Chương 37: Song tu
Vốn nghĩ rằng hắn liếm cho nàng, giúp nàng trị thương, là vì thương hại nàng.
Nàng tự cho rằng, yêu long này không quá tệ.
Hắn cho nàng thức ăn, cho nàng chăn, tưởng rằng tâm địa hắn không phải sắt đá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện giờ xem ra, hết thảy những điều này chỉ là thuận tiện để hắn có thể tuỳ ý ‘làm’ nàng mà thôi.
Sợ nàng chết đói, chết rét sẽ không có ai giúp hắn khôi phục công lực, cho nên mới bố thí đồ vật cho nàng.
Như vậy thấy, sắc long này càng tệ hơn.
Hắn hoàn toàn xem nàng như một công cụ tiết dục để khôi phục công lực của bản thân.
Dung Khanh mím chặt môi, cho dù bị lưỡi của yêu long cào qua, nàng cũng không khóc nữa.
Nàng nhắm mắt lại, mặc kệ chiếc lưỡi đang du tẩu trên cơ thể mình, mặc hắn bôi ướt cơ thể nàng.
Nàng cần một cơ thể khỏe mạnh, và vì điều này, nàng có thể chịu đựng nước miếng nhớp nháp và ghê tởm trong miệng hắn.
Mười lăm phút, Chúc Vưu liếm hết những vết bầm tím trên người Dung Khanh xong.
Lần này, Dung Khanh không vội vã đi tới vách đá, thân thể còn hơi đau, sức lực cũng chưa hoàn toàn khôi phục.
Nàng không muốn thể hiện, nên nằm xuống tấm thảm mềm cách Chúc Vưu khoảng hai, ba thước tay.
Giữa hai người im lặng trong chốc lát, hang động trống trải lại càng thêm tĩnh lặng.

Một lát sau, Dung Khanh nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đã giết những người từng tiến vào hang động này?"
Chúc Vưu sửng sốt, không ngờ tới nàng sẽ hỏi như vậy.
Hắn nhìn mấy bộ hài cốt dưới chân tường, chậm rãi nói: "Đúng."
Nhưng, mấy người đó đều chết không hết tội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một nhóm học sĩ bất tài vô học, chính đạo không đi, vọng tưởng thông qua phương pháp yêu tà, ăn huyết nhục, đoạt long châu của hắn để tu luyện thành tiên đạo.
Nếu như hắn không giết bọn họ, hắn sẽ trở thành vật trong bụng những kẻ tham lam đó.
Chúc Vưu không nghĩ rằng hắn sai, thế giới này chính là như vậy, mạnh thắng yếu thua, kẻ thắng làm vua.
“Ngươi lúc trước cũng muốn giết ta, phải không?” Dung Khanh thận trọng hỏi, đôi mắt trong suốt căng thẳng nhìn Chúc Vưu.
“Phải.” Chúc Vưu gật đầu, “Nhưng…”
Hắn nhìn về phía Dung Khanh, nói thêm: “Người kích phát kỳ động dục của ta, lúc ấy ta rất khó chịu, phải lập tức giao phối với giống cái.”
“Cho nên, ngươi nghĩ qua được kỳ động dục, không cần ta nữa sẽ giết ta, đúng không?” Dung Khanh nói ra tất cả lo lắng trong lòng.
Nàng nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh hổ phách của Chúc Vưu, không buông tha một tia cảm xúc nào bên trong.
Lần này, Chúc Vưu không trả lời.
Hắn trầm mặc nửa ngày, sau đó quay đầu nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở: "Nếu ngươi nghe lời..."
Dung Khanh cắt ngang hắn: "Ta hiểu."

Nàng trở mình, quay lưng về phía hắn, không nói gì nữa.
Nàng biết hắn muốn nói gì.
Nếu nàng nghe lời, hắn có thể tạm thời không giết nàng.
Nhưng phải thoả mãn mọi yêu cầu của hắn, làm công cụ tiết dục của hắn, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tuỳ tiện tuỳ ý đùa bỡn nàng mọi lúc mọi nơi.
Trái lại nếu không ngoan ngoãn, nàng sẽ bị giết
Thấy Dung Khanh đưa lưng về phía mình, dáng vẻ rầu rĩ không vui, hắn đắp chăn cho nàng nói vài câu trấn an: "Đừng lo lắng, người giúp ta một chuyện rất quan trọng, ta tạm thời không nghĩ giết ngươi?”
A,tạm thời?
Dung Khanh không lên tiếng, nàng vẫn quay lưng về phía Chúc Vưu, cắn chặt môi đỏ mọng kìm nén lửa giận trong lòng.
Ai quan tâm đến ân tạm thời không giết của hắn.
Mặc dù nàng nhút nhát, bình thường trông không có cốt khí, nhưng nếu chạm đến điểm ranh giới của nàng, lòng tự tôn của nàng sẽ bộc phát.
Thí dụ như việc làm công cụ tiết dục cho hắn.
So với việc mỗi ngày bị tuỳ ý kinh nhục đùa giỡn, còn phải nơm nớp lo sợ sống qua ngày, chẳng biết khi nào sẽ bị chủ nhân ghét bỏ, vì thế gặp bất trắc.
Nàng thà liều chết đánh cược một lần, còn hơn phải chịu tra tấn tinh thần lâu dài.
Bụng nhỏ Dung Khanh bị Chúc Vưu rót đầy long tinh, có chút khó chịu, đêm qua bị rót còn chưa hấp thu hết, hôm nay lại bị rót đầy.
Nàng nằm nghiêng ngủ, bụng bị ép hơi khó chịu, cuối cùng vẫn là nằm thẳng ngủ.
Bụng dưới phình to, sờ vào giống như cơ thể phụ nhân đã mang thai ba tháng.

Nhưng Dung Khanh biết rõ bên trong đều là long tinh.
Nàng vuốt bụng cái bụng bầu bĩnh, suy nghĩ biện pháp hấp thu tinh dịch.
Chỉ là dùng biện pháp này, đạo pháp nàng đang tu sẽ có thay đổi lớn.
Tuệ căn của Dung Khanh rất cạn,
đây là sự thật đã được công nhận, ngay cả sư phụ Đạo Chân Tiên của nàng cũng nghĩ như vậy.
Chỉ là, tướng mạo của nàng giống như có tiên duyên.
Chỉnói là, nàng không thuộc nhóm tu tiên, nhưng cơ hội thành tiên rất lớn.
Đó là lý do, sư phụ Chân Tiên thu nhận Dung Khanh - người bình thường không có gì đặc biệt làm đệ tử cuối cùng.
Phương pháp tu tiên, có đơn tu, tự thông qua tu luyện của bản thân để tăng trưởng tu vi.
Trái lại cũng có song tu.
Song tu là chỉ việc thực hành của một nam và một nữ hoặc một nam và nhiều nữ thông qua phương thức giao hợp tu luyện, thải âm bổ dương, dùng để tăng cấp độ tu luyện.
Loại phương pháp tu luyện này, đa số danh môn chính phái đều khinh thường, vì thế trước đây Dung Khanh khinh thường dùng.
Chỉ là hiện tại tu vi của nàng thấp kém, lại bị vây trong hiểm cảnh này, muốn sống sót cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Trí nhớ của Dung Khanh cũng không tệ, lúc trước nàng từng lén đọc qua phương pháp song tu, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ.
Kỳ thật, Dung Khanh có Bối Pháp Quyết* rất mạnh, mấy cuốn sách pháp quyết nàng đều có thể đọc thuộc lòng.
(*Bối Pháp Quyết: khả năng ghi nhớ)
Chỉ là, nàng thực hành thi pháp hiệu quả rất kém, có lẽ là do không có linh lực thâm hậu làm cơ sở.
Dung Khanh mở mắt, trộm nhìn Chúc Vưu.

Chỉ thấy hai mắt hắn đóng chặt, tựa hồ đã ngủ.
Hẳn là cảm thấy nàng biết tác dụng của long tiên, vì thân thể khoẻ mạnh nghĩ nàng sẽ không ngu xuẩn đi rửa sạch cơ thể, cho nên mặc kệ nàng.
Dung Khanh nâng tay đặt lên phần bụng phồng lên, môi đỏ mấp máy, không tiếng động đọc nhẩm khẩu quyết.
Bàn tay dưới chăn nơi tiếp xúc với bụng sinh ra một vầng sáng trắng bạc.
Rồng, toàn thân đều là bảo vật, long tinh cũng không ngoại lệ.
Long tinh đối với nữ tu tiên dùng phương pháp song tu rất có lợi, sẽ nhận được nhiều linh lực hơn so với giao hợp cùng hơn mười nam nhân tu tiên bình thường.
Dung Khanh cảm thấy có một dòng nước ấm áp chậm rãi chạy trong cơ thể, lấy rốn làm trung tâm, phát tán ra bốn phía, tuôn chảy đến xương cốt tứ chi, cuối cùng trở về điểm ban đầu, hội tụ ở rốn.
Khi Dung Khanh làm xong hết thảy, bầu trời bên ngoài hang động bắt đầu xuất hiện chút xanh nhạt.
Đây là sắc trời báo hiệu trời sắp bình minh.
Nàng không ngờ rằng song tu sẽ mất nhiều thời gian như vậy.
Chỉ là, đây là lần đầu tiên Dung Khanh hấp thu tinh dịch nam nhân, lại không phải long tinh tầm thường, năng lượng thâm hậu, tự nhiên sẽ tốn nhiều thời gian hơn để hoá thành cho chính mình dùng.
Cái chính là Chúc Vưu bắn ra quá nhiều, hai ngày liên tục đều ngăn ở bên trong, nên mất nhiều thời gian hơn.
Dung Khanh sờ lên bụng nàng, bằng phẳng trơn bóng, tinh khí nồng đặc của rồng đã bị cơ thể nàng hấp thu, có lẽ còn một lượng nhỏ trong đó.
Nàng hiện tại cảm giác được toàn thân tràn đầy sức lực, dùng lòng bàn tay cảm nhận, có thể nhận thấy được linh lực tăng lên rất nhiều.
Nàng quét mắt nhìn Chúc Vưu, phát hiện hắn vẫn nhắm mắt, tư thế giống hệt như đêm qua, không nhúc nhích một chút nào.
Nàng vén chăn, rón ra rón rén đứng dậy, nhặt lên y phục mặc vào.

——hết chương 37——

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương