Chu Hạ Hạ truyền dịch xong, cơ thể đã tốt hơn nhiều. Sau khi về nhà cô liền nhốt mình vào trong phòng, bấm số của Tụng Ân hết lần này đến lần khác, nhưng trong điện thoại từ đầu đến cuối vẫn không có ai nghe máy.

Cô ngồi trên giường nhỏ của mình, bên cạnh vốn đặt một ly nước ấm nhưng đến lúc này đã lạnh ngắt. Chu Hạ Hạ từ bỏ việc gọi điện thoại, cô cầm di động cân nhắc từng câu chữ, soạn một tin nhắn gửi đi.

Phía trên là sự áy náy và quan tâm của cô đối với Tụng Ân, còn dặn dò cậu không nên ăn xoài, bởi vì Tụng Ân thích xoài, rồi lại dị ứng với xoài. Điện thoại di động màu đen xinh xắn đặt ở bên cạnh tách trà sứ trắng, tiếng rung rất dài biến thành tiếng rung ngắn ngủi, khiến người ngồi bên cạnh nhìn sang Cầm lấy điện thoại di động là một bàn tay đã không còn trẻ, nếp nhăn trên mu bàn tay che khuất vết sẹo ban đầu.

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, nhìn thấy những câu chữ ngây ngô chân thành lại có chút ấm áp kia, Thác Sa tắt máy, đặt điện thoại di động sang một bên. “Cô gái kia, là một đứa trẻ tốt bụng.” “Vâng.” Bên cạnh có người nói tiếp: “Cô Hạ Hạ cũng được bảo vệ rất tốt, lại cùng Tụng Ân lớn lên.

Hai người rất thân thiết.” “Đáng tiếc lại lớn lên trong một gia đình như vậy.

Tái Bồng và A Huy sớm muộn gì cũng không khống chế được tên điên kia.


Chu Hạ Hạ này, đến lúc đó cũng không còn trong sạch.

Bởi vì Chu Dần Khôn, Tụng Ân cũng không thể qua lại với cô ấy.” Thác Sa cầm chuỗi Phật châu trong tay: “Chuyện bảo các cậu làm, thế nào rồi?” “Chu Dần Khôn còn ở Bangkok, hôm qua đi Patpong không biết gặp ai, cũng gây ra chút loạn, không biết có phải nói chuyện không thuận lợi hay không.

Chỉ biết đối phương là đến từ nước Nga.” “Cậu ta lúc trước muốn ở Mumbai làm công xưởng quân sự, vừa từ bên kia trở về liền có người tìm, chuyện này có lẽ có liên quan gì đó, người Nga đó đi rồi à?” “Còn chưa có.

Đoán chừng là sự tình còn chưa nói xong, nói như vậy, Chu Dần Khôn trong thời gian ngắn hẳn là đều ở Thái Lan.

Chúng ta có phải hay không......” Người nọ thử thăm dò nhìn Thác Sa. Thác Sa ngừng tay lại một chút: “Bên cạnh cậu ta vẫn là thằng nhóc có hình xăm kia?” “Vâng, tên là A Diệu.

Đi theo Chu Dần Khôn rất nhiều năm.

Ngoại trừ cậu ta, không thấy bên cạnh Chu Dần Khôn còn có người khác.” “Ừ.

Tôi biết rồi.” Giọng nói Thác Sa vững vàng hùng hồn. Tin nhắn và email Chu Hạ Hạ gửi cho Tụng Ân suốt một ngày vẫn chưa được phản hồi lại, cuối cùng cô để điện thoại xuống, đi ra khỏi phòng. Lúc xuống lầu thì nhìn thấy Chu Diệu Huy và Tát Mã sắp ra khỏi cửa.

Băng gạc trên đầu Chu Diệu Huy đã được thay thế bằng miếng dán vết thương không gây chú ý, còn Tát Mã thì mặc váy dạ hội Dusit màu xanh nhạt và trang điểm tinh xảo. “Ba mẹ, hai người phải đi đâu sao?” Vốn tưởng rằng con gái còn đang ngủ, Tát Mã không đi vào quấy rầy, thấy Hạ Hạ tự mình đi xuống, Tát Mã tiến lên sờ trán của cô, nhiệt độ bình thường, nhìn sắc mặt cô cũng đã hồi phục, lúc này mới yên lòng. “Đêm nay có một yến hội rất quan trọng, ngài công tước Á Ông con còn nhớ không? Đêm nay là sinh nhật của phu nhân ông ấy.” Chu Hạ Hạ gật đầu, công tước Á Ông xuất thân hoàng thất Thái Lan, ông chỉ có một vị phu nhân, tình cảm cùng thanh mai trúc mã cực kỳ tốt.

Đây không phải là chuyện dễ dàng trong hoàng gia Thái Lan.


Vợ chồng công tước địa vị rất cao, yến hội đêm nay đương nhiên vô cùng quan trọng, nếu không Chu Diệu Huy cũng sẽ không đích thân tham gia ngay khi còn đang bị thương. “Con ngoan ngoãn ở nhà, nếu ba mẹ về muộn, con cũng không cần chờ, tự mình ngủ là được rồi.

Mẹ có làm cơm nếp dừa con thích, con nhớ phải ăn nhé.” Dặn dò hai câu ngắn ngủi, xóa đi nỗi khổ sở không liên lạc được với Tụng Ân, Hạ Hạ ôm lấy Tát Mã, mặt vùi vào cổ bà. “Được rồi bé cưng, ba mẹ đi trước nha.” Chiếc Rolls Royce màu bạc rời đi, cửa biệt thự từ từ đóng lại.

Bởi vì việc kinh doanh trong nhà rất đặc biệt, ngoại trừ người làm vườn đúng giờ đến quét dọn sân vườn, trong nhà không có người giúp việc nào khác.

Bởi vì là người thì có mắt và tai, mà hai thứ này đối với loại gia đình như các cô mà nói, là thứ nguy hiểm nhất. Nhờ hệ thống an ninh vượt trội, Chu Hạ Hạ ở nhà một mình cũng không sợ hãi.

Chỉ là ban ngày mơ màng lúc thì ngủ lúc thì liên lạc với Tụng Ân, đến tối ngược lại không buồn ngủ. Quay về phòng, cô thấy một vòng tròn màu đỏ được vẽ trên lịch trên bàn. Ngày mai là sinh nhật của Tụng Ân, hàng năm bọn họ đều tổ chức sinh nhật cùng nhau.

Năm nay, Hạ Hạ còn chuẩn bị một niềm vui bất ngờ, cô tự mình thiết kế bánh sinh nhật, cửa hàng bánh ngọt dựa theo bản vẽ cô vẽ sẽ chế tạo ra, và sẽ để dành đến mười giờ đêm nay, như vậy Hạ Hạ có thể cầm bánh ngọt đưa đến tay Tụng Ân vào lúc 0 giờ. Tụng Ân đã làm như vậy vào năm ngoái, cô bị đánh thức giữa lúc đang ngủ, bị tụng Ân gọi đến một cửa hàng nhỏ bọn họ thường đến sau khi tan học, nhìn thấy cậu và các bạn cùng lớp cùng nhau chuẩn bị sinh nhật bất ngờ.

Cho nên năm nay, cô cũng muốn làm một cái gì đó khác biệt.


Chỉ là không nghĩ tới...... Dù cho là như thế nào, cô cũng muốn Tụng Ân biết, cô vẫn hy vọng có thể cùng cậu mừng sinh nhật.

Cũng hy vọng cậu có thể vui vẻ ước nguyện thổi nến như mọi năm trước. Cho dù chỉ là gửi ảnh chụp bánh ngọt qua cho cậu xem cũng tốt. Nghĩ vậy, cô liền thay quần áo ra ngoài, một mình đi lấy bánh ngọt. Đi trên đường đi qua cửa hàng nhỏ kia, cô không khỏi dừng bước. Nơi đó thật sự có quá nhiều hồi ức, lần đầu tiên thi được điểm cao, chính là ở nơi đó chúc mừng, mừng sinh nhật cũng là ở nơi đó, ngay cả thành tích học tập trượt xuống bị giáo viên gọi đi nói chuyện, lúc khổ sở cũng là ở nơi đó uống một ly trà sữa Thái ngọt ngào.

Mỗi một đoạn hồi ức, đều là Tụng Ân ở bên cạnh cô.

Bọn họ còn cùng nhau hứa hẹn thi vào cùng một trường đại học. Đèn đường lờ mờ nhấp nháy, cô gái thân hình đơn bạc, một mình đứng ở nơi đó, chưa nhận ra có một chiếc xe chậm rãi dừng lại ở phía sau. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra người đàn ông mặc áo sơ mi lụa đen có cổ Cuba ở hàng ghế sau. “Chu Hạ Hạ.” Giọng nói lười biếng giống như trong cơn ác mộng, lập tức khiến tấm lưng Chu Hạ Hạ cứng đờ.

Cô chậm rãi xoay người, nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta sợ hãi kia, không tự chủ lui về phía sau một bước. “Lại không lễ phép đúng không.” Ngón tay thon dài của Chu Dần Khôn gõ cửa sổ xe: “Còn không tới đây?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương