Định Mệnh Anh Yêu Em
Chương 3 - 4

CHƯƠNG 3
HÔN LỄ KHI CÓ BẦU
Đánh nhanh thắng nhanh, sớm hơn dự định một ngày Tồn Hy cùng trợ lý Anson đáp tàu đến đào Khương Mẫu.
Đảo Khương Mẫu thuộc phía ngoài biển Đài Loan, diện tích của đảo không lớn, cư dân cũng không đông, mấy năm gần đây đều dựa vào công xưởng sản xuất dầu gội đầu duy nhất trên đảo để duy trì cuộc sống. Đáng tiếc là công xưởng làm ăn không thuận lợi, đang đứng trước nguy cơ phải bán đi, đây chính là lý do tập đoàn Ma Pháp Linh tiếp tay mua công xưởng. Không ngờ lần tiếp tay này kéo theo bao nhiêu chuyện rắc rối.
Sắc trời như chùng xuống, tối đen, gió rít dữ dội, dáng người cao dong dỏng của Tồn Hy đứng trên mũi tài không khác gì tượng điêu khắc võ sĩ đang xuyên qua cái lạnh lẽo của ngày đông.
Cũng đúng, anh đến đây là để chiến đấu. Từ nhỏ anh đã được biết đến với cái tên là người kế thừa duy nhất của một tập đoàn lớn, anh cũng đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, cũng đã từng nhiều lần gặp sự cố, thậm chí còn bị bọn giang hồ bắt cóc tống tiền chưa bao giờ anh chịu thua, chẳng có ai uy hiếp được anh cả.
Lần này hai cha con họ Ô coi như đã làm anh giận đến cùng cực rồi.
“Giám đốc, sóng và gió to quá!” Anson đứng bên cạnh cũng lắc lư theo con tàu, giống như bị say sóng: “Nghe chủ tàu nói thì hình như sắp có bão đổ qua đây thì phải.”
“Thế à? Tôi không cảm thấy thế. Tất cả tâm trí của anh bây giờ đều đặt hết vào cái thẻ nhớ điện thoại: “Tàu đi chậm quá, cậu đi nói chủ tàu cho tàu đi nhanh thêm chút nữa.”
Cái gì? Còn nhanh nữa à? Đã đủ chóng mặt rồi mà! Anson tỏ vể khó chịu qua bộ mặt nhăn nhó như trái mướp đắng, thế nhưng mệnh lệnh của giám đốc thì không được cãi nên anh chỉ còn cách chạy lại đầu thuyền nói chuyện với chủ thuyền.
Tồn Hy vẫn tiếp tục đứng ở cuối mũi tàu, không xa chỗ đó là bóng một người cứ ẩn hiện, hình như là Hân Di, anh chớp mắt, sợ mình nhìn nhầm.
Không thể nào, làm sao mà cô ấy lại ở đây được? Lẽ nào cô ấy nghe được phong thanh chuyện anh sắp đến dây, lẽ nào cô ấy bám theo để đòi anh chịu trách nhiệm về cái thai trong bụng đấy chứ?
Nghĩ như thế ngay lập tức trong đầu Tồn Hy hiện ra cảnh tượng Hân Di quỳ xuống khóc lóc đòi anh chịu trách nhiệm. Anh chau mày, mồ hôi túa ra. Thế nhưng rắc rối lại quay về với rắc rối thôi, anh vẫn quyết định đối mặt với sự thật, anh bước về phía người con gái đó. Không ngờ một tấm thanh chắn mạn tàu bị bung ra, Tồn Hy không biết nên dựa vào và vô tình bị rơi xuống biển.
Làm sao lại có chuyện ngu ngốc đến thế chứ?
Tồn Hy ngạc nhiên suy nghĩ như thế khi đang chìm nổi dươới biển, anh muốn bơi lại gần tàu thế nhưng chiếc tàu tăng tốc bỏ lại anh đang dở khóc dở cười ở phía sau. Cũng may là khả năng bơi lội của anh không tồi, anh bơi một hồi cuối cùng cũng vào được bờ.
Một đám dân cư đang tụ tập ở một phía của hòn đảo chờ con tàu cập bến nên không ai chú ý gì đến anh. Anh thấy cư dân đảo ai ai cũng lăm lăm gậy trong tay, sát khí đằng đằng, lúc này anh mới giật mình nghĩ: chắc là họ đang chuẩn bị đón tiếp mình đây.
Đã biết nguy hiểm như thế nên đương nhiên Tồn Hy không dại gì mà chui ngay vào miệng cọp, anh móc túi định lấy điện thoại gọi cho Anson cảnh báo mọi chuyện nhưng không ngời cả điện thoại và ví tiền đều rơi khi bơi dưới biển rồi.
Chết tiệt! Nhất định là do lúc nãy vội bơi vào bờ nên mới rơi rồi. Anh nghĩ một lúc rồi quyết định giao mọi việc ở đây cho Anson tự giải quyết, một mình anh đi về phía công xưởng cũ.
Anh vừa bước vào công xưởng thì thấy Ô Thất Thất đang sung sướng đổ đầy tương lên xúc xích chuẩn bị ăn, thấy anh, hắn ta giật nảy mình.
“Kỷ Tồn Hy, mày đến nhanh thật, không ngờ mệnh của mày còn lớn thế, còn có thể sống sót mà mò được đến đây.” Đám người đứng chặn tàu làm cái gì không biết nữa, có một tên mà còn không bắt được.
“Mau đưa thẻ nhớ điện thoại đây.” Tồn Hy bực mình nói như ra lệnh.
Ô Thất Thất nhìn Tồn Hy một lượt từ đầu đến chân, toàn thân anh ướt đẫm, thảm thương như vừa bò từ dưới biển lên rồi đang lén lút như một tên trộm bước vào đây, chắc chắn lúc nãy đã bị ột trận rồi. Hắn ta cươời khẩy rồi nói: “Mày nghĩ mày còn có thể sống sót mà bước ra khỏi đây sao?” Hắn ta đã bài binh bố trận, chuẩn bị theien la địa võng sẵn ở trong công xưởng rồi.
“Người chết là anh mới đúng.” Tồn Hy sầm mặt nói: “Nếu như mấy người còn tiếp tục muốn đối kháng với tôi thì tôi sẽ bán công xưởng này cho ông Chu Steven chuyên làm nhiệm vụ thiêu hủy các công xưởng, tôi đảm bảo tình hình lúc đó của các anh còn thảm hơn bây giờ, còn tôi, ha ha, không những không phải chịu tổn thất gì mà còn kiếm được một khoản tiền lớn.”
Cái gì? Lịa bán cho người khác nữa? Ô Thất Thất nuốt nước miếng, có cảm giác không thuận lợi, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì, nói: “Kỷ Tồn Hy, mày đừng nghĩ rằng người dân đảo Khương Mẫu dễ dàng bị lừa gạt, còn lâu tao mới tin vào gian kế của chúng mày.”
“Tôi cho anh một cơ hội nữa, mau đưa thẻ nhớ điện thoại đây.”
“Muốn lấy lại thẻ nhớ điện thoại thì chỉ có một cách, mày phải bước qua xác tao.” Thất Thất rút một sợi dây thừng, một túi bột trắng từ trên đổ xuống, bột trắng bay tứ phía trắng xóa cả một khoảng.
Kỷ Tồn Hy phản ứng thật nhanh, anh dưa tay bịt miệng, bịt mũi, ngược lại tên Ô Thất Thất đắc ý quá nên quên mất bị miệng, hít phải rất nhiều bụi, ho liên hồi. Bước tiếp theo là bao cát, Kỷ Tồn Hy tránh được, người lãnh trọn lại là Thất Thất, hắn ta đau quá nằm quằn quại trên đất, tay vô tình chạm phải bẫy chuột nên bị kẹp cho đỏ ửng tay. Cuối cùng là thùng nước, trực tiếp dội lên người hắn. Đầu đội thùng nước hắn không biết được đâu là đông tây nam bắc, rồi đổ rầm ra đất.
Tồn Hy lắp bắp không nói nên lời, mắt mở to kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện vừa diễn ra trong nháy mắt. Anh nghĩ không sai, người họ Ô này quả đúng là ngu ngốc, anh chưa thấy ai tự đặt bẫy rồi lại tự mình mắc bẫy cả, thật là hết sức buồn cười.
Anh vừa cười vừa lắc đầu, sau lưng Ô Thất Thất nằm có một khe nhỏ, anh chỉ còn cách chui qua đó để vào văn phòng của công xưởng, lật tung các ngăn kéo lên tìm kiếm.
Quả nhiên không phí công sức của anh, một bức thư bì ngoài đề là “Thẻ nhớ điện thoại” được đặt nằm trên tầng cao nhất của ngăn kéo.
Tồn Hy lấy được thẻ nhớ nhưng lại do dự một hồi, anh không tin được lại có người ngu đến nước này, liệu thẻ nhớ có phải giả không đây? Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại tên Thất Thất này ngay cả bẫy mình đặt còn có thể mắc bẫy thì chắc chắn không phải là người thông minh rồi.
“Thất Thất, con có ở ngoài đó không?” Giọng Ô Lục Lục ồm ồm vang lên ngoài cửa, sau lưng là một đám người dân trên đảo cũng kéo đến. “Tên khốn Kỷ Tồn Hy không biết trốn đâu mất, trên tàu không có nó! May hôm nay có bão nên tàu không đi được, cho dù tên khốn đó có mọc cánh cũng khó mà chạy thoát, chúng ta đi tìm khắp đảo kiểu gì cũng thấy…”
Tìm kiếm khắp đảo?
Tồn Hy giật mình, không kịp suy nghĩ nhiều anh liền thoát khỏi văn phòng theo cửa sau ròi chạy thật nhanh thoát khỏi nơi này.
Trời! Cô thật sự muốn chạy trốn.
Hân Di đứng trước cửa nhà, đi đi lại lại, trong lòng luôn có cảm giác không muốn bước vào, không muốn đối mặt với cha mẹ để nhận tội.
Tối qua, cha cô Trần Hồ Đồ và mẹ cô Tây Thi nghe được tin cô có thai từ người dân trong đảo, nổi giận đùng đùng ngay lập tức thay nhau gọi điện thoại bắt cô phải về đảo Khương Mẫu. Cô không muốn về nhưng không còn cách nào khác nên đành phải đáp chuyến tàu sớm nhất quay về.
“Cái đứa đáng chết này cuối cùng cũng vác mặt về đây!” Hồ Đồ phát hiện ra con gái ngay lập tức bắt cô đến bàn thờ tổ tiên rồi quỳ xuống. “Làm sao mà tôi có thể sinh ra đứa con bại hoại gia phong thế này chứ? Việc mang thai còn kinh động lên cả tivi nữa! Mày có biết chuyện này đã được truyền đi khắp cả đảo Khương Mẫu rồi không? Cha mày làm sao còn dám nhìn mặt ai được nữa?”
“Đúng thế, đúng thế!” Bà Tây Thi ngồi bên cạnh nói thêm: “Không phải mẹ đã nói với con rồi hay sao? Con bỏ ngoài tai tất cả lời mẹ nói hay sao?”
Hai người vừa mắng vừa chửi Hân Di tối tăm mặt mũi.
“Nói! Là đứa nào hại con có thai?” Hồ Đồ cao giọng nói.
Hân Di ngây lập tức lắc đầu: “Con… con không biết!” Cô không thể kéo Tồn Hy vào vũng lầy này được: “Đó là một người lạ trên tàu, không phải con cố ý ngủ với anh ta… tất cả đều là hiểu nhầm.”
“Hiểu nhầm cái gì chứ?” Hồ Đồ tức giận quát: “Được, được, được, mày chết cũng phải bảo vệ cái tên đó đúng không? Để tao đánh mày, đánh đến khi nghe lời thì thôi, bà đưa gậy cho tôi.”
Cái gì? Dùng đến gia quy sao? Hân Di giật mình kinh sợ, bà Tây Thi do dự vội vàng nói với con gái: “Lại còn không nói thật à? Lẽ nào con không làm ba con tức giận không được sao? Tên đó rút cuộc là thằng nào? Có phải nó lừa con lên giường không? Nó cưỡng bức con hả?”
“Không phải, không phải.” Hân Di vội vàng phân giải: “Ba, mẹ, hai người đừng có hiểu nhầm, anh ấy không phải là loại người như thế, anh ấy rất tốt, giúp con rất nhiều, anh ấy…”
“Mày lại còn mở miệng ra nói tốt cho nó nữa à?” Ông Hồ Đồ nghe không xuôi tai nên bắt đầu tìm roi quất mạnh một cái.
Hân Di đau nhưng không dám tránh, cô cứ im lặng quỳ ở đó gánh chịu mọi cơn tức giận của ba.
“Mày còn không nói, tao đánh tiếp!” Ông Hồ Đồ cầm gậy giơ lên định đánh tiếp thì một bóng người lao đến từ phía cửa giữ chặt tay ông.
“Dừng tay?”
Là Kỷ Tồn Hy! Hân Di trợn mắt không tin.
Hồ Đồ giương mắt nhìn anh: “Anh là ai? Tôi dạy con gái tôi thì liên quan gì đến anh chứ?”

“Đương nhiên là liên quan đến tôi, bởi vì…” Tồn Hy đứng im, nói thật anh không muốn xông vào đây, nhưng ông trời lại cứ bắt anh phải đi qua nhà họ Trần, lại để anh nghe thấy những lời của Hân Di, cho dù bị đánh vẫn nói tốt cho anh, đường đường là nam tử hán sao anh có thể không quản cơ chứ? “Tôi là cha đứa bé!” Anh nói.
“Cái gì? Anh là…” Ông Hồ Đồ và bà Tây Thi ấp úng không nói lên câu, hai người nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, càng nhìn càng bực.
Người này toàn thân ướt nhẹp, quần áo còn rách một miếng to đùng, trên tóc thì lấm tấm bột trắng, nhìn bộ dạng thảm thương thế này lại là kẻ tội ác tày đình làm con gái ông bà có thai sao?
Ôi trời ơi! Con gái ông bà mù rồi hay sao mà lại lên giường với loại người thảm hại như thế này cơ chứ? Là hạt cát bay vào mắt rồi hay sao?
“Hân Di! Con muốn làm cha mẹ tức chết phải không?” Bà Tây Thi tức giận hét lên.
Cha mẹ Hân Di sau khi mắng mỏ Tồn Hy một hồi liền đuổi cậu xuống nhà kho.
“Tên kia, cậu không có tiền cũng chẳng có gì cả, tối nay cho cậu ngủ lại đây một đêm là tốt lắm rồi. Tôi đã gọi điện cho bà cậu, ngày mai bà cậu sẽ đến đây đón cậu. món nợ cậu làm cho con gái tôi có thai ngày mai tôi sẽ tính rõ ràng.” Ông Hồ Đồ nói xong liền lôi anh xuống nha fho rồi khóa cửa lại.
Kỷ Tồn Hy đứng một mình trong nhà kho tối mờ mờ, mắt nhìn bốn phía đồ đạc tạp nham lung tung, trên tường mạng nhện còn giăng đầy, ngoài chỗ anh đang đứng dưới chân chẳng còn lại một chỗ nào trống, anh không biết nói gì lúc này cả mà chỉ muốn ngửa mặt lên than trời.
Anh, Kỷ Tồn Hy, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Ma Pháp Linh thế mà lại phải qua đêm ở một nơi tối tăm, bẩn thỉu, ẩm thấp này, ngay cả một chiếc giường có chăn ấm cũng không.
Đây… điều này thật hết sức vô lý. Từ sau khi anh mua công xưởng trên đảo Khương Mẫu này thì dường như đời anh đã bước lên vũ đài diễn một vở kịch vô lý, trên vũ đài đó diễn từng màn kịch hoang đường, còn vai chính như anh chỉ biết đứng ngây người trên vũ đài, lắp ba lắp bắp.
Nực cười, thật nực cười! Tồn Hy chán nản nghĩ ngợi, anh mệt mỏi dựa vào một hàng thùng giấy, quần áo chưa khô, lại không được tắm rửa nên anh cảm thấy rất lạnh, chẳng còn cách nào khác anh khoanh tay ôm lấy thân mình hy vọng ấm hơn một chút.
Anh nhớ tới chiếc giường có chiếc chăn dâu tây ấm áp.
Trên mặt chiếc chăn là hình những quả dâu tây dễ thương, là món quà mà mẹ anh tặng cho anh, chiếc chăn đã làm bạn với anh từ khi còn thơ ấu, ngay cả lần anh bị bắt trói cũng chính vì nhớ thương chiếc chăn dâu tây đó nên mới có dũng cảm không khóc, nhẫn nhục đợi cha mẹ và bà nội đến cứu. Bố mẹ đi du lịch xa anh cũng ôm chiếc chăn dâu tây ngoan ngoãn ngồi đợi cha mẹ trở về, cho đến khi bà nội nói hai người đã lên thiên đường, mãi mãi không bao giờ trở về.
Đến bây giờ, anh vẫn phải ôm chiếc chăn đó thì mới cóthể ngủ ngon được.
Nghĩ đến đó Tồn Hy đột nhiên cười chính bản thân mình, chuyện xấu hổ này anh cũng chẳng dám kể cho ai cả, kể cả Anna cũng không biết, nếu như để cô ấy biết chắc chắn sẽ cười anh mất.
“Kỷ Tồn hy, anh có đó không?”
Một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên kéo anh về với hiện tại, anh nghe thấy tiếng nói vòng vào từ bên ngoài nhà kho, tiếp theo là Hân Di nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Tồn Hy nhìn cô nói: “Cô đến đây làm gì?”
“Tôi…” Hân Di giật mình không biết có phải làm thế nào: “Tôi nghĩ anh cưa ăn gì nên chuẩn bị iét đồ ăn đêm cho anh, còn có chăn nữa.” Nói xong cô quay người lôi từ ngoài cửa vào một túi to, bên trong là một tấm đệm trải giường với một tấm chăn, cô trải đệm và chăn ra đất, chuẩn bị chỗ cho anh ngủ: “Như thế này đêm anh sẽ ngủ ngon hơn một chút!”
Tồn Hy im lặng chú ý quan sát nhất cử nhất động của cô.
“Chắc anh còn đang giận lắm đúng không?” Cô nói với dáng vẻ lúng túng đầy tội lỗi, rồi đưa cho anh một chiếc bánh bao nhân thịt: “Xin lỗi, đều là do tôi mà anh bị rơi xuống nước, còn hại anh bị ba mẹ tôi trách mắng nữa.”
Anh dưa tay lấy bánh rồi nói với thái độ không mấy vui vẻ: “Cô xin lỗi tôi để làm gì? Việc này đâu phải lỗi của cô.”
“Nhưng nếu không phải là tôi thì anh cũng không phải ở nơi này, xin lỗi, khổ cho anh rồi.” Cô lại xin lỗi lần nữa.
Sao cái cô này không chịu nghe lời gì thế? Động chút là xin lỗi, một chút cá tính cũng không có, chả trách luôn bị người khác lợi dụng, ức hiếp.
Kỷ Tồn Hy ngoạm một miếng bánh lớn rồi nhìn Hân Di một lượt từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, cô lại đeo đôi kính cận to có viền đen, trông như một cô ngốc, đúng là một cô gái quê mùa, chẳng có gì đặc biệt. Anh thở dài: “Không phải tôi đã tặng cô mắt kính áp tròng rồi sao, sao cô không đeo? Nhìn cô bây giờ xem, trang điểm, ăn mặc kiểu gì mà không khác gì nhà quê thế!”
“Tôi nhà quê?” Hân Di giật mình, nhìn anh một lượt rồi nói: “Thế nhưng anh bây giờ… cũng có đẹp đẽ gì đâu.”
Tồn Hy nghe thấy vậy, miệng đầy bánh vẫn chưa nuốt trôi chút nữa thì bị nghẹn: “Shit!” Anh chửi thề. Cô mắng anh thế cũng không sai, điệu bộ đen đủi, đáng thương của anh bây giờ cũng khác gì cô đâu: “Rốt cuộc sao tôi lại rơi vào cái chốn này chứ?”
“Tất cả đều là do tôi đi nhầm phòng trên tàu, xin….”
Lại thế rồi, cô lại xin lỗi: “Câm miệng lại cho tôi.” Anh bực mình hét lên: “Tôi đã nói rồi, cô không được cứ mở miệng ra là nói xin lỗi tôi.”
“Ờ, xin…” Hân Di lại quen miệng định nói xin lỗi thế nhưng phát hiện kịp thời nên ngay lập tức ngậm miệng lại.
Nhìn cái bộ dạng khốn khổ, khúm núm như làm sai việc của cô anh thấy buồn cười: “Cô gái như cô nhược điểm lớn nhất chính là thiếu tự tin. Bình thường cô hay làm gì?”
“Tôi…” Hân Di nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đọc tiểu thuyết tình cảm, đna móc, xem buôn bán trên mạng…”
“Đủ rồi, đủ rồi, nghe chẳng khác gì mấy cô gái quanh năm trong nhà không ra ngoài! Cô không thể làm việc gì có ý nghĩa hơn một chút à?”
“Tôi…” Hân Di đỏ mặt nói: “Hồi nhỏ tôi rất thích học môn mỹ thuật.” Cô chỉ lên chiếc giá trên tường, ở đó bày rất nhiều tác phẩm gốm sứ đủ màu sắc.
“Những thứ này là của cô?” Tồn Hy thuận tay cầm luôn một cái lên xem đi xem lại: “Trông cũng được đấy chứ, bà nội tôi rất thích đồ gốm sứ, nếu mà cô có cơ hội gặp bà tôi thì nhất định hai người nói chuyện sẽ vui vẻ lắm!”
“Thế à?” Bà của anh ấy có giống như những người già khác không? Cô vừa lóe lên chút hy vọng gặp mặt thì ngay lập tức lại rơi vào cảm giác lạc lõng. Cho dù bà anh ấy là người thế nào thì cô cũng đâu có cơ hội gặp mặt cơ chứ.
“Đây là cái gì?” Tồn Hy cầm một chiếc hộp nhỏ hình vuông lene xem rồi thổi phù một lớp bụi phủ dày trên đó.
“Đây là…” Tim Hân Di đập thình thịch, cô nhảy dựng lên cướp lại chiếc hộp: “Anh không được xem cái này.”
Phản ứng mạnh mẽ của cô càng làm anh tò mò, anh hỏi dồn dập: “Rốt cuộc là cái gì?”
“Là… hộp ước nguyện”
“Hộp ước nguyện?” Tồn Hy nhíu mày rồi nhân lúc Hân Di không chú ý anh đã nhanh tay cướp lại chiếc hộp, anh mở ra xem, trong đó là một hộp đầy những mảnh giấy nhỏ với những nét bút chì viết nghiêng ngả, xiêu vẹo: “Thầy giáo không gọi đến tên mình. Có người đón sinh nhật với mình. Có người nhớ sinh nhật của mình…” Anh cầm từng mảnh từng mảnh và đọc to lên: “Khi chơi trốn tìm mọi người tìm ra mình để mình về nhà, đừng quên tìm mình nhé…” Anh ngừng lại rồi nhìn đôi má ửng hồng của cô.
Cô luôn bị mọi người lãng quên sao? Ngay cả chơi trốn tìm với bạn cô cũng bị bạn bè bỏ quên ở một góc nào đó sao?
Tồn Hy nhíu mày, không hiểu cảm giác chua xót ở đâu trong người anh đã dâng lên sống mũi, cay cay, anh đọc mẫu giấy cuối cùng: “Gặp một người yêu mình, bà mình cũng yêu người ấy.”
“Đừng đọc nữa.” Hân Di hét lên rồi cướp lại chiếc hộp.
Anh cười nhìn cô rồi nói: “Ước nguyện cuối cùng của cô giống tôi.”
“Thật à?” Cô khựng người lại, mắt sáng lên.
“Tôi suýt nữa thì thực hiện được rồi, thế nhưng tiếc là cô ấy đã bay đến một nơi rất xa.” Anh hạ giọng, cố kìm nén cảm xúc đang tràn về.
Hân Di im lặng, sao cô có thể quên rằng anh có một cô bạn gái rất xuất chúng cơ chứ? “Cô ấy chọn vũ đài mà không chọn anh, anh có giận không?” Cô hỏi nhỏ nhẹ.
Tồn Hy im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Tôi mãi mãi không bao giờ giận cô ấy.” Câu nói của anh ẩn chứa sự bất lực: “Lần đầu tiên công diễn cô ấy đã bị ngã, nhưng cô ấy không hoảng hốt, cô ấy đứng dậy và tiếp tục biểu diễn, tôi yêu cô ấy chính vì tinh thần nỗ lực không ngừng ấy. Tôi hiru cô ấy yêu ba lê như thế nào, sao tôi có thể giận vì cô ấy đã lựa chọn vũ đài chứ?” Nói xong anh lấy trong túi áo ra một chiếc móc chìa khóa hình chiếc giày múa ba lê rồi cứ mân mê chơi với nó.
Đó chắc là món quà mà Anna tặng anh ấy rồi? Hân Di nhìn đầy ngưỡng mộ, cô cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô gái ấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân và khó chịu.
“Hắt xì.” Anh đột nhiên hắt hơi một cái.

“Anh sao thế? Bị lạnh rồi à?” Cô giật mình lo lắng.
“Không sao, chắc là do mũi tôi mẫn cảm quá thôi.” Anh lắc đầu tỏ vẻ cứng cỏi.
“Anh đắp chăn vào đi!” Cô kéo anh ngồi lên chiếc đệm cỏ rồi vụng về đắp chăn cho anh, thấy đầu tóc anh còn ướt nhẹp cô đâm lo, mấy giây sau đó mắt cô sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì đó: “Đúng rồi, ở đây chắc là óc máy sấy tóc.” Cô đi đến góc nhà rồi tìm trong chiếc hòm toàn đồ linh tinh, quả nhiên lát sau cô đã tìm được một chiếc máy sấy tóc loại nhỏ.
“Anh đi sấy đi, nếu tóc không khô thì ngủ sẽ bị đau đầu lắm.”
“Thôi không cần, cái này có gì đâu chứ, lát nữa là khô ngay ấy mà.”
“Không được.” Cô cứng giọng. “Đến đây tôi sấy cho.” Tay cô chạm vào đầu anh, từng ngón tay len vào từng lọn tóc, linh hoạt và nhẹ nhàng.
Cô đang làm gì thế? Anh nghĩ ngợi một hồi. Từng động tác từ tay cô rất dịu dàng và ấm áp, giống như có phép màu vậy, đang mơn man từng sợi tóc và cũng đang mơn man từng mạch máu trái tim anh.
Lạ thật, rõ ràng là anh đã muốn từ chối, nhưng không hiểu sao cơ thể lại thả lỏng một cách thoải mái để hưởng thụ cảm giác này.
“Kỷ Tồn Hy, anh… không muốn đứa bé phải không?” Cô hỏi nhỏ.
Anh giật mình, nghĩ ngợi chốc lát mới hạ giọng nói: “Không phải tôi không muốn chịu trách nhiệm mà là tôi đã có bạn gái rồi, tôi không thể có lỗi với cô ấy.”
“Ờ, tôi biết rồi.”
“Hơn nữa, nói thẳng ra là hai chúng ta đều là người lạ, cuộc sống của chúng ta không nên có cuộc gặp gỡ này, cô cũng không nên vì đứa trẻ mà làm cho cuộc sống của mình phức tạp hơn.” Anh phân tích.
“Ờ, anh nói cũng có lý. Vậy… ngày mai, tôi đi bệnh viện làm thủ tục phá thai.”
“Đó là cách tốt nhất.” Anh thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng đột nhiên anh cảm thấy ướt sau gáy. Là nước mắt của cô sao? Anh hoài nghi thế nhưng lại không có dũng cảm để quay lại nhìn, anh không được mềm lòng, tuyệt đối không được.
“Được rồi, khô rồi đấy.” Hân Di tắt máy sấy tóc rồi giả vờ nói bằng giọng vui vẻ: “Anh đi ngủ đi, tôi đi đây.” Cô quay người toan bước đi.
Cứ để cô ấy đi như thế sao? Tồn Hy nhìn chằm chằm vào cô rồi cảm thấy không nỡ để cô đi như thế, anh lên giọng: “Cô phải ở lại đây với tôi.”
“Cái gì?” Cô giật mình.
“Không phải cô nói là do cô hại tôi phải ngủ trong cái xó xỉnh này sao? Nếu đã như thế thì cô phải ở lại đây cùng chung hoạn nạn với tôi.” Anh tỏ thái độ không khác gì đứa trẻ đang kiếm cớ.
Cô chau mày một hồi rồi nói: “Nhưng không phải anh đã nói là không phải lỗi của tôi sao. Anh còn nói tôi không được xin lỗi nữa mà?”
Một câu nói của cô thôi nhưng làm anh không nói được gì nữa, anh nhìn cô với ánh mắt buồn rầu.
Anh nhìn cô khiến cho tim côđập liene hồi, chẳng còn cách nào khác cô xua tay nói: “Được rồi, được rồi, tôi ở lại với anh. Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”
Hai người nói chuyện đến nửa đêm, nói chuyện anh có sự nghiệp vững vàng như hôm nay, nói những giấc mơ thuần khiết của cô, nói những chuyện ngày nhỏ xấu hổ của hai người. Sau đó, có thể do đêm muộn quá, Kỷ Tồn Hy không còn sáng suốt như mọi ngày nữa nên anh đã kể cho cô nghe bí mật về chiếc chăn dâu tây mẹ anh tặng, nguyên nhân mà anh không ngủ được. Cô nghe xong cảm thấy rất buồn cười, sau đó cô nhẹ nhàng hát ru anh ngủ.
Anh ngủ. Còn cô cả đêm không ngủ. Trời vừa sáng cô nhẹ nhàng rời khỏi đây, một mình lặng lẽ đến bệnh viện nhỏ duy nhất ở trên đảo để chuẩn bị làm thủ tục phá thai.
Hân Di cứ nghĩ chỉ cần nói một câu với bác sĩ là xong không ngờ làm thủ tục phải có cả sự đồng ý của cha đứa bé mới được, cô nhất thời không biết làm thế nào,d dang đứng ngồi nhấp nhỏm lo lắng thì Tồn Hy đến.
“Làm sao mà cô lại đến đây một mình? Không phải đã nói là cùng nhau chia sẻ hoạn nạn rồi sao?” Tồn Hy nói với giọng đầy trách móc.
“Nhưng…” Hân Di thấy xót xa khi nhìn anh, cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng tiêu điều như thế, cô có cảm giác khi lấy thia nhi ra cô sẽ khóc đau đớn, tan nát.
“Anh ơi, mời anh ký tên vào đây.” Hộ lý đưa giấy đồng ý làm thủ tục cho anh ký, nhưng anh cầm bút mãi mà không đặt xuống ký được.
Ông bác sĩ già bên cạnh thấy anh do dự như thế liền thật lòng nói: “Trước khi tiến hành, chúng tôi vẫn muốn siêu âm lại lần nữa.”
Thế là, Trần Hân Di nằm trên giường để bác sĩ siêu âm lại cho cô, Kỷ Tồn Hy thì lo lắng ngồi bên cạnh, chốc chốc lại nhìn bào thai cong như hình con tôm khô trên màn hình.
“Đây là hình ảnh con hai người đấy.” Bác sĩ cười và nói tiếp: “Còn nữa, nghe thấy chưa? Đây là tiếng tim đập của bé.”
Tim đập? Hân Di và Tồn Hy đều sáng mắt lên, tia hy vọng len lỏi trong họ. Em bé nhỏ như thế này đã có tim rồi sao?
Thình thịch, thình thịch,… tiếng tim đập rất nhỏ vang lên, tiếng tim đập nhỏ nhưng lại có sức va chạm mạnh mẽ vào trái tim của hai người lớn.
Đây chính là con đấy! Là con của chúng ta đấy! Là một sinh mệnh đang sống đấy!
Hân Di nghẹn ngào, cô lặng lẽ rơi nước mắt. Tồn Hy nhìn đôi mắt đỏ mọng của cô, bất giác đưa tay ra.
Hai đôi tay nắm chặt lấy nhau, cùng run rẩy, cùng một ý nghĩ.
* * *
“Bà nói cái gì? Hân Di nhà tôi trốn đi phá thai?” Bà Tây Thi hét lên qua ống nghe với người nói cho bà cái tin dữ ấy, được lắm, đứa con gái ngốc nghếch, về nhà bà cho biết tay. Nghĩ rồi bà cúp máy cái rầm sau đó quay sang nói với ông Hồ Đồ: “Ông ơi, ông có nghe thấy gì không? Con Hân Di nhà mình đi phá thai rồi.”
“Cái gì? Phá thai?” Trả lời câu nói không phải là ông Hồ Đồ mà là một người phụ nữ có tuổi không biết từ bao giờ đã đứng trước cửa nhà bà Tây Thi, người phụ nữ đeo đầy vàng, dáng vẻ toát lên nét quý phái, sang trọng, thế nhưng trên mặt là vẻ thất thần, lo lắng: “Bà nói chắt nội yêu quý của họ Kỷ nhà tôi bị bỏ đi rồi sao?”
“Bà là ai?” Bà Tây Thi nheo mắt nhìn rồi hỏi.
“Tôi là bà nội của Tồn Hy, tôi tên Kỷ Uông Trân Châu.” Bà Trân Châu vội vàng bước lên trước rồi nhiệt tình bắt tay bà Tây Thi: “Tối qua bà gọi đienẹ nói cháu tôi đang ở đây, bà nhớ không?”
“Ồ, hóa ra bà là bà nội của cái tên đáng chết ấy!” Bà Tây Thi nghi ngờ khi thấy bà Trân Châu đeo đầy vàng bạc sáng chói: “Quái lạ, không phải nhà bà rất nghèo hay sao?”
“Nhà chúng tôi nghèo?” Bà Trân Châu không hiểu, bà quay lại nhìn hai người vệ sĩ đứng đằng sau hai chiếc xe phân phối lớn, rồi lại nhìn hai chiếc ô tô hàng hiệu kiểu dáng sang trọng của mình, nhà bà như thế này mà nghèo à?
“Không đúng, bà nói bà họ Kỷ, cháu bà là Kỷ Tồn Hy?” Bà Tây Thi nghĩ một hồi rồi thấy hình như mình đã mắc phải lỗi lầm tay trời: “Kỷ Tồn Hy không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Ma Pháp Linh đấy chứ?”
Sai, sai, sai! Làm gì có chuyện bà ấy đến cái nơi nghèo nàn này cơ chứ? Đúng là bà đã sai khi coi thần tài là ôn thần! Bà Tây Thi đau đầu suy nghĩ, nghĩ đến chuyện cha đứa con trong bụng con gái bà là người kế thừa tập đoàn Ma Pháp Linh mắt bà sáng lên khi thấy tiền bạc.
“Đứng nói tới chuyện này vội.” Bà Trân Châu lo lắng làm ngắt dòng suy nghĩ của bà Tây Thi: “Bà nói con gái bà đi phá thai à? Như thế sao được chứ! Họ Kỷ nhà tôi mấy đời đều là con một, chúng tôi hó khăn lắm mới có chắt! Mau dẫn tôi đến bệnh viện, chúng ta nhất định phải ngăn nó lại.”
Thế là bà Tây Thi cùng ngồi trên chiếc xe sang trọng với bà Trân Châu rồi lao như bay tới bệnh viện, vừa xuống xe đúng lúc thấy Tồn Hy đỡ Hân Di đi ra.
Xong rồi! Lẽ nào hy vọng con gái bà bước vào nhà cao cửa rộng đã bị tắt ngấm? Bà Tây Thi thầm nghĩ.
Xong rồi! Lẽ nào hy vọng được ôm đứa chắt nội của bà chỉ còn là con số không? Bà Trân Châu nghĩ.
Hai người đồng loạt lao đến hỏi: “Đứa bé đâu?”

“Đứa bé…” Cả Hân Di và Tồn Hy ngại ngùng nhìn nhau, lâu sau mới lắp bắp trả lời: “Chúng ton quyết định sinh đứa bé!”
Oh yeah! Con gái bà bước chân vào nhà giàu quyền quý, bà tất nhiên cũng được hưởng phúc! Bà Tây Thi nghĩ.
Oh yeah! Chắt yêu quý của bà vẫn còn, vậy là hương hỏa nhà họ Kỷ đã có người chăm lo. Bà Trân Châu nghĩ.
Hai người gia ngay lập tức hạ lệnh: “Hai đứa kết hôn ngay lập tức!”
Việc không thể chậm trễ, dưới sự chỉ đạo và thúc ép của bà Tây Thi và bà Trân Châu, hai người trẻ tuổi nhanh chóng bị đưa vào một nhà thờ nhỏ, và tiến hành đám cưới công khai.
Kỷ Tồn Hy đương nhiên chẳng vui vẻ gì cả, thế nhưng bà Trân châu nói tuổi bà đã cao, rất muốn có chắt để bế, hơn nữa để một cô gái làm mẹ mà không kết hôn thì sẽ bị người đời chỉ trích, lương tâm để đâu được chứ? Thấy Tồn Hy vẫn không gật đầu, bà Trân Châu bực mình uy hiếp nói sẽ báo tin này cho Anna.
Tồn Hy vừa lo vừa giận, chẳng biết phải làm gì vào lúc này cả.
Hân Di hiểu rõ Tồn Hy không muốn nên chủ động tỏ ý không muốn bước chân vào nhà họ Kỷ, thế nhưng khi vừa nói như thế đã nhận ngay một cái tát của bà Tây Thi trước mặt bao nhiêu người, bà còn mắng cô khong biết nhục nhã hay sao mà từ chối. Kỷ Tồn Hy thấy cô chịu uất ức như thế nên cũng đồng ý kết hôn.
Người cuối cùng phản đối đám cưới là ông Hồ Đồ, ông nói muốn ông gả tay không đứa con gái ông khổ công nuôi lớn bấy lâu nay cho người ta, ông nhất định không đồng ý. Thế nhưng bà Trân Châu nói bà sẽ không cắt giảm nhân công ở công xưởng nhà họ Kỷ mới mua, tạm thời để cho dân trên đảo một con đường sống. Dưới áp lực của người dân, ông Hồ Đồ đành phải gật đầu.
Cuối cùng, trải qua bao nhiêu chuyện, đám cưới cũng được diễn ra một cách thuận lợi, người dân trên đảo nhiệt tình ủng hộ, còn bà Trân Châu và bà Tây Thi thì vui vẻ nói cười không ngớt.
Hôn lễ kết thúc, bà Trân Châu mời tất cả người dân trên đảo đến nhà hàng ăn hải sản tươi. Mọi người cùng ùn ùn kéo đi, chỉ còn lại cô dâu chú rể ngạc nhiên ngồi nhìn nhau.
Hân di nhìn gương mặt không chút vui vẻ của Tồn Hy rồi cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
“Cô lại xin lỗi cái gì hcứ?” Cô không xin lỗi là tốt, hễ xin lỗi lại càng làm anh tức thêm: “Cô cũng bị ép kết hôn, việc này trách cô được sao?”
Thế nhưng nếu không trách cô thì trách ai đây? Hân Di nghĩ, cô hiểu anh không vui vẻ gì khi phải lấy cô, chắc chắn lúc này anh đang nghĩ tới Anna.
“Thực ra… anh không cần phải đồng ý kết hôn, một mình tôi sẽ học cách chăm lo cho em bé!” Cô nghẹn ngào nói.
“Mình cô làm được không? Ngay cả cuộc sống của mình cô cũng làm cho nó rồi tung lên, làm sao mà chăm sóc con được chứ?” Anh lạnh lùng.
Cô im lặng.
“Hơn nữa, sao tôi có thể để mẹ của con tôi phải chịu đựng người khác cười chê, chế nhạo được?” Anh nói thêm.
Đây hình như mới là nguyên nhân chính trả lời cho câu hỏi vì sao anh lấy cô, bởi vì anh thực sự không nhẫn tâm khi nghĩ tới cảnh Hân Di bị người khác nhìn với ánh mắt kỳ thị. Hân Di nhìn trộm Tồn Hy, cô thấy cảm động vô cùng, tuy bề ngoài anh tỏ ra là một người lạnh lùng, nhưng thực chất ẩn chứa trong anh là một người hết sức dịu dàng.
“Cảm ơn anh.” Cô không xin lỗi nữa mà chuyển sang cảm ơn.
Hình như anh càng cảm thấy tức giận hơn nữa: “Cảm ơn cái gì?” Giọng anh thô lỗ và cục cằn: “Tôi làm vậy cũng chỉ là tạm thời thôi, đợi khi nào cô sinh em bé xong, chúng ta lập tức ly hôn.”
“Cái gì?” Cô giật mình.
“Cô yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ cho cô một khoản tiền, coi như là tiền phí chăm sóc con.”
CHƯƠNG 4
SỨC MẠNH CỦA CHIẾC BÁT HẠNH PHÚC
Anh bắt cô phải ký một bản hợp đồng, hợp đồng ghi rõ cuộc hôn nhân của hai người sẽ chấm dứt khi đứa bé ra đời. Chỉ cần đứa nhỏ sinh ra đời là hai người lập tức ly hôn, anh không những sẽ cho cô một khoản tiền lớn mà mỗi tháng còn gửi một khoản cố định vào tài khoản cho cô.
Ký bản hợp đồng này, coi như dù cô không còn là dâu con nhà họ Kỷ nữa nhưng vẫn có thể đảm bảo cuộc sống.
Cô có thể không ký, chỉ cần có đứa bé, chỉ cần có bà nội bên cạnh thì địa vị của cô trong nhà họ Kỷ chắc chắn không bao giờ lung lay, chỉ có điều cô không muốn nhìn cảnh anh vì chuyện này mà suy nghĩ quá nhiều, nên cô đồng ý.
Cô lặng lẽ ký tên, nhân lúc Tồn Hy không chú ý, cô lặng lẽ xóa phần nhận tiền. Cô không muốn nhận tiền của anh, cô vẫn có thể nuôi sống được bản thân mình, chỉ cần đến lúc đó anh chăm sóc tốt cho đứa bé, để đứa bé có thể lớn lên một cách vui vẻ ở nhà họ Kỷ.
Cô chỉ cần như thế thôi, còn những thứ khác, cô không dám nghĩ, cũng không được nghĩ tới.
Hân Di cười đau khổ một mình rồi kéo hành lý lên xe bus.
Sau đám cưới, bà Trân Châu muốn đưa Hân Di cùng về luôn nhà họ Kỷ thế nhưng ông Hồ Đồ và bà Tây Thi không nỡ xa con nên muốn giữ cô ở lại một đêm. Bà Tây Thi dạy con một loạt các quy tắc nên làm khi làm dâu con nhà người ta, ông Hồ Đồ thì lại đi đi lại lại bên cạnh, thỉnh thoảng khóc mấy câu.
Sáng sớm hôm sau, Hân Di lên chỗ trọ trên Đài Bắc thu dọn đồ đạc rồi đợi Tồn Hy đến đón cô dâu mới về nhà. Nhưng đợi từ sáng sớm đến tối vẫn không thấy bóng anh đâu.
Gọi điện thoại cho anh mới biết hôm nay anh có cuộc hẹn, anh bảo cô tự thuê xe về.
Cô biết là anh cố ý làm như thế bởi vì anh không muốn đối mặt với người vợ mà mình bị ép cưới về nên mới giả vờ bận rộn, không đến đón, cũng không quan tâm đến cô. Cô cũng không trách anh, cuộc hôn nhân này vốn chẳng ra làm sao cả, anh ấy tức giận cũng là lẽ thường tình thôi.
Chỉ là do cô chưa hề nghĩ đến chuyện này, người luôn quên mất bản thân mình thì ngay cả cuộc hôn nhân của mình cũng bị chú rể lãng quên, điều này khác hoàn toàn với giấc mơ thuở nhỏ của cô đó là có một chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến đón cô.
“Chả còn cách nào khác, ai bảo mình không phải là công chúa.” Hân Di tự than thở. “Công chúa chính thức là Anna cơ mà, người Kỷ Tồn Hy muốn lấy là cô ấy cơ mà. Đối với anh ấy mà nói, mình chỉ là phiền phức mà thôi.” Cô và đứa bé trong bụng đều là phiền phức, còn anh thì không thể không đối mặt với trách nhiệm.
Hân Di thở dài, cô chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng con phố chầm chậm trôi qua, đột nhiên một tấm biển quảng cáo lọt vào tầm mắt của cô.
Triển lãm đồ gốm sứ Trung Sơn Long.
Trung Sơn Long là nghệ nhân gốm mà cô ngưỡng mộ nhất. Trở thành một nghệ nhân gốm ưu tú cũng đã từng là giấc mơ của cô. Thế nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ, cô chỉ là một cô gái bình thường, cô không nghĩ rằng bản thân mình có thể làm được.
Cô nhìn tấm biẻn quảng cáo ấy rồi nghĩ ngợi một hồi, cô kêu tài xế dừng xe trước cửa rạp triển lãm. Không ngờ thời gian mở cửa đã hết, cửa lớn đã đóng từ bao giờ.
Cô đang không biết phải vào trong bằng cách nào thì một chàng trai đang nói chuyện với bạn trên bậc thềm lại chú ý đến cô. Mắt anh sáng lên rồi bước về phía cô: “Hân Di”
Hân Di giật mình, cô nhìn anh cười rồi hỏi: “Anh là?”
“Tôi là Dylan, cô quên rồi sao?” Ánh mắt anh ấy tỏ vẻ bị tổn thương khi cô không nhận ra anh: “Ở nhà thờ của cha Johns chúng ta đã gặp nhau rồi, tụi trẻ giới thiệu chúng ta, cô nhớ không?”
“À, đúng rồi.” cô nhớ ra rồi, tụi trẻ còn gọi anh là “ba Dylan” nữa mà, tụi nhỏ còn nói đùa là “ba Dylan” và “mẹ Hân Di” là một đôi cơ mà.
Hân Di đột nhiên cảm thấy xấu hổ, hôm đó trong đầu cô chỉ nghĩ tới chuyện của em bé nên không có ấn tượng gì về anh cả: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không nhận ra anh.”
“Câu này thật làm đau lòng người khác quá. Cô biết không, phụ nữ lần đầu gặp tôi thường không thể quên được tôi, sau đó thì ngày nào cũng thầm thương trộm nhớ tôi.” Dylan vừa cười vừa nói, điệu bộ hóm hỉnh.
Thầm thương trộm nhớ? Hân Di thấy có chút buồn cười, làm sao lại có người mặt dày đến thế nhỉ? Có điều nhìn anh ấy điển trai, thông minh, da trắng, đích thực là có chút khiến người ta mê mẩn.
“Anh cũng đến xem triển lãm đồ gốm sứ à? Anh cũng thích đồ gốm sứ à?” Cô hỏi.
Anh không phủ nhận mà hỏi cô: “Còn cô thì sao? Tôi nghe tụi nhỏ nói cô nặn đồ gốm rất đẹp.”
“Tôi có biết gì đâu, chỉ là tiện tay nặn chơi thôi mà.” Cô lắc đầu rồi nghĩ đến hiện tại thở dài một câu: “Đáng tiếc tôi đến muộn, triển lãm đóng cửa rồi.”
“Cô rất muốn xem à?”
“Ờ, Trung Sơn Long là nghệ nhân gốm tôi thích nhất, tôi rất muốn được tận mắt ngắm tác phẩm của ông ấy.”
Mắt Dylan sáng lên, anh cười nhẹ rồi nói: “Vậy cô đi theo tôi.”
“Cái gì?” Hân Di còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra lúc này thì Dylan đẫ kéo cô đi vào từ cửa sau, không hiểu anh ấn công tắc ở đâu mà khi hai người bước vào các ngọn đèn đã tắt từ trước bỗng sáng lên như chào đón hai người, cô giật mình nói: “Như thế này không hay đâu, Dylan, chúng ta cứ lén lút mà đi vào cũng được mà…”
“Không sao đâu, cô yên tâm.” Dylan dẫn cô vào trong rồi nói: “Không phải cô rất thích xem tác phẩm của Trung Sơn Long sao? Cứ xem đi nhé!”
Không cần Dylan nói nhiều, ánh mắt của Hân Di đã bị những tác phẩm vừa đẹp vừa đặc biệt của Trung Sơn Long cuốn hút, cô vừa xem vừa suýt xoa khen ngợi, cuối cùng cô dừng lại trước một tác phẩm đặc biệt.
Đó là một chiếc bát, rất to, chiếc bát hình tròn với vẻ đầy đặn, viên mãn, bề ngoại nhìn trong suốt, mỏng manh nhưng lại mang lại cho người xem cảm giác rất nồng hậu, bị cuốn theo sự ấm áp của nó.
Cô nhìn nó mà ngây người, chỉ là một chiếc bát với vẻ ngoài rất tầm thường thôi nhưng lại khiến cô có cảm giác xót xa pha lẫn chút ngọt ngào trong tim.

“Hình như cô rất thích chiếc bát này?” Dylan hỏi.
“Ừ, nó mang đến cho tôi một cảm giác rất lạ.” Cô gật đầu nói.
“Cảm giác thế nào?”
“Cảm giác… hạnh phúc.”
“Hạnh phúc?”
“Anh nhìn đi, nó tròn với vẻ rất viên mãn, bề ngoài rất mỏng, cảm giác như gõ nhẹ là có thể vỡ, thế nhưng mầu men lại rất trầm, rất thật, mang lại cho người xem cảm giác rất ổn định, hạnh phúc không phải như thế hay sao? Làm cho con người cảm giác ấm áp, an toàn thế nhưng vẫn không tránh được cảm giác sợ hãi khi thấy nó mỏng manh, dễ vỡ.”
Dylan nghe xong im lặng một hồi. Lát lâu sau anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Cô định nghĩa hạnh phúc như thế nào?”
“Hạnh phúc à? Giống như khi mua cơm hộp, ông chủ thêm cho anh một chút thức ăn, khi chen lên xe bus có người nhường anh lên trước, khi sinh nhật có người chúc mừng anh, khi chơi trốn tìm có người sẽ tìm thấy anh…”
“Đây là hạnh phúc của cô sao?” Dylan chau mày, đó đều là những việc nhỏ nhặt nhưng không khó hoàn thành mà.
“Đúng thế, rất đơn giản phải không?” Hân Di cười nhạt, đối với cô mà nói không hiểu sao những chuyện đó lại rất khó.
Dylan nhìn cô một hồi lâu, đằng sau nụ cười nhạt của cô là vẻ cô đơn khó tả, anh đang định nói điều gì đó thì điện thoại cô đổ chuông, cô giật mình sợ tiếng chuông khiến cho bảo vệ triển lãm chú ý.
“Alo ạ, cháu là Hân Di, bà nội ạ… chụp ảnh cưới ạ? Không cần đâu bà ạ, cháu nghĩ Tồn Hy không có thời gian… Cháu biết rồi, cháu đến ngay ạ.” Cô cúp máy.
“Sao? Hình như tôi nghe thấy cô phải chụp ảnh cưới à? Không phải có em bé rồi phải cưới đấy chứ?”
Sao anh ấy biết chuyện này? Hân Di chớp mắt, hai má ửng hồng.
“Không phải chứ? Cô thật sự kết hôn vì đứa bé hay sao?” Anh vừa ngạc nhiên và cao giọng nói.
Cô vừa ngạc nhiên vừa hốt hoảng: “Tôi… tôi phải đi rồi, rất vui được gặp anh hôm nay, bye bye!” Nói xong cô vội vàng quay người toan bước đi.
“Đợi đã.” Dylan ngăn cô lại rồi nhìn cô một hồi lâu: “Tôi muốn tặng cô một món quà cưới.”
“Quà cưới?”
“Ừ.” Anh dẫn Hân Di đến cửa bên của triển lãm rồi nói cô dợi ở đó, mười phút sau anh quay lại với một chiếc hộp lớn trên tay rồi cười tươi đưa cho cô: “Tặng cô.”
Cô nhận món quà rồi rối rít cảm ơn. Cho đến khi về nhà họ Kỷ cô mới dám mở ra xem, chỉ nhìn một cái mà có cảm giác như hơi thở của cô ngừng lại.
Món quà anh ấy tặng cô chính là cái bát đó.
Sao có thể thế được? Hân Di không dám tin. Người con trai đó không những có thể làm cho cả hệ thống đèn trong buổi triển lãm sáng lên để chào đón hai người mà còn có thể tặng tác phẩm của Trung Sơn Long cho cô, anh ấy rốt cuộc là vị thần ở đâu đến chứ?
Trong hộp còn kẹp một tấm thiệp nhỏ, trên đó là nét chữ rồng bay phượng múa:
Hy vọng chiếc bát hạnh phúc này có thể mang lại cho cô hạnh phúc!
Hạnh phúc? Hân Di ngập ngừng suy nghĩ một hồi, cô thực sự có thể có nó sao?
Hạnh phúc, quả thực cách xa Hân Di lắm.
Cô vừa bước chân vào nhà họ Kỷ thì chồng cô mượn cớ đi công tác, mấy hôm không về nhà. Người làm trong nhà đều biết chồng cô không hề yêu cô cho nên không hề tôn trọng cô, cũng chẳng ai thèm quan tâm đến cô.
Bà Trân Châu gọi cô vào phòng nói bây giờ cô đã là chủ nhân mới của ngôi nhà này rồi. Sau này ngôi nhà này sẽ giao hết cho cô. Cô nghe xong mà phát hoảng, cô nói phải quay về công ty tiếp tục làm việc, bà nội lại nói con dâu nhà họ Kỷ không cần phải làm việc, bà đã xin nghỉ việc cho cô rồi, việc của cô bây giờ là chuyên tâm là vợ hiền dâu thảo nhà họ Kỷ mà thôi.
Hân Di cảm thấy rất khó nghĩ nhưng chẳng còn cách nào khác, đã bước chân vào nhà họ Kỷ rồi nên cô chỉ còn cách học làm bà chủ nhỏ của ngôi nhà này, đây cũng vì nghĩ cho đứa bé mà thôi.
Một mình cô làm quen với nơi lạ lẫm này, nhà họ Kỷ không chỉ bày biện toàn đồ vàng bạc bóng lộn, xa xỉ mà còn có một khu vườn sau rộng lớn nuôi mấy con dê, trong hồ còn nuôi cá sấu. Bà nội nói do ngày bé sức khỏe của Tồn Hy không tốt cho nên phải uống máu dê với cá sấu để bồi bổ. Bà còn nói thêm là do nhà họ Kỷ mấy đời đều là đơn truyền nên sợ trời gọi về, từ bé đã phải cho Tồn Hy mặc đồ con gái rồi chăm sóc như con gái.
Anh ấy mặc đồ con gái! Hân Di tưởng tượng ra cảnh Tồn Hy mặc bộ quần áo như công chúa, không không kiềm chế được nên cười thành tiếng.
Hóa ra hoàng tử ngày bé lại là một cô công chúa!
Cô tò mò ngắm các bức ảnh của anh từ ngày bé đến bây giờ, từ khi học tiểu học anh mới bắt đầu mặc quần áo con trai, bộ quần áo với chiếc gilê thắt thêm chiếc cà vạt nữa. Trông anh ngày đó rất đáng yêu.
Anh của ngày bé là một cậu bé xuất sắc của trường. Biểu diễn, hùng biện, chơi đàn,… anh đều giành hết giả này đến giải khác, cấp hai là lớp trưởng, đại học thì là hội trưởng hội học sinh sinh viên.
Cuối cùng là những bức ảnh khi anh bước chân vào xã hội, đẹp trai tuấn tú, phong độ, chính xác đẹp như một hoàng tử. Còn người đứng bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp, đoan trang, ánh mắt ngời sáng đầy tự tin.
Cô gái này, chắc là Anna?
Hân Di ngây người nhìn bức ảnh ấy. Bà Trân Châu thấy vậy liền nói: “Cháu đừng để ý, bây giờ bà chủ nhỏ của ngôi nhà này là cháu, cháu dâu duy nhất mà ta nhận cũng chính là cháu.” Bà nói một cách trịnh trọng.
Thế nhưng trong lòng Tồn Hy yêu chỉ có Anna mà thôi.
Hân Di chua chát nghĩ, thế nhưng cô không nhắc đến chuyện này, cô tiếp tục nói chuyện với bà nội những chuyện từ nhỏ đến lớn của Tồn Hy, người già thường muốn nói đến những chuyện từ ngày xưa nên một khi đã nói chuyện thì cứ kể mãi không muốn ngừng.
Thế nhưng Hân Di lại thấy hứng thú với những câu chuyện của bà nội, cô muốn hiểu Tồn Hy thêm một chút, biết về anh thêm một chút.
“Đúng rồi, Hân Di, cháu đã bước vào nhà họ Kỷ rồi thì sau này cháu nhớ để mắt chăm sóc Tồn Hy nhé, có một số quy tắc chảu phải chú ý thay cho nó.”
“Quy tắc gì ạ?”
“Mỗi ngày một cốc sữa dê ấm, buổi sáng không thể uống đồ lạnh, sau bữa trưa mới được uống rượu, uống rượu cũng phải điều độ, bữa tối phải nhạt một chút, hấp thụ ít Cholesterol thôi, ba bữa đều phải ăn hoa quả, khi lái xe tốc độ không quá 60km/h…”
“60km/h?” Cô không nghe nhầm đấy chứ.
“Đúng thế.” Bà trân Châu nghiêm giọng nói: “Bà không cho nói lái xe quá nhanh, quá nguy hiểm.”
Nhưng tốc độ 60km/h có quá chậm không nhỉ? Hân Di tiếp tục nghe tiếp một loạt quy tắc nữa: “Anh ấy thực sự chấp hành hết ạ?”
“Đương nhiên rồi. Tồn Hy là một đứa cháu rất có hiếu.”
Nhưng thật đáng tiếc, bà Trân Châu vừa mới nói như thế được có mấy tiếng thì đứa cháu yêu quý của bà không giữ thể diện gì cho bà cả. Đêm khuya hôm đó, Kỷ Tồn Hy cuối cùng cũng về nhà, hơn nữa còn uống say lướt khướt.
Bà tức giận tím mặt mày: “Tồn Hy, không phải ta đã nói với cháu uống rượu cũng phải có mức độ sao? Cháu uống như thế này cơ thể không chịu được thì sao hả? Ta đã cảnh cáo cậu ta không được để cho cháu uống nhiều rượu, để ta gọi điện thoại cho cậu ta…”
“Là… cháu… cháu muốn uống… bà đừng trách Anson.” Tồn Hy vừa lè nhè mấy câu, anh vừa loạng choàng bước lên cầu thang, suýt nữa thì ngã.
Hân Di thấy vậy vộivàng chạy lại đỡ: “Cẩn thận một chút.”
Tồn Hy cảm thấy hơi ấm dịu dàng của người phụ nữ bên cạnh: “Là… Anna à?”
Hân Di chạnh lòng: “Tôi là Hân Di.” Cô nói nhỏ nhẹ.
“Đúng rồi, sao tôi lại quên mất chứ! Ở nhà còn có một cô vợ… đang đợi tôi mà.” Anh lẩm bẩm, nói rồi hất tay cô ra, tự mình bò lên cầu thang.
“Đứa bé này,sao lại uống ra nông nỗi này chứ?” Bà Trân Châu chán nản nhìn theo bóng anh bò lên cầu thang: “Hân Di, giao cho cháu chăm sóc nó đấy.”
“Dạ.” Hân Di gật đầu rồi đi theo Tồn Hy lên gác về phòng ngủ.
Tồn Hy vừa bước vào phòng là lao ngay vào nhà vệ sinh nôn lấy nôn để sau đó ngồi ngay xuống đất. Hân Di thấy anh không tỉnh táo, không biết bẩn là gì nên cô kiếm một chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng lau quanh miệng cho anh.
Người anh toát ra mùi rượu nông nặc, ngay cả hơi thể cũng sặc mùi rượu, người phụ nữ bình thường sẽ cả

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương