Ngươi nguyện ý làm tức phụ của ta không?

Hô hấp nam nhân càng lúc càng nặng nề, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai, hai má Dung Khanh nóng ran, tiếng tim đập như sấm.
Nam nhân này sờ thì sờ đi, còn gọi nàng nhìn làm gì?
Nàng mới không nhìn đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là khuôn mặt trời sinh tuấn tú hơn người mà thôi, có gì đẹp mà nhìn.
"Hừ..." Chúc Vưu ở phía sau cầm lấy long căn thô to nóng bỏng vuốt ve lên xuống, môi mỏng thi thoảng tràn ra tiếng than nhẹ gợi cảm.
Hắn tưởng tưởng đến những ngày sống trong hang động kia, ấn chặt Dung Khanh nhỏ nhắn dưới thân, cắm long căn to dài vào mật huyệt vừa khít vừa nóng của nàng, bị từng lớp thịt mềm mại xoắn chặt lấy.
Càng nghĩ càng hưng phấn, dương vật trong tay càng lúc càng trở nên cứng nóng, trướng đau không thôi.
"Tiểu Ngũ... Tiểu Ngũ...mau quay đầu lại..." Chúc Vưu khàn giọng gọi tên Dung Khanh, tốc độ vuốt ve càng lúc càng nhanh.

Chỉ cần tưởng tượng nàng mở hai chân thon dài trắng nõn, nhíu mày khó khăn nuốt lấy long căn to dài của hắn vào trong cơ thể, hắn thủ dâm hắn liền sinh ra vô hạn khoái cảm, long căn giống như bị nộn huyệt gắt gao cắn nuốt, vô cùng thoải mái.
Dung Khanh cảm thấy nàng nên rời khỏi căn phòng này, mặc kệ hắn ở đây thủ dâm, nhưng hai chân nàng như nặng ngàn cân, không nhúc nhích nổi.
Nàng nghe thấy hắn gọi nhũ danh nàng, bằng giọng nói trầm khàn gợi cảm.
Từ trước tới nay nàng không biết, nhũ danh của nàng thốt ra từ miệng người khác lại có cảm giác triền miên lưu luyến này.
Người này trời sinh tuấn tú như vậy, không biết là dáng vẻ lúc hãm sâu trong tình dục sẽ như thế nào.
Dung Khanh muốn quay đầu lại nhìn, rồi lại không dám, nàng giữ lại một chút rụt rè của nữ nhi, nghe tiếng Chúc Vưu thở gấp nặng nhọc.
Dường như đã trôi qua một lúc lâu.
Nam nhân đột nhiên cao giọng gọi tên nàng: “A...Tiểu Ngũ...Tiểu Ngũ...nhìn ta…”
Sự kiên trì giữ chút rụt rè của nữ nhi cuối cùng cũng sụp đổ vào lúc này, nàng ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Chúc Vưu đối diện với nàng, nằm dựa vào giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáy mắt hắn hơi đỏ, đôi mắt phượng nhuốm màu dục vọng, sâu thẳm nóng bỏng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Nửa người trên của nam nhân trần trụi,
Phần trên cơ thể của nam nhân trần trụi, để lộ lồng ngực cường tráng, lên xuống theo nhịp thở nặng nhọc.
Quần lót cởi một nửa, buông hờ hững trên đầu gối, để lộ hai bắp đùi rắn chắc.
Dương vật giữa háng nhô cao, côn thịt to dài, phía trên nổi lên những đường gân xanh, mạch máu căng phồng, nhìn rất đáng sợ.
Ngay khi đối diện với nàng, dương vật to dài đột nhiên run lên kịch liệt, mã mắt phun ra một thứ màu trắng đục đặc sệt giữa không trung, rơi xuống sàn nhà phía trước giường.
Dung Khanh ngây người nhìn Chúc Vưu nằm nghiêng ở trên giường, còn có một vệt trắng dục dâm mi trên mặt đất, thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần.


*

Hai ngày sau.
Dung Khanh thản nhiên đi dạo trong sân.
Gần đây nàng có chút không tập trung, bởi vì thỉnh thoảng trong đầu nàng luôn hiện lên tình ảnh Chúc Vưu gọi tên nàng lúc bắn.
Thậm chí vào ban đêm, nàng còn mộng xuân đáng xấu hổ.
Mơ thấy bản thân cùng Chúc Vưu cởi sạch xiêm y, trần trụi quấn lấy nhau, dương vật to dài của hắn cắm vào trong cơ thể nàng, bị nàng xoắn chặt lấy.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, nàng thấy quần lót của mình ướt dính một mảnh.
Dung Khanh rất chán nản, nàng chỉ nghĩ Chúc Vưu anh tuấn nên mới nhìn hắn nhiều hơn một chút, tại sao lại có giấc mộng đáng xấu hổ như vậy chứ?
Đi qua một hành lang dài, ở góc rẽ, Dung Khanh bất ngờ đụng phải một đôi mắt phượng thâm thuý.
Nàng giật mình quay người bỏ đi.

"Tiểu Ngũ ... đừng đi ..." Chúc Vưu bước chân dài, chống nạng, bước nhanh đuổi theo nàng.
Hắn nắm lấy cổ tay nàng, hỏi: "Tiểu Ngũ, gần đây nàng đang tránh ta sao?"
“Không, Chúc đại ca nghĩ nhiều rồi.” Dung Khanh phủ nhận, nhưng thật ra, nàng thật sự đang trốn tránh hắn.
Dù sao, giữa hai người xảy ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, trong thời gian này nàng không biết phải đối mặt như thế nào.
Nàng nghĩ, vài ngày nữa hắn sẽ xuống núi, sau khi hắn xuống núi, nàng sẽ bình thường trở lại, tránh mặt hắn mấy ngày là được rồi.
Mặc dù nàng không chịu thừa nhận, nhưng Chúc Vưu có thể nhìn ra được.
Hắn thành thật xin lỗi: "Thực xin lỗi, ngày đó là do ta thô lỗ, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, không có cha mẹ dạy dỗ lễ nghi, ngày đó sau khi trở về, trong lòng ta cảm thấy rất hối hận."
Chúc Vưu ấp úng, chần chừ từ trong tay áo lấy ra túi bạc vụn đặt lên tay Dung Khanh, ánh mắt rõ ràng nói: “Đây là bạc vụn ta mang theo trên người, toàn bộ đều cho nàng, chờ sau khi ta xuống núi, sẽ mang tất cả bạc tích cóp được ở trong nhà cho nàng. Tiểu Ngũ, nàng nguyện ý làm tức phụ của ta không?”

____ hết chương 48____

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương