Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung
-
14: Ra Khơi
"Tôi cũng mong bản thân có thể rời khỏi nơi đây.
Nếu bà có bản lĩnh thì hãy để tôi đi, tôi sẽ rất biết ơn của bà đấy."
"Cô đang thách thức ta đấy à! Được thôi.
Ngay bây giờ, cô có thể thu dọn đồ ra khỏi phủ đô đốc."
Tư Dương mỉm cười, cô ra điều kiện với bà ta.
"Tôi sẽ rời khỏi nơi này nhưng bà phải cung cấp cho tôi một số thứ cần thiết để đảm bảo rằng khi tôi rời đi một cách an toàn và không bị ai phát hiện."
"Cô muốn gì cứ nói, ta sẽ đáp ứng hết."
Bà ta vẫn chưa biết rằng hành động của mình sẽ gây ra một tai hoạ lớn.
Còn Tư Dương thì đang cười mỉa mai, nếu như rời khỏi nơi đây thành công.
Cô có thể về bên gia đình của mình và cùng họ đi đến một nơi thật xa.
Ở đó, cô lại tiếp tục là cô tự do, yêu đời.
Cô sẽ gặp được Thập Hải.
Anh ấy sẽ lại chấp nhận cô và hai người ở bên nhau đến suốt đời.
"Tôi cần một chiếc thuyền và một ít lương khô đủ để dùng một một thời gian dài."
"Được.
Người đâu, mau chuẩn bị những gì cô ta nói."
"Cô, mình làm vậy anh Cang Chung sẽ không nói gì chứ?" Mai Đình bắt đầu thấy lo sợ.
"Cháu yên tâm, đã có cô ở đây Cang Chung không dám làm gì chúng ta đâu."
Một lúc sau, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
Tư Dương cũng thu dọn đồ đạc của mình.
Nói là thu dọn nhưng thật ra chẳng có gì cả.
Lúc cô đến đây với cơ thể này thì bây giờ rời đi cũng chỉ có cơ thể này.
Cô nhìn mẹ của Cang Chung và Mai Đình một cái, xong cũng cuối chào coi như lời cảm ơn.
Tư Dương lẳng lặng rời khỏi phủ đô đốc nhưng cô mới bước chân ra tới cổng thì có một tên lính canh ngăn cô lại.Hắn ta nói:
"Phu nhân, đô đốc có lệnh người không được phép rời khỏi nhà.
Xin người hãy vào bên trong."
"Nhưng ta đã được mẹ của đô đốc cho đi.
Ngươi không tin có thể đi hỏi bà ta."
"Nhưng thưa..."
"Ngươi làm gì vậy? Là ta cho cô ta đi đấy, ngươi cứ để cô ta đi.
Cang Chung trở về, ta sẽ nói với nó sau."
Bà ta đứng ra bảo lãnh cho Tư Dương nhờ vậy mà cô mới đi ra khỏi cổng được.
Tên lính canh để cho cô đi mà trong lòng đầy miễn cưỡng.
Một bên là đô đốc, một bên là mẹ của đô đốc.
Toàn những chức vụ cao, làm sao hắn ta có thể cãi lời.
Tuy rằng để cô đi nhưng hắn ta cũng phải viết một bức thư bẩm báo với đô đốc biết.
Nếu không, ngài ấy trách tội xuống hắn ta khó mà tránh tội.
Ở bên ngoài bến cảng, Tư Dương như một đứa trẻ vui mừng mà chạy nhảy.
Cô sắp tự do rồi, sắp được trở về biển cả, sắp gặp được cha, mẹ, em gái, Thập Hải, mấy lũ răng đang bơi quanh con tàu, mấy bạn hải âu bay lượn trên con sóng, sắp gặp thiên nhiên dữ dội đôi khi cũng nhẹ nhàng.
Cô bước chân xuống chiếc thuyền, kéo mỏ neo lên.
Tư Dương thành thạo lái con thuyền ra khơi.
"Mọi người phải chờ con trở về đấy."
Trong phủ đô đốc, mẹ của Cang Chung bà Mai Đình cười nói vui vẻ với nhau.
"Cô quả là cao tay, chỉ cần nói một tiếng thôi đã đuổi cô ta ra khỏi nhà."
"Mấy cái loại hồ ly đó ở đây cũng vì địa vị của con trai ta.
Nó dùng nhan sắc của mình để quyến rũ con trai ta nhưng còn ta thì không.
Làm sao ta có thể dễ dàng để nó ở trong nhà này được."
"Cháu yêu cô quá đi!" Mai Đình ôm lấy bà ta cười gian xảo.
Bây giờ không còn Tư Dương nữa, Cang Chung nhất định sẽ thuộc về cô ta.
Khi hai người họ còn đang đắc ý vì đã đuổi được Tư Dương ra khỏi nhà, trong khi đó bức thư đã được gửi đến đô đốc của tên lính kia.
Cang Chung đang bận với hàng tá công việc thì nhận được bức thư từ nhà gửi tới.
Hắn cầm bức thư, liền xé ra đọc.
"Sao họ dám tự ý!"
Cang Chung bực tức đập tay xuống bàn.
Không dễ gì hắn mới đưa Tư Dương trở về nhà.
Vậy mà mẹ lại đuổi cô rời đi, xem ra hắn không nên để bà cùng với Tư Dương ở chung một nhà.
Trước mắt, hắn phải đi bắt Tư Dương trở lại sau đó mới trở về nhà giải quyết sau.
Hắn đi đến giá máng đồ, khoác lên vai chiếc áo quân hàm.
Cang Chung lập tức cho người chuyển hướng đi tìm đô đốc phu nhân.
"Trước tối nay, nếu không ai tìm được phu nhân cũng đừng mong có bữa cơm tối.
ghe rõ hết chưa!"
"Đã rõ!" Đám binh lính chấp tay nghiêm túc.
Ngày hôm ấy, mấy chục con tàu chạy trên mặt biển để tìm ra tung tích của phu nhân.
"Là la la lá là....."
Trên biển, Tư Dương vừa lái thuyền vừa ca hát vu vơ.
Chỉ cần đi theo hướng gió thì cô sẽ đến được nơi gia đình đang sinh sống.
Con thuyền trôi dạt trên biển khoảng tầm hai tiếng thì một đàn chim hải âu từ đâu bay tới, trông chúng rất vội.
Tư Dương chẳng biết có thứ gì ở phía trước khiến chúng phải hoảng loạn.
Cô đi ra ngoài muốn nhìn xem thử rốt cuộc là thứ gì.
Phạch phạch....tiếng con tàu chạy trên mặt nước, những cơn sóng vỗ vỗ dạt vào thuyền của cô.
Từ phía xa, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mũi tàu.
"Đó là..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook