Cục trưởng đương nhiệm Ngõa Tố ngày 30 tháng 9 năm nay sẽ về hưu, Ngô Bang Kỳ coi như là người thân cận, có hy vọng rất lớn là Cục trưởng tiếp theo.

Nhưng hắn lựa chọn trước khi Ngõa Tố về hưu liền nộp đơn từ chức, chắp tay nhường vị trí cục trưởng cho người khác, nguyên nhân trong đó ý vị sâu xa. Hoặc là Ngô Bang Kỳ thật sự không có ý định làm, hoặc là hắn không thể ngồi vị trí kia. Nếu so sánh, vế sau có khả năng lớn nhất.

Có thể làm cho hắn trực tiếp buông tha, còn muốn rời khỏi Châu Á, hẳn là bị đối phương biết được bí mật không nhỏ.

Nhưng cho tới bây giờ, cũng không có truyền ra bất kỳ tin đồn nào. Người này hoặc là thủ đoạn tày trời sau lưng có nhà tiên tri, hoặc chính là một nhân vật nhỏ hoàn toàn tầm thường, bị đẩy lên làm bù nhìn, nhưng chỉ cần biết là ai, tìm hiểu nguồn gốc thì nhất định có phát hiện. Cảnh sát Thái Lan là lực lượng quan trọng mà Chu Diệu Huy vẫn không thể lôi kéo được, cho nên chỉ cần là giao dịch ở Thái Lan đều phải cẩn thận hết sức, nếu cái này không được, vậy thì kế tiếp. Chuyện Chu Diệu Huy không làm được, không có nghĩa là Chu Dần Khôn không làm được. Đều là người thông minh, Ngô Bang Kỳ tự nhiên hiểu được ý tứ của Chu Dần Khôn.


Nhưng cái tên này, không phải tùy tiện có thể nói ra miệng.

Tầm mắt Ngô Bang Kỳ lướt qua Chu Dần Khôn, rơi vào trên người cô gái đang ôm một đĩa hoa quả sắp ăn sạch. “Anh Chu muốn tên gì, tôi có thể nói cho anh biết.

Nhưng tôi cũng muốn biết anh sẽ thuyết phục ngài Tái Bồng như thế nào để giao việc làm ăn cho anh.

Nếu ông cụ kiên trì phép tắc cũ, hoặc là để Chu Diệu Huy thay mặt xử lý, anh Chu định làm sao bây giờ?” Nghe thấy tên cha, Chu Hạ Hạ ngồi ở góc lại lặng lẽ nhìn sang bên này.

Nghe ý của bọn họ, Chu Dần Khôn dường như đang tranh giành việc làm ăn với cha. Nhưng bọn họ là anh em ruột, tại sao phải tranh? Cô lại mau chóng nhớ tới lần trước, Chu Dần Khôn dùng cô làm điều kiện, đòi cha rất nhiều hàng. Hẳn là ông nội giao việc làm ăn cho cha, nhưng Chu Dần Khôn cũng muốn. Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Chu Dần Khôn cười nói: “Anh Ngô muốn biết quá nhiều nhỉ.” Anh tùy ý nghiền nát tàn thuốc trên bàn: “Đêm nay không nhìn thấy tên, ngày mai một phong thư tố cáo sẽ được đưa ra ngoài, chính miệng anh Ngô thừa nhận là tham ô công quỹ, tôi là công dân thành thị tốt của Thái Lan cũng đâu thể giúp người xấu làm điều ác.” Ngô Bang Kỳ lập tức biến sắc. “Anh có ý gì?” Chu Dần Khôn nhún nhún vai: “Bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy.” “Chu Dần Khôn, đây không phải là chuyện có thể nói đùa.” Giao dịch đã thỏa thuận tới bước này, đôi bên đều giao tận gốc, tiền đặt cọc lô hàng đầu tiên tuy rằng còn chưa được chuyển vào tài khoản, nhưng tổng cộng một trăm triệu đô la Mỹ, ngay cả khi bản thân Tái Bồng ở đây, chắc gì đã không động lòng chút nào. Ai ngờ đang nói chuyện hòa hợp, bất thình lình Chu Dần Khôn lại thay đổi sắc mặt. Sau vài giây phẫn nộ, Ngô Bang Kỳ nhanh chóng tỉnh táo lại.

Là do hắn hỏi quá nhiều, chọc giận Chu Dần Khôn. Đã sớm nghe nói qua người trẻ tuổi này nổi danh với cách làm việc ngang tàng nên hắn yêu cầu phải giao hàng trong vòng ba tháng, còn muốn nhà cái tự mình ra “chân” vận chuyển, dùng nhiều người vận chuyển thì càng nhiều mạo hiểm.

Để trao đổi, Chu Dần Khôn muốn biết trước người được chọn làm cục trưởng tiếp theo, để lót đường cho việc làm ăn sau này. Mà Ngô Bang Kỳ có chút được voi đòi tiên, tiếp tục đưa ra điều kiện.


Trước mắt giao dịch không thành, nhưng dựa vào năng lực của Chu Dần Khôn, muốn đem chuyện khoản tiền của công quỹ triệt để đào ra không tính là việc khó.

Mắt thấy sắp từ vị trí phó cục trưởng “bình an lui về”, Ngô Bang Kỳ đương nhiên sẽ không tự bê đá đập chân mình. Thế là hắn cười cười, nâng ly rượu của mình lên đánh trống lảng, ngay cả xưng hô cũng biến thành “A Khôn” thân thiết hơn. “A Khôn, chỉ đùa thôi mà, lời nói trên bàn rượu mà anh cũng cho là thật sao?” Chu Dần Khôn cười khẩy một tiếng, không thèm quan tâm.

Bàn tay nâng ly rượu của Ngô Bang Kỳ cứ cứng đờ như thế. Lúc này trong phòng bao vang lên tiếng chuông cửa.

Những ghế lô này có tính riêng tư cực cao, Chu Hạ Hạ dùng trái cây lấp đầy bụng, vừa kinh hoàng vừa sợ sệt chờ đợi ở trong ghế lô yên tĩnh này, tiếp đó cô cuộn tròn ở góc sofa mơ màng buồn ngủ. Chuông cửa vang lên khiến cô hốt hoảng, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, đúng như dự đoán Chu Dần Khôn đang lạnh lùng nhìn cô. Cũng không biết có phải người nhà họ Chu có sự linh cảm ứng hay không, Hạ Hạ cảm thấy mình nhìn thấu hiểu ánh mắt kia.

Cô vội vàng nhìn trái nhìn phải, điều khiển từ xa bị khay trái cây cản trở một chút, cô cầm lấy, lại nhìn người đàn ông, mới ấn nút mở cửa. Cửa vừa mở ra thì có hai người bị ném vào.


Hai dáng người một lớn một nhỏ nặng nề bị nện trên mặt đất, tiếp theo vào là A Diệu và ông chủ Bất Dạ Thành A Khẳng. “Anh Khôn.” A Khẳng nắm lấy mấy sợi tóc sau đầu khiến anh ta ngẩng đầu: “Chính là anh ta không có mắt, bắt cô Chu tới.

Là ở bãi biển gần quảng trường hoa viên.” Người đàn ông quỳ trên mặt đất đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, xung quanh miệng mũi toàn là máu, nhưng Chu Hạ Hạ liếc mắt một cái liền nhận ra anh ta — người đàn ông kéo cô vào lều, dùng khăn tay bỏ thuốc mê cô. Lần nữa nhìn thấy khuôn mặt đầy hình xăm kia, cảnh tượng bị cưỡng ép lôi kéo choáng váng chợt ập vào mắt cô, hô hấp của cô lập tức trở nên dồn dập, cơ thể mảnh khảnh không ngừng run rẩy. Chu Dần Khôn liếc mắt nhìn người nọ, vừa nhìn cũng biết không phải thứ tốt lành gì.

Bộ dáng sợ hãi không chịu được này của Chu Hạ Hạ, nhìn thấy hẳn là nên đi đường vòng cách rất xa mới đúng, làm sao có thể để cho người này theo dõi cô, còn ở trên bãi biển bắt cô đi? Ánh mắt của người đàn ông, cứ thế mà dừng lại trên dáng người nhỏ hơn rất nhiều ở bên cạnh, là một cậu bé mười hai, mười ba tuổi. Lúc này cũng không cần Chu Dần Khôn mở miệng, A Diệu cũng đã đi tới phía sau cậu bé, trực tiếp nâng đầu cậu lên, tách miệng cậu ra. Lợi của cậu bé teo lại nghiêm trọng, răng cũng rụng chẳng còn mấy cái, vừa nhìn thì biết từ nhỏ đã hít thuốc phiện. Chu Dần Khôn nhướng mày, này thú vị nha. Tại sao Chu Hạ Hạ lại có dính líu với loại côn trùng độc hại này? May mà Chu Diệu Huy vẫn làm thuốc phiện, nhưng mà đứa con gái ông nuôi đối với thứ này một chút cũng chẳng biết gì, hễ ai hiểu một chút, đều biết loại trẻ con này, bên ngoài nhìn thì giống như đứa trẻ, nhưng bên trong đã sớm không còn là trẻ con. “Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?” Chu Dần Khôn mặc kệ Ngô Bang Kỳ còn đang bị gạt sang một bên, ngược lại cảm thấy rất hứng thú với quá trình Chu Hạ Hạ bị bắt cóc.

Cô ở cái độ tuổi này, coi như chưa lên đại học, tốt xấu gì cũng là đọc qua chút sách học sinh trung học, như thế nào mà ngu xuẩn đến mức này? Chu Hạ Hạ hiện giờ vốn đâu có tâm tình kể chuyện cũ, nhưng Chu Dần Khôn hỏi, cô lại không dám không trả lời..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương