Đoàn Tàu Luân Hồi 4 - Khu Rừng Tĩnh Lặng
-
Chương 41: Căn nhà ma ở cảng quỷ (9)
Sau khi trời sáng, việc đầu tiên Lý Bảo làm là đi ra ngoài nhìn cửa chính ở tòa nhà Khang Phúc còn được đóng kín hay không.
Khi đã xác nhận được là vẫn được đóng kín, Lý Bảo lập tức nghĩ tới lối đi thông qua tòa nhà Khang Phúc ở tầng mười hai.
Vì thế, anh ta vội vàng chạy thật nhanh lên lầu.
Đợi cho anh ta thở hồng hộc chạy đến tầng mười hai, Lý Bảo liếc mắt đã trông thấy hai tấm cửa sắt vốn dĩ để chặn lại lối đi đã bị gỡ xuống bỏ nằm ở trên mặt đất.
Mà hai cánh cửa ban đầu của lối đi đã hoàn toàn rộng mở, và liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy tòa nhà Khang Phúc ở đối diện.
Phút chốc, trái tim Lý Bảo đập kịch liệt, mí mắt cũng giật giật.
Chẳng trách, đêm qua hồn ma của Lưu Gia Ngọc đã bay đến cửa nhà của anh ta, hóa ra là do cửa sắt của lối đi trên tầng mười hai đã bị tháo gỡ.
Ai là người đã gỡ cánh cửa này?!
Lý Bảo không nhịn được cắn chặt quai hàm, ánh mắt đảo qua lại, có lẽ nào cánh cửa dẫn vào lối đi của tòa nhà Khang Phúc đã bị kẻ gϊếŧ người kia tháo gỡ?
Hung thủ Bành Đại Tài bỏ trốn sang tòa nhà Khang Phúc?
Nghĩ đến đây, Lý Bảo lại xoay người chạy xuống dưới lầu.
Anh ta cũng không phải đi tìm cảnh sát nói về tình hình này, mà đi lấy túi công cụ, dự định sẽ một lần nữa đem cánh cửa của lối đi thông qua tòa nhà Khang Phúc đóng lại.
Nếu để cho cảnh sát biết, hung thủ kia có thể đã bỏ trốn sang tòa nhà Khang Phúc, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ muốn sang tòa nhà Khang Phúc để tìm kiếm.
Hết lần này đến lần khác, tòa nhà Khang Phúc sẽ không còn cách để đóng lại nữa.
Lý Bảo cũng không muốn, hồn ma của hai chị em Lưu Gia Ngọc và Lưu Gia Hân mỗi đêm đều đến đây tìm gã ta.
Mặc dù gã ta có bảo bối tự bảo vệ mình, nhưng đồ vật nọ cũng không phải là vật toàn năng, lỡ như...
Lý Bảo không dám lấy tính mạng của mình đánh cược.
Về phần hung thủ Bành Đại Tài kia, gã chạy vào tòa nhà Khang Phúc thì cũng chính là tự tìm đường chết, vốn dĩ không cần quan tâm.
Nhân lúc cảnh sát còn chưa phát hiện lối đi ở tầng mười hai đã mở ra, anh ta vội vàng đóng chặt cửa lại một lần nữa.
Chỉ có mỗi Lý Bảo dậy sớm, nên anh ta chạy lên xuống không gặp một bóng người nào.
Tầng lầu mười hai vốn dĩ không ai ở lại, sau khi bà Đặng cùng Bành Đại Tài đã biến mất, thì những hộ gia đình còn sót lại ở tầng này cũng lập tức chuyển đi.
Lý Bảo đi vào cạnh cửa lối đi, đầu tiên dự định đem hai cánh cửa thủy tinh vẫn còn đóng lại, sau đó dùng dây xích sắt buộc chặt lại.
Nhưng ai biết, ngay khi gã ta đến gần kéo hai cánh cửa để đóng lại, chợt một cơn gió lạnh phút chốc đã ùa vào trong lòng.
Lý Bảo giật mình, lập tức vội buông tay ra, từ trong lồng ngực lấy ra lá bùa mà bà ngoại của anh ta đã để lại.
Nhưng lá bùa không có phản ứng gì, vậy đã chứng minh xung quanh anh ta không có hồn ma nào.
Nhìn thấy lá bùa vẫn nguyên vẹn, Lý Bảo nhẹ nhàng thở phào, tiếp tục đóng cửa.
Nhưng cửa vừa đóng lại, gã ta vừa xoay người đi lấy dây xích sắt bị rơi trên mặt đất lên, thì một âm thanh vang lên "Két", vốn dĩ hai cánh cửa kính đã được gã ta đóng, lúc này lại chầm chậm mở ra.
Lý Bảo lập tức quay đầu, mày cau lại.
Một tay gã ta siết chặt lá bùa, sau đó quay đầu nhìn ánh nắng vẫn chói chang ở ngoài cửa sổ, gã ta nuốt nước miếng lại bước lên đem hai cánh cửa đóng lại.
Lần này, gã ta đã chờ đợi trong một lát, thấy không có gì xảy ra.
Xem ra vừa rồi có lẽ là do gió thổi.
Lý Bảo thầm nghĩ, trời đang rõ như bang ngày, vốn dĩ không có ma quỷ, không cần phải sợ.
Vì thế, gã ta xoay người tiếp tục nhặt dây xích sắt lên.
Nhưng mà, phía sau gã ta lại một lần nữa truyền đến âm thanh cánh cửa mở ra.
Cơ thể Lý Bảo cứng đờ, vội vàng đứng thẳng dậy nhìn lại, gã ta vốn dĩ không có cảm giác là có gió thổi đến, hơn nữa cũng loại trừ nguyên nhân là do đinh sắt của cánh cửa bị hỏng.
Dù sao, không có cánh cửa hư hỏng nào có thể mở cả hai bên cả.
Nếu lá bùa trong tay gã ta không bốc cháy, vậy nguyên nhân là gì?
Lý Bảo thầm mắng một tiếng, rõ ràng cửa vẫn chưa đóng, xích sắt cũng không thèm nhặt, đã trực tiếp nhấc tấm sắt lên rồi dùng đinh sắt đóng lại.
Xem lúc này còn có gì để ngăn cản nữa không.
Nhưng mà, tính toán này của Lý Bảo vẫn là sai rồi.
Ngay vào lúc gã ta vừa nhấc tấm sắt đưa lên cửa và tường, thì phía sau chợt truyền đến một lực mạnh không thể ngăn được, đẩy vào tấm sắt khiến gã ta văng ra.
Hai cửa kính cũng rầm một tiếng vỡ tung, những mảnh thủy tinh rơi đầy xuống đất.
Mà tấm sắt chắc chắn đè lên người của Lý Bảo, đè đến mức bụng và chân của gã ta không thể cử động, chỉ trực tiếp kêu thảm thiết một tiếng.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác vừa mới ra khỏi thang máy, chợt nghe thấy tiếng kêu la đau đớn dồn dập của Lý Bảo, khi ngẩng đầu nhìn cách đó không xa vừa thấy, lối đi thế mà đã mở ra.
Vạn Niên Thanh, Lan Hồ Điệp và những người khác phút chốc cũng giật mình.
Mà Lý Bảo giờ phút này cũng đã nghe thấy tiếng thang máy mở cửa, mặc kệ là người nào đang lên hay xuống, gã ta vội vàng hô to cứu mạng, mong người đến đây giúp gã ta đứng dậy.
Ngũ Hạ Cửu cùng mọi người đi qua đó, di chuyển mở tấm sắt ra, đem Lý Bảo từ phía dưới kéo ra ngoài.,
Vạn Niên Thanh hỏi: "Lối đi thông qua giữa tòa nhà Khang Phúc vì sao lại mở cửa ra vậy?"
Chân Lý Bảo bị đè nên đứng không vững, nghe vậy ánh mắt chợt lóe sáng, nói: "Không biết, tôi cũng không biết."
"Tôi nghĩ có phải là do tên hung thủ Bành Đại Tài đã cạy cửa và bỏ trốn sang tòa nhà Khang Phúc....."
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu thoáng nhìn những công cụ nằm ở một bên dưới đất, còn nữa, vừa rồi Lý Bảo còn bị tấm sắt đè trên mặt đất, đây giống như là gã ta đang muốn đem lối đi niêm phong lại, nhưng rồi lại gặp tình huống ngoài ý muốn.
Lý Bảo hẳn là đã không có báo cho cảnh sát, gã ta nghĩ đầu tiên phải đem cánh cửa của lối đi thông qua tòa nhà Khang Phúc đóng kín lại.
Lý Bảo cũng chú ý tới hướng Ngũ Hạ Cửu đang nhìn những công cụ mà gã ta đã xách đến, vội vàng cười nói:
"Đây là tôi thấy trong tòa nhà Khang Nhạc có nơi bị hư hỏng, nên muốn sửa chữa lại một chút...."
Phương Tử chớp chớp đôi mắt màu xanh, giống như vô tình hỏi:
"Vậy vì sao anh lại bị một tấm sắt đè xuống đất?"
"Tấm sắt này cũng cần sửa chữa sao."
Nụ cười trên mặt Lý Bảo ngừng lại, gã ta không nói gì.
Lan Hồ Điệp cười nhạo một tiếng, nói:
"Anh cảm thấy hai người bà Đặng và Bành Đại Tài đã bỏ chạy sang tòa nhà Khang Phúc, vậy hãy tìm cảnh sát đến để giải thích rõ tình hình đi."
"Đến lúc đó tòa nhà Khang Phúc sẽ bị chặn lại, Bành Đại Tài cũng không thể bỏ chạy."
Ánh mắt Lý Bảo tối xuống, nếu lối đi này đã không thể niêm phong lại, quả thật là cũng không thể lừa gạt những người khác, việc cảnh sát biết được chuyện này cũng là sớm muộn.
Vì thế bọn họ cùng nhau đi xuống dưới tìm cảnh sát kể lại tình hình.
Cảnh sát lúc này đã có dấu hiệu muốn dẫn người đi qua tòa nhà Khang Phúc, để tìm bà Đặng cùng Bành Đại Tài.
Ngay lúc gọi điện thoại gọi người triển khai hành động, lại cử người đi đến tầng mười hai phòng thủ, chú A Quý đột nhiên ôm một thùng tiền giấy từ trên lầu đi xuống.
Ông ấy đã làm nhiều tiền giấy, ngày hôm qua đưa cho Tiền Triệu Hoành một thùng, đây là thùng thứ hai.
Chú A Quý vừa nhìn thấy Lý Bảo và đám người Ngũ Hạ Cửu đang đứng cùng một chỗ với cảnh sát, ông ấy không nói chuyện cũng không lên tiếng có chào hỏi, chỉ là im lặng đi qua, đi về phía mặt khác của hành lang, là hướng của cửa hàng tạp hóa.
Nhưng mà trong phút chốc, ở trong hành lang đã truyền đến một tiếng kêu la đầy hoảng sợ của chú A Quý, tiếng la ấy giống như ông ấy vừa nhìn thấy một hình ảnh vô cùng đáng sợ nào đó.
Âm thanh kia đã khiến một số cảnh sát giật mình.
Lý Bảo híp mắt.
Quả nhiên, đã có người chết.
Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử cùng Lộ Nam đã vội chạy tới phía cửa hàng tạp hóa trước khi cảnh sát chạy đến.
Không bao lâu, bọn họ đã thấy chú A Quý ngã ngồi ở một bên góc tường trên hành lang, cả người run rẩy, một tay chỉ vào cửa hàng tạp hóa của Tiền Triệu Hoành, trước sau đều không nói ra lời nào.
Mà thùng tiền giấy ông ấy ôm xuống cũng rơi lả tả trên mặt đất, có vài tờ tiền giấy bay đến cửa hàng tạp hóa, không bao lâu đã bị thấm máu tươi chưa khô trên mặt đất.
Vừa nhìn bên trong cửa hàng tạp hóa, đầu của Tiền Triệu Hoành đã bị cắt đứt, được treo bằng dây thừng ở trên chụp đèn màu vàng lắc lư qua lại.
Mà cơ thể của ông ta cũng bị chặt ra, phân thành bốn phía bị ném vào hàng hóa hoặc là bàn thu ngân, mặt đất.
Máu tươi từ trong cơ thể của Tiền Triệu Hoành đã không ngừng chảy ra.
Đêm qua ông ta đã bị gϊếŧ chết, nhưng cho đến sáng hôm nay, máu chảy ra trên cơ thể ông ta vẫn chưa hoàn toàn khô lại, có thể thấy được đã chảy ra rất nhiều.
Hơn nữa, trên cơ thể của Tiền Triệu Hoành còn cắm không ít món đồ, bút, dao nhỏ, hễ là vật sắc nhọn đều sẽ được cắm lên trên.
Rõ ràng, trước khi Tiền Triệu Hoành bị chặt xác, ông ta đã bị tra tấn một khoảng thời gian.
Nhưng đêm qua, cảnh sát cùng Lý Bảo ở dưới lầu một đều không nghe thấy tiếng kêu cứu của Tiền Triệu Hoành.
Nhìn thấy tình trạng chết kiểu bi thảm này của Tiền Triệu Hoành, trong lòng Lý Bảo không nhịn được rét lạnh.
Phía sau cũng có vài người cảnh sát cũng kìm không được sự sợ hãi, một ít người không nhịn được mà quay đầu nôn ra.
Bạch Cáp Tử cũng xem như là lần đầu tiên thấy người chết thảm như vậy.
Mặt mày cô ta trắng bệch, cơ thể cũng không chịu được mà run cầm cập, một tay giữ chặt cánh tay của Vân Du, thấp giọng nói:
"Này, người này chết có liền quan gì đến chuyện cửa lối đi ở tầng mười hai bị mở ra không?"
Chú A Quý vốn dĩ đang ngồi co rúm ở góc tường, vô tình nghe thấy, lập tức nhịn không được mà trợn to hai mắt, miệng lẩm bẩm, nói:
"Báo ứng...Đây đều là báo ứng, là hai cô ấy trở về đây báo thù...."
Ngũ Hạ Cửu quay đầu nhìn về phía chú A Quý.
Cậu hỏi: "Cái gì báo ứng? Chú A Quý, chú đang nói là ai đến đây trả thù?"
"Chú A Quý, chẳng lẽ chú biết chuyện gì sao?"
Trong lòng Ngũ Hạ Cửu biết chú A Quý đang nói đến hẳn là hai chị em Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc, nhưng cái chết của hai chị em không ai biết rõ ràng.
Nếu chú A Quý biết được chuyện gì.
Chú A Quý nghe vậy há miệng thở dốc.
Vẻ mặt Lý Bảo kỳ lạ, nói:
"Chú A Quý, chú bị dọa sợ rồi, không bằng đi đến phòng của tôi ngồi nghỉ ngơi một chút."
Chú A Quý đột nhiên ngậm miệng lại, lắc lắc đầu, chống cánh tay cố sức mà từ mặt đất đứng lên, nói:
"Tiền giấy của tôi còn chưa làm xong, những thứ này đã lãng phí....."
"Tôi phải trở về làm lại người giấy, làm đồ để cúng tế nữa...."
Vừa nói đến chuyện như vậy, chú A Quý một tay vịn vào vách tường chậm rãi rời đi.
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu thoáng nhìn Lý Bảo, thầm nghĩ, Tiền Triệu Hoành hiện tại đã chết, có lẽ là do quỷ hồn trở về báo thù, như vậy Tiền Triệu Hoành chắc chắn có liên quan đến cái chết của Lưu Gia Hân hoặc Lưu Gia Ngọc.
Mà Lý Bảo hiện tại đã ngăn cản chú A Quý nói gì đó.
Ông ấy cũng có liên quan đến cái chết của hai chị em họ.
Nhưng Ngũ Hạ Cửu nhìn dáng vẻ của Lý Bảo không giống như chú A Quý hoảng hốt sợ hãi.
Phản ứng đầu tiên của gã ta không phải là lo sợ, mà là muốn chạy đến tầng lầu mười hai để đóng đinh lên hai cánh cửa đi thông qua cửa tòa nhà Khang Phúc.
Chẳng lẽ trong tay Lý Bảo có vật bảo mệnh gì đó?
Nếu không, vì sao cái chết của Tiền Triệu Hoành đều ở cùng lầu một mà gã ta lại có thể bình yên không bị gì.
Nghĩ đến đây, Ngũ Hạ Cửu đột nhiên nghĩ đến Tương Trác.
Tương Trác khi ấy cũng ở cùng gánh hát với Tiền Triệu Hoành, mà Tiền Triệu Hoành đã chết, anh ta hiện tại như thế nào rồi?
Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra.
Khi đã xác nhận được là vẫn được đóng kín, Lý Bảo lập tức nghĩ tới lối đi thông qua tòa nhà Khang Phúc ở tầng mười hai.
Vì thế, anh ta vội vàng chạy thật nhanh lên lầu.
Đợi cho anh ta thở hồng hộc chạy đến tầng mười hai, Lý Bảo liếc mắt đã trông thấy hai tấm cửa sắt vốn dĩ để chặn lại lối đi đã bị gỡ xuống bỏ nằm ở trên mặt đất.
Mà hai cánh cửa ban đầu của lối đi đã hoàn toàn rộng mở, và liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy tòa nhà Khang Phúc ở đối diện.
Phút chốc, trái tim Lý Bảo đập kịch liệt, mí mắt cũng giật giật.
Chẳng trách, đêm qua hồn ma của Lưu Gia Ngọc đã bay đến cửa nhà của anh ta, hóa ra là do cửa sắt của lối đi trên tầng mười hai đã bị tháo gỡ.
Ai là người đã gỡ cánh cửa này?!
Lý Bảo không nhịn được cắn chặt quai hàm, ánh mắt đảo qua lại, có lẽ nào cánh cửa dẫn vào lối đi của tòa nhà Khang Phúc đã bị kẻ gϊếŧ người kia tháo gỡ?
Hung thủ Bành Đại Tài bỏ trốn sang tòa nhà Khang Phúc?
Nghĩ đến đây, Lý Bảo lại xoay người chạy xuống dưới lầu.
Anh ta cũng không phải đi tìm cảnh sát nói về tình hình này, mà đi lấy túi công cụ, dự định sẽ một lần nữa đem cánh cửa của lối đi thông qua tòa nhà Khang Phúc đóng lại.
Nếu để cho cảnh sát biết, hung thủ kia có thể đã bỏ trốn sang tòa nhà Khang Phúc, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ muốn sang tòa nhà Khang Phúc để tìm kiếm.
Hết lần này đến lần khác, tòa nhà Khang Phúc sẽ không còn cách để đóng lại nữa.
Lý Bảo cũng không muốn, hồn ma của hai chị em Lưu Gia Ngọc và Lưu Gia Hân mỗi đêm đều đến đây tìm gã ta.
Mặc dù gã ta có bảo bối tự bảo vệ mình, nhưng đồ vật nọ cũng không phải là vật toàn năng, lỡ như...
Lý Bảo không dám lấy tính mạng của mình đánh cược.
Về phần hung thủ Bành Đại Tài kia, gã chạy vào tòa nhà Khang Phúc thì cũng chính là tự tìm đường chết, vốn dĩ không cần quan tâm.
Nhân lúc cảnh sát còn chưa phát hiện lối đi ở tầng mười hai đã mở ra, anh ta vội vàng đóng chặt cửa lại một lần nữa.
Chỉ có mỗi Lý Bảo dậy sớm, nên anh ta chạy lên xuống không gặp một bóng người nào.
Tầng lầu mười hai vốn dĩ không ai ở lại, sau khi bà Đặng cùng Bành Đại Tài đã biến mất, thì những hộ gia đình còn sót lại ở tầng này cũng lập tức chuyển đi.
Lý Bảo đi vào cạnh cửa lối đi, đầu tiên dự định đem hai cánh cửa thủy tinh vẫn còn đóng lại, sau đó dùng dây xích sắt buộc chặt lại.
Nhưng ai biết, ngay khi gã ta đến gần kéo hai cánh cửa để đóng lại, chợt một cơn gió lạnh phút chốc đã ùa vào trong lòng.
Lý Bảo giật mình, lập tức vội buông tay ra, từ trong lồng ngực lấy ra lá bùa mà bà ngoại của anh ta đã để lại.
Nhưng lá bùa không có phản ứng gì, vậy đã chứng minh xung quanh anh ta không có hồn ma nào.
Nhìn thấy lá bùa vẫn nguyên vẹn, Lý Bảo nhẹ nhàng thở phào, tiếp tục đóng cửa.
Nhưng cửa vừa đóng lại, gã ta vừa xoay người đi lấy dây xích sắt bị rơi trên mặt đất lên, thì một âm thanh vang lên "Két", vốn dĩ hai cánh cửa kính đã được gã ta đóng, lúc này lại chầm chậm mở ra.
Lý Bảo lập tức quay đầu, mày cau lại.
Một tay gã ta siết chặt lá bùa, sau đó quay đầu nhìn ánh nắng vẫn chói chang ở ngoài cửa sổ, gã ta nuốt nước miếng lại bước lên đem hai cánh cửa đóng lại.
Lần này, gã ta đã chờ đợi trong một lát, thấy không có gì xảy ra.
Xem ra vừa rồi có lẽ là do gió thổi.
Lý Bảo thầm nghĩ, trời đang rõ như bang ngày, vốn dĩ không có ma quỷ, không cần phải sợ.
Vì thế, gã ta xoay người tiếp tục nhặt dây xích sắt lên.
Nhưng mà, phía sau gã ta lại một lần nữa truyền đến âm thanh cánh cửa mở ra.
Cơ thể Lý Bảo cứng đờ, vội vàng đứng thẳng dậy nhìn lại, gã ta vốn dĩ không có cảm giác là có gió thổi đến, hơn nữa cũng loại trừ nguyên nhân là do đinh sắt của cánh cửa bị hỏng.
Dù sao, không có cánh cửa hư hỏng nào có thể mở cả hai bên cả.
Nếu lá bùa trong tay gã ta không bốc cháy, vậy nguyên nhân là gì?
Lý Bảo thầm mắng một tiếng, rõ ràng cửa vẫn chưa đóng, xích sắt cũng không thèm nhặt, đã trực tiếp nhấc tấm sắt lên rồi dùng đinh sắt đóng lại.
Xem lúc này còn có gì để ngăn cản nữa không.
Nhưng mà, tính toán này của Lý Bảo vẫn là sai rồi.
Ngay vào lúc gã ta vừa nhấc tấm sắt đưa lên cửa và tường, thì phía sau chợt truyền đến một lực mạnh không thể ngăn được, đẩy vào tấm sắt khiến gã ta văng ra.
Hai cửa kính cũng rầm một tiếng vỡ tung, những mảnh thủy tinh rơi đầy xuống đất.
Mà tấm sắt chắc chắn đè lên người của Lý Bảo, đè đến mức bụng và chân của gã ta không thể cử động, chỉ trực tiếp kêu thảm thiết một tiếng.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác vừa mới ra khỏi thang máy, chợt nghe thấy tiếng kêu la đau đớn dồn dập của Lý Bảo, khi ngẩng đầu nhìn cách đó không xa vừa thấy, lối đi thế mà đã mở ra.
Vạn Niên Thanh, Lan Hồ Điệp và những người khác phút chốc cũng giật mình.
Mà Lý Bảo giờ phút này cũng đã nghe thấy tiếng thang máy mở cửa, mặc kệ là người nào đang lên hay xuống, gã ta vội vàng hô to cứu mạng, mong người đến đây giúp gã ta đứng dậy.
Ngũ Hạ Cửu cùng mọi người đi qua đó, di chuyển mở tấm sắt ra, đem Lý Bảo từ phía dưới kéo ra ngoài.,
Vạn Niên Thanh hỏi: "Lối đi thông qua giữa tòa nhà Khang Phúc vì sao lại mở cửa ra vậy?"
Chân Lý Bảo bị đè nên đứng không vững, nghe vậy ánh mắt chợt lóe sáng, nói: "Không biết, tôi cũng không biết."
"Tôi nghĩ có phải là do tên hung thủ Bành Đại Tài đã cạy cửa và bỏ trốn sang tòa nhà Khang Phúc....."
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu thoáng nhìn những công cụ nằm ở một bên dưới đất, còn nữa, vừa rồi Lý Bảo còn bị tấm sắt đè trên mặt đất, đây giống như là gã ta đang muốn đem lối đi niêm phong lại, nhưng rồi lại gặp tình huống ngoài ý muốn.
Lý Bảo hẳn là đã không có báo cho cảnh sát, gã ta nghĩ đầu tiên phải đem cánh cửa của lối đi thông qua tòa nhà Khang Phúc đóng kín lại.
Lý Bảo cũng chú ý tới hướng Ngũ Hạ Cửu đang nhìn những công cụ mà gã ta đã xách đến, vội vàng cười nói:
"Đây là tôi thấy trong tòa nhà Khang Nhạc có nơi bị hư hỏng, nên muốn sửa chữa lại một chút...."
Phương Tử chớp chớp đôi mắt màu xanh, giống như vô tình hỏi:
"Vậy vì sao anh lại bị một tấm sắt đè xuống đất?"
"Tấm sắt này cũng cần sửa chữa sao."
Nụ cười trên mặt Lý Bảo ngừng lại, gã ta không nói gì.
Lan Hồ Điệp cười nhạo một tiếng, nói:
"Anh cảm thấy hai người bà Đặng và Bành Đại Tài đã bỏ chạy sang tòa nhà Khang Phúc, vậy hãy tìm cảnh sát đến để giải thích rõ tình hình đi."
"Đến lúc đó tòa nhà Khang Phúc sẽ bị chặn lại, Bành Đại Tài cũng không thể bỏ chạy."
Ánh mắt Lý Bảo tối xuống, nếu lối đi này đã không thể niêm phong lại, quả thật là cũng không thể lừa gạt những người khác, việc cảnh sát biết được chuyện này cũng là sớm muộn.
Vì thế bọn họ cùng nhau đi xuống dưới tìm cảnh sát kể lại tình hình.
Cảnh sát lúc này đã có dấu hiệu muốn dẫn người đi qua tòa nhà Khang Phúc, để tìm bà Đặng cùng Bành Đại Tài.
Ngay lúc gọi điện thoại gọi người triển khai hành động, lại cử người đi đến tầng mười hai phòng thủ, chú A Quý đột nhiên ôm một thùng tiền giấy từ trên lầu đi xuống.
Ông ấy đã làm nhiều tiền giấy, ngày hôm qua đưa cho Tiền Triệu Hoành một thùng, đây là thùng thứ hai.
Chú A Quý vừa nhìn thấy Lý Bảo và đám người Ngũ Hạ Cửu đang đứng cùng một chỗ với cảnh sát, ông ấy không nói chuyện cũng không lên tiếng có chào hỏi, chỉ là im lặng đi qua, đi về phía mặt khác của hành lang, là hướng của cửa hàng tạp hóa.
Nhưng mà trong phút chốc, ở trong hành lang đã truyền đến một tiếng kêu la đầy hoảng sợ của chú A Quý, tiếng la ấy giống như ông ấy vừa nhìn thấy một hình ảnh vô cùng đáng sợ nào đó.
Âm thanh kia đã khiến một số cảnh sát giật mình.
Lý Bảo híp mắt.
Quả nhiên, đã có người chết.
Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử cùng Lộ Nam đã vội chạy tới phía cửa hàng tạp hóa trước khi cảnh sát chạy đến.
Không bao lâu, bọn họ đã thấy chú A Quý ngã ngồi ở một bên góc tường trên hành lang, cả người run rẩy, một tay chỉ vào cửa hàng tạp hóa của Tiền Triệu Hoành, trước sau đều không nói ra lời nào.
Mà thùng tiền giấy ông ấy ôm xuống cũng rơi lả tả trên mặt đất, có vài tờ tiền giấy bay đến cửa hàng tạp hóa, không bao lâu đã bị thấm máu tươi chưa khô trên mặt đất.
Vừa nhìn bên trong cửa hàng tạp hóa, đầu của Tiền Triệu Hoành đã bị cắt đứt, được treo bằng dây thừng ở trên chụp đèn màu vàng lắc lư qua lại.
Mà cơ thể của ông ta cũng bị chặt ra, phân thành bốn phía bị ném vào hàng hóa hoặc là bàn thu ngân, mặt đất.
Máu tươi từ trong cơ thể của Tiền Triệu Hoành đã không ngừng chảy ra.
Đêm qua ông ta đã bị gϊếŧ chết, nhưng cho đến sáng hôm nay, máu chảy ra trên cơ thể ông ta vẫn chưa hoàn toàn khô lại, có thể thấy được đã chảy ra rất nhiều.
Hơn nữa, trên cơ thể của Tiền Triệu Hoành còn cắm không ít món đồ, bút, dao nhỏ, hễ là vật sắc nhọn đều sẽ được cắm lên trên.
Rõ ràng, trước khi Tiền Triệu Hoành bị chặt xác, ông ta đã bị tra tấn một khoảng thời gian.
Nhưng đêm qua, cảnh sát cùng Lý Bảo ở dưới lầu một đều không nghe thấy tiếng kêu cứu của Tiền Triệu Hoành.
Nhìn thấy tình trạng chết kiểu bi thảm này của Tiền Triệu Hoành, trong lòng Lý Bảo không nhịn được rét lạnh.
Phía sau cũng có vài người cảnh sát cũng kìm không được sự sợ hãi, một ít người không nhịn được mà quay đầu nôn ra.
Bạch Cáp Tử cũng xem như là lần đầu tiên thấy người chết thảm như vậy.
Mặt mày cô ta trắng bệch, cơ thể cũng không chịu được mà run cầm cập, một tay giữ chặt cánh tay của Vân Du, thấp giọng nói:
"Này, người này chết có liền quan gì đến chuyện cửa lối đi ở tầng mười hai bị mở ra không?"
Chú A Quý vốn dĩ đang ngồi co rúm ở góc tường, vô tình nghe thấy, lập tức nhịn không được mà trợn to hai mắt, miệng lẩm bẩm, nói:
"Báo ứng...Đây đều là báo ứng, là hai cô ấy trở về đây báo thù...."
Ngũ Hạ Cửu quay đầu nhìn về phía chú A Quý.
Cậu hỏi: "Cái gì báo ứng? Chú A Quý, chú đang nói là ai đến đây trả thù?"
"Chú A Quý, chẳng lẽ chú biết chuyện gì sao?"
Trong lòng Ngũ Hạ Cửu biết chú A Quý đang nói đến hẳn là hai chị em Lưu Gia Hân và Lưu Gia Ngọc, nhưng cái chết của hai chị em không ai biết rõ ràng.
Nếu chú A Quý biết được chuyện gì.
Chú A Quý nghe vậy há miệng thở dốc.
Vẻ mặt Lý Bảo kỳ lạ, nói:
"Chú A Quý, chú bị dọa sợ rồi, không bằng đi đến phòng của tôi ngồi nghỉ ngơi một chút."
Chú A Quý đột nhiên ngậm miệng lại, lắc lắc đầu, chống cánh tay cố sức mà từ mặt đất đứng lên, nói:
"Tiền giấy của tôi còn chưa làm xong, những thứ này đã lãng phí....."
"Tôi phải trở về làm lại người giấy, làm đồ để cúng tế nữa...."
Vừa nói đến chuyện như vậy, chú A Quý một tay vịn vào vách tường chậm rãi rời đi.
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu thoáng nhìn Lý Bảo, thầm nghĩ, Tiền Triệu Hoành hiện tại đã chết, có lẽ là do quỷ hồn trở về báo thù, như vậy Tiền Triệu Hoành chắc chắn có liên quan đến cái chết của Lưu Gia Hân hoặc Lưu Gia Ngọc.
Mà Lý Bảo hiện tại đã ngăn cản chú A Quý nói gì đó.
Ông ấy cũng có liên quan đến cái chết của hai chị em họ.
Nhưng Ngũ Hạ Cửu nhìn dáng vẻ của Lý Bảo không giống như chú A Quý hoảng hốt sợ hãi.
Phản ứng đầu tiên của gã ta không phải là lo sợ, mà là muốn chạy đến tầng lầu mười hai để đóng đinh lên hai cánh cửa đi thông qua cửa tòa nhà Khang Phúc.
Chẳng lẽ trong tay Lý Bảo có vật bảo mệnh gì đó?
Nếu không, vì sao cái chết của Tiền Triệu Hoành đều ở cùng lầu một mà gã ta lại có thể bình yên không bị gì.
Nghĩ đến đây, Ngũ Hạ Cửu đột nhiên nghĩ đến Tương Trác.
Tương Trác khi ấy cũng ở cùng gánh hát với Tiền Triệu Hoành, mà Tiền Triệu Hoành đã chết, anh ta hiện tại như thế nào rồi?
Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook