Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ Cấm Kỵ
-
10: Dạy Dỗ
Ăn gần như hết một bàn đồ ăn, Chu Hạ Hạ căng cứng đến ngay cả nước trái cây cũng uống không nổi. Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ Người đàn ông đối diện nhìn cô gian nan uống từng ngụm từng ngụm nước trái cây, ghé sát lại hỏi: “Ăn no chưa?” Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu.
Thấy anh chủ động nhắc tới, trong mắt cô tràn đầy kỳ vọng, bây giờ có thể về nhà rồi chứ? Chu Dần Khôn lại dựa vào ghế, nhìn cặp mắt linh động kia chớp chớp nhìn anh, cười cười: “Vậy thì nên nói chuyện nghiêm túc đi.” Chu Hạ Hạ khó hiểu nhìn anh. Chu Dần Khôn hỏi: “Cháu còn chưa trả lời tôi, mới vừa nói ai là đồ thối tha?” Vẻ mặt dò xét lại chờ mong của cô gái đông cứng lại trên khuôn mặt, hai tay vẫn còn đặt trên ly nước trái cây, nhất thời không biết làm sao. Anh hẳn đã nghe thấy, từng lời cô nói đều nghe thấy.
Chu Hạ Hạ là một đứa trẻ thành thật, cô thừa nhận những gì mình đã nói ra, nhưng cần phải thừa nhận trước mặt Chu Dần Khôn, cô thật sự......!Không dám.
Bởi vì không biết hậu quả sẽ như thế nào. Cô cúi đầu không nói lời nào, không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. “Tôi cảm thấy, hình như cháu còn chưa ăn no.” Giọng điệu anh ngả ngớn. Chu Hạ Hạ thoáng chốc ngẩng đầu lên. “Những thứ này dọn đi, lên lại lần nữa.” Nói với giám đốc khách sạn, nhưng đôi mắt sâu thẳm nghiền ngẫm kia lại nhìn chằm chằm Chu Hạ Hạ: “Phải giống nhau như đúc.” Ý tứ chính là, cô thật vất vả sắp ăn xong mười mấy món ăn, muốn tiếp tục làm lại như ban đầu.
Chu Hạ Hạ rốt cục biết vì sao anh lặp lại câu nói kia. Ăn xong thì về nhà. Nhưng như thế nào được tính là ăn xong, là do anh định đoạt. Chu Hạ Hạ giống như con chó nhỏ giật mình phát giác bị lừa, trơ mắt nhìn từng món ăn bưng lên, lại biến thành một bàn đầy ắp.
Chóp mũi nhỏ nhắn của cô trở nên đỏ bừng, trong mắt chứa đầy nước mắt. Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn bộ xương mềm nhũn động một chút là khóc trước mắt. Nước mắt của phụ nữ có lẽ đôi khi còn có tác dụng trợ hứng, nhưng phần lớn thời gian, đều là thứ anh chán ghét nhất.
Chu Hạ Hạ ngay cả một người phụ nữ cũng không tính, nước mắt của đứa bé, sẽ chỉ làm anh càng không có kiên nhẫn. “Ăn đi, còn chờ gì nữa?” Người đàn ông nhàn hạ ôm ngực: “Vừa ăn vừa suy nghĩ, vấn đề vừa rồi phải trả lời thế nào đi.” Ánh mắt kia nhìn chằm chằm trên người cô, nhìn chằm chằm tới chỗ nào thì chỗ đó có cảm giác đau, cô lại một lần nữa cầm nĩa lên, bắt đầu ăn món cà ri cua trước mặt.
Món ăn vừa rồi còn cảm thấy rất ngon, giờ đã trở nên khó nuốt.
Chu Hạ Hạ mỗi lần nhai một cái, đều cảm giác dạ dày căng đến muốn nổ tung. Cái cổ trắng nõn của cô gái hơi giật giật, Chu Dần Khôn biết cô đang nuốt xuống.
Sau đó, cô lại ăn miếng thứ hai. Nước mắt rơi xuống đĩa, đĩa thức ăn trước mặt cô rối tung. Thức ăn dính nước mắt được đưa vào cái miệng nhỏ kia. Sau một lúc lâu, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Xin lỗi.” Người đàn ông đối diện không nói gì, giống như đang chờ câu sau của cô. “Sau này cháu sẽ không nói chú như vậy nữa.” Cô nghẹn ngào. “Nói gì về tôi?” “...” Chu Hạ Hạ mím môi, giọng nói rất nhỏ: “Đồ thối tha.” Chu Dần Khôn cười nhạo một tiếng: “Vậy cháu cảm thấy tôi có phải là đồ thối tha hay không?” Chắc chắn rồi. Chu Hạ Hạ không chút do dự trả lời trong lòng. “Đương nhiên là vậy.” Chu Dần Khôn gắp một miếng thịt cua mập mạp, đặt vào đĩa thức ăn trước mặt cô: “Trong lòng cháu nghĩ như vậy sao?” “Cháu gái nhỏ, cháu không thành thật.” Anh hất cằm, ý bảo món thịt cua kia chính là hình phạt của cô. Cái nĩa trên tay Chu Hạ Hạ lung lay, cắm thức ăn vào, đặt vào miệng dưới ánh mắt chăm chú của anh.
Đầu lưỡi dường như nếm không ra mùi vị, cô nuốt xuống một cách máy móc, cảm giác như là nuốt một tảng đá, nặng nề rơi vào trong dạ dày, nện vào thức ăn đã không thể nhiều hơn nữa, chấn động đến toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều đau. “Chu Dần Khôn chính là đồ thối tha.” Anh cười nói: “Đừng không chắc chắn như thế.
Người khác hỏi cháu, cháu phải thành thật nói như vậy.” Chu Hạ Hạ không biết là lỗ tai mình xảy ra vấn đề, hay là đầu óc xảy ra vấn đề, tóm lại cô nghe không hiểu lời này là có ý gì.
Nhưng lúc này, cô nhìn thấy Chu Dần Khôn múc một chén canh Đông Âm Công. Hơi thở của cô đã trở nên khó khăn. Một giây sau, bàn tay to sạch sẽ kia đặt canh trước mặt cô, còn thân thiết đặt thêm một cái thìa màu trắng. Chu Hạ Hạ trở thành tiêu điểm chú ý, người khác không biết quan hệ của cô và Chu Dần Khôn, chỉ biết là, Chu Dần Khôn rất cưng chiều người phụ nữ mới bên cạnh lần này. Người thực sự biết tình hình thực tế, cũng chỉ có vị giám đốc khách sạn kia.
Trước đây chỉ nghe nói qua Chu Dần Khôn là lính đánh thuê lăn lộn ra, chính mình đã trải qua không ít đau khổ, thủ đoạn tra tấn người lại càng đếm không xuể.
Vốn nghĩ đối đãi với phụ nữ cũng không đến mức có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng hôm nay nhìn xem, ăn một bữa cơm cũng có thể trở thành một loại cực hình. Cô gái kia nhìn nhỏ như vậy, cách thức chịu đựng như thế, nếu thật sự làm vỡ dạ dày, nhẹ thì sốc nặng thì mất mạng.
Là một người giám đốc khách sạn, anh ta có trách nhiệm với mọi khách hàng.
Người đàn ông kia cứ nhàn nhã ngồi ở chỗ đó, giám đốc bên này lại chậm chạp chân bước không ra, không dám đi lên khuyên nhủ. Chu Hạ Hạ nhìn Chu Dần Khôn cầu xin tha thứ. “Vậy tôi hỏi cháu, Chu Dần Khôn là ai?” Giọng cô gái run rẩy, cô không xác định mình nói như vậy có đúng hay không: “Là...!đồ thối tha.” Sau đó, anh ta nhìn thấy người đàn ông kia nhướng mày, khóe môi cong lên ý cười: “Trả lời đúng rồi!” Chu Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy anh nói: “Thưởng cho cháu uống một ngụm.” Trên cái trán trơn bóng của cô toát ra mồ hôi lạnh, giám đốc đúng lúc đưa tới khăn giấy mềm mại, tự nhận là có thể giúp đỡ một chút, không đến mức để cho một cô gái đang sống sờ sờ chết ở khách sạn. “Anh Khôn, thức ăn này ăn quá nhiều sẽ hại thân, ăn uống có chừng mực vẫn là tốt hơn.” Chu Dần Khôn nghiêng đầu, cười hỏi: “Vậy cậu tới giúp cô ấy ăn được không?” Giám đốc biến sắc, vội nói: “Xin lỗi anh Khôn, xin lỗi là tôi nói nhiều.
Xin anh đừng so đo.” Chu Dần Khôn mặc kệ anh ta, anh ta nào có cháu gái nhỏ thú vị đâu. Giải trí của anh được xây dựng trên sự đau khổ của Chu Hạ Hạ, làm cho một đứa trẻ thành thật, cầm lấy thìa, múc một chút canh, ít đến mức sắp không nhìn thấy.
Cô thừa dịp Chu Dần Khôn liếc mắt nhìn giám đốc, nhanh chóng uống vào trong miệng, canh ít đến đáng thương kia không tăng thêm gánh nặng cho dạ dày. Điều này rơi vào trong mắt đàn ông, quả thực rất thú vị. Anh đứng dậy, trong ánh mắt hoảng sợ của Chu Hạ Hạ ngồi xuống bên cạnh cô, một cánh tay khoác lên ghế của cô, tay kia bưng chén canh kia lên.
Chu Hạ Hạ tưởng là anh phát hiện cô giở trò xảo quyệt, muốn hắt canh nóng lên mặt cô, vội vàng nhắm mắt lại, cả người đều căng thẳng. Nhìn khoảng cách gần, có thể thấy lông mi cô vừa dày vừa dài, còn cong cong, thật giống như những con búp bê kia. Chu Hạ Hạ ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên người anh, cảm nhận được hơi thở nóng rực của đàn ông, cô căng thẳng lại lén lút dịch sang bên cạnh một chút. “Chu Hạ Hạ.” Trong nháy mắt này, Chu Dần Khôn gọi tên cô.
Nhưng anh gọi xong lại không nói gì, Chu Hạ Hạ bất an mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt đen kia. Canh nóng, vào lúc này đưa đến bên môi của cô. “Cháu...!cháu thật sự uống không nổi...” Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nức nở, còn gọi anh một tiếng chú út. “À, lại biến thành chú út rồi.” Chu Dần Khôn hỏi: “Là thật lòng sao?” Chu Hạ Hạ do dự một chút, gật đầu.
Đã chịu đựng đến trình độ này rồi, trước khi nói dối còn phải do dự một chút.
Nhìn như vậy, còn rất ngoan, so với con chó trước kia của anh còn ngoan hơn. “Vậy Chu Dần Khôn là đồ thối tha, còn cháu là cái gì?” Chu Dần Khôn thân mật thổi thổi canh, để nó không còn nóng nữa. Mùi canh làm cho Chu Hạ Hạ buồn nôn một trận, cả người cô đều bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, khí lạnh trong phòng ăn rất đầy đủ, quần áo dính trên người vừa chặt vừa lạnh, khó chịu cực kỳ. Chu Dần Khôn là đồ thối tha, mà cô là cháu gái của Chu Dần Khôn. “Cháu......!cũng là đồ thối tha.” Cô trả lời. Lúc này, A Diệu người không đi cùng bọn họ, bước nhanh tới, đưa điện thoại di động cho Chu Dần Khôn, sẵn tiện còn nhìn Chu Hạ Hạ.
Chỉ là ăn bữa cơm, sắc mặt đã tái nhợt, không biết cô ăn như thế nào mà đã thành ra bộ dạng kiểu này. Nhìn thấy chén canh trong tay Chu Dần Khôn được đặt trở lại trên bàn, cô cuối cùng cũng có thể hít thở thông thuận.
Chỉ là anh vẫn ở bên cạnh, Chu Hạ Hạ không dám nhúc nhích. Chu Dần Khôn nhận điện thoại: “Sao anh cả lại gọi điện thoại cho tôi?” Chu Hạ Hạ từ từ quay đầu lại, là ba! “Là hỏi cái này à.
Hừ, coi tôi là ai, tôi có thể làm gì? Còn không phải dẫn con nhà anh đến ăn ngon sao.
Con gái bảo bối của anh cũng rất biết ăn đó.” Chu Dần Khôn liếc nhìn người biết là điện thoại của Chu Diệu Huy thì vẻ mặt liền ủy khuất, nói tiếp: “Nhưng cũng rất đáng yêu, đưa tôi nuôi vài ngày?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook