Lời nói của nam nhân như sấm sét giữa trời quang, làm Dung Khanh sững người.
Nàng ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, lại cảm thấy túi bạc vỡ vụn trong tay giống như củ khoai nóng hổi, lập tức ném lại vào trong tay của nam nhân.
“Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta phải trở thành tiên, không muốn làm tức phụ của ngươi.”
Dung Khanh không chút do dự từ chối, sau đó xoay người rời đi.
Chúc Vưu chống nạng cố gắng đuổi theo: "Tiểu Ngũ... đừng đi, ta đã làm ra chuyện như vậy, nên có trách nhiệm với nàng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù Dung Khanh đi đâu, Chúc Vưu cũng sẽ đi theo đó, hắn còn vừa đi vừa nói, giống như hận không thể nói cho toàn bộ cả quan nghe.
Dung Khanh vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng dừng lại, quay lại trừng mắt nhìn Chúc Vưu.
Dung Khanh đột ngột dừng lại, hắn không kịp dừng lại, suýt nữa ngã xuống đất, hắn chống nạng lung lay một hồi mới đứng vững.
Hắn cong môi, cười khẽ gọi nàng, "Tiểu Ngũ."
Dung Khanh mặt lạnh nói: “Im miệng, không được đi theo ta, cũng không cho phép nói cho ai biết chuyện xảy ra ngày hôm đó."
Nàng đi về phía trước hai bước, đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi dưỡng thương thật tốt, mau chút xuống núi đi, sau này cũng đừng tới nữa, không được nói dù chỉ một chữ với Đại sư huynh của ta."
Lần này, Dung Khanh bước đi rất dứt khoát, không hề quay đầu lại.
Chúc Vưu chống cằm nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của nàng, trầm tư suy nghĩ.

Nghe nói nữ nhân dưới nhân gian thích nhất là nam lang tuấn tú nói với họ là: “Ta lấy ngươi làm tức phụ.”
Nếu người đó là nam lang mà mình ái mộ trong lòng, sẽ càng là hạnh phúc.
Gương mặt của hắn tuấn mỹ như vậy, ở nhân gian rất hiếm thấy, nàng hẳn là thích hắn, nếu không nàng sẽ không thường xuyên nhìn lén hắn.
Hắn tự tin dáng người cường tráng của mình, nữ nhân này chắc chắn cũng thích, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng khi vuốt ve ngực bụng của hắn.
Tất cả những điều này cho thấy, nàng có hảo cảm đối với hắn.
Nhưng tại sao khi hắn nói muốn lấy nàng, nàng không vui, lại còn từ chối hắn.
Thậm chí còn tránh đi xa hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng cảm thấy số bạc hắn đưa cho nàng không đủ ư?
Chắc là, phải thêm nhiều sính lễ hơn mới được, lần sau hắn sẽ thay đổi ra nhiều bạc hơn.
Có lẽ, nàng muốn ra vẻ cự còn nghêng, hy vọng hắn chủ động hơn nữa.
Vì Dung Khanh cố tình tránh mặt, Chúc Vưu ngày càng ít gặp nàng hơn.
Có đôi lúc chạm mặt nhau, nàng cũng quay lưng bỏ đi.
Hắn không thể nói chuyện được với nàng.
Sau khi suy nghĩ, Chúc Vưu quyết định tặng thứ mà nàng thích.
Nữ nhân mà, không phải đều như vậy sao?
Nàng ấy để ý cái gì, thích thứ gì, liền đưa cho nàng cái đó, chắc chắn sẽ giành được sự chú ý của nàng.
Nếu trong lòng vui vẻ sẽ đồng ý gả cho hắn, động phòng hay gì đó, đều là vấn đề nhỏ.
Dung Khanh để ý điều gì nhất?
Nàng muốn trở thành tiên.
Sương sớm tinh khiết không tạp chất, trên đỉnh núi sương trên hoa lá càng thêm linh khí.
Người ta đồn rằng những người tu tiên uống sương hoa buổi sáng, sẽ giúp ích cho việc tu hành, có thể tăng cường phách đan trong cơ thể.
Nhưng loại sương sớm này khá khó thu, chỉ có một giọt nhỏ đọng trên lá, phải bay qua bay lại rất nhiều cây và cánh hoa thì mới thu được một lọ nhỏ.
Và, trước khi ánh sáng bình minh ló dạng, sương được hái sớm sẽ hiệu quả hơn.

Ngay khi ánh nắng chói chang chiếu vào, những giọt sương trên hoa lá sẽ mất đi tinh hoa hấp thụ tối hôm qua, linh khí cũng giảm mạnh.
Việc này đòi hỏi người thu thập, phải dậy thật sớm, lên núi thu hái.
Dung Khanh không làm được điều này, vì vậy nàng rất ít khi uống sương sớm linh khí thuần khiết.
Ngày hôm đó, trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ trời xám xịt, Chúc Vưu đã dậy rồi.
Hắn cầm cái bình sứ, chống nạng, đạp lên ánh trăng lạnh lẽo, chậm rãi đi về phía sau núi.
Hắn muốn tìm một ngọn núi cao hơn, nơi mà ít người từng đến, sương trên hoa lá không bị nhiễm khói lửa thế gian, linh khí sẽ càng dồi dào, thanh khiết.
Chúc Vưu đi bộ một lúc lâu, dừng lại ở một bụi hoa rậm rạp.
Hắn chỉ lấy những giọt sương trên những cánh hoa nở rộ, không lấy trên những lá cây.
Vì giọt sương trên cánh hoa có vị ngọt hơn, có mùi thơm nhàn nhạt, ngọt ngọt.
Sương trên lá cây có mùi bùn đất, mùi cỏ tuy không khó ngửi, nhưng không thơm như mùi hoa.
Chúc Vưu cúi eo, lật từng cánh hoa, giọt sương óng ánh từng giọt từng giọt rơi vào bình sứ.
Thời gian trôi nhanh, bầu trời xám xịt dần sáng lên.
Trước khi tia nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua những tầng mây, Chúc Vưu đậy miệng bình lại, mang theo một lọ đầy sương hoa trở về Cửu Tiên Quan.
Bầu trời trong xanh, nắng sớm xuyên qua song cửa chiếu vào phòng.
Dung Khanh ôm chăn bông mềm mại, nàng phồng miệng lẩm bẩm một tiếng, chậm rãi mở mắt còn nhập nhèm.
Ăn mặc chỉnh tề, Dung Khanh mở cửa phòng, nàng vừa bước ra khỏi cửa, trông thấy thân ảnh cao lớn dưới gốc cây ngô đồng, bỗng nhiên khẽ giật mình.
Nam nhân thấy nàng, rất là mừng rỡ.

Chúc Vưu cười nhẹ, nhẹ nhàng gọi, "Tiểu Ngũ."
Dung Khanh mặc kệ hắn, giơ tay muốn đóng cửa lại.
Chúc Vưu vội vàng kêu lên: "Này ... Tiểu Ngũ, chờ một chút, ta đến đưa đồ cho nàng, đưa xong ta sẽ rời đi, sẽ không quấy rầy nàng."
Tay của Dung Khanh đóng cửa dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, thuận miệng hỏi: "Đồ gì?"
Chúc Vưu chống nạng, chậm rãi đi về phía trước, đưa cho nàng bình sứ trắng trong tay: "Đây là sương hoa mà ta đã thu thập trên đỉnh núi sáng nay, đi lấy trước khi bình minh, nghe nói rất ích
tu tiên, cho nàng. "
Chúc Vưu đưa thứ gì đó, quả nhiên không nói thêm một câu, cứ vậy mà quay người bỏ đi.
Dung Khanh cầm bình sứ nặng trĩu trong tay, ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng nam nhân rời đi.
Trời còn chưa tính là quá sáng, hắn hái một lọ đầy sương hoa, phải dậy sớm đến nhường nào?
Dung Khanh rũ mắt, nhìn nửa người dưới của nam nhân, chỉ thấy y phục trắng thuần của hắn bị ướt đẫm.
Dấu ướt khá lớn, gần đến đầu gối, y phục dính cây cỏ khô héo, mặt giày cũng ướt sũng, lấm lem một lớp bùn đất.

___hết chương 49___

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương