Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ Cấm Kỵ
-
57: Giằng Co
Sáng sớm hôm sau, Hạ Hạ bị âm thanh ồn ào đánh thức. Cô không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào, nhưng cô cuộn tròn trong chăn với tư thế cực kỳ khó chịu cả đêm, cả người lúc này đều đau nhức. Cô nhìn đồng hồ, hơn sáu giờ sáng, không nên ồn ào như vậy mới đúng.
Cô xuống giường bước chân trần đi tới mở cửa, nghe thấy âm thanh ồn ào hình như là từ trong cửa hàng của ông nội truyền đến, nhìn qua như vậy, mơ hồ có thể thấy bên đó đang có rất nhiều người. “Hạ Hạ.” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, Tát Mã mặc váy đen, nhìn thấy con gái đứng chân trần trên mặt đất, quần áo và cánh tay đều bẩn thỉu, không khỏi thắc mắc: “Hạ Hạ, đây là làm sao vậy?” Hạ Hạ cúi đầu nhìn, mới chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, cảm giác như là gặp một cơn ác mộng vừa kỳ quái vừa đáng sợ. “Không có......!Không có việc gì đâu mẹ, tối hôm qua đi vệ sinh, ngã một chút.” Tát Mã có chút kinh ngạc, Hạ Hạ rất thích sạch sẽ, sẽ không để mình bẩn thỉu rồi đi ngủ như vậy.
Nhưng bây giờ không phải lúc đi hỏi những vấn đề này, thấy Hạ Hạ lại quay đầu đi xem cửa hàng của Tái Bồng, Tát Mã mím môi, trước tiên sờ sờ đầu con gái. Hạ Hạ quay đầu lại. “Ngoan, đi tắm rửa sạch sẽ thay quần áo trước đi.” Nói xong, Tát Mã đưa cho Hạ Hạ một chiếc váy trắng tinh khiết với vẻ mặt buồn bã. Hạ Hạ nhìn chiếc váy trắng trong tay, lại nhìn chiếc váy đen thuần trên người Tát Mã, trong mắt khó hiểu.
Tối hôm qua hai người rõ ràng đã thương lượng xong, hôm nay là sinh nhật ông nội, muốn mặc quần áo màu đỏ. “Chờ con thay quần áo xong, chúng ta sẽ đi gặp ông nội.” Tát Mã khẽ thở dài: “Hạ Hạ, ông nội qua đời vào tối qua rồi.” “Cái gì?!” Cô gái không thể tin được lùi về phía sau hai bước, Tát Mã sợ cô bị vấp ngã ở ngưỡng cửa, vội vàng đỡ lấy. “Không thể nào! Ông nội hôm qua còn rất khỏe, hơn nữa ông nội còn nói sẽ cho mọi người xem món quà sinh nhật mà con tặng cho ông trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay!” Cô nhét váy vào tay Tát Mã rồi chạy chân trần ra ngoài, chỗ ở cách cửa hàng của Tái Bồng chỉ vài bước, bên trong người lớn đứng đầy, Hạ Hạ lúc này căn bản không còn tuân theo lễ phép gì, cô làm càn dùng sức chen vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy thi thể phủ vải trắng. Bàn trong quán tạm thời được ghép lại với nhau, thi thể ông cụ đặt ở phía trên, vải trắng che khuất đầu ông, chỉ lộ ra một đôi chân không mang giày, mắt cá chân và ngón tay sưng phù, rõ ràng là dấu vết bị ngâm nước. Mà cách đó không xa, món quà sinh nhật cô tặng cho ông nội, vừa vặn đặt cùng một chỗ với tượng thần tài. Mặt cô gái bỗng chốc trắng bệch. “Ông nội, ông nội...” Giọng nói thì thào của cô run rẩy, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào vải trắng, không tin được hôm qua ông nội còn dạy cô chơi cờ tướng, còn khen cô hiểu chuyện trên bàn cơm, hôm nay liền biến thành một thi thể lạnh như băng. Bỗng nhiên cô gái xông vào cắt đứt cuộc đối thoại trong tiệm, ở đây đều là đàn ông, gần như tất cả tầm mắt đều rơi vào trên người Hạ Hạ đang hồn bay phách lạc. Chu Diệu Huy khẽ nhíu mày, đi qua, đứng giữa thi thể Tái Bồng và Hạ Hạ: “Hạ Hạ, con về trước đi.” Lúc này Tát Mã mới đuổi theo tới, Chu Diệu Huy nhìn bà một cái, người phụ nữ hiểu ý của chồng, bà tiến lên cầm bàn tay đang dần trở nên lạnh lẽo của Hạ Hạ, thấy bộ dáng thất thần của cô, biết vụ tai nạn ngoài ý muốn như vậy đã gây chấn động cỡ nào. “Hạ Hạ.” Tát Mã dỗ dành nhẹ nhàng hết mức có thể: “Tạm biệt ông nội đi.” Hai chữ tạm biệt nói rất đơn giản, nhưng lại khiến cô phải tiếp nhận...!Ông nội ngày hôm qua còn sống sờ sờ nói đùa nay đã mất. Cô gái cứng ngắc nghiêng đầu lại, chỉ là còn chưa mở miệng nói chuyện với mẹ, tầm mắt đã nhìn thấy người đàn ông ngậm thuốc lá đang ngồi ở một bên. Chu Dần Khôn trong tay cầm bật lửa đùa giỡn, từ giây đầu tiên Chu Hạ Hạ đi vào, ánh mắt của anh liền dừng lại trên người cô. Đối diện với đôi mắt đen kia, không hiểu sao lại rét lạnh run rẩy từ sau lưng lan khắp toàn thân, trên môi Hạ Hạ mất đi huyết sắc.
Chu Dần Khôn cũng không nói gì, chỉ là tầm mắt chậm rãi trượt xuống, đảo qua quần áo và cánh tay bẩn thỉu của cô, cuối cùng rơi vào đôi chân không mang giày của cô. “Hạ Hạ!” Cơ thể cô gái bỗng nhiên mềm nhũn, ngã vào trong lòng mẹ.
Cách gần nhất là người của Chu Diệu Huy, tên là A Phổ, người này ngay lập tức tiến lên ôm lấy Hạ Hạ, Tát Mã đi theo vội vã đưa A Phổ đến phòng của Hạ Hạ. Khúc nhạc đệm ngắn ngủi qua đi, trong cửa hàng lại khôi phục không khí căng thẳng như lúc trước. Chu Dần Khôn nhìn Chu Diệu Huy: “Anh cả, con gái cục cưng của anh ngất xỉu rồi, anh cũng không đi xem sao?” Vẻ mặt của Chu Diệu Huy nghiêm túc, ngữ khí kiên định: “Tôi nói phải khám nghiệm tử thi.
Cha không thể cứ như vậy xảy ra chuyện được.” Toàn bộ trấn nhỏ Mae Sai, từ quân đội đến cảnh sát, đều thông qua quan hệ của Tái Bồng, trấn nhỏ Mae Sai giáp mặt với nhánh sông Mekong, lưng tựa vào núi sâu, trên núi có một thôn trại cỡ lớn tên là Mỹ Tư Lạc, có cả một đơn vị quân vũ trang đóng quân tại đó, nếu có đối kháng với chính phủ, khả năng ông cụ gặp nguy hiểm cho dù là nhỏ nhất cũng không thể nào có.
Trấn Mae Sai là địa bàn của ông, người và súng ở đây đều nghe mệnh lệnh của ông, nhưng ông bỗng nhiên vô thanh vô tức chết, Chu Diệu Huy căn bản không tin là ngoài ý muốn. Nghe thấy ông nói như vậy, Chu Dần Khôn tắt thuốc, đứng lên đi tới trước mặt Chu Diệu Huy.
Hai người giằng co, không khí căng thẳng tới cực điểm, tất cả mọi người trong nháy mắt nín thở. Ai ngờ Chu Dần Khôn lại nở nụ cười, lại gọi một tiếng: “Anh trai.” Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm vào mắt ông: “Tôi cũng nói, ai dám động vào thi thể cha tôi, người đó sẽ cùng đi xuống với ông ấy.” Chu Diệu Huy nhíu mày, cũng không nhượng bộ. Chu Dần Khôn nói: “Không phải anh tuân thủ quy củ nhất sao? Phép tắt giang hồ, mổ bụng rồi chôn, cho dù xuống dưới lòng đất cũng không được sống yên ổn, không có cách nào đầu thai.
Đây là tối kỵ.
Chúng ta làm con trai, thế nào cũng nên tận tâm tận hiếu, tốt xấu gì cũng đừng quấy nhiễu bình yên của cha dưới lòng đất, anh nói xem có đúng không?” “A Huy.” Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
Chu Diệu Huy nhìn sang, là người quen cũ. Mạt Thiện mới từ Myanmar chạy tới, cùng Tái Bồng có giao tình mấy chục năm, hai người khi còn trẻ đã cùng nhau dốc sức làm việc, chỉ là Mạt Thiện dã tâm không lớn, an phận lấy một phần tiền mình nên lấy, sau đó năm này qua năm khác thay Tái Bồng quản lý trồng trọt thuốc phiện. Tái Bồng rất coi trọng Mạt Thiện, người của ông cũng đều lễ phép gọi Mạt Thiện là chú. Mạt Thiện đi tới, nhìn thấy thi thể phủ vải trắng trên bàn, dưới chân hắn dừng lại, hai tròng mắt phút chốc đỏ lên. “Chú Mạt Thiện.” Chu Diệu Huy kêu một tiếng. Mạt Thiện lúc này mới dời tầm mắt, lại nhìn về phía Chu Diệu Huy: “Hai anh em các cậu nói, tôi đều nghe thấy.
Nhưng A Huy, ba cậu cả đời rạng danh, đi cũng phải đi có thể diện.
Nếu cậu cảm thấy có vấn đề, vậy gọi bác sĩ đến kiểm tra, chỉ là chú khuyên cậu, không nên động đao, cậu cũng hy vọng ba cậu đi hoàn chỉnh chứ?” “Chú Mạt Thiện nói đúng.” Không đợi Chu Diệu Huy trả lời, Chu Dần Khôn mở miệng trước: “Vậy đi mời bác sĩ.” Bác sĩ Chu Diệu Huy quen biết đến.
Từ khi Tái Bồng đến định cư ở Mae Sai, thường uống rượu đánh cờ với bác sĩ về hưu tên Đàm Tứ Bình này, không vì cái gì khác, cũng bởi vì tổ tông Đàm Tứ Bình cũng là người Hồng Kông Trung Quốc, trò chuyện rất hợp ý với ông cụ. Chẩn đoán của Đàm Tứ Bình trùng khớp với suy đoán của mọi người khi Tái Bồng được phát hiện, say rượu trượt chân chết đuối. Thi thể của Tái Bồng là người chèo thuyền đưa cá buổi sáng phát hiện, hôm nay vốn không đưa cá, là ông chủ bán cá biết Tái Bồng mừng thọ, liền bảo người tặng không một lô cá.
Người nọ sợ tới mức kinh hoảng kêu to, gọi người vớt thi thể lên.
Cách đó không xa nơi vớt thi thể lên, chính là sạp cá nướng của Tái Bồng, trên bàn nhỏ gần sông còn đặt bình rượu và ly rượu trống không. Chu Dần Khôn nghe xong liếc mắt nhìn Chu Diệu Huy: “Được rồi chứ?” Chu Diệu Huy nhìn vào mắt Chu Dần Khôn, bên trong không có bi thương khổ sở. Thật sự giống như cha nói, không có một chút tình người. “A Huy, theo quy củ mà nói, di thể này còn phải ở lại bảy ngày, nhưng thời tiết nóng như vậy, không tiện bảo cậu để mặc cha như vậy.
Mau chuẩn bị tang lễ đi.” Mạt Thiện nói: “Cứ nói là đột ngột phát bệnh tim, đừng nói là say rượu rơi xuống nước.” Nói xong, hắn đi tới bên cạnh thi thể, xốc miếng vải trắng lên, gắt gao nắm lấy bàn tay bị ngâm phồng lên, ngón tay đó còn đang cuộn tròn.
Mạt Thiện cúi đầu nghẹn ngào một lúc lâu: “Cha cậu sĩ diện.” Chu Diệu Huy trầm mặc thật lâu, cái gì cũng không nói, cuối cùng rời đi. Người chết không thể sống lại, mặt mũi lớn hơn trời.
Ông cụ đột nhiên tử vong, không có dặn dò hậu sự, Chu Diệu Huy bận rộn không chỉ có một tang lễ.
Nếu cứ níu lấy nguyên nhân cái chết của Tái Bồng không buông, tra ra được cái gọi là chân tướng hay không là một chuyện, quan trọng hơn, là không thể để cho người ta nhân cơ hội lợi dụng sơ hở, chia một phần lợi nhuận từ việc làm ăn của Tái Bồng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook