Chương 38: Chạy trốn
Dung Khanh nhẹ nhàng bước đến nơi nàng rơi xuống, nàng nhìn lên đúng lúc thấy tia bình minh đầu tiên ló dạng từ cửa hang xuyên qua.
Chùm ánh sáng vàng, mặt trời đi lên tượng trưng cho ánh sáng và hy vọng.
Cửa hang cách đáy hang khoảng hai mươi thước*, với tu vi trước đây của Dung Khanh, nàng không thể bay ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*20 thước tương đương khoảng chừng 20m)
Lấy căn cơ yếu ớt của nàng, nhiều nhất chỉ có thể bay cao ba thước, cao hơn nữa nàng không thể.
Vì vậy, mấy ngày trước, cho dù Chúc Vưu đang ngủ, nàng cũng không dám tuỳ tiện chạy trốn.
Nàng chỉ có thể khuất phục trước hắn, chờ đợi cứu viện của đại sư huynh.
Bấy giờ, nàng cảm nhận được linh lực của mình tăng lên khá nhiều, hẳn là có thể bay hơn hai mươi mét.

Dung Khanh vận khí, nhẩm niệm pháp quyết, nhảy lên bay trên không trung.
Bay đến giữa không trung, khoảng chừng mười thước, vừa nhìn xuống cảm thấy đầu óc choáng váng, bàn chân run lên.
Trước đây nàng chưa bao giờ bay cao như vậy, trong lòng sợ hãi chưa thích ứng được, vội vàng véo ngón tay, để mình chậm rãi tiếp đất.
Thở phào nhẹ nhõm, Dung Khanh lại lần nữa niệm pháp quyết, nhảy lên trên, lần này vẫn là bay lên mười thước.
Có lẽ, do nàng ít bay nên không được thành thạo, mỗi lần chỉ có thể bay được mười thước.
Nàng ổn định tinh thần, lơ lửng giữa không trung, muốn bay lên từng chút một.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến: "Nữ nhân ngốc, ngươi muốn chạy trốn sao?"
Chất vấn xen lẫn tức giận của Chúc Vưu khiến Dung Khanh giật mình, chân nhỏ như nhũn ra, trượt xuống hai thước.
Quay lại nhìn hắn, thấy thân rồng to lớn sắp bay tới, nàng sợ tới mức vội vàng nhẩm niệm pháp quyết nhảy lên.
‘Vèo’ một tiếng, bay lên bốn đến năm thước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh sáng ở cửa hang càng ngày càng chói mắt, chỉ còn cách ba bốn thước nữa là nàng có thể thoát thân rồi.
Dung Khanh tiếp tục làm Niệm Pháp quyết, Chúc Vưu phía sau rất nhanh đã đuổi kịp, răng nanh sắc nhọn cắn vào tà váy lay động của nàng.
"A ..." Dung Khanh càng hoảng sợ, đá một cước vào đầu rồng của Chúc Vưu.
Đúng lúc này, pháp quyết có hiệu lực, ‘vèo’ một tiếng, cả người nàng bật lên trên.
‘Xoẹt’ vạt váy bị xé rách một mảnh.
Chúc Vưu nhổ miếng vải rách trong ra, tiếp tục đuổi theo, nháy mắt trăm dặm, sắp tóm được chân nhỏ của Dung Khanh.
"Hừ ..." Kết giới vô hình ở cửa động đột nhiên phát ra một sức mạnh cường đại, làm Chúc Vưu chấn động liên tục lùi lại, hắn mím chặt môi phát ra một tiếng thống khổ, đau đớn.

Hắn lại cố gắng thử, nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Chỉ cần đến quá gần cửa động, hắn sẽ bị kết giới vô hình bắn ngược trở lại.
Dung Khanh kinh ngạc chưa tỉnh hồn đứng ở cửa động, hít sâu một hơi nhìn lên bầu trời bao la, dưới bầu trời, ánh bình minh màu đỏ cam rực rỡ như lửa, quả thực rất đẹp.
Thật tốt, nàng đã trốn ra được.
Dung Khanh quay lại, nhìn cửa động lớn sâu thẳm, tối tăm và đáng sợ, thấp thoáng có thể nhìn thấy đôi mắt màu xanh hổ phách của Chúc Vưu.
Đó là đôi mắt chứa đầy tức giận và không cam lòng... Dường như có một tia cảm xúc nào đó mà Dung Khanh không thể hiểu được.
Nhưng, điều đó không quan trọng, ai quản tâm tình của hắn làm gì, nàng căn bản không quan tâm.
“Nữ nhân ngốc, quay trở lại cho ta!” Chúc Vưu mở to miệng, phẫn nộ gầm lên.
Kết giới này dường như ngăn cách âm thanh truyền đi, âm thanh Dung Khanh nghe được bên ngoài không lớn.
Nhưng từ đôi lông mày nhíu chặt của Chúc Vưu, đôi mắt dần dần đỏ ngầu, những tiếng gầm rú cuồng loạn, khoé mắt như muốn nứt ra.
Nàng biết rõ, hiện tại hắn nhất định đang rất tức giận.
Dưới chân nàng vừa vặn có mấy viên đá nhỏ, Dung Khanh nhặt lên, dùng sức ném về phía Chúc Vưu, phồng miệng tức giận nói: "Cho ngươi ức hiếp người khác, đánh chết ngươi, cho ngươi cắn ta, đánh chết ngươi. Ta sẽ không quay lại, ngươi ở đó cả đời đi. "

"Hừ" Dung Khanh hừ lạnh một tiếng, xoay người, rời đi không chút lưu luyến.
"Nữ nhân ngốc... đừng đi ... nữ nhân ngu ngốc ... này ... quay lại cho ta..." Chúc Vưu lớn tiếng gọi, nhưng Dung Khanh như là không nghe thấy, đầu cũng không quay lại một cái, bước chân nhẹ nhàng, thân thủ uyển chuyển, tiêu sái rời đi.
Đáng chết!
Một ngày nào đó, hắn phá được cái kết giới này, tìm được nữ nhân ngốc, hắn nhất định phải bóp chết nàng!
"Graooo ..." Chúc Vưu gầm lên tựa như trút giận, đuôi rồng to lớn dùng sức đập mạnh vào tường đá và mặt đất, làm rung chuyển đống cát mịn, sột soạt rơi xuống
Nhắc đến, cái hang này cũng thật vững chẵc, cho dù hắn trút giận có đập mạnh dữ dội đến mấy, cũng không có dấu hiệu sụp đổ.

____hết chương 38_____


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương