Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng
-
Chương 42: Căn nhà ma ở cảng quỷ (10)
Trong tòa nhà Khang Nhạc lại có người chết, còn chết thảm như vậy, vốn dĩ là không giống như cái xác hôm qua.
Cảnh sát nghi ngờ trong tòa nhà Khang Nhạc có hai tội phạm vô cùng độc ác, mà hiện tại trong đó đã có một người bỏ chạy sang tòa nhà Khang Phúc, vì thế đã có nhiều cảnh sát được điều động đến tầng mười hai.
Mà đợi cho Ngũ Hạ Cửu đi theo cảnh sát vào tầng mười hai, không bao lâu, Tương Trác đã từ tầng mười ba đi xuống.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Hạ Cửu gặp Tương Trác, thân hình anh ta cao lớn, mặc áo ngắn tay lộ ra cánh tay có cơ, khuôn mặt xem như cũng đẹp trai.
Nhưng giờ phút này, vừa nhìn thấy lối đi ở tầng mười hai đã mở ra, nét mặt Tương Trác thoắt cái đã trắng nhợt.
Trong mắt anh ta hiện lên nét sợ hãi, nghĩ đến cái chết của Tiền Triệu Hoành rồi nghĩ tới bản thân.
Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy Lý Bảo đi qua vội chặn ngang, kéo lấy cánh tay của Tương Trác, kéo anh ta đi đến nơi khác.
"Có cần qua bên đó nghe trộm một chút không?" Lộ Nam hỏi.
Ngũ Hạ Cửu lắc đầu: "Tạm thời không cần, Tương Trác chắn chắn cũng không thoát khỏi chuyện có liên quan đến cái chết của Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc, hoặc là anh ta đã biết chút gì đó.
Nếu Lý Bảo đã đưa anh ta rời đi, vậy thì dám chắc cũng sẽ đề phòng người khác nghe lén."
"Nhân lúc hiện tại, anh cùng Phương Tử đi xuống dưới tìm chú A Quý đi....."
Lộ Nam cùng Phương Tử tỏ vẻ đã hiểu, không bao lâu đã lập tức đi xuống lầu.
Lan Hồ Điệp cùng Vạn Niên Thanh thì muốn nhân lúc trời sáng đi vào tòa nhà Khang Phúc tìm chút manh mối, nhưng mà cảnh sát đã phong tỏa đường qua lại của tòa nhà Khang Phúc cùng tòa nhà Khang Nhạc.
Cấm người không có liên quan ra vào.
Cứ như vậy, cảnh sát đi vào trong tòa nhà Khang Phúc tìm kiếm đến tận buổi chiều, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không có nhìn thấy.
Tạm thời không nói đến Bành Đại Tài, mà bà Đặng là một bà lão đã lớn tuổi, đi đứng cũng không hoạt bát, bà ta có thể chạy theo Bành Đại Tài sao?
Nhưng vì sao lại không tìm thấy người ở trong tòa nhà Khang Phúc?
Lại cử đi nhiều cảnh sát hơn và điều tra cũng là như vậy, chính là không tìm thấy một bóng người.
Cuối cùng, cảnh sát đưa ra kết luận, có lẽ Bành Đại Tài cùng bà Đặng rất có thể đã trốn thoát.
Đúng là bọn họ đã đem cánh cửa lối đi bên này gỡ xuống, nhưng đây hoàn toàn là dẫn dắt tai mắt của người khác, vào lúc mọi người tập trung toàn bộ lực chú ý đặt ở trong tòa nhà Khang Phúc, thì trên thực tế, Bành Đại Tài cùng bà Đặng không cần dùng dến cách gì cũng có thể chạy thoát ra ngoài.
Cảnh sát cảm thấy đây là lý do tốt nhất để có thể quang minh nói không tìm thấy người.
Vì thế bọn họ bắt đầu từ trong tòa nhà Khang Nhạc rời đi, dự tính sẽ quay về cục cảnh sát treo lệnh truy nã của Bành Đại Tà và bà Đặng.
Cảnh sát đi rồi.
Trong lúc bọn họ còn điều tra, Phương Tử cùng Lộ Nam cũng từ chỗ chú A Quý trở về.
Lộ Nam nhìn Ngũ Hạ Cửu lắc đầu, nói:
"Dù cho tôi và tiểu Phương có hỏi chú A Quý về vấn đề gì, ông ấy cũng đều im lặng hoàn toàn không trả lời."
"Ông ấy chỉ ở trong phòng làm người giấy và một ít tiền giấy, và xem như không thấy tôi và tiểu Phương."
Phương Tử bĩu môi, gật đầu:
"Đúng vậy, giống như hai chúng tôi không tồn tại vậy, hỏi cái gì cũng không nói."
"Lúc sau tôi cùng ngài V nhắc đến cả Lưu Gia Hân cùng Lưu Gia Ngọc, nhưng động tác của chú A Quý kia cũng chỉ dừng một chút, sau đó liền tiếp tục làm việc."
"Tôi thấy dường như ông ây đã cảm thấy bản thân cũng đủ già rồi, sống lâu như vậy nên ngay cả chết cũng không còn sợ."
Ngũ Hạ Cửu nói: "Nếu như vậy, chúng ta chỉ thể bắt đầu tiếp từ Tương Trác hoặc là Lý Bảo. Hoặc chúng ta đi vào trong tòa nhà Khang Phúc điều tra xem có...manh mối nào không."
Bọn họ vẫn chờ cho toàn bộ cảnh sát rời khỏi bên trong tòa nhà Khang Nhạc, và cánh cửa của lối đi, đi thông qua tòa nhà Khang Phúc cũng không còn phong tỏa hay có người canh giữ nữa, và họ đã nghĩ nhân lúc trời còn chưa sập tối hẳn sẽ đi vào kiểm tra.
Cùng với nghi hoặc của Ngũ Hạ Cửu, vì sao cảnh sát đã tăng cường tìm kiếm, mà bóng dáng của bà Đặng cùng Bành Đại Tài từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy.
Người không gặp, xác cũng không thấy.
Chẳng lẽ dự đoán của cảnh sát là chính xác như vậy, Bành Đại Tài cùng bà Đặng đã lợi dụng điều này để chuyển đi lực chú ý của bọn họ, sau đó nhân cơ hội mà thoát đi?
Không, Ngũ Hạ Cửu cảm thấy không thể nào.
Về điểm này, cần phải đi vào trong tòa nhà Khang Phúc mới biết rõ ràng.
Cảm thấy ba người Vân Du, Bạch Cáp Tử và Tuyết Dung không có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa họ cũng có chút chống đối với việc đi vào tòa nhà Khang Phúc.
Vì thế, Ngũ Hạ Cửu và những người khác để ba người bọn họ ở lại trong tòa nhà Khang Nhạc, tìm cơ hội đi đến chỗ Tương Trách hỏi chuyện hai chị em Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc.
Ngũ Hạ Cửu vốn tưởng rằng, bọn họ đi vào trong tòa nhà Khang Phúc có thể sẽ gặp cái gì.
Nhưng kỳ lạ chính là, bọn họ gần như đi từ trên xuống, dạo qua một vòng nhưng cũng không phát hiện điều gì.
Có thể nói, ngay cả mọi chút manh mối có ích cũng không tìm thấy.
Cuối cùng, đám người Ngũ Hạ Cửu không thể không rời khỏi tòa nhà Khang Phúc trước khi trời tối.
Khi đi dọc theo lối đi đến bên trong tòa nhà Khang Nhạc, Lộ Nam vẫn rất nghi ngờ, cho dù là ban ngày, cũng không thể nào không tìm thấy được một chút manh mối có ích.
Lan Hồ Điệp không ngừng xoa xoa mi tâm, sau đó khẽ cúi xuống đấm đấm vào đôi chân có chút mệt mỏi đến mức muốn nhũn ra của cô ta.
Hôm nay đi đường nhiều, từ trên xuống dưới nên chân của cô ta rất đau.
Lan Hồ Điệp không nén nổi khó chịu mà chậc một tiếng, nói:
"Ban ngày không tìm thấy manh mối, chẳng lẽ chúng ta phải đến vào ban đêm mới được sao."
Lời này của cô ta vừa nói ra, bước chân của Ngũ Hạ Cửu thoáng chốc dừng lại, cậu quay đầu nhìn về phía Lan Hồ Điệp, biểu cảm trên khuôn mặt giống như mới vừa nghĩ tới gì đó.
Đám người Phương Tử, Vạn Niên Thanh cũng không thể không dừng chân lại.
Lan Hồ Điệp khó hiểu hói:
"Sao vậy?"
Cô ấy nói câu kia có chỗ nào không đúng sao?
Ngũ Hạ Cửu nói: "Ban ngày không được, ban đêm có thể....."
Cậu suy nghĩ, nói: "Có thể nào ở trong tòa nhà Khang Phúc tạo ra hai không gian, ban ngày là một không gian, ban đêm là một không gian khác không?"
"Mà hai không gian này cũng có chút giống nhau, nhưng chúng khác nhau ở vài nơi rất nhỏ."
"Có lẽ, chúng ta muốn tìm được một ít manh mối, vậy thì chỉ có buổi tối mới có thể thấy."
Lời này của cậu vừa nói ra, đám người Lộ Nam càng không thể không suy nghĩ.
Nhưng cho dù là thế nào, trước cứ trở về trong tòa nhà Khang Nhạc rồi nói sau.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác đi lên tầng mười ba, họ cũng không nhìn thấy ai khác ngoại trừ tiệm cơm chiên của Tương Trác, cửa hàng là từ nhà ở thay đổi thành một quán ăn nhỏ, cũng không biết có phải do Tương Trác đi vội hay không mà quên đóng cửa.
Ngũ Hạ Cửu đi vào trong nhìn một vòng, không có nhìn thấy Tương Trác ở bên trong.
Nhưng ngược lại, Vạn Niên Thanh chỉ vào hoa thương được đặt ở bên tường nói thiếu một cây.
"Thiếu một cây?"
Ngũ Hạ Cửu hỏi ngược lại Vạn Niên Thanh có chắc chắn không.
Vạn Niên Thanh gật đầu:
"Chắc chắn, thật sự là thiếu một cây, có thể đã bị Tương Trác cầm lấy đi, hoặc là được đặt ở một nơi nào đó."
Cũng không biết Tương Trác lấy hoa thương đi làm gì.
Ngũ Hạ Cửu dường như có chút đăm chiêu, nói:
"Trước tiên đi tìm ba người Vân Du đã."
Bọn họ đi vào thang máy, ấn nút đi lên tầng mười tám.
Nhưng khi đứng chờ ở bên ngoài cửa phòng 1804, Ngũ Hạ Cửu gõ cửa, nhưng bên trong cửa lại không có người trả lời.
Vạn Niên thanh không có mang theo chìa khóa, mà đưa chìa khóa của phòng 1804 cho Vân Du giữ, nói bọn họ hỏi xong Tương Trác có thể trở về trong phòng nghỉ ngơi.
Cho nên, bọn họ không thể mở cửa phòng 1804.
Mà chìa khóa của phòng 1803 và 1805 thì được chia cho Lan Hồ Điệp và Ngũ Hạ Cửu.
Tương tự như vậy, ba người Vân Du sẽ không thể vào được hai căn phòng này nếu không có chìa khóa.
Nhưng Ngũ Hạ Cửu cùng Lan Hồ Điệp vẫn chia nhau mở cửa đi vào xem một chút, nhưng không có ai.
Sau đó, hai người Vạn Niên Thanh cùng Phương Tử cùng xô vào cánh cửa 1804, cửa phòng đã cũ nên vốn không có rắn chắc, va chạm chút thì đã mở.
Trong phòng vẫn không có ai.
Lan Hồ Điệp không thể không nhíu mày:
"Vậy đám Vân Du đã đi đâu rồi?"
Trong ba phòng đều không có người.
Ngũ Hạ Cửu: "Đi xuống dưới lầu tìm Lý Bảo."
Bọn ho xoay người xuống cầu thang, dọc đường đi tới tầng sáu, thuận tiện nhìn xem chú A Quý có ở trong phòng hay không, cửa đang mở, bên trong truyền đến tiếng của chú A Quý đang xếp giấy, xem ra là vẫn ở đây.
Ngũ Hạ Cửu cùng mọi người đi đến tầng một.
Ở tầng một ngoại trừ phòng của Lý Bảo thì bên ngoài còn có một cửa hàng nhỏ bán đồ điêu khắc, ngoài ra, nó chính là căn phòng nhỏ ở bên cạnh cửa tòa nhà Khang Nhạc.
Đầu tiên bọn họ đi đến bên ngoài gian nhà nhìn, gõ cửa sổ hay gõ cửa cũng không ai trả lời.
Sau đó họ đi tìm phòng Lý Bảo.
Nhưng cửa phòng Lý Bảo khóa chặt, bọn họ gõ cửa nửa ngày cũng không có ai đáp lại, xem ra Lý Bảo cũng không có ở bên trong.
Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, nói: "Trực tiếp phá cửa đi."
Cậu cùng Phương Tử hợp lực đem cánh cửa phá ra, sau đó vào nhà tìm kiếm.
Ngũ Hạ Cửu đảo mắt nhìn qua, cảm thấy trong phòng Lý Bảo rất lộn xộn, nhiều chỗ giống như bị lục tung, nhưng không giống kiểu loại trong nhà có trộm lục lọi.
Tất nhiên là bọn họ không biết trong phòng thiếu thứ gì.
Ngũ Hạ Cửu đi vào phòng ngủ của Lý Bảo, cửa tủ bị mở, chăn trên giường còn chưa gấp, một chiếc ly vỡ nằm trên mặt đất ở đầu giường, vỡ nát.
"Không có ai."
Phương Tử ở bên ngoài dạo quanh một vòng rồi đi vào trong nói.
Ngũ Hạ Cửu gật đầu, đột nhiên, ánh mắt cậu tạm dừng ở trên giường của Lý Bảo, chính xác hơn là ở bên cạnh gối nằm, nơi đó vậy mà có một lá bùa đã bị thiêu đốt gần một nửa.
Tuy rằng lá bùa được gấp thành hình tam giác, nhưng Ngũ Hạ Cửu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.
Cậu đi qua, đưa tay cầm lấy lá bùa, một ít tro đen từ trên lá bùa rơi xuống.
"Đây là...."
Vạn Niên Thanh cũng đi tới.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Xem ra tối hôm qua, hồn ma cũng tới tìm Lý Bảo, đáng tiếc trên tay của Lý Bảo có lẽ đã có vật bảo mệnh gì đó, cho nên anh ta mới không gặp chuyện gì."
"Nhưng mà, Tiền Triệu Hoành cũng đã chết."
Hai mắt Phương Tử sáng ngời, nói:
"Chẳng lẽ vật hộ mệnh ở trên tay của Lý Bảo có thể nào chính là bảo vật mà chúng ta chúng ta đang tìm kiếm?"
Ngũ Hạ Cửu nói: "Rất có thể."
Lan Hồ Điệp cũng vui mừng nói:
"Như vậy, chúng ta chỉ cần tìm được Lý Bảo, bảo vật trấn tòa nhà chẳng phải đã dễ dàng nằm trong tay."
Nhưng vấn đề là hiện tại Lý Bảo đã trốn ở đâu rồi?
Ngoài ra còn ba người Vân Du, Bạch Cáp Tử cùng Tuyết Dung, cũng không thấy bóng dáng đâu.
Vạn Niên Thanh suy nghĩ:
"Có khi nào bảo vật trấn áp tòa nhà vẫn còn ở trong phòng Lý Bảo không?"
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn xung quanh.
Ngũ Hạ Cửu lắc đầu nói:
"Điều này không thể nào, trong phòng có dấu vết bị tìm kiếm, cửa tủ trong phòng cũng bị mở toang."
"Vật có thể bảo vệ được tính mạng của Lý Bảo, chắc chắn đó là vật quý giá của anh ta, có thể sẽ đặt ở nơi gần anh ta nhất."
Ngũ Hạ Cửu nhìn cánh cửa tủ, nói tiếp:
"Nếu Lý Bảo biết rõ buổi tối sẽ có quỷ đến báo thù đòi mạng, Lý Bảo chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết."
"Chắc giờ này gã ta đang mang theo bảo vật trốn ở đâu đó...."
"Đi tìm bọn người Vân Du trước."
Còn một chỗ chưa tìm đến.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Đi vào trong cửa hàng nhỏ bán vật điêu khắc của Lý Bảo nhìn một chút."
Cảnh sát nghi ngờ trong tòa nhà Khang Nhạc có hai tội phạm vô cùng độc ác, mà hiện tại trong đó đã có một người bỏ chạy sang tòa nhà Khang Phúc, vì thế đã có nhiều cảnh sát được điều động đến tầng mười hai.
Mà đợi cho Ngũ Hạ Cửu đi theo cảnh sát vào tầng mười hai, không bao lâu, Tương Trác đã từ tầng mười ba đi xuống.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Hạ Cửu gặp Tương Trác, thân hình anh ta cao lớn, mặc áo ngắn tay lộ ra cánh tay có cơ, khuôn mặt xem như cũng đẹp trai.
Nhưng giờ phút này, vừa nhìn thấy lối đi ở tầng mười hai đã mở ra, nét mặt Tương Trác thoắt cái đã trắng nhợt.
Trong mắt anh ta hiện lên nét sợ hãi, nghĩ đến cái chết của Tiền Triệu Hoành rồi nghĩ tới bản thân.
Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy Lý Bảo đi qua vội chặn ngang, kéo lấy cánh tay của Tương Trác, kéo anh ta đi đến nơi khác.
"Có cần qua bên đó nghe trộm một chút không?" Lộ Nam hỏi.
Ngũ Hạ Cửu lắc đầu: "Tạm thời không cần, Tương Trác chắn chắn cũng không thoát khỏi chuyện có liên quan đến cái chết của Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc, hoặc là anh ta đã biết chút gì đó.
Nếu Lý Bảo đã đưa anh ta rời đi, vậy thì dám chắc cũng sẽ đề phòng người khác nghe lén."
"Nhân lúc hiện tại, anh cùng Phương Tử đi xuống dưới tìm chú A Quý đi....."
Lộ Nam cùng Phương Tử tỏ vẻ đã hiểu, không bao lâu đã lập tức đi xuống lầu.
Lan Hồ Điệp cùng Vạn Niên Thanh thì muốn nhân lúc trời sáng đi vào tòa nhà Khang Phúc tìm chút manh mối, nhưng mà cảnh sát đã phong tỏa đường qua lại của tòa nhà Khang Phúc cùng tòa nhà Khang Nhạc.
Cấm người không có liên quan ra vào.
Cứ như vậy, cảnh sát đi vào trong tòa nhà Khang Phúc tìm kiếm đến tận buổi chiều, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không có nhìn thấy.
Tạm thời không nói đến Bành Đại Tài, mà bà Đặng là một bà lão đã lớn tuổi, đi đứng cũng không hoạt bát, bà ta có thể chạy theo Bành Đại Tài sao?
Nhưng vì sao lại không tìm thấy người ở trong tòa nhà Khang Phúc?
Lại cử đi nhiều cảnh sát hơn và điều tra cũng là như vậy, chính là không tìm thấy một bóng người.
Cuối cùng, cảnh sát đưa ra kết luận, có lẽ Bành Đại Tài cùng bà Đặng rất có thể đã trốn thoát.
Đúng là bọn họ đã đem cánh cửa lối đi bên này gỡ xuống, nhưng đây hoàn toàn là dẫn dắt tai mắt của người khác, vào lúc mọi người tập trung toàn bộ lực chú ý đặt ở trong tòa nhà Khang Phúc, thì trên thực tế, Bành Đại Tài cùng bà Đặng không cần dùng dến cách gì cũng có thể chạy thoát ra ngoài.
Cảnh sát cảm thấy đây là lý do tốt nhất để có thể quang minh nói không tìm thấy người.
Vì thế bọn họ bắt đầu từ trong tòa nhà Khang Nhạc rời đi, dự tính sẽ quay về cục cảnh sát treo lệnh truy nã của Bành Đại Tà và bà Đặng.
Cảnh sát đi rồi.
Trong lúc bọn họ còn điều tra, Phương Tử cùng Lộ Nam cũng từ chỗ chú A Quý trở về.
Lộ Nam nhìn Ngũ Hạ Cửu lắc đầu, nói:
"Dù cho tôi và tiểu Phương có hỏi chú A Quý về vấn đề gì, ông ấy cũng đều im lặng hoàn toàn không trả lời."
"Ông ấy chỉ ở trong phòng làm người giấy và một ít tiền giấy, và xem như không thấy tôi và tiểu Phương."
Phương Tử bĩu môi, gật đầu:
"Đúng vậy, giống như hai chúng tôi không tồn tại vậy, hỏi cái gì cũng không nói."
"Lúc sau tôi cùng ngài V nhắc đến cả Lưu Gia Hân cùng Lưu Gia Ngọc, nhưng động tác của chú A Quý kia cũng chỉ dừng một chút, sau đó liền tiếp tục làm việc."
"Tôi thấy dường như ông ây đã cảm thấy bản thân cũng đủ già rồi, sống lâu như vậy nên ngay cả chết cũng không còn sợ."
Ngũ Hạ Cửu nói: "Nếu như vậy, chúng ta chỉ thể bắt đầu tiếp từ Tương Trác hoặc là Lý Bảo. Hoặc chúng ta đi vào trong tòa nhà Khang Phúc điều tra xem có...manh mối nào không."
Bọn họ vẫn chờ cho toàn bộ cảnh sát rời khỏi bên trong tòa nhà Khang Nhạc, và cánh cửa của lối đi, đi thông qua tòa nhà Khang Phúc cũng không còn phong tỏa hay có người canh giữ nữa, và họ đã nghĩ nhân lúc trời còn chưa sập tối hẳn sẽ đi vào kiểm tra.
Cùng với nghi hoặc của Ngũ Hạ Cửu, vì sao cảnh sát đã tăng cường tìm kiếm, mà bóng dáng của bà Đặng cùng Bành Đại Tài từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy.
Người không gặp, xác cũng không thấy.
Chẳng lẽ dự đoán của cảnh sát là chính xác như vậy, Bành Đại Tài cùng bà Đặng đã lợi dụng điều này để chuyển đi lực chú ý của bọn họ, sau đó nhân cơ hội mà thoát đi?
Không, Ngũ Hạ Cửu cảm thấy không thể nào.
Về điểm này, cần phải đi vào trong tòa nhà Khang Phúc mới biết rõ ràng.
Cảm thấy ba người Vân Du, Bạch Cáp Tử và Tuyết Dung không có năng lực tự bảo vệ mình, hơn nữa họ cũng có chút chống đối với việc đi vào tòa nhà Khang Phúc.
Vì thế, Ngũ Hạ Cửu và những người khác để ba người bọn họ ở lại trong tòa nhà Khang Nhạc, tìm cơ hội đi đến chỗ Tương Trách hỏi chuyện hai chị em Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc.
Ngũ Hạ Cửu vốn tưởng rằng, bọn họ đi vào trong tòa nhà Khang Phúc có thể sẽ gặp cái gì.
Nhưng kỳ lạ chính là, bọn họ gần như đi từ trên xuống, dạo qua một vòng nhưng cũng không phát hiện điều gì.
Có thể nói, ngay cả mọi chút manh mối có ích cũng không tìm thấy.
Cuối cùng, đám người Ngũ Hạ Cửu không thể không rời khỏi tòa nhà Khang Phúc trước khi trời tối.
Khi đi dọc theo lối đi đến bên trong tòa nhà Khang Nhạc, Lộ Nam vẫn rất nghi ngờ, cho dù là ban ngày, cũng không thể nào không tìm thấy được một chút manh mối có ích.
Lan Hồ Điệp không ngừng xoa xoa mi tâm, sau đó khẽ cúi xuống đấm đấm vào đôi chân có chút mệt mỏi đến mức muốn nhũn ra của cô ta.
Hôm nay đi đường nhiều, từ trên xuống dưới nên chân của cô ta rất đau.
Lan Hồ Điệp không nén nổi khó chịu mà chậc một tiếng, nói:
"Ban ngày không tìm thấy manh mối, chẳng lẽ chúng ta phải đến vào ban đêm mới được sao."
Lời này của cô ta vừa nói ra, bước chân của Ngũ Hạ Cửu thoáng chốc dừng lại, cậu quay đầu nhìn về phía Lan Hồ Điệp, biểu cảm trên khuôn mặt giống như mới vừa nghĩ tới gì đó.
Đám người Phương Tử, Vạn Niên Thanh cũng không thể không dừng chân lại.
Lan Hồ Điệp khó hiểu hói:
"Sao vậy?"
Cô ấy nói câu kia có chỗ nào không đúng sao?
Ngũ Hạ Cửu nói: "Ban ngày không được, ban đêm có thể....."
Cậu suy nghĩ, nói: "Có thể nào ở trong tòa nhà Khang Phúc tạo ra hai không gian, ban ngày là một không gian, ban đêm là một không gian khác không?"
"Mà hai không gian này cũng có chút giống nhau, nhưng chúng khác nhau ở vài nơi rất nhỏ."
"Có lẽ, chúng ta muốn tìm được một ít manh mối, vậy thì chỉ có buổi tối mới có thể thấy."
Lời này của cậu vừa nói ra, đám người Lộ Nam càng không thể không suy nghĩ.
Nhưng cho dù là thế nào, trước cứ trở về trong tòa nhà Khang Nhạc rồi nói sau.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác đi lên tầng mười ba, họ cũng không nhìn thấy ai khác ngoại trừ tiệm cơm chiên của Tương Trác, cửa hàng là từ nhà ở thay đổi thành một quán ăn nhỏ, cũng không biết có phải do Tương Trác đi vội hay không mà quên đóng cửa.
Ngũ Hạ Cửu đi vào trong nhìn một vòng, không có nhìn thấy Tương Trác ở bên trong.
Nhưng ngược lại, Vạn Niên Thanh chỉ vào hoa thương được đặt ở bên tường nói thiếu một cây.
"Thiếu một cây?"
Ngũ Hạ Cửu hỏi ngược lại Vạn Niên Thanh có chắc chắn không.
Vạn Niên Thanh gật đầu:
"Chắc chắn, thật sự là thiếu một cây, có thể đã bị Tương Trác cầm lấy đi, hoặc là được đặt ở một nơi nào đó."
Cũng không biết Tương Trác lấy hoa thương đi làm gì.
Ngũ Hạ Cửu dường như có chút đăm chiêu, nói:
"Trước tiên đi tìm ba người Vân Du đã."
Bọn họ đi vào thang máy, ấn nút đi lên tầng mười tám.
Nhưng khi đứng chờ ở bên ngoài cửa phòng 1804, Ngũ Hạ Cửu gõ cửa, nhưng bên trong cửa lại không có người trả lời.
Vạn Niên thanh không có mang theo chìa khóa, mà đưa chìa khóa của phòng 1804 cho Vân Du giữ, nói bọn họ hỏi xong Tương Trác có thể trở về trong phòng nghỉ ngơi.
Cho nên, bọn họ không thể mở cửa phòng 1804.
Mà chìa khóa của phòng 1803 và 1805 thì được chia cho Lan Hồ Điệp và Ngũ Hạ Cửu.
Tương tự như vậy, ba người Vân Du sẽ không thể vào được hai căn phòng này nếu không có chìa khóa.
Nhưng Ngũ Hạ Cửu cùng Lan Hồ Điệp vẫn chia nhau mở cửa đi vào xem một chút, nhưng không có ai.
Sau đó, hai người Vạn Niên Thanh cùng Phương Tử cùng xô vào cánh cửa 1804, cửa phòng đã cũ nên vốn không có rắn chắc, va chạm chút thì đã mở.
Trong phòng vẫn không có ai.
Lan Hồ Điệp không thể không nhíu mày:
"Vậy đám Vân Du đã đi đâu rồi?"
Trong ba phòng đều không có người.
Ngũ Hạ Cửu: "Đi xuống dưới lầu tìm Lý Bảo."
Bọn ho xoay người xuống cầu thang, dọc đường đi tới tầng sáu, thuận tiện nhìn xem chú A Quý có ở trong phòng hay không, cửa đang mở, bên trong truyền đến tiếng của chú A Quý đang xếp giấy, xem ra là vẫn ở đây.
Ngũ Hạ Cửu cùng mọi người đi đến tầng một.
Ở tầng một ngoại trừ phòng của Lý Bảo thì bên ngoài còn có một cửa hàng nhỏ bán đồ điêu khắc, ngoài ra, nó chính là căn phòng nhỏ ở bên cạnh cửa tòa nhà Khang Nhạc.
Đầu tiên bọn họ đi đến bên ngoài gian nhà nhìn, gõ cửa sổ hay gõ cửa cũng không ai trả lời.
Sau đó họ đi tìm phòng Lý Bảo.
Nhưng cửa phòng Lý Bảo khóa chặt, bọn họ gõ cửa nửa ngày cũng không có ai đáp lại, xem ra Lý Bảo cũng không có ở bên trong.
Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, nói: "Trực tiếp phá cửa đi."
Cậu cùng Phương Tử hợp lực đem cánh cửa phá ra, sau đó vào nhà tìm kiếm.
Ngũ Hạ Cửu đảo mắt nhìn qua, cảm thấy trong phòng Lý Bảo rất lộn xộn, nhiều chỗ giống như bị lục tung, nhưng không giống kiểu loại trong nhà có trộm lục lọi.
Tất nhiên là bọn họ không biết trong phòng thiếu thứ gì.
Ngũ Hạ Cửu đi vào phòng ngủ của Lý Bảo, cửa tủ bị mở, chăn trên giường còn chưa gấp, một chiếc ly vỡ nằm trên mặt đất ở đầu giường, vỡ nát.
"Không có ai."
Phương Tử ở bên ngoài dạo quanh một vòng rồi đi vào trong nói.
Ngũ Hạ Cửu gật đầu, đột nhiên, ánh mắt cậu tạm dừng ở trên giường của Lý Bảo, chính xác hơn là ở bên cạnh gối nằm, nơi đó vậy mà có một lá bùa đã bị thiêu đốt gần một nửa.
Tuy rằng lá bùa được gấp thành hình tam giác, nhưng Ngũ Hạ Cửu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.
Cậu đi qua, đưa tay cầm lấy lá bùa, một ít tro đen từ trên lá bùa rơi xuống.
"Đây là...."
Vạn Niên Thanh cũng đi tới.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Xem ra tối hôm qua, hồn ma cũng tới tìm Lý Bảo, đáng tiếc trên tay của Lý Bảo có lẽ đã có vật bảo mệnh gì đó, cho nên anh ta mới không gặp chuyện gì."
"Nhưng mà, Tiền Triệu Hoành cũng đã chết."
Hai mắt Phương Tử sáng ngời, nói:
"Chẳng lẽ vật hộ mệnh ở trên tay của Lý Bảo có thể nào chính là bảo vật mà chúng ta chúng ta đang tìm kiếm?"
Ngũ Hạ Cửu nói: "Rất có thể."
Lan Hồ Điệp cũng vui mừng nói:
"Như vậy, chúng ta chỉ cần tìm được Lý Bảo, bảo vật trấn tòa nhà chẳng phải đã dễ dàng nằm trong tay."
Nhưng vấn đề là hiện tại Lý Bảo đã trốn ở đâu rồi?
Ngoài ra còn ba người Vân Du, Bạch Cáp Tử cùng Tuyết Dung, cũng không thấy bóng dáng đâu.
Vạn Niên Thanh suy nghĩ:
"Có khi nào bảo vật trấn áp tòa nhà vẫn còn ở trong phòng Lý Bảo không?"
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn xung quanh.
Ngũ Hạ Cửu lắc đầu nói:
"Điều này không thể nào, trong phòng có dấu vết bị tìm kiếm, cửa tủ trong phòng cũng bị mở toang."
"Vật có thể bảo vệ được tính mạng của Lý Bảo, chắc chắn đó là vật quý giá của anh ta, có thể sẽ đặt ở nơi gần anh ta nhất."
Ngũ Hạ Cửu nhìn cánh cửa tủ, nói tiếp:
"Nếu Lý Bảo biết rõ buổi tối sẽ có quỷ đến báo thù đòi mạng, Lý Bảo chắc chắn sẽ không ngồi chờ chết."
"Chắc giờ này gã ta đang mang theo bảo vật trốn ở đâu đó...."
"Đi tìm bọn người Vân Du trước."
Còn một chỗ chưa tìm đến.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Đi vào trong cửa hàng nhỏ bán vật điêu khắc của Lý Bảo nhìn một chút."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook