Dịu Dàng Khác Lạ
-
Chương 15: Đừng Đi Nữa,Được Không?
Bao nhiêu uất ức vô cớ bị dồn nén,lại nghe Từ Du Du nói bóng nói gió về anh như vậy.
Dĩ nhiên cô không bao giờ dám tin đó là sự thật nhưng nỗi khó chịu không tên cứ bủa vây lấy cô.
Nghiêm Tư Ninh dồn hết sức lực đẩy anh ra,mu bàn tay đưa lên miệng ngăn tiếng nức nở cất lên.
Tiêu Khả Dinh bất ngờ bị cô đẩy lùi ra sau,cơn váng đầu càng trầm trọng thêm.
Lại thấy đôi mắt cô chực chờ như sắp khóc,anh đau lòng thở không nổi.
“Anh...”.
“Tiêu thiếu”.
Tiêu Khả Dinh ngây người với cách cô xưng hô xa lạ với anh,miệng mấp máy không thốt ra được lời nào.
“Đừng lại gần tôi nữa,tôi...”
Nghiêm Tư Ninh nói đến đây thì nghẹn ngào dừng lại.
Sao cô có thể nói “tôi và anh đã kết thúc rồi” được.
Rõ ràng anh từ đầu đến cuối vô tội.
Là Nghiêm Tư Ninh cô không có tư cách ở bên cạnh anh.
Những bí mật đó liên tục nhắc nhở cô không được có bất cứ liên quan gì tới anh.
Điều kiện trao đổi giữa cô với ba trước khi đi du học là cô sẽ đồng ý mọi điều ba mẹ yêu cầu.
Đổi lại là không được gây khó dễ cho anh nữa.
Nếu để ba mẹ biết cô nuốt lời,kết cục sẽ càng tệ hơn trước.
“Ninh Ninh”.
“Đừng khóc”.
Nghiêm Tư Ninh khủng hoảng nghe giọng anh đầy dịu dàng,khẩn trương dỗ dành cô.
Đưa tay lên sờ thử,cô đã lệ rơi đầy mặt từ lúc nào.
Nghiêm Tư Ninh thoáng chốc xấu hổ,loay hoay cúi người xuống tháo đôi giày cao gót ném vào người anh.
Tiêu Khả Dinh chuẩn xác chụp lấy,ngơ ngác nhìn cô.
Cô không để ý tới anh nữa,cứ thế chân trần đi về lại phía cửa lớn câu lạc bộ.
Đi được một đoạn ,người phía sau cô vẫn luôn im lặng đi theo.
Nghiêm Tư Ninh đi tới quầy lễ tân,may mắn Từ Khuynh Vũ biết cô sẽ quay lại lấy điện thoại nên đã nhờ lễ tân đưa cho cô.
Cô cảm ơn một tiếng rồi nhìn xung quanh,kéo cái người đàn ông đi theo cô ra lại cổng bãi đậu xe.
Vu Ý Hiên anh ta còn đứng ở đó hút thuốc,ngạc nhiên thấy hai người đi lại đây.
“Người đang bệnh còn để chạy lung tung”.
Cô liếc Vu Ý Hiên,nếu ánh mắt có thể giết người thì người đầu tiên bị cô nhìn đến chết đó chính là anh ta.
Nếu anh ta không gọi Tiêu Khả Dinh tới,cô cũng không khó chịu đến mức này.
“Người bệnh phải có “thuốc” mới khỏi được chứ cô Nghiêm?”.
Vu Ý Hiên khoanh hai tay còn kẹp điếu thuốc,nhướng một bên mày,thích thú trêu chọc.
Nghiêm Tư Ninh ngửi mùi thuốc lá nồng nặc,che mũi.
Tiêu Khả Dinh biết cô ghét nhất mùi đó nên kéo cổ áo tên kia tránh xa cô ra.
“Anh đợi ở đây”.
Bên kia đường có một phòng khám tư,Nghiêm Tư Ninh định đi sang đó thì cổ tay bị anh nắm chặt.
Cô hiểu anh là sợ cô bỏ anh nên anh mới lo lắng bất an như vậy.
Con người khi bệnh đều yếu đuối,muốn dựa dẫm.
Nghiêm Tư Ninh nhìn lên bầu trời đã nhuốm màu xám xịt,lại chuẩn bị đổ mưa.
Hết cách,cô dặn Vu Ý Hiên đang xem kịch vui,đợi bọn cô một chút rồi kéo anh băng qua đường.
Đẩy cửa phòng khám,may mắn không có bệnh nhân khác,cô nhấn vai Tiêu Khả Dinh ngồi xuống cho bác sĩ kiểm tra.
Kê đơn lấy thuốc xong,bác sĩ đề nghị nếu về nhà uống thuốc không hết sốt thì đưa đi bệnh viện liền.
Chiếc xe của anh được Vu Ý Hiên lái tới trước cửa phòng khám,anh ta tự nhiên mà đưa chìa khoá cho cô.
Nghiêm Tư Ninh: “?”.
“Tôi không muốn bị lây cảm đâu,xe tôi còn đang đợi tôi trong kia”.
Vu Ý Hiên cười gian,khi đi còn kèm theo câu nhớ thông báo ngày cưới của hai người cho anh ta.
Nghiêm Tư Ninh giật giật khoé môi,tại sao Tiêu Khả Dinh lại có thể quen một người đáng ghét đến mức đó.
Ngày cưới gì chứ,ngày đó sẽ không bao giờ có cả,suốt cuộc đời này.
“Để anh lái”.
Trước kia cô không quen lái mấy dạng xe này nên anh định lấy chìa khoá trong tay cô.
“Anh ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ đi”.
Nghiêm Tư Ninh giấu chìa ra sau lưng,hất cằm kêu anh lên xe.
Thấy cô tìm ổ khoá để cắm,anh chỉ cho cô rồi hỏi lại một lần nữa.
“Thật ra để anh lái cũng không...”
“Im lặng!”.
Mấy năm nay ở nước ngoài đi cùng với nhóm bạn,bọn họ cũng chạy mấy loại xe này nên đã chỉ cô lái rất nhiều lần rồi.
Thấy cô quyết tâm như vậy,anh cũng không nói gì nữa,ngoan ngoãn để cô lái.
Anh không sợ xe của mình có vấn đề gì ,chỉ sợ cô mất hứng bỏ mặc anh.
Trời đã trút mưa xuống,chiếc xe bạc nhám di chuyển trên đường,cần gạt nước hoạt động hết công suất.
Nghiêm Tư Ninh uể oải nắm vô lăng,cô chưa bao giờ thích mưa hết.
Mưa làm tâm trạng giảm xuống rất nhiều.
Âm u ,lạnh lẽo.
Cột đèn giao thông đang ở màu đỏ,cô lén nhìn anh ở ghế phụ.
Có lẽ cơn sốt còn làm anh khó chịu,lúc nhắm mắt nghỉ ngơi,anh nhíu mày lại,trán rịn đầy mồ hôi.
Nghiêm Tư Ninh chỉnh điều hoà,nín thở giơ tay phải qua vén vài sợi tóc nghịch ngợm của anh,lại nhẹ nhàng chạm vào mi tâm kéo giãn hàng chân mày đang nhíu chặt kia.
Đèn giao thông đã chuyển màu xanh,cô lại tiếp tục tập trung lái xe.
Cô nhìn theo bản đồ điện tử ,lúc đi anh đã đánh dấu sẵn cho cô.
Vẫn là ngôi nhà đó,nơi cô đã từng ở với anh,chỉ là anh lo xa ,sợ cô lâu rồi không về sẽ quên đường.
Đã về tới nhà,Nghiêm Tư Ninh ngạc nhiên khi cấu trúc bên ngoài căn nhà đã thay đổi mới hoàn toàn.
Trông có vẻ...bảo mật cực kỳ cao.
Nghiêm Tư Ninh nhìn cổng vào mở khoá bằng điện tử kia đành bó tay,gọi anh dậy xử lý.
Hai cánh cổng hai bên tự động mở ra,xe chạy vào trong gara.
Nghiêm Tư Ninh tắt máy,mở cửa đi vòng qua đỡ anh vào nhà.
Cảm giác thân thuộc trong nhà vẫn còn hiện hữu,cô ôm cánh tay anh đi sẵn nhìn ngó xung quanh.
Theo như trí nhớ của cô,toàn bộ nội thất,từ bình gốm sứ trang trí đến ghế sô pha đều nằm y vị trí cũ.
Nghiêm Tư Ninh không khỏi kinh ngạc.
Vào thang máy lên tầng hai phòng ngủ,đợi anh nằm xuống giường,cô thở phào một hơi.
Chỉnh gối lại cho anh ,cô vô tình thấy cái gì đó bị đè ở dưới,cô lấy ra.
Là khung đựng ảnh cô bị quệt kem lên mặt.
Lúc đó cô đón sinh nhật lần thứ 18 của cô với anh,ngay giữa không gian nhỏ ấm cúng,cô hớn hở đòi quà,anh lại giả vờ buồn bã nói là do bận rộn quá nên quên chuẩn bị.
Đương nhiên với một cô bạn gái tính tình khó chiều như cô,cô dỗi muốn đặt ổ bánh kem lên bàn,đứng dậy bỏ về.
Anh phì cười,từ sau lưng lấy ra một chiếc hộp được gói tỉ mỉ.
“Chúc Ninh Ninh sinh nhật vui vẻ!”.
Vừa chúc xong,cô còn chưa kịp phản ứng gì ,anh đã quệt kem lên má cô.
Bao nhiêu lời mắng anh kẹt ở cổ họng,cô cáu kỉnh nhìn anh hào hứng lấy điện thoại chụp một tấm chọc quê cô.
Nghiêm Tư Ninh cắn môi,tưởng tượng những ngày tháng qua khẳng định anh luôn ôm nó mà cố đi vào giấc ngủ.
Nếu không tại sao khung ảnh lại nằm dưới gối anh được?
Cô bật đèn trên tủ đầu giường lên,ánh sáng vàng ấm áp lạ thường.
Thấy anh ra nhiều mồ hôi,cả người nóng hầm hập,cô đi lấy thau nước nóng với khăn mặt bưng ra từ nhà vệ sinh.
Nhúng khăn rồi vắt khô,lau sơ trán,mặt,cổ của anh để hạ nhiệt bớt.
Trách thì vẫn trách Vu Ý Hiên nhưng cô cũng ngầm đội ơn anh ta.
Một mình anh trong căn nhà này,sốt cao hôn mê không ai biết sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.
Tiêu Khả Dinh chầm chậm mở mắt nhìn cô ngồi bên giường,vẻ mặt đầy lo lắng cho anh.
Cô thật sự đã về bên cạnh anh.
Không còn đợi anh đi ngủ cô mới xuất hiện trong giấc mơ nữa.
Nghiêm Tư Ninh đang lau liền dừng lại động tác.
Sâu trong đôi mắt của đối phương toàn bộ đều chứa sự yêu chiều đến vô hạn dành cho cô.
Nghiêm Tư Ninh né tránh ánh mắt đó của anh,bỏ khăn vào thau lại.
“A-Anh nghỉ ngơi đi,đợi hết mưa tôi sẽ đi”.
Cô vừa mới đứng dậy đã bị một lực kéo xuống ,té nhào đè lên người anh.
“Đừng đi nữa...được không?”
“Ninh Ninh”.
Tiêu Khả Dinh phút trước còn đang hưởng thụ sự quan tâm của cô,phút sau nghe cô nói sẽ đi mà hoảng hốt.
Cả người cô đều nằm đè lên anh,anh ôm cô không buông,môi anh hôn lên gò má cô.
Nghiêm Tư Ninh như bị anh phong ấn lại,cả người không động đậy nổi.
Đúng lúc điện thoại đã kịp thời cứu cô,cô chống tay thoát ra khỏi anh.
Mở giỏ xách lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi.
[Giờ còn chưa về?].
Lã Mộng về nhà đã được một khoảng thời gian mà không thấy cô đâu.
Nghiêm Tư Ninh mím môi,quay sang nhìn anh rồi quay lại giải thích với mẹ.
“Không phải trên đài đã cảnh báo hạn chế ra đường khi trời đổ mưa sao,con đang đợi hết mưa sẽ về ngay”.
Nghiêm Tư Ninh tự thán phục bản thân,nói dối càng ngày càng lưu loát.
Đầu dây bên kia không mặn không nhạt dặn hết mưa thì tranh thủ về sớm đi rồi cúp máy.
Nghiêm Tư Ninh ôm điện thoại vào trong ngực,cô rút lại lời thán phục kia lại.
Không hay ho lắm,còn hại cô đau tim thêm.
“Tôi xuống nhà bếp xem có gì không,sẽ không lén rời đi,ok?”.
Nghiêm Tư Ninh để đảm bảo lời nói của cô đủ chân thực,để điện thoại và giỏ xách lên tủ đầu giường.
Điều đầu tiên vào bếp là mở tủ lạnh ra trước,xoa cằm đánh giá cái người trên kia cũng không bạc đãi bản thân lắm.
Có trứng gà,ức gà,thịt bò,sữa tươi.
Đều là nguyên liệu ăn uống của người tập thể thao.
Cô theo trí nhớ mở tủ lấy nồi ra đặt trên bếp điện,đổ nước vào đợi sôi.
Vo gạo,rửa nguyên liệu,cắt nhỏ rồi bỏ vào nồi.
Nấu cháo đơn giản lại mau chín,cô múc cháo vô tô,rắc thêm tý hạt tiêu xay.
Đem cháo lên cho anh,anh lại sợ cô rời đi mà tự giác ăn không sót cái gì.
Giống như được ăn tiên dược quý hiếm vậy.
Trong lúc đợi anh ăn xong,cô đi dạo một vòng quanh phòng rồi hiếu kỳ mở cánh cửa nhỏ dẫn tới phòng để quần áo.
Quần áo,váy vóc,phụ kiện của cô vẫn còn ,được anh bảo quản cẩn thận không để cho bám bụi tý nào.
Thậm chí còn có những thứ mới tinh chưa sử dụng mà cô từng vô tình thấy qua trên các trang thương hiệu nổi tiếng.
Cô là một người thích trưng diện nên Tiêu Khả Dinh anh trước giờ đều không bỏ qua món đồ nào thích hợp với cô.
Nghiêm Tư Ninh khóc không ra nước mắt,số cô vớ phải vận gì mà để anh mê mẩn cô đến như thế.
Cô với tay lấy một cái áo sơ mi đã ủi phẳng phiu treo trên giá xuống,sờ sờ rồi ngửi mùi hương của anh.
Hương thơm dịu nhẹ làm cho người khác thoải mái hít thở.
Nghiêm Tư Ninh cảm thấy mình giống tên biến thái quá nên nhanh chóng treo lại áo,đi ra lại phòng ngủ.
“Trong đó... vẫn ổn phải không?”.
Anh dè dặt hỏi cô ,cô lại chột dạ sợ anh hiểu lầm cô làm gì bậy bạ trong đó nên hơi ấp úng ậm ờ cho qua.
Dĩ nhiên cô không bao giờ dám tin đó là sự thật nhưng nỗi khó chịu không tên cứ bủa vây lấy cô.
Nghiêm Tư Ninh dồn hết sức lực đẩy anh ra,mu bàn tay đưa lên miệng ngăn tiếng nức nở cất lên.
Tiêu Khả Dinh bất ngờ bị cô đẩy lùi ra sau,cơn váng đầu càng trầm trọng thêm.
Lại thấy đôi mắt cô chực chờ như sắp khóc,anh đau lòng thở không nổi.
“Anh...”.
“Tiêu thiếu”.
Tiêu Khả Dinh ngây người với cách cô xưng hô xa lạ với anh,miệng mấp máy không thốt ra được lời nào.
“Đừng lại gần tôi nữa,tôi...”
Nghiêm Tư Ninh nói đến đây thì nghẹn ngào dừng lại.
Sao cô có thể nói “tôi và anh đã kết thúc rồi” được.
Rõ ràng anh từ đầu đến cuối vô tội.
Là Nghiêm Tư Ninh cô không có tư cách ở bên cạnh anh.
Những bí mật đó liên tục nhắc nhở cô không được có bất cứ liên quan gì tới anh.
Điều kiện trao đổi giữa cô với ba trước khi đi du học là cô sẽ đồng ý mọi điều ba mẹ yêu cầu.
Đổi lại là không được gây khó dễ cho anh nữa.
Nếu để ba mẹ biết cô nuốt lời,kết cục sẽ càng tệ hơn trước.
“Ninh Ninh”.
“Đừng khóc”.
Nghiêm Tư Ninh khủng hoảng nghe giọng anh đầy dịu dàng,khẩn trương dỗ dành cô.
Đưa tay lên sờ thử,cô đã lệ rơi đầy mặt từ lúc nào.
Nghiêm Tư Ninh thoáng chốc xấu hổ,loay hoay cúi người xuống tháo đôi giày cao gót ném vào người anh.
Tiêu Khả Dinh chuẩn xác chụp lấy,ngơ ngác nhìn cô.
Cô không để ý tới anh nữa,cứ thế chân trần đi về lại phía cửa lớn câu lạc bộ.
Đi được một đoạn ,người phía sau cô vẫn luôn im lặng đi theo.
Nghiêm Tư Ninh đi tới quầy lễ tân,may mắn Từ Khuynh Vũ biết cô sẽ quay lại lấy điện thoại nên đã nhờ lễ tân đưa cho cô.
Cô cảm ơn một tiếng rồi nhìn xung quanh,kéo cái người đàn ông đi theo cô ra lại cổng bãi đậu xe.
Vu Ý Hiên anh ta còn đứng ở đó hút thuốc,ngạc nhiên thấy hai người đi lại đây.
“Người đang bệnh còn để chạy lung tung”.
Cô liếc Vu Ý Hiên,nếu ánh mắt có thể giết người thì người đầu tiên bị cô nhìn đến chết đó chính là anh ta.
Nếu anh ta không gọi Tiêu Khả Dinh tới,cô cũng không khó chịu đến mức này.
“Người bệnh phải có “thuốc” mới khỏi được chứ cô Nghiêm?”.
Vu Ý Hiên khoanh hai tay còn kẹp điếu thuốc,nhướng một bên mày,thích thú trêu chọc.
Nghiêm Tư Ninh ngửi mùi thuốc lá nồng nặc,che mũi.
Tiêu Khả Dinh biết cô ghét nhất mùi đó nên kéo cổ áo tên kia tránh xa cô ra.
“Anh đợi ở đây”.
Bên kia đường có một phòng khám tư,Nghiêm Tư Ninh định đi sang đó thì cổ tay bị anh nắm chặt.
Cô hiểu anh là sợ cô bỏ anh nên anh mới lo lắng bất an như vậy.
Con người khi bệnh đều yếu đuối,muốn dựa dẫm.
Nghiêm Tư Ninh nhìn lên bầu trời đã nhuốm màu xám xịt,lại chuẩn bị đổ mưa.
Hết cách,cô dặn Vu Ý Hiên đang xem kịch vui,đợi bọn cô một chút rồi kéo anh băng qua đường.
Đẩy cửa phòng khám,may mắn không có bệnh nhân khác,cô nhấn vai Tiêu Khả Dinh ngồi xuống cho bác sĩ kiểm tra.
Kê đơn lấy thuốc xong,bác sĩ đề nghị nếu về nhà uống thuốc không hết sốt thì đưa đi bệnh viện liền.
Chiếc xe của anh được Vu Ý Hiên lái tới trước cửa phòng khám,anh ta tự nhiên mà đưa chìa khoá cho cô.
Nghiêm Tư Ninh: “?”.
“Tôi không muốn bị lây cảm đâu,xe tôi còn đang đợi tôi trong kia”.
Vu Ý Hiên cười gian,khi đi còn kèm theo câu nhớ thông báo ngày cưới của hai người cho anh ta.
Nghiêm Tư Ninh giật giật khoé môi,tại sao Tiêu Khả Dinh lại có thể quen một người đáng ghét đến mức đó.
Ngày cưới gì chứ,ngày đó sẽ không bao giờ có cả,suốt cuộc đời này.
“Để anh lái”.
Trước kia cô không quen lái mấy dạng xe này nên anh định lấy chìa khoá trong tay cô.
“Anh ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ đi”.
Nghiêm Tư Ninh giấu chìa ra sau lưng,hất cằm kêu anh lên xe.
Thấy cô tìm ổ khoá để cắm,anh chỉ cho cô rồi hỏi lại một lần nữa.
“Thật ra để anh lái cũng không...”
“Im lặng!”.
Mấy năm nay ở nước ngoài đi cùng với nhóm bạn,bọn họ cũng chạy mấy loại xe này nên đã chỉ cô lái rất nhiều lần rồi.
Thấy cô quyết tâm như vậy,anh cũng không nói gì nữa,ngoan ngoãn để cô lái.
Anh không sợ xe của mình có vấn đề gì ,chỉ sợ cô mất hứng bỏ mặc anh.
Trời đã trút mưa xuống,chiếc xe bạc nhám di chuyển trên đường,cần gạt nước hoạt động hết công suất.
Nghiêm Tư Ninh uể oải nắm vô lăng,cô chưa bao giờ thích mưa hết.
Mưa làm tâm trạng giảm xuống rất nhiều.
Âm u ,lạnh lẽo.
Cột đèn giao thông đang ở màu đỏ,cô lén nhìn anh ở ghế phụ.
Có lẽ cơn sốt còn làm anh khó chịu,lúc nhắm mắt nghỉ ngơi,anh nhíu mày lại,trán rịn đầy mồ hôi.
Nghiêm Tư Ninh chỉnh điều hoà,nín thở giơ tay phải qua vén vài sợi tóc nghịch ngợm của anh,lại nhẹ nhàng chạm vào mi tâm kéo giãn hàng chân mày đang nhíu chặt kia.
Đèn giao thông đã chuyển màu xanh,cô lại tiếp tục tập trung lái xe.
Cô nhìn theo bản đồ điện tử ,lúc đi anh đã đánh dấu sẵn cho cô.
Vẫn là ngôi nhà đó,nơi cô đã từng ở với anh,chỉ là anh lo xa ,sợ cô lâu rồi không về sẽ quên đường.
Đã về tới nhà,Nghiêm Tư Ninh ngạc nhiên khi cấu trúc bên ngoài căn nhà đã thay đổi mới hoàn toàn.
Trông có vẻ...bảo mật cực kỳ cao.
Nghiêm Tư Ninh nhìn cổng vào mở khoá bằng điện tử kia đành bó tay,gọi anh dậy xử lý.
Hai cánh cổng hai bên tự động mở ra,xe chạy vào trong gara.
Nghiêm Tư Ninh tắt máy,mở cửa đi vòng qua đỡ anh vào nhà.
Cảm giác thân thuộc trong nhà vẫn còn hiện hữu,cô ôm cánh tay anh đi sẵn nhìn ngó xung quanh.
Theo như trí nhớ của cô,toàn bộ nội thất,từ bình gốm sứ trang trí đến ghế sô pha đều nằm y vị trí cũ.
Nghiêm Tư Ninh không khỏi kinh ngạc.
Vào thang máy lên tầng hai phòng ngủ,đợi anh nằm xuống giường,cô thở phào một hơi.
Chỉnh gối lại cho anh ,cô vô tình thấy cái gì đó bị đè ở dưới,cô lấy ra.
Là khung đựng ảnh cô bị quệt kem lên mặt.
Lúc đó cô đón sinh nhật lần thứ 18 của cô với anh,ngay giữa không gian nhỏ ấm cúng,cô hớn hở đòi quà,anh lại giả vờ buồn bã nói là do bận rộn quá nên quên chuẩn bị.
Đương nhiên với một cô bạn gái tính tình khó chiều như cô,cô dỗi muốn đặt ổ bánh kem lên bàn,đứng dậy bỏ về.
Anh phì cười,từ sau lưng lấy ra một chiếc hộp được gói tỉ mỉ.
“Chúc Ninh Ninh sinh nhật vui vẻ!”.
Vừa chúc xong,cô còn chưa kịp phản ứng gì ,anh đã quệt kem lên má cô.
Bao nhiêu lời mắng anh kẹt ở cổ họng,cô cáu kỉnh nhìn anh hào hứng lấy điện thoại chụp một tấm chọc quê cô.
Nghiêm Tư Ninh cắn môi,tưởng tượng những ngày tháng qua khẳng định anh luôn ôm nó mà cố đi vào giấc ngủ.
Nếu không tại sao khung ảnh lại nằm dưới gối anh được?
Cô bật đèn trên tủ đầu giường lên,ánh sáng vàng ấm áp lạ thường.
Thấy anh ra nhiều mồ hôi,cả người nóng hầm hập,cô đi lấy thau nước nóng với khăn mặt bưng ra từ nhà vệ sinh.
Nhúng khăn rồi vắt khô,lau sơ trán,mặt,cổ của anh để hạ nhiệt bớt.
Trách thì vẫn trách Vu Ý Hiên nhưng cô cũng ngầm đội ơn anh ta.
Một mình anh trong căn nhà này,sốt cao hôn mê không ai biết sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.
Tiêu Khả Dinh chầm chậm mở mắt nhìn cô ngồi bên giường,vẻ mặt đầy lo lắng cho anh.
Cô thật sự đã về bên cạnh anh.
Không còn đợi anh đi ngủ cô mới xuất hiện trong giấc mơ nữa.
Nghiêm Tư Ninh đang lau liền dừng lại động tác.
Sâu trong đôi mắt của đối phương toàn bộ đều chứa sự yêu chiều đến vô hạn dành cho cô.
Nghiêm Tư Ninh né tránh ánh mắt đó của anh,bỏ khăn vào thau lại.
“A-Anh nghỉ ngơi đi,đợi hết mưa tôi sẽ đi”.
Cô vừa mới đứng dậy đã bị một lực kéo xuống ,té nhào đè lên người anh.
“Đừng đi nữa...được không?”
“Ninh Ninh”.
Tiêu Khả Dinh phút trước còn đang hưởng thụ sự quan tâm của cô,phút sau nghe cô nói sẽ đi mà hoảng hốt.
Cả người cô đều nằm đè lên anh,anh ôm cô không buông,môi anh hôn lên gò má cô.
Nghiêm Tư Ninh như bị anh phong ấn lại,cả người không động đậy nổi.
Đúng lúc điện thoại đã kịp thời cứu cô,cô chống tay thoát ra khỏi anh.
Mở giỏ xách lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi.
[Giờ còn chưa về?].
Lã Mộng về nhà đã được một khoảng thời gian mà không thấy cô đâu.
Nghiêm Tư Ninh mím môi,quay sang nhìn anh rồi quay lại giải thích với mẹ.
“Không phải trên đài đã cảnh báo hạn chế ra đường khi trời đổ mưa sao,con đang đợi hết mưa sẽ về ngay”.
Nghiêm Tư Ninh tự thán phục bản thân,nói dối càng ngày càng lưu loát.
Đầu dây bên kia không mặn không nhạt dặn hết mưa thì tranh thủ về sớm đi rồi cúp máy.
Nghiêm Tư Ninh ôm điện thoại vào trong ngực,cô rút lại lời thán phục kia lại.
Không hay ho lắm,còn hại cô đau tim thêm.
“Tôi xuống nhà bếp xem có gì không,sẽ không lén rời đi,ok?”.
Nghiêm Tư Ninh để đảm bảo lời nói của cô đủ chân thực,để điện thoại và giỏ xách lên tủ đầu giường.
Điều đầu tiên vào bếp là mở tủ lạnh ra trước,xoa cằm đánh giá cái người trên kia cũng không bạc đãi bản thân lắm.
Có trứng gà,ức gà,thịt bò,sữa tươi.
Đều là nguyên liệu ăn uống của người tập thể thao.
Cô theo trí nhớ mở tủ lấy nồi ra đặt trên bếp điện,đổ nước vào đợi sôi.
Vo gạo,rửa nguyên liệu,cắt nhỏ rồi bỏ vào nồi.
Nấu cháo đơn giản lại mau chín,cô múc cháo vô tô,rắc thêm tý hạt tiêu xay.
Đem cháo lên cho anh,anh lại sợ cô rời đi mà tự giác ăn không sót cái gì.
Giống như được ăn tiên dược quý hiếm vậy.
Trong lúc đợi anh ăn xong,cô đi dạo một vòng quanh phòng rồi hiếu kỳ mở cánh cửa nhỏ dẫn tới phòng để quần áo.
Quần áo,váy vóc,phụ kiện của cô vẫn còn ,được anh bảo quản cẩn thận không để cho bám bụi tý nào.
Thậm chí còn có những thứ mới tinh chưa sử dụng mà cô từng vô tình thấy qua trên các trang thương hiệu nổi tiếng.
Cô là một người thích trưng diện nên Tiêu Khả Dinh anh trước giờ đều không bỏ qua món đồ nào thích hợp với cô.
Nghiêm Tư Ninh khóc không ra nước mắt,số cô vớ phải vận gì mà để anh mê mẩn cô đến như thế.
Cô với tay lấy một cái áo sơ mi đã ủi phẳng phiu treo trên giá xuống,sờ sờ rồi ngửi mùi hương của anh.
Hương thơm dịu nhẹ làm cho người khác thoải mái hít thở.
Nghiêm Tư Ninh cảm thấy mình giống tên biến thái quá nên nhanh chóng treo lại áo,đi ra lại phòng ngủ.
“Trong đó... vẫn ổn phải không?”.
Anh dè dặt hỏi cô ,cô lại chột dạ sợ anh hiểu lầm cô làm gì bậy bạ trong đó nên hơi ấp úng ậm ờ cho qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook