĩ cái quái gì vậy, dư thời gian quá sao? Jonathan lại bị ý tưởng của mình làm cho quýnh lên.
—oOo—
Tác giả có lời muốn nói:
Nga ha ha ~~~ chương mới nga ~~~ hổ mạc ~~~ thứ sáu tuần sau thêm hai chương ~~~ sờ sờ ~~~ sẽ thông báo trên weibo ~~~ be ha ha ~~~ sẽ không lơ là nữa! Khụ khụ ~ gì kia, còn có cái gì hèo? Nga, đúng rồi ~~ cầu rệp lại, cầu tát hoa, cầu cất chứa ~ còn thần mã đâu? Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh ghé qua chuyên mục đầy nước mắt bán manh cầu tác giả cất chứa nga ~~~ hì hì ~~~ ta sẽ cố gắng ra chương mới!
Evelyn thấy chiếc máy bay nhỏ của Rick một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, phấn chấn nói: “Thành công rồi!”
Mà Jonathan còn đang chìm ngâm trong ôm hôn sau cách trở suốt ba ngàn năm lại nghe được một giọng nói vô cùng không hòa thuận, “Tích, nhân viên quản lý có lời muốn nói, chậc chậc, coi nè, bao nhiêu khao khát nha, chậc chậc, kỹ thuật của hai người sao lại kém cỏi thế này. Jonathan, hay là thử cùng ta một chút đi, ta đảm bảo khiến ngươi muốn ngừng mà không được, dục tiên dục tử, dục hải trầm luân, muốn kêu mà ngừng, muốn nói lại thôi, khóc không ra nước mắt, càng lúc càng hừng hực, muốn(1)…...” Giọng nói lo sợ thiên hạ bất loạn của Anubis một lần nữa xuất hiện trong đầu của Jonathan.
(1) nguyên văn là “dục bãi bất năng, dục tiên dục tử, dục hải trầm luân, dục ngữ hoàn hưu, dục ngôn hựu chỉ, dục khốc vô lệ, dũ diễn dũ liệt, dục…”
Jonathan rời khỏi đôi môi mềm mại lạnh như băng kia, thối lui lại mấy bước, không dám nhìn vẻ mặt của Imhotep.
Trong lòng hắn giống như có một đàn thảo nê mã(2) băng băng hét hò chạy qua. Mẹ nó, mấy kẻ quấy rầy người khác ôm hôn đều bị Thần Thú đá bay hết đi. Anubis, ta vẽ mấy vòng nguyền rủa ngươi cuộc thi cấp bậc nhân viên công vụ thần linh lần sau, ngươi thắp hương lạy Thần Thú lạy Xuân Ca lạy Tăng Ca gọi Conan đều vô dụng, mang theo tài liệu bị bắt, bị đuổi luôn khỏi cuộc thi! Hừ, Anubis ngươi không biết yêu, ngươi té xuống khỏi Kim Tự Tháp luôn đi! Còn nữa, ngươi ngươi nói nhiều từ bốn chữ như vậy làm cái gì, muốn khoe khoang chuyện ngươi bởi vì bị từ chối mà khổ luyện từ ngữ chắc? Trừ mấy từ phía trước bình thường được một chút, phía sau toàn là đám ngựa chạy lộn xộn hết thì hay quá chắc? Ta đ*t, gì mà phía trước bình thường chứ, ai thèm chơi trò nhân thú với tên bán thú nhân ngươi, nặng miệng thấy bà!
- Đại loại là một câu chửi, kiểu như đ*t mẹ mày của Việt Nam (Thảo nê mã bên TQ được dân mạng gọi là một trong Thập đại thần thú, ký hiệu là ( ェ · ) hoặc ( · Y · ), còn mấy cái lạy thì ta chém bậy.
(3) luyến thi phích: hội chứng yêu xác chết
Suy nghĩ như vậy giống như một tiếng sét giữa trời quang một lần nữa lại phá vỡ thế giới quan của phế sài Jonathan.
Chúng thần đã vứt bỏ gia viên tinh thần – chốn dừng chân của họ
Biết bao thương di(4)
Tâm linh khô héo
Điền viên hoang vu
Người chết đói khắp nơi
Xác chết chất đầy trên đất
Máu đỏ, cát vàng
Đồ lưu(5) này càng vùi lấp sâu hơn thằng giảo cơ(6) nặng miệng kia, nghiện chơi nhân thú và luyến thi…” Anubis chan chứa tình cảm nồng nàn vang vang hùng hồn đọc lên bài thơ mà hắn linh quang chợt lóe sáng tác ra.
“—_—!!!” Jonathan.
(4) thương di (thương: xám trắng, xám xịt; di: yên lặng, man rợ)
(5) đồ lưu (đồ: bộ hành, đi bộ; lưu: lưu lại, giữ lại)
(6) giảo cơ: gay
Đang lúc Jonathan và Anubis đang ghê tởm lẫn nhau, Rick và chiếc máy bay nhỏ chịu đủ sự tàn phá của cát vàng kia, không phụ sự mong đợi của mọi người mà rơi xuống. Khóe miệng đang giương lên như trăng thượng huyền(7) của Evelyn nhanh chóng biến thành trăng hạ huyền(8).
(7) và (8): trăng thượng huyền (hình A), trăng hạ huyền (hình B)
Imhotep đưa mắt nhìn về phía chiếc phi cơ bị rơi tan xác, chẳng qua cũng chỉ là đám kiến hôi thôi, sau đó lại nhìn về phía Jonathan đang đứng cách y mấy bước, trong ánh mắt sâu sắc lạnh như băng hiện ra suy nghĩ sâu xa. Tên này rốt cuộc là ai? Những hình ảnh ngắn ngủi nhanh chóng biến mất mà y thấy là cái gì? Tại sao người này ba phen mấy bận ngỗ nghịch mình, nhưng lại không muốn giết hắn?
Imhotep định thần lại, mặc niệm “【Anck Su Namun.】”. Cái tên này khiến cho trái tim của y một lần nữa yên tĩnh trở lại. Đúng vậy, y đã sớm chết, đã sớm không còn trái tim nữa rồi. Ba ngàn năm trước, hay một vạn năm sau, cái tên này đã trở thành tín ngưỡng duy nhất của y, tình yêu của họ giống như cát vàng đã trải qua ngàn năm, không thể xóa nhòa. Vì tình yêu của y, vì tín ngưỡng của y, y nguyện ý tru tiên thí thần, cho dù có phải hồn phi phách tán, cũng phải ở bên cạnh nàng.
Imhotep không nói gì, nhìn Barney rồi đi về phía Hamunaptra. Barney hiểu ý đẩy mạnh Evelyn, Evelyn khó chịu nhưng không có cách này khác, đành đi theo phía sau Imhotep. Sau đó, Barney lại dùng lực mạnh kéo Jonathan đi, Jonathan đang lúc đấu khẩu PK cùng Anubis trong ý niệm bỗng nhiên bị lảo đảo, thiếu chút nữa té lăn trên mặt đất.
“Aiz, mày đừng có chạm vào tao, không phải là đến Hamunaptra sao? Tao biết đường rồi. Mẹ nó, trên người mày toàn là bãi nôn của tao, đừng có nhích tới gần tao.” Jonathan ghét bỏ dùng sức phủi phủi chỗ bị đối phương đụng vào, đi theo phía sau Evelyn.
Bốn người đi vào trong địa cung âm trầm, Evelyn bởi vì sợ, sít sao dính chặt vào ông anh trai ở bên cạnh mình. Cho dù hắn không được đáng tin cậy cho lắm, nhưng vào thời khắc này, người thân chính là chỗ dựa duy nhất của cô.
Jonathan đương nhiên hiểu cô đang sợ, cố tự trấn định nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài xoăn dày của em gái, mỉm cười nói: “Có anh ở đây, đừng sợ!”
Mà tên Barney nhát gan cũng nắm chặt một tay khác của Jonathan.
“Xéo, đừng có đụng vào tao!” Jonathan vô cùng khí thế nói, tật ngôn lệ sắc(9), sự lãnh khốc này phế sài chưa từng biểu lộ ra bao giờ.
(9) tật ngôn lệ sắc: lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị
Đôi mắt lạnh lùng khiến cả người Barney lạnh như băng, tên phế sài này thế nào mà đột nhiên trở nên có khí thế như vậy, thật là đáng sợ!
Nghe thấy tiếng nói phía sau Imhotep bỗng quay đầu lại, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, nhưng trong tích tắc liền biến mất. Phế sài như vậy khiến y có hơi kỳ quái, nhìn thấy ánh mắt vừa bề nghễ vừa châm chọc của người nọ đứng trên cầu thang, trong lòng Imhotep hiện lên chút tức giận, nhưng, lại càng thêm quen thuộc. Ánh mắt như thế, tại sao lại quen thuộc như vậy?
Imhotep cũng không suy nghĩ nhiều thêm, cầm theo « Quyển sách của Anubis » đi vào bên trong một gian phòng. Đám người Jonathan và Evelyn sau khi theo vào, Imhotep bỗng nhiên bí hiểm nhìn hai người, hai người một cơn đầu váng mắt hoa, nhanh chóng ngã xuống đất ngất đi.
Hai người chạy thẳng đến thần điện Thái Dương, sau khi tìm được thần Thái Dương, lại bắt đầu công việc đào bới. Cả Rick và thủ lĩnh áo đen đều là những người nói ít làm hiều, hiệu suất cực kỳ cao.
Mà Evelyn cũng từ từ tỉnh lại.
Khi Evelyn tỉnh lại, cô phát hiện ra mình tựa hồ đang nằm trên một chiếc bàn đá, hai tay bị xích sắt trói lên trên, không thể nhúc nhích được. Cô giãy dụa một hồi, nghi hoặc nhìn về phía bên trái của mình.
“A!”
Evelyn không thể kiềm chế phát ra tiếng thét chói tai. Cho dù ai tỉnh lại, không chút nào phòng bị mà nhìn thấy đang ngủ bên cạnh mình là một cái xác ướp khô quắt khó coi cũng sẽ sụp đổ thôi.
Mà tiếng thét này đồng thời cũng đánh thức Jonathan. Phế sài mở mắt, phát hiện ra mình đang ngã lên tường, còn Imhotep đang cầm « Quyển sách của Anubis » trong tay trìu mến nhìn vào bên cạnh Evelyn. Jonathan dụi dụi lại con ngươi đứng dậy, cái này, hắn thấy rất rõ ràng, đó là một cái xác ướp phụ nữ đã khô queo khô quắt.
Không cần đoán cũng biết đó chính là ả đàn bà đại sát khí, bộ ngực 36D mặc bộ đồ xuyên thấu, chính là bà sủng cơ đoạt đi người của hắn, đút cho hắn rất nhiều đao trong truyền thuyết.
“John! Cứu em!” Evelyn thấy anh trai, hét lớn.
“【Ngươi làm cái gì vậy? Buông Evelyn ra!】” Jonathan la lớn xông qua, hắn dĩ nhiên biết bản thân và đối phương sức mạnh cách biệt, cho nên liền nắm lấy y phục của đối phương hóa thân thành ông vua gào thét.
Một mặt là bởi vì Imhotep cơ hồ chỉ choàng một tấm vải lụa màu đen, vừa chuẩn bày ra cơ ngực và cơ bụng kiêu ngạo của y, mặt khác y phục của đối phương đúng là không có cổ áo để túm, hơn nữa, chiều cao của hai người lại chênh lệch đáng kể, phế sài đáng thương chỉ cao đến bả vai của đối phương, muốn gầm thét với xé cổ áo gì gì đó, hệ số khó khăn thật là quá cao mà.
“【Tế phẩm của ta. Đừng có không biết tự lượng sức mình.】” Imhotep lạnh lùng mở miệng, cảnh cáo nói. Y cũng không định tra cứu thân phận của đối phương, cũng không muốn có quá nhiều gút mắt với hắn, càng không muốn thương tổn người này.
“【Nàng ta lưu lại, ngươi có thể đi. Kho báu, vàng bạc ở bên ngoài, ngươi muốn bao nhiêu, có thể cầm theo bấy nhiêu, đừng có quay lại.】” Đây có lẽ là câu nói dài nhất của Imhotep từ khi sống lại đến giờ.
Jonathan thật sâu nhìn vào Imhotep: “【Đó là của cải của Seti Đệ Nhất, tại sao ngươi lại chi phối chúng?】” Hắn rất không sợ chết đáp lại những lời này.
Quả nhiên, nghe được cái tên này, trong mắt Imhotep hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu, nhưng sau đó lại nhanh chóng chuyển thành phẫn hận, “【Hắn hủy hoại ta, hủy hoại tình yêu của ta, hủy hoại mọi thứ của ta. Đi hoặc là chết.】”
Jonathan lẳng lặng ngưng mắt nhìn Jonathan, thế nhưng hắn lại cười. Hắn cười vô cùng đạm bạc, rồi tiếng cười dần trở nên phô trương.
“John, anh đi mau lên. Chúng ta không thể cùng chết ở chỗ này! John, đi tìm Rick. Đi mau!” Evelyn hô.
Jonathan thu hồi nụ cười, nhìn về phía Evelyn, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Imhotep nhìn bóng dáng rời đi của đối phương, không biết đang nghĩ gì.
***
Jonathan đi lòng vòng mấy vòng mới nghe được tiếng đào bới, tựa hồ còn có giọng nói quen thuộc, tinh thần hắn đại chấn, tăng tốc chạy về hướng đó.
Thở hổn hển nhìn cả hai người, điều đầu tiên mà hắn cảm thấy chính là kinh ngạc khi Rick và thủ lĩnh áo đen bởi vì cảnh giác mà giơ về phía hắn họng súng đen ngòm.
“Khụ, bình tĩnh nào, súng dao không có mắt đâu!” Jonathan vội vàng nói.
“Anh không sao chứ? Evelyn đâu? Sao chỉ có mình anh?” Rick nắm lấy bả vai của Jonathan vội vàng hỏi.
“Khụ. Còn chưa biến thành xác ướp đâu, cả tôi với Evelyn! Nói ra dài dòng lắm, tìm được « Quyển sách của Amun – Ra » chưa, nhanh lên một chút, Evelyn sắp lên dàn tế rồi!” Jonathan nhanh chóng nói. Rick và thủ lĩnh áo đen nhìn nhau, tiếp tục đào xới.
“Aiz. Aiz, là hướng này, đúng rồi, ừ, cứ đào như vậy nhé, ừ, tốt lắm! Không phải, không phải như vậy, ừ, đúng rồi, chính là hướng đó! Đừng có lười biếng, tăng tốc lên! Nga, được rồi, hai anh cứ tiếp tục đi, em không nói nữa.” Jonathan nhàn rỗi đứng một bên nhìn hai đại hán thở hổn hà hổn hển làm công việc đào xới, còn vô cùng không có con mắt nói mát, khi bị hai người chỉnh tề nhìn chằm chằm, không thể làm gì khác hơn là bảo trì trầm mặc.
Rốt cuộc, ba người đã thấy được chiếc thạch bích đựng « Quyển sách của Amun – Ra ». Rick ngăn cản thủ lĩnh áo đen chuẩn bị dùng xẻng đập nát chiếc thạch bích, lấy ra một quả bom, dùng que diêm quẹt lên áo của thủ lĩnh áo đen một đường tạo nên sự ma sát để đốt cháy, đốt bom, sau đó nhanh chóng dắt hai người trốn sang một bên.
“Bùm.”
Tiếng nổ tung đinh tai nhức óc của quả bom vang lên. Nó không chỉ khiến cho ba người ở gần đó một trận ù tai, cũng làm kinh động đến Imhotep đang chuẩn bị tiến hành nghi thức hồi sinh.
Khóe miệng của Imhotep nhếch lên thành một đường cong lãnh khốc lạnh lùng, y lấy ra một chiếc bình dài tinh mỹ, trong miệng niệm một loạt chú ngữ, tro bụi bên trong chiếc bình dài nhanh chóng hiện lên thành hình.
Các tăng lữ của y, đã sống lại.
Evelyn trợn mắt hốc mồm nhìn hết thảy mọi việc lại bắt đầu giãy dụa, anh trai của cô, và cả đám người Rick có thể sẽ rất nguy hiểm.
Rick và thủ lĩnh áo đen đào đào đống đá vụn ra, cuối cùng cũng đã tìm được « Quyển sách của Amun – Ra » nguyên bản trong truyền thuyết kia rồi.
“Aiz, để tôi sờ xem, thật đúng là bằng vàng sao?” Jonathan vươn tay ra. “Bép”, nhưng lại bị Rick không chút lưu tình đánh cho rụt trở lại.
Rick và thủ lĩnh áo đen chuẩn bị xong súng ống, che chở Jonathan ở phía sau, thủ lĩnh áo đen lại đưa cho phế sài Jonathan một thanh trường đao: “Dù có biết dùng hay không, cứ cầm lấy phòng thân đã.”
Jonathan gật đầu.
Ba người nhìn về phía truyền đến tiếng động kỳ quái. Tiếng động càng lúc càng lớn. Dần dần, một đám xác ướp dáng vẻ nhăn nhó đang đi về phía bọn họ.
Chẳng biết tại sao, trong não của Jonathan thế nhưng lại quỷ dị hiện lên tiếng nhạc “Tích tắc tích tắc” của một trò chơi trứ danh, cùng với dòng phụ đề “Có một bầy XX đang tiến đến gần”. Đó chính là trò Thực vật đại chiến Cương thi (Plans VS Zombie). Trong đó, Rick chính là cây đậu Hà Lan lực tấn công siêu cấp vô cùng cường đại, thủ lĩnh áo đen chính là củ khoai tây kiên cường kích cỡ siêu cấp lớn, còn bản thân hắn chính là cây hoa cúc mảnh mai cần được bảo vệ, a phi, là hoa hướng dương mới đúng, phốc… Nghĩ cái quái gì vậy, dư thời gian quá sao? Jonathan lại bị ý tưởng của mình làm cho quýnh lên.
—oOo—
Tác giả có lời muốn nói:
Nga ha ha ~~~ chương mới nga ~~~ hổ mạc ~~~ thứ sáu tuần sau thêm hai chương ~~~ sờ sờ ~~~ sẽ thông báo trên weibo ~~~ be ha ha ~~~ sẽ không lơ là nữa! Khụ khụ ~ gì kia, còn có cái gì hèo? Nga, đúng rồi ~~ cầu rệp lại, cầu tát hoa, cầu cất chứa ~ còn thần mã đâu? Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh ghé qua chuyên mục đầy nước mắt bán manh cầu tác giả cất chứa nga ~~~ hì hì ~~~ ta sẽ cố gắng ra chương mới!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook