Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ Cấm Kỵ
-
15: Bị Phục Kích
Chu Hạ Hạ không biết tại sao mình lại xui xẻo như vậy, lúc này ra ngoài lại có thể gặp được anh. Nào ngờ rằng, Chu Dần Khôn vốn là đang đến nhà cô, gặp nhau trên con đường này không có gì là lạ.
Người đàn ông cũng không biết bởi vì chuyện nhà hàng, cô gái vừa gặp ác mộng vừa phát sốt đau bụng, ở bệnh viện truyền nước biển cả đêm mới tạm thời khá hơn một chút. Anh chỉ biết Chu Hạ Hạ lại không chào hỏi. Thấy cô đứng yên tại chỗ, Chu Dần Khôn nghiêng đầu: “Chờ tôi tự mình tới mời cháu đúng không.” Chu Hạ Hạ bất đắc dĩ tiến lên, đứng cách cửa xe một bước: “Chú út.” Chu Dần Khôn thấy cô đi ra một mình, bên cạnh cũng không có vệ sĩ, không khỏi nhướng mày: “Trốn ra ngoài?” Chu Hạ Hạ cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Không phải...” “Chu Diệu Huy có nhà không? Tôi tìm ông ta có việc.” Nghe vậy, Chu Hạ Hạ lập tức ngẩng đầu: “Ông ấy không có ở nhà! Chú út, nếu không lần sau lại đến đi.” Chu Dần Khôn nói: “Nếu cháu nói dối, tôi liền ngay trước mặt Chu Diệu Huy đem cháu róc thành từng miếng từng miếng, hong khô cho chó ăn.” Chu Hạ Hạ sợ tới mức run rẩy, nước mắt đang lởn vởn ngay vành mắt: “Không có, cháu không có nói dối.
Ba mẹ đều đi ra ngoài, đêm nay là tiệc sinh nhật của phu nhân công tước Á Ông, ba thật sự không có ở nhà.” Giọng nói cực kỳ chân thành tha thiết, tuổi còn nhỏ mà lại rất biết tiếc mạng. Chu Dần Khôn cười: “Vậy cũng không sao, vừa lúc tôi đến thư phòng của ông ấy tìm chút đồ.
Lên đây đi.” Cửa xe mở ra. Chu Hạ Hạ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới, có người lại có thể chưa được người khác đồng ý, đã quang minh chính đại đến nhà người khác nói lấy đồ như vậy, cô lại càng không thể tin được, câu “Không được” kia của mình nghẹn ở trong cổ họng, từ đầu đến cuối không dám nói ra khỏi miệng. “Chú...!ba không cho cháu tùy tiện vào thư phòng của ba, chú, hay là chú cứ hỏi ba đi.” Chu Hạ Hạ cố gắng uyển chuyển bàn bạc. Chu Dần Khôn không kiên nhẫn. Loại đứa trẻ nửa lớn không lớn này so với phụ nữ còn vòng vo hơn, rõ ràng nghe hiểu được tiếng người, nói qua một lần mà vĩnh viễn không nghe.
Nhìn thấy cặp chân dài kia từ trên xe bước xuống, Chu Hạ Hạ lại muốn chạy, nhưng cô chạy không lại xe, nếu chạy trốn bị bắt được, kết cục nhất định rất thảm.
So với anh nói bị róc thành từng mảnh còn thảm hơn. Cảm giác áp bức ập tới, Chu Hạ Hạ không nghĩ ra biện pháp thoát thân. Người đàn ông cao lớn đi tới trước mặt cô, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên bị một luồng ánh sáng chói mắt, trên mặt đường vốn đang u ám đen kịt lại an tĩnh vang lên âm thanh của mấy chiếc xe nhanh chóng chạy tới. Chu Hạ Hạ còn chưa nhìn rõ là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên cổ tay đau nhức, cô bị kéo mạnh qua, suýt nữa lảo đảo ngã sấp xuống.
Một giây sau khi bị kéo lên xe rồi đóng cửa xe, xe nhanh chóng rời đi, cô bị một bàn tay to ấn đầu nằm sấp xuống. “Bùm!” Một tiếng, cửa sổ xe phía sau phát ra tiếng trầm đục, kính chống đạn rất dày bị đạn bắn ra vết nứt. Viên đạn tiếp theo nhạy bén thay đổi phương hướng, một phát bắn vào cửa xe phía sau bên phải, tiếng nổ ngay bên tai Hạ Hạ, cô bị dọa sợ kêu lên, vội vàng trốn sang bên trái.
Cả người cô ngồi xổm bên chân Chu Dần Khôn, bởi vì xe chạy quá nhanh quá mạnh, Chu Hạ Hạ không kiểm soát được cơ thể của mình, đôi vai gầy yếu không ngừng bị ép đụng vào phía sau ghế lái, thật sự quá đau, cô đành phải ôm chặt chân người đàn ông, mượn lực chống đỡ chính mình. Xúc cảm mềm mại áp lên bắp chân, Chu Dần Khôn đang từ trong xe lấy súng lên đạn.
Anh cúi đầu nhìn, đập vào mắt đầu tiên chính là một chiếc cổ trắng nhỏ, cô rụt thành một cục nho nhỏ ở bên chân anh, nhìn về phía đằng trước hai cục mềm mại không lớn dán sát vào nhau, người đàn ông mới cảm giác được, thật ra cũng đâu có nhỏ như vậy. Chu Hạ Hạ không biết dưới tình huống này Chu Dần Khôn còn có thể phân tâm nghĩ đến cái khác, cô chỉ biết là đêm nay cô nhất định là bị liên lụy, tiếng xe chạy nhanh bên ngoài cùng tiếng đạn nói cho cô biết, có rất nhiều xe và có rất nhiều súng.
Mà trên chiếc xe này, cộng thêm cô thì chỉ có ba người.
Cô không biết A Diệu phía trước đang lái xe có súng hay không, cho dù có, anh ta cũng phải lái xe, e rằng cũng không có cách nào đánh trả. Nghĩ như vậy, dự cảm mình sẽ chết vào đêm nay càng mãnh liệt. “Anh Khôn, chúng ta cách khu Silom hai cái giao lộ.” Tốc độ lái xe của A Diệu đã tăng lên mức cao nhất, Chu Hạ Hạ đã bắt đầu choáng váng, nhưng giọng nói của anh ta lại bình tĩnh dị thường. Mà thanh âm của Chu Dần Khôn, lại lộ ra tràn đầy hưng phấn. “Quẹo qua đi.” Vừa dứt lời, Chu Hạ Hạ đã bị một cái quẹo cua vừa gấp vừa mạnh, lắc đến buông lỏng bàn tay, mắt thấy cả người cô sắp bị văng ra phía trước, bỗng nhiên eo bị siết chặt, một bàn tay to nóng rực kéo cô ôm trở về, giây tiếp theo cô đã nằm trên một cặp đùi mạnh mẽ. Vạt áo của cô vô tình bị hất lên, chiếc eo tinh tế trắng như tuyết áp vào đùi người đàn ông, Chu Hạ Hạ vừa sợ vừa xấu hổ, giãy dụa muốn kéo quần áo xuống. Không ngờ lúc này mông lại bị đánh, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Chu Dần Khôn: “Đàng hoàng một chút, không muốn sống nữa đúng không.” Cô gái ngay lập tức cứng đờ, nhưng trong vài giây, ngay khi xe muốn hoàn toàn quẹo vào giao lộ bên trái, khóe mắt của cô nhìn thấy Chu Dần Khôn nâng cánh tay phải lên, nhưng vào lúc này, ghế trước lẫn ghế sau đồng thời vang lên tiếng súng. Chu Hạ Hạ lập tức nghiêng đầu nhìn lại, xe tuy không dừng lại nhưng cánh tay phải của A Diệu trên ghế lái thẳng tắp, tư thế đang cầm súng giống hệt người đàn ông ngồi sau. Sáu phát súng liên tục, sau vài giây giảm tốc độ, chiếc xe lại tăng tốc lên mức tối đa. “Anh Khôn, mười phút nữa tới tòa tháp Sathorn.” Chu Hạ Hạ không rõ bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng sau mấy tiếng súng vừa rồi, cô nghe thấy tiếng lốp xe ma sát với mặt đất chói tai bên ngoài, còn có tiếng vang thật lớn của mấy chiếc xe đụng mạnh vào nhau, quan trọng nhất là — tiếng súng bên ngoài rõ ràng đã ít đi rất nhiều. Cô thật không ngờ, chỉ hai ba giây rẽ ngoặt, hai khẩu súng của Chu Dần Khôn và A Diệu lại có thể vô cùng chính xác đến mức này. Giống như bây giờ lại có một con đường sống sót. Chu Hạ Hạ vừa mới vui mừng được một giây, bỗng nhiên cảm giác được chiếc móc khóa bên hông động đậy, cô chậm rãi đầu quay lại, thấy Chu Dần Khôn hứng thú đưa tay vào túi áo của cô.
Cách lớp vải mỏng manh, cô có thể cảm nhận rõ nhiệt độ ngón tay của người đàn ông. “Chú làm gì vậy!” Chu Hạ Hạ ngay cả sợ hãi cũng quên mất, giãy dụa muốn đứng lên. “Cháu gái nhỏ.” Chu Dần Khôn trực tiếp dùng súng nâng cằm Chu Hạ Hạ lên, họng súng tối om chĩa vào chiếc cổ trắng nõn ấm áp của cô, cô gái ngay tức khắc không dám động đậy. Tay người đàn ông vẫn còn trong túi áo cô, anh chậm rãi nói: “Không nghe lời, cũng chỉ có thể áp cháu lên cửa sổ xe chắn đạn.
Cháu nói xem trên mặt có mấy cái lỗ thủng có đẹp hay không?” Chu Hạ Hạ nghĩ cũng không dám tưởng tượng hình ảnh kia. Anh luôn như vậy, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói ra những lời kinh khủng nhất, hết lần này tới lần khác không ai dám coi đây là trò đùa, cô cũng không ngoại lệ, bởi vì Chu Dần Khôn làm được. Chu Hạ Hạ bình tĩnh, trơ mắt nhìn anh lấy điện thoại di động từ trong túi cô ra, còn bấm số điện thoại nào đó, cuối cùng đặt ở bên tai. Thuận lợi lấy điện thoại di động ra, súng cuối cùng cũng rời khỏi cằm cô. Giây phút chờ đợi kết nối, Chu Dần Khôn nhìn thấy khuôn mặt Chu Hạ Hạ từ vừa nãy đã đỏ bừng, nhưng không biết làm sao bây giờ lại đang đỏ rực lên.
Có lẽ là bị lời nói của anh dọa sợ, cơ thể cô cứng ngắc nằm trên đùi anh, không dám lộn xộn. Chu Dần Khôn híp mắt, tầm mắt đảo qua cơ thể của cô, dừng lại nơi vòng eo nhỏ lộ ra kia. Lý do đỏ mặt là ở đây. Trong điện thoại còn vang lên thanh âm “Tích — tích —” Người đàn ông một tay cầm điện thoại di động, tay kia cầm súng tới gần bên eo Hạ Hạ. Sau lưng Hạ Hạ nặng nề, súng đặt ở trên lưng cô.
Thân súng lạnh cứng, mà sau lưng cô mảnh khảnh, da thịt non nớt. Cô run rẩy, sợ hãi gọi một tiếng “Chú út”, giọng nói thấp thỏm.
Cô thật sự không biết Chu Dần Khôn muốn làm gì. Người đàn ông nghe thấy tiếng run rẩy, lại nhìn vành tai đỏ hoe của cô, cũng không có lòng tốt dừng lại, ngược lại cảm thấy càng thú vị. Hai ngón tay nghiền ngẫm nắm lấy mép áo mỏng manh của cô gái mà vuốt ve.
Như là muốn kéo xuống che đi phần da thịt lộ ra, hoặc như là sẽ tùy ý nhấc lên, khiến cô hoàn toàn bị phơi bày. Một chút động tác nhỏ này, cũng đủ để cho trái tim cô gái treo lơ lửng trên cổ họng. Chu Hạ Hạ một bên lo lắng anh sẽ nhấc quần áo của cô lên, một bên lại không hiểu vì sao Chu Dần Khôn lại dùng điện thoại của cô, trong điện thoại di động của cô không có nhiều người. Chẳng lẽ......!Cô bỗng chốc mở to hai mắt. Nhưng vào lúc này, điện thoại được kết nối. Cô nghe thấy Chu Dần Khôn cười nói: “Anh cả, tôi bị truy sát, mau tới cứu tôi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook