Chu Dần Khôn tự mình ngồi xuống, anh vốn cũng đâu phải người tuân thủ phép tắc. Nhưng mà Chu Hạ Hạ biết lời này là đang nói cô, Chu Dần Khôn quả nhiên không phải tới giết người, ngược lại giống như là...!bàn chuyện làm ăn. Trong lòng thấp thỏm thoáng thả lỏng chút ít, người này nhìn qua có chút lớn tuổi, ước chừng khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc nói năng trông có vẻ không tầm thường, hơn nữa, mơ hồ còn có chút quen mắt.

Đêm nay trải qua quá nhiều chuyện, Chu Hạ Hạ tạm thời không nhớ ra. Điều duy nhất cô biết, chính là không thể bởi vì mình đến mà ảnh hưởng đến việc làm ăn của Chu Dần Khôn.

Lúc trước bạn thân Tụng Ân học tiếng Trung, thường nhắc tới: “Cắt đứt nguồn tài chính chẳng khác nào giết chết cha mẹ người ta.” Nếu bởi vì cô mà ảnh hưởng đến việc Chu Dần Khôn kiếm tiền, có thể thật sự sẽ bị róc thịt hong khô rồi cho chó ăn. Hạ Hạ mím môi, rụt rè gọi người: “Chào ông.” Nghe vậy, Ngô Bang Kỳ ngẩn ra, lập tức cười ha ha. Bầu không khí dường như có chút dịu xuống, nhưng ánh mắt Chu Dần Khôn bên này rất dọa người. Hay lắm, cái xương mềm được việc thì chưa đáng kể mà hỏng việc thì có thừa này, vừa mở miệng liền kêu anh thấp hơn một bậc.


Cô chẳng hiểu gì mà đã gọi Ngô Bang Kỳ là ông, vậy Ngô Bang Kỳ chẳng phải trở thành chú của anh rồi sao? Chu Hạ Hạ kinh hồn bạt vía dựa vào tường đứng, không biết mình chỉ là chào hỏi, như thế nào giống như phạm vào sai lầm lớn vậy. “Cháu định đứng đó bao lâu?” Người đàn ông vừa mở miệng, Chu Hạ Hạ vội vàng đi qua, không dám cách anh quá gần, ngồi ở góc sofa. “Con gái của Chu Diệu Huy.” Đây coi như là nhắn nhủ với Ngô Bang Kỳ, Chu Hạ Hạ là người của mình. Ngay sau đó anh nghiêng đầu lại: “Gọi chú.” Chu Hạ Hạ mới hiểu mình đã gọi sai, vội vàng sửa lại: “Chào chú.” Ngô Bang Kỳ ngược lại không nghĩ tới vừa rồi nhìn cô gái vô cùng đáng thương, lại có lai lịch lớn như vậy.

Con gái của Chu Diệu Huy, cháu gái của Chu Dần Khôn, hơn nữa là cháu gái của Tái Bồng. Hắn cười khoát tay: “Gọi gì cũng được, cô bé, ở đây có hoa quả ăn nhiều một chút đi.

Gầy quá rồi.” Một câu tùy ý quan tâm của người xa lạ, Hạ Hạ mím môi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cảm ơn ông —” Chu Dần Khôn liếc nhìn cô một cái. “Cám ơn chú.” Chu Hạ Hạ nói xong, đáng thương nhìn đĩa trái cây trên bàn, lại nhìn người đàn ông bên cạnh. Không biết có thể lấy ra ăn hay không.

Cô thật sự đói muốn chết, nhưng cô không dám nói. Chu Dần Khôn nhìn dáng vẻ kia của cô liền mất kiên nhẫn, ăn thì ăn, không ăn thì không ăn, ăn cái gì cũng nhìn sắc mặt người khác, chẳng có tí xíu tâm huyết nào của người nhà họ Chu. Nếu anh nuôi một đứa như vậy, mặt mũi cũng có thể quăng đến Ấn Độ. Chu Dần Khôn dứt khoát phớt lờ cô, đói chết là tốt nhất, vừa vặn khiến cho Chu Diệu Huy tức tưởi. Nhưng hành động này của anh làm như không thấy, lại được Hạ Hạ xem thành là ngầm đồng ý.


Cô cẩn thận từng li từng tí ôm đĩa trái cây trên bàn đến trước mặt, dùng nĩa cắm một miếng xoài đưa vào trong miệng, thịt xoài dày trong veo, vị ngọt từ đầu lưỡi lan tràn đến trong lòng, cô hít hít mũi, không ngờ lại muốn khóc đến như vậy. Ngô Bang Kỳ đánh giá hai người, nghe nói Chu Dần Khôn cùng Chu Diệu Huy anh em bất hòa, hiện tại nhìn xem, dường như cũng đâu có bất hòa như vậy? Ít nhất không liên lụy đến con cháu. Vì thế hắn nói: “Anh Chu không tò mò vì sao tôi tìm anh ư?” Chu Dần Khôn cười khẩy một tiếng: “Chu Diệu Huy lá gan nhỏ, lượng hàng đi còn giảm theo từng năm, lượng anh muốn ông ta căn bản không thỏa mãn được.” Lời còn chưa dứt, đã cảm giác được một tầm mắt chiếu vào trên người mình, người đàn ông dường như sau gáy có mắt, quay đầu nhìn lại, Chu Hạ Hạ trong miệng bọc đầy hoa quả, hai gò má ăn đến phồng lên, đang nhìn anh. Trong ánh mắt có sợ hãi, trong sợ hãi còn trộn lẫn chút bất mãn. Đây là nghe thấy anh nói cha cô. “Nhìn cái gì.

Không thích nghe thì đi ra ngoài.” Giọng nói rất hung dữ, hốc mắt cô gái đỏ lên, cúi đầu không nhìn anh nữa.

Cô không có gan tự mình đi ra ngoài. Chu Dần Khôn cũng không rõ Chu Hạ Hạ này, giọng nói lớn một chút cũng có thể dọa đến cô, vừa nhắc đến chuyện của cha mẹ cô, cái xương mềm này liền vừa cắn người vừa trừng người, còn biết bảo vệ hơn so với con chó anh nuôi lúc trước, chó còn có lúc sợ, mà cô...!Ngay cả anh cũng dám cắn. Điểm này ngược lại mạnh hơn chó một chút. Nghĩ tới đây, Chu Dần Khôn thấy cô không còn mất kiên nhẫn nữa, quay đầu lại tiếp tục cuộc đối thoại vừa rồi. “Anh Ngô muốn lượng lớn như vậy, chắc chắn không phải ở xung quanh Thái Lan, chuẩn bị đi đâu?” Nghe vậy Ngô Bang Kỳ cười, nhấp một ngụm rượu: “Đây không phải là chuyện anh Chu nên hỏi.” Nói như vậy, nhà cái chỉ để ý đến việc xuất hàng và thu tiền, hàng vừa rời tay sẽ không liên quan đến anh. “Đây chẳng phải là cho ông già nhà tôi một câu trả lời hợp lý sao, ông ấy người này, kiêng kị nhất có người không tuân thủ quy củ phá hư thị trường.” Nhắc tới Tái Bồng, Ngô Bang Kỳ vẫn có vài phần coi trọng. Ông cụ này hiện giờ định cư ở một trấn nhỏ ở biên giới Thái Lan — Myanmar, tuy nói việc làm ăn trong tay đều giao cho hai đứa con trai, nhưng chỉ cần nhắc tới tên như vậy, vẫn như sấm bên tai.

Ông cụ khi còn trẻ thủ đoạn độc ác, cướp việc làm ăn, phá hư trật tự thị trường, toàn bộ không có kết cục tốt. “Chuyện này không cần lo lắng.” Ngô Bang Kỳ nói: “Quy củ của ông cụ tôi biết rõ.” Vậy thì không phải vận chuyển hàng sang các nước châu Á. Chu Dần Khôn như cười như không: “Được, tôi cũng không hỏi nhiều.


Nhưng ông cụ có quy củ của ông cụ, tôi cũng có quy củ của tôi.” Ngô Bang Kỳ dĩ nhiên biết: “Tiền đặt cọc bốn mươi phần trăm, không mặc cả, giao hàng trong thời gian thỏa thuận, hàng tới tay thì nộp phần còn lại.” “Nhưng mà…” Ngô Bang Kỳ nói: “Đã là thời gian thỏa thuận, thì nhất định phải là thời gian được hai bên đồng ý, đúng không?” “Tất nhiên.” “Vậy phải làm phiền anh Chu mau chóng, trong vòng ba tháng giao lô hàng đầu tiên.” Chu Dần Khôn châm điếu thuốc: “Gấp như vậy? Hàng nhiều mà gấp, anh Ngô rất mạo hiểm.” Ngô Bang Kỳ cười: “Nguy hiểm không lớn, cũng đâu cần tìm anh Chu.

Nếu có thể đi cửa ngõ phía bắc, hẳn là không có vấn đề gì chứ?” Đây là nói về nhà máy của Tái Bồng ở Myanmar và quân vũ trang được giao cho Chu Dần Khôn. Chu Dần Khôn ra vẻ dễ nói chuyện: “Vậy cứ làm theo lời anh Ngô nói.” “Nhưng mà…” Giọng nói của người đàn ông giống hệt Ngô Bang Kỳ lúc nãy: “Anh Ngô cần nói cho tôi biết một cái tên.” “Tên gì?” Chu Dần Khôn nói: “Tên cục trưởng cục cảnh sát quốc gia nhiệm kỳ kế tiếp.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương