Nghĩ đến điều gì, cô lại ngoái đầu nhìn lại. Vừa lúc nhìn thấy bọn nhỏ đều chen chúc cùng một chỗ chia đồ ăn, mà đứa nhỏ kia thì cầm một phần cơm hộp cùng một bình nước, đi về phía một cái lều trại màu đỏ thẫm.

Trong lều là ai cô không nhìn thấy, đứng ở vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy từ trong lều vươn ra một cánh tay, là một cánh tay người đàn ông tráng kiện. Cậu bé chạy đến đưa cơm hộp và nước cho người đàn ông, rồi ngồi xổm xuống nói chuyện với những người trong lều.Hạ Hạ quay đầu lại, trong lòng có chút không cam lòng. Những đứa bé này đã đủ đáng thương, lại còn có người đàn ông trưởng thành muốn ăn từ trong tay bọn họ. Chỉ là loại chuyện này, cô cũng không quản được.

Giúp được một lần, cũng không giúp được những lần sau đó.

Huống chi cô đã hứa với cha mẹ, một mình đến Pattaya phải chú ý an toàn. Ngộ nhỡ đối phương là một người không biết đúng sai, còn là một người biết đánh phụ nữ và trẻ con, người chịu thiệt chính là cô.


Cũng may người nọ chỉ cần một phần, còn lại mấy phần kia trong lòng cô hiểu rõ, bọn nhỏ hẳn là đều có thể ăn no. Thứ bán từ thiện buổi chiều là bánh ngọt do chính tay cô làm. Tuy rằng không đẹp như trong tiệm bánh ngọt, nhưng nguyên liệu dùng đều là tốt nhất, trẻ con đi ngang qua đều bị cốc giấy hoạt hình cùng mùi sữa bánh ngọt hấp dẫn, Hạ Hạ nướng xong hai đĩa chưa tới hai giờ đã được mua sạch hết.

Thấy còn có bạn nhỏ chờ ở trước quầy, cuối cùng cô lại trở về phòng thủ công trong trung tâm thương mại, nướng thêm hai đĩa. Cô gái Thái Lan mập mạp cách đó không xa lắc đầu, sở dĩ bánh ngọt được ưa chuộng như vậy là bởi vì Hạ Hạ dùng nguyên liệu tốt nhất, lại bán ra giá thấp nhất, quả thực tương đương như cho không.

Nhưng mà làm ăn là làm ăn, bán từ thiện là bán từ thiện, mặc kệ tiền nhiều hay tiền ít, cuối cùng cũng sẽ chẳng rơi vào túi của mình. Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã đến sáu giờ chiều, sắc trời dần dần tối xuống. Hạ Hạ đem tiền bán được và hóa đơn bán từ thiện hôm nay sắp xếp lại, giao cho giáo viên.

Sau ba ngày bán từ thiện liên tục, sẽ có một ngày nghỉ ngơi, ngay sau đó chính là thi đấu thể thao và thi đấu tri thức được đưa vào khảo hạch lên lớp.


Giáo viên hỏi ngày mai cô có kế hoạch gì không, Hạ Hạ ngại ngùng cười: “Em muốn ở trong phòng ôn tập nội dung cuộc thi tri thức một chút.” Đến nơi này đã được ba ngày, mặc dù không đi học và thi cùng các học sinh trung học khác, nhưng chỉ từ hạng mục bán hàng từ thiện này mà xem, Hạ Hạ liền phát hiện những học sinh này có thành tích ưu tú, không chỉ học giỏi thôi, hơn nữa là hàng thật giá thật đa tài đa nghệ.

Có kỹ thuật điêu khắc tuyệt vời, có người tinh thông nhiều ngôn ngữ có thể giao lưu tự nhiên với du khách các nước khác nhau, cũng có người đi thẳng đến trung tâm quảng trường để chơi đàn cello giữa buổi bán hàng từ thiện......!So sánh ra, thì cô có vẻ quá mức bình thường. Cô gái hâm mộ lại có chút tự ti, nhưng mà rất nhanh liền tỉnh táo lại.

Tự ti lo âu cũng không thể giúp cô tiến bộ, cũng đâu thể giúp cô thi đậu đại học Chulalongkorn, việc cô có thể làm cũng chỉ là cố gắng.


Dành nhiều thời gian học hơn người khác Trải qua nhiều lần trại hè, các giáo viên đã chứng kiến qua nhiều lứa học sinh không đủ tư chất nhưng vẫn rất cố gắng, những học sinh ở đây đều xuất thân từ những gia đình khá giả hơn nhau, từng người một đều nỗ lực để cạnh tranh hơn nhau, Hạ Hạ ngoại trừ dáng vẻ tương đối chói mắt, còn lại — phương diện ngoại ngữ, năng lực giao tiếp, tài nghệ,… xác thực đều không xuất chúng.

Cũng may cô biết cố gắng, giáo viên tán thưởng vỗ vỗ cánh tay cô, nói một câu cố lên. Hạ Hạ lễ phép nói cám ơn, trở lại quầy hàng cầm lấy túi nhỏ đã thu dọn xong.

Xung quanh quầy hàng đều đã trống không, trước khi đi cô còn cẩn thận rào cửa hàng đóng lại. “Cạch.” Một tiếng, cửa hàng rào cao đến bên hông cô vừa vặn kẹt lại, Hạ Hạ vừa tìm khăn giấy ướt lau tay từ trong túi nhỏ, vừa xoay người lại. Quay người lại đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt ngăm đen, cô hoảng sợ liên tục lui về phía sau vài bước, may mắn hàng rào phía sau chặn lại, cơ thể cô mới được chống đỡ. Ngay sau đó cô liền kịp phản ứng, là cậu trai lớn lúc giữa trưa đó.

Sau khi bọn họ nhận được cơm trưa và nước uống, chính là cậu bảo đám bạn nhỏ kia lớn tiếng nói cảm ơn cô. Cũng là cậu, mang một phần cơm hộp trong đó cùng với nước uống cho người đàn ông trong lều. Thấy Hạ Hạ như bị dọa sợ, cậu bé cũng lui về phía sau hai bước, dùng tiếng Thái nói: “Xin lỗi.” “À, không, không sao.” Hạ Hạ nhìn cậu: “Em...!là đặc biệt tới tìm chị sao?” Cậu bé trai lớn gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, rồi lại không lên tiếng.

Một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi cũng có lòng tự trọng muốn bảo vệ. Hạ Hạ rốt cuộc so với cậu lớn hơn vài tuổi, thấy cậu có chút do dự, chủ động hỏi: “Các em có phải hay không không có cơm tối ăn?” Cậu bé đầu tiên là kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó lập tức gật đầu, cậu nhìn quầy hàng đã trống rỗng, lại cụp mắt.


Cuối cùng lại ngẩng đầu nhìn Hạ Hạ nở nụ cười, xoay người rời đi. Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, đèn đường bên ngoài bãi cát lần lượt sáng lên, chỉ là chè chén say sưa trên bãi biển còn chưa kết thúc, mùi thịt nướng cùng với mùi bia rất nhanh truyền ra.

Cô nhìn thấy cậu bé lớn kia đi qua, không khống chế được ngừng lại, đôi nam nữ đang nướng thịt nhìn qua, không khách khí xô đẩy cậu mấy cái, cậu suýt nữa bị đẩy ngã xuống đất. Hạ Hạ là cô gái lương thiện, giữa trưa lúc cô ép buộc chính mình làm như không thấy, đây là lần thứ hai, cô không có cách nào lại làm bộ như không phát hiện.

Mặc dù cô không dám ra mặt thay cho cậu bé trước những người đang xô đẩy cậu, nhưng...!giải quyết bữa tối cho họ vẫn dễ dàng. Cô không biết cậu bé đó tên gì, người xung quanh vừa nhiều vừa ồn ào, cô đành phải một mạch chạy đuổi theo cậu bé kia, cuối cùng ở trước một cái lều kéo cậu lại. Cậu bé quay đầu lại, thấy Hạ Hạ chạy thở hồng hộc, còn lấy ví tiền của mình từ trong túi ra: “Tiền của chị cũng không nhiều, em cầm đi mua bữa tối cho các em đi.” Hạ Hạ nhét tất cả tiền mặt trong ví vào tay cậu bé, cô cũng không có nơi nào để tiêu tiền trong trại hè. Cậu bé nhìn thẳng vào cô, Hạ Hạ cho rằng cậu bị những đồng tiền mặt này hù dọa, ngay cả cảm ơn cũng quên nói, đang muốn nói không cần cảm ơn, lại nhìn thấy biểu tình của cậu bé có chút quái dị. Đó là một loại......!nụ cười có vẻ dữ tợn. Trong lòng Hạ Hạ chợt run lên, tiếp theo bên cạnh truyền đến tiếng khóa kéo, cô nghiêng đầu nhìn một cái — là lều trại màu đỏ thẫm! Hai cánh tay tráng kiện bên trong kéo rèm cửa lều mở toang, Hạ Hạ nhìn thấy một người đàn ông có hình xăm xanh đen khắp đầu và mặt, ánh mắt kia cũng nhìn chằm chằm vào cô, phản ứng đầu tiên của cô bé chính là bỏ chạy! Chỉ là cô vừa xoay người chạy một bước, bỗng nhiên cảm thấy cổ chân đau nhức kịch liệt, ngay sau đó một sức lực mạnh mẽ đột nhiên kéo cô ngã về phía sau, Hạ Hạ sợ hãi đến tột cùng lớn tiếng kêu cứu, nhưng ở trên bờ cát ồn ào, âm thanh của cô rất nhanh bị nhấn chìm, cô dùng hết sức mạnh toàn thân giãy dụa nhưng điều này không nhằm nhò gì mà nói khi đối với người đàn ông có cánh tay so với đùi cô còn to hơn. Vài giây ngắn ngủi cả người cô đều bị kéo vào lều trại màu đỏ thẫm, ở giây tiếp theo một chiếc khăn vừa thối vừa ướt bịt ở miệng và mũi của cô, khí lực giãy dụa của cô gái lập tức nhỏ dần đi. Trước khi ngất đi hoàn toàn, cô nhìn thấy cậu bé đứng bên ngoài thờ ơ nhìn cô bị kéo vào lều, ngồi xổm xuống và vươn tay về phía cô. Chỉ là lúc này Chu Hạ Hạ đã không còn nhấc tay lên được nữa. Cô nhìn bàn tay của cậu bé một cách khao khát và tuyệt vọng và sau đó phát hiện ra rằng nó không đến với cô. Người đàn ông bịt chặt miệng mũi cô rõ ràng nói tiếng Thái, nhưng cô cũng chẳng còn nghe rõ.

Chỉ trong lúc khó khăn mở mắt, nhìn thấy hắn cho cậu bé kia thứ gì đó. Không phải tiền. Là một gói bột trắng rất nhỏ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương