Chương 22: Cắn Nàng

Dung Khanh cảm thấy cơ thể bỗng nhiên bay lên, chưa kịp phản ứng người đã an toàn rơi xuống đất.
Cũng không thể nói là rơi xuống đất, nói chính xác là “yên ổn hạ cánh”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rơi vào lồng ngực của rồng.
Cái đuôi Chúc Vưu vẫn quấn lấy vòng eo Dung Khanh, giam nàng trong lồng ngực.
Dung Khanh quan sát quang cảnh xung quanh, phát hiện đây là nơi yêu long ngày thường hay ngủ.
Chỗ này ở trên mấy bậc cầu thang, lúc trước bởi vì nàng ngồi ở xa lại bị ảnh hưởng độ cao, nhìn từ xa không rõ lắm, cũng không biết là yêu long này rất biết hưởng thụ.
Trên mặt đất bằng phẳng được trải một tấm chiếu dày mềm mại, ổ rồng thoải mái dễ chịu như vậy chẳng trách ngày thường yêu long luôn thích ngủ.
Sau một hồi quan sát nàng thu mắt lại, vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt tức giận của Chúc Vưu.


Dung Khanh mím môi trong lòng cũng sinh ra tức giận.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yêu long này khi dễ nàng xong ném nàng xuống đất, bản thân tiêu sái rời đi còn không biết xấu hổ tức giận.
Giống như là khách làng chơi, coi nàng như kỹ nữ gọi thì đến đuổi thì đi, lăng nhục xong thì phủi mông bỏ chạy.
Con rồng xấu xa này có quyền gì mà tức giận.
Dung Khanh tức giận kéo cái đuôi Chúc Vưu quấn quanh eo nàng, kéo không ra trong lòng càng tức giận.
Dung Khanh giơ nắm đấm lên đánh mạnh, quát lớn: “Buông ra, con rồng xấu xa, ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi.”
“Graooo…” Chúc Vưu há miệng to gầm nhẹ một tiếng, răng nanh sắc nhọn cắn lên cổ nhỏ tuyết trắng của Dung Khanh.
Răng nanh hơi dùng lực cắt qua làn da mỏng manh trên cổ, tia máu nhỏ chảy ra.
Dung Khanh thấy đau lập tức bật chế độ nhát gan, không dám phát giận với yêu long.
Nàng muốn sống đợi Đại sư huynh trở về.
“Á ...ta không mắng ngươi nữa, đừng cắn ta.” Dung Khanh không tiền đồ nói.
“Hừ…” Chúc Vưu liếc xéo coi thường nhìn nàng, hắn đã nói nữ nhân này lấy đâu ra can đảm để giở trò nóng nảy trước mặt hắn.
Không phải hắn bắt nạt kẻ yếu, hắn mới chỉ mở miệng nàng liền sợ đến mức cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích.
Chúc Vưu thu lại răng nanh, vươn lưỡi liếm vết thương nhỏ trên cổ nàng.
Long tiên có thể chữa lành vết thương mới rất tốt, ngày mai vết thương sẽ khép lại mà không để lại sẹo.
Hắn vốn không muốn làm nàng bị thương, nhưng nàng rất không nghe lời, cứ đối nghịch hắn nếu không làm vậy nàng sẽ không biết sợ.
Chúc Vưu liếm xong vết thương trên cổ nàng, sau đó lại liếm sạch bọt nước còn sót lại trên người nàng vừa rồi tắm rửa.

Hắn nhẹ nhàng liếm toàn bộ vết ứ thanh trên người nàng, vết thương cũ không lành lại nhanh lắm, ngày mai lại liếm cho nàng một lần nữa sẽ khỏi nhanh thôi.
Lần này hắn liếm rất nhẹ nhàng, chỉ đơn thuần liếm để giúp nàng trị thương, cũng không trêu đùa nàng.
Trên người Dung Khanh lại lần nữa dính đầy nước miếng ướt dính, cả người đều nhớp nháp khó chịu.
Chúc Vưu vẫn quấn lấy eo nhỏ của nàng không có ý định để nàng đi.
Để tránh nàng trộm rửa sạch long tiên trên người.
Dung Khanh bị ép dính lên người Chúc Vưu, toàn thân nàng trần trụi dán chặt lấy hắn, nhớ tới mình từng giao hợp phóng đãng cùng hắn, trong lòng xấu hổ muốn chui xuống đất.
Nàng thử giãy dụa nhưng càng vùng vẫy Chúc Vưu càng quấn chặt hơn.
Dung Khanh không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp, yên tĩnh nép vào ngực Chúc Vưu.
Một người một rồng ái muội giao triền bên nhau, mỹ nhân và yêu thú, thân thể trần truồng, ngược lại trông rất hương diễm kích thích.
Thời gian trôi qua, ánh chiều tà cuối cùng trong hang động cũng biến mất, màn đêm buông xuống.
Dung Khanh ngước nhìn Chúc Vưu phía trên, hai mắt hắn nhắm, hô hấp nhẹ nhàng không biết là đang ngủ hay chợp mắt.
Tuy nàng có chút buồn ngủ nhưng không dám nhắm mắt.
Vừa rồi yêu long cắn cổ nàng, có thể chờ nàng ngủ say xong đem nàng nuốt chửng.
Hắn quấn lấy eo nàng không chịu để nàng đi, không phải sợ nàng chạy trốn sao.

Dung Khanh chống đỡ không chịu ngủ, sau nửa đêm mí mắt không ngừng đánh nhau, cái đầu nhỏ nghiêng về phía trước như gà mổ thóc.
Chúc Vưu vừa mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, lạnh lùng gọi: “Này, nữ nhân ngốc.”
Dung Khanh ngủ rất sâu, không phản hồi lại hắn.
Chúc Vưu nghĩ tới đây là nữ nhân sắp cùng hắn giao hợp, sẽ bị hắn làm đến nửa chết nửa sống, cũng không cần phải hà khắc như vậy, nên cho nàng ngủ một giấc.
Chúc Vưu di chuyển cái đuôi đặt nàng nhẹ nhàng lên ghế đệm mềm mại.
“Ư...lạnh.” Dung Khanh ôm cánh tay trần trụi của mình.
Chúc Vưu nhớ tới nửa đêm nàng bị lạnh sẽ liên tục rên rỉ khóc lóc, ồn ào như chim yến tước khiến hắn không ngủ được, do dự một lúc dùng yêu lực biến ra cái chăn ném lên người nàng.

——-hết chương 22——


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương