Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ Cấm Kỵ
-
58: Nghi Ngờ
Khi Hạ Hạ thật sự tỉnh lại thì trời đã rất tối, trong khoảng thời gian đó, cô lúc ngủ lúc tỉnh, sốt rồi lại hạ sốt, Tát Mã vẫn luôn túc trực bên cạnh cô. Trong phòng có mùi thức ăn, mắt cô còn chưa hoàn toàn mở ra, đã gọi một tiếng: “Mẹ.” Lời còn chưa dứt đã có người đáp lại. Tát Mã đưa nước ấm đến, Hạ Hạ được đỡ ngồi dậy, cổ họng khô khốc bị nước ấm thấm qua, cô ngơ ngác nhìn đôi chân lộ ra từ chăn, đã được lau sạch sẽ. Cổ họng khô phát đau, mũi không thông khí lắm, trên người không có sức lực nào, là triệu chứng sau khi bị cảm mạo.
Chắc là do đổ mồ hôi vào tối qua. Có điều là trên người không giống buổi sáng vừa mới thức dậy dính nháp khó chịu, mẹ đã giúp cô lau sạch những chỗ bẩn thỉu, còn giúp cô thay quần áo sạch sẽ rộng rãi thoải mái.
Hạ Hạ nhìn thấy, chiếc váy thuần trắng kia cũng được đặt chỉnh tề ở cuối giường. Khi tham dự tang lễ, cần phải mặc quần áo thuần đen hoặc thuần trắng như vậy. Nước mắt thoáng cái đầy hốc mắt, cô cầm ly, khóc nức lên. Tát Mã đau lòng xoa đầu Hạ Hạ: “Hạ Hạ ngoan, con như vậy ông nội nhìn cũng sẽ rất khó chịu.
Tang lễ của ông nội đang được chuẩn bị, có điều, cha nói con ở trong phòng nghỉ ngơi đi, không nên tham gia.
Tâm ý và hiếu thuận của con, ông nội đều biết.” “Vậy sao được...” Hạ Hạ nghẹn ngào ngẩng đầu: “Vì sao không cho con tham dự?” Tát Mã giúp cô lau nước mắt: “Ông nội qua đời, sẽ có rất nhiều người đến, cũng sẽ nói một số chuyện.
Trường hợp này, con không thích hợp tham gia.
Cho nên vẫn là nghe lời cha, mẹ cũng sẽ ở bên cạnh con, có được không?” Hạ Hạ hiểu là có ý gì.
Cha không cho cô đi tham gia, có lẽ vẫn giống như trước đây nghe qua rất nhiều lần — chuyện của người lớn, trẻ con không cần quan tâm. Mà tang lễ của ông nội, là nơi của người lớn, cô không được phép đi. Thấy Hạ Hạ trầm mặc gật đầu, Tát Mã ôm cô: “Mẹ làm mì hải sản cho con, vừa lúc tỉnh lại liền ăn một chút đi.
Rồi mẹ lại đi làm chút gì đó cho cha, từ sáng đến giờ cha không ăn gì, mẹ thật sự không yên tâm.
Bé cưng, con ăn xong thì nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa mẹ về với con.” Chu Hạ Hạ nghe thấy cha cả ngày không ăn gì, vội gật đầu: “Mẹ đi đi.” Tát Mã đóng cửa lại và chỉ còn lại một mình Hạ Hạ ở trong phòng.
Cô bước xuống giường, mang dép vào và đi đến bàn, trước mặt là mì hải sản mà Tát Mã đã làm cho cô.
Vốn muốn nhịn tiếng khóc xuống, dần dần lại trở nên lớn hơn, nước mắt cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi vào trong đĩa. Ngày đầu tiên cô đến trấn Mae Sai, cũng là ăn mì sợi, là ông nội đầu đầy mồ hôi làm cà ri bò cho cô.
Cô cảm thấy ăn ngon, cả đĩa đều ăn sạch, khi đó quạt chỉ thổi cho một mình cô, ông nội còn lo lắng cô nóng, vẫy quạt cho cô. Ông nội qua đời vào tối qua.
Cô không bao giờ được ăn những món ăn do ông nội tự tay làm nữa, sẽ không có ai giống như ông nội, mặc kệ cô làm gì cũng khen cô vô điều kiện.
Bữa cơm tối hôm qua, dĩ nhiên chính là bữa cơm cuối cùng của cô và ông nội, mà tối hôm qua...!thậm chí cô còn quên nói lời chúc ngủ ngon với ông nội. Đêm qua. Hô hấp của cô gái hơi chậm lại. Tối hôm qua lúc cha về phòng đã khuya, cha nói cùng ông nội trò chuyện rất tốt, còn bảo cô về phòng mình ngủ sớm một chút.
Lúc ấy cô còn chưa cảm thấy muộn, nhưng kỳ thật vừa về phòng đầu vừa tựa gối liền ngủ thiếp đi, chẳng qua là ngủ không được bao lâu lại muốn đi vệ sinh nên phải thức dậy vào giờ đó. Sau đó, từ phòng vệ sinh đi ra liền nhìn thấy Chu Dần Khôn. Còn thấy anh đang cười rất tàn bạo. Loại sợ hãi không thể giải thích đó có lẽ được gọi là trực giác, hoặc là kinh nghiệm được hình thành trong vô thức — mỗi lần anh cười như vậy, đều xảy ra chuyện rất kinh khủng. Sáng nay nghe tin ông nội qua đời. Hơi thở trong khoảnh khắc này trở nên dồn dập và khó chịu, điều này...!có liên quan gì không? Rõ ràng cô chỉ nhìn thấy mình anh vào đêm khuya mà thôi. Chẳng biết vì sao, lòng bàn tay của Hạ Hạ đổ mồ hôi đầm đìa, trong lòng không hiểu sao lại nảy sinh ra một loại hoài nghi đáng sợ mà kỳ quái. Tối hôm qua Chu Dần Khôn lại làm chuyện kinh khủng, mà chuyện kinh khủng này, có liên quan đến cái chết của ông nội. Như vậy chẳng lẽ...!ý niệm đáng sợ hơn xuất hiện, hai chân cô gái mềm nhũn suýt nữa té ngã, cô nắm lấy mép bàn mới chống đỡ được cơ thể mình. Không thể nào, ông nội là cha của chú út và cha. Cô nhắm mắt lại, ép buộc bản thân không nên suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng trước mắt lại hiện lên một màn khiến người ta sợ hãi, Chu Dần Khôn từng cầm súng chỉ vào cha, cũng từng bóp cổ cô muốn ném cô xuống tháp Sathorn.
Người thân và tình thân, đối với anh mà nói dường như không quan trọng chút nào. Như vậy, có thể là anh và ông nội hai người đã xảy ra tranh chấp đúng không? Đây là chuyện cô đã sớm lo lắng. Trong lúc nhất thời, các loại ý nghĩ liên tiếp vọt tới trong đầu, cuối cùng vẫn là sự nghi ngờ chiếm vị trí đầu. Khổ sở cũng được tiếc nuối cũng được, xét đến cùng, là Hạ Hạ không muốn tin ông nội cứ như vậy đột ngột qua đời.
Chuyện duy nhất cô muốn làm bây giờ, chính là đem những gì mà mắt mình nhìn thấy, những hoài nghi trong lòng đều nói cho cha nghe. Nhưng mà ngàn vạn suy nghĩ qua đi, ngay cả chính cô cũng cảm thấy hoang đường.
Hoang đường cảm thấy mình làm sao có thể sinh ra nỗi nghi ngờ như vậy, sau khi nói cho cha, ông cũng sẽ cảm thấy rất hoang đường đúng không? Cô không phát hiện cơ thể mình đang hơi run rẩy, cũng bất chấp chờ nội tâm mình hoàn toàn tỉnh táo lại, xoay người đi về phía cửa.
Mẹ nói đi giúp cha làm đồ ăn, vậy họ hẳn là đang ở trong tiệm của ông nội, đi vài bước đường là tới. Nghĩ vậy, cô đi tới cửa mở cửa phòng, bỗng dưng có một mùi thuốc lá phả vào mặt. Bóng đêm đen kịt, người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, nút cổ áo cởi ra vài nút, anh cao lớn, vừa bước lên bậc thang cuối cùng, đang cúi đầu nghiền nát tàn thuốc. Trong nháy mắt cửa phòng mở ra, tàn thuốc tắt, anh ngước mắt. Thấy cô gái giật mình như quên thở, Chu Dần Khôn cười: “Đi đâu?” Anh lại cười như đêm qua. Hạ Hạ chỉ cảm thấy một hơi nghẹn ở trong cổ họng, mối quan hệ hài hòa trong những ngày ở chung dường như chưa từng xảy ra, giờ này khắc này cô chẳng thấy gì ngoài sợ hãi. Cô mở miệng muốn lớn tiếng gọi cha, đáng tiếc chậm một giây, trước khi cất tiếng lên người đàn ông đã ra tay bịt kín miệng mũi cô, không tốn nhiều sức dẫn cô vào phòng. Cửa phòng bị một tay anh đóng lại. Phòng của cô gái rất thơm, ngoại trừ mùi cơm, còn có mùi kem đặc biệt trên người Chu Hạ Hạ. Cơ thể mềm mại run rẩy bị ép tới vách tường cứng rắn, Hạ Hạ bị vây ở góc giường cùng vách tường, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, trong mắt cô sợ hãi nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, nước mắt theo khuôn mặt chảy vào lòng bàn tay anh. Chu Dần Khôn hơi khom người, cúi đầu nhìn thẳng vào cô: “Sợ hãi như vậy làm gì, chúng ta mấy ngày nay không phải rất tốt sao?” Chu Hạ Hạ lắc đầu, miệng phát ra âm thanh ô ô. “Lắc đầu là có ý gì, là không sợ hãi, hay là cháu cảm thấy hai ta ở chung không tốt?” Hỏi như vậy, anh cũng không cho cô cơ hội trả lời, một tay che miệng cô, tay kia vuốt tóc cô như vuốt con chó. “Có một chuyện rất tò mò, cho nên tới hỏi cháu.” Chu Dần Khôn ghé sát vào, gần như dán sát vào lỗ tai cô: “Tối hôm qua, cháu có nhìn thấy người nào không?” Mấy chữ ngắn ngủi, như búa tạ đập vào lòng Chu Hạ Hạ, cô lập tức lắc đầu, ánh mắt khẩn thiết nhìn người đàn ông trước mắt. Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn cô.
Ngay sau đó, bàn tay bịt miệng mũi cô không dấu vết dùng sức. Cảm giác hít thở không thông dần dần vọt lên, Chu Hạ Hạ hoảng sợ giãy dụa, hai tay cô chống vào ngực người đàn ông, muốn dùng sức đẩy anh ra, anh lại giống như không cảm giác được chẳng nhúc nhích gì, thờ ơ nhìn mặt cô từ đỏ biến sang xanh, Hạ Hạ nức nở cầu xin tha thứ, hai tay lại bắt lấy tay người đàn ông, muốn tách ngón tay anh ra. Chỉ là ngón tay kia càng tách thì càng chặt, mà cảm giác mê muội cùng hít thở không thông thì càng ngày càng nặng.
Hạ Hạ có chút không thấy rõ người trước mắt, trong đầu trở nên trống rỗng, cô bỗng nhiên dùng hết toàn lực quay đầu, thế mà làm cho tay người đàn ông và mặt cô sinh ra một khe hở, Chu Hạ Hạ không hề nghĩ ngợi liền há miệng cắn lên. Một giây sau hàm dưới đau nhức dữ dội, cô bị bàn tay che miệng mũi kia bóp chặt mặt, miệng của cô còn hơi hé mở ra, người đàn ông có thể nhìn thấy hàm răng trắng nõn và cái lưỡi nhỏ nhắn phấn nộn bên trong. “Không chỉ nói dối, còn muốn cắn người nữa sao?” Ngón cái của anh vuốt lên môi dưới của cô, hơi hất lên một cái, lộ ra hàm răng đều bên trong: “Ừm, hàm răng rất đẹp, tất cả đều nhổ xuống hết đưa tôi được không?” “Không, không muốn...” Giọng nói của Hạ Hạ khàn khàn, thân thể dán sát vách tường, muốn tránh đi hơi thở nóng rực của anh. “Thế cháu có ăn ngay nói thật không? Nếu không thì như vậy, nói dối một chữ, liền lấy một cái răng đến bồi thường, rất công bằng nhỉ.” Thân thể của anh hoàn toàn chặn tầm mắt của cô, Hạ Hạ chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện có ai đó đi qua nơi này, để tới cứu cô. “Ngoan, cháu đừng mong có người đến.” Chu Dần Khôn buông mặt Hạ Hạ ra, còn lau nước mắt của cô, ngửi mùi tóc cô. “Mặc kệ ai tới, chỉ cần phá vỡ bí mật của chúng ta, vậy chỉ có thể đi theo ông nội của cháu luôn.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook