Tọa lạc trên bờ sông Chao Phraya, gần trung tâm Bangkok, khách sạn Văn Hoa Đông Phương đã có tuổi đời 129 năm, được xây dựng từ năm 1876 cho đến nay. Chu Hạ Hạ được đưa tới nhà hàng ở tầng bốn mươi chín, vừa mới vào nhà hàng liền nhìn thấy một người trước mặt, cô tạm thời quên mất sợ hãi mà mở to hai mắt, người này...!là thường thấy trên TV...!Bộ trưởng Lao động Cát Tát Đạt? Cô vừa có chút không xác định.

Nhưng thật sự rất giống, ông đã xuất hiện rất nhiều lần trong các tin tức gần đây. Mặc dù là lần đầu tiên đến nhưng Chu Hạ Hạ đã từng nghe nói qua khách sạn huy hoàng này, khách sạn này đã nhiều lần tiếp đãi qua các quan chức cấp cao, chính trị gia trong ngoài nước Thái Lan. Cho dù là con gái của Chu Diệu Huy, nhưng cuộc sống của Chu Hạ Hạ cũng không khác gì những đứa trẻ trong gia đình bình thường, cô trải qua những ngày bình thản giản dị nhất, từ nhỏ đến lớn việc ăn uống, nhà ở, đi lại bao gồm luôn cả việc học, chưa từng hưởng thụ cái gọi là đặc quyền, càng chưa từng là một thiên kim hào hoa xa xỉ vung tiền như rác. Nguyên nhân chính là như vậy, cô trở thành tồn tại tầm thường nhất cũng bình thường nhất trong đám người mênh mông. Mà hiện tại, giờ này khắc này, có vài ánh mắt đang dòm ngó trên người cô.

Bởi vì cô là khách ở đây, cũng bởi vì Chu Dần Khôn đang đứng ở bên cạnh cô.

Một lên lưu manh có địa vị cao quý, quanh thân đều là hơi thở tự cao tự đại đan xen, cũng là một tên đại ác nhân có dáng người cao kết hợp với vẻ ngoài xuất chúng quá mức khiến người ta không thể xem nhẹ. Thậm chí, bao gồm cả vị Bộ trưởng Lao động Cát Tát Đạt vừa đi ra ngoài kia, trước khi vào thang máy còn nhìn thoáng qua bên này.

Những ánh mắt vừa cung kính khách sáo vừa tràn ngập suy đoán và đánh giá này, làm cho cô gái cảm thấy rất không được tự nhiên. Cô muốn rút tay mình ra. Lòng bàn tay truyền đến một chút sức lực, như là đang giãy dụa.


Chu Dần Khôn liếc cô một cái, không chỉ không buông tay, ngược lại giống như kéo con chó nhỏ dắt người đến vị trí tốt nhất trong nhà hàng. Bên cửa sổ tầng 49, đối diện với sông Chao Phraya và bán đảo Bangkok.

Vừa tránh ánh nắng trực tiếp chiếu thẳng, không chói mắt, còn có thể thu hết cảnh đẹp thành phố vào đáy mắt.

Nếu như không phải trước mặt là người đàn ông đáng sợ đang ngồi, đối với Chu Hạ Hạ mà nói chính là một loại hưởng thụ mới lạ. “Anh Khôn, đã lâu không tới.” Lúc này một người đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt cười đi tới, hai tay đưa thực đơn lên. Chu Dần Khôn hất cằm, ý bảo đưa thực đơn cho người đối diện. Người đàn ông cung kính đưa thực đơn đến trước mặt cô gái, thuận tiện quan sát một chút.

Thoạt nhìn còn là một học sinh trung học, trái lại thì dáng dấp nhìn rất đẹp mắt, đặc biệt là cặp mắt to long lanh kia, đen trắng rõ ràng sạch sẽ trong suốt, chính là...!tràn ngập vẻ lúng ta lúng túng. Cũng đúng, Chu Dần Khôn tính cách nắng mưa thất thường, một câu nói không tốt anh liền trở mặt.

Nhưng không biết là, anh bắt đầu nói năng dễ nghe như vậy từ khi nào. Vài giây ngắn ngủi, Chu Hạ Hạ cũng nhìn người đàn ông này nhiều hơn.


Trên bảng tên trước ngực anh ta viết GM, không phải Waiter, cũng không phải F&B Manager.

Ánh mắt của cô dừng lại trên cổ tay người đàn ông, tuy rằng cũng không hiểu rõ lắm về xa xỉ phẩm, nhưng Chu Hạ Hạ cũng biết đó là chiếc Rolex.

Anh ta không phải nhân viên phục vụ, cũng không phải quản lý bộ phận ăn uống, mà là tổng giám đốc khách sạn. Anh ta lại giống như một nhân viên phục vụ bình thường, tự tay đưa thực đơn lên. Chu Hạ Hạ không biết là khách sạn này là xem “Khách hàng chính là Thượng Đế” chu đáo đạt đến trìnnh độ bậc nhất, hay là bởi vì...!Cô nhìn Chu Dần Khôn, mà tầm mắt anh đang ở trên người cô. Cô vội vàng cúi đầu, lật xem thực đơn trong tay.

Không quá một phút, cô lại ngẩng đầu lên. Cô không biết nên gọi món gì, chỉ biết mỗi món ăn đều rất đắt, hơn nữa có món chỉ có tên tiếng Anh, cô không tưởng tượng ra đến tột cùng là cái gì. “Có muốn nếm thử món ăn đặc trưng không?” Giám đốc chủ động mở miệng: “Ngài có kiêng ăn gì không?” “À, không có không có.” Chu Hạ Hạ bởi vì được giám đốc kịp thời đề cử mà thở phào nhẹ nhõm, trả lại thực đơn: “Cảm ơn.” Nói xong cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại thăm dò nhìn Chu Dần Khôn: “Được không ạ?” Nhìn vẻ mặt như cười như không của anh, Chu Hạ Hạ không hiểu nên có chút lo lắng.

Nếu cô gọi đồ ăn không ngon, anh có thể mất hứng liền ở chỗ này chặt ngón tay của cô hay không? Giám đốc cũng đứng một bên chờ ý kiến của anh.


Chu Dần Khôn cười khoát tay, ý là có thể. Ăn cái gì anh tuyệt không thèm để ý, thú vị là cô gọi món cũng có thể nơm nớp lo sợ khó khăn như vậy.

Vừa mới thử thăm dò xin chỉ thị của anh, cùng với dáng vẻ trước kia của con chó nhỏ vẫy đuôi muốn anh cho ăn, quả thực giống nhau như đúc. Nhận được gợi ý, giám đốc lập tức gật đầu, sau đó rời đi. Lần này tiếp tục chỉ còn lại hai người. Chu Hạ Hạ ngồi ở đối diện anh trong lòng bất an, hết lần này tới lần khác Chu Dần Khôn cứ không nói lời nào, giống như là nhất định muốn cô mở miệng nói chuyện trước, Chu Hạ Hạ nắm hai bên ghế dưới thân, hít sâu một hơi, giống như là đang cổ vũ mình.

Cuối cùng, cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Chu Dần Khôn. “Chú út.” “Hả?” “Ăn cơm xong, có thể về nhà không ạ?” Ngón tay thon dài của người đàn ông gõ nhẹ lên mặt bàn, anh nói: “Nếu không thì sao?” Chu Hạ Hạ tạm thời thở phào nhẹ nhõm. “Chờ cháu ăn xong, là có thể về nhà.” Anh còn chu đáo lặp lại một lần nữa. “Vậy...” Chu Hạ Hạ mạo hiểm mở miệng: “Chú hẳn là...!không đi chứ?” Ngón tay Chu Dần Khôn dừng lại.

Trong lòng Chu Hạ Hạ run lên. Cái loại cảm giác sợ hãi vừa lạnh vừa chết lặng này dần dần từ sau lưng lan tràn tới toàn thân, tay cô nắm chặt mép ghế lại siết chặt, may mà lúc này nhân viên phục vụ đến mang thức ăn lên, một món tiếp một món, dần dần bày đầy cả cái bàn. Chu Hạ Hạ thế mới biết được, hóa ra theo như lời giám đốc nói, món ăn đặc trưng không phải là một món, mà là phần ăn xa hoa bao gồm hơn mười món ăn. Nhân viên phục vụ mở một chai rượu, rót cho Chu Dần Khôn một ly.

Mà đối diện anh Chu Hạ Hạ, người này không cần nhìn giấy chứng nhận liền có thể xác định không đủ tuổi uống rượu, đương nhiên sẽ không có được một ly rượu y như vậy.

Bên cạnh tay cô được đặt một ly nước ép trái cây tươi. “Ăn đi, ăn xong là có thể về nhà.” Anh không phủ nhận vấn đề vừa rồi, khiến trong lòng Chu Hạ Hạ vui mừng.


Nghe xong lời của anh, cô nhìn về phía một bàn đầy thức ăn, mím môi, ăn hết toàn bộ cảm giác có chút khó khăn, nhưng mà cô vẫn nghe lời cầm nĩa lên. Vừa rồi ở tiệc mừng thọ của ông nội Tụng Ân cô đã ăn rất nhiều, mặc dù sau khi gặp được Chu Dần Khôn vừa sợ vừa tiêu hao không ít, nhưng cũng không đói đến mức có thể ăn nhiều thứ như vậy.

Nhưng anh cũng nói, ăn xong là có thể về nhà. Cùng lắm thì chịu đựng một chút vậy. Đây là lần đầu tiên cô tới khách sạn nổi tiếng như vậy, ăn được các món ăn đắt tiền như thế, xem như một kiểu hưởng thụ là được. Cô tự an ủi mình như vậy, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng. Chu Dần Khôn chỉ uống rượu, đồ ăn không động đậy.

Thay vì nói bọn họ đang ăn cơm, không bằng nói, là anh đang nhìn cô ăn cơm.

Cái miệng kia không lớn, ngược lại chứa được khá nhiều đồ, ăn đến hai gò má phồng lên, khuôn mặt trái xoan cứ thế bị kéo căng thành khuôn mặt trứng ngỗng tròn trịa. Ăn vài miếng, cô còn lặng lẽ ngước mắt nhìn anh, như là đang hỏi sao anh không ăn, hoặc như là đang nói: Chú xem, cháu cũng sắp ăn xong rồi. Chu Dần Khôn nghiêng đầu, cười đến xảo quyệt.

Trẻ con chính là trẻ con, rất dễ lừa gạt mà..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương