Điếm Nhỏ
-
5: Sự Trừng Phạt Và Những Suy Tư H
Giọng nói trầm ấm ấy vang lên nhưng lại chẳng ấm.
Ngụy Lan Y cảm thấy, hắn đang tức giận, thân hình nhỏ bé nhanh chóng run rẩy, tâm trí đứng giữa ranh giới của sự bối rối.
Mở hay không mở? Nếu mở, cô khẳng định mình sẽ chết dưới thân Bạch Tư Vũ.
Còn nếu không mở, tương lai sẽ gặp phải chuyện gì, nghĩ thôi cũng đã biết.
Cô chọn cái thứ nhất.Ngay khi cánh cửa vừa mở, một thân ảnh nhanh nhẹn luồn vào gian phòng, thuận tay khóa trái cửa, mạnh bạo ghì chặt Ngụy Lan Y vào bờ tường.
Xúc cảm lạnh lẽo sau lưng khiến cô bất giác rùng mình, ánh mắt trợn tròn nhìn người đàn ông trước mắt đang lần lượt cởi ra từng lớp quần lớp áo đến khi thân thể hơi gầy lộ ra trong không khí.Bàn tay hắn luồn vào phía trong cơ thể cô, cởi mạnh mẽ từng lớp lại từng lớp, kính mắt nhỏ cũng bị đem cởi ra, mái tóc bồng bềnh yên vị sau gấy, liền mọt khắc gương mặt ma mị kia nằm gọn trong mắt người đàn ông.Hắn đưa tay chạm đến cửa huyệt đang run rẩy, nơi đó bóng loáng, trơn mượt không có một sợi lông, Ngụy Lan Y chính là vưu vật, vưu vật mà hắn phải có được bằng mọi giá."Em cả gan dám bỏ nó ra ?".
Bạch Tư Vũ thổi nhẹ vào vành tai cô, thanhh âm thâm thúy như muốn nuốt chửng nữ nhân nhỏ vậy.Ngụy Lan Y co rúm người lại, mắt ngập nước, bất lực cực điểm.Chính bộ dạng yếu đuối khiến người khác muốn chà đạp này khiến thú tính người đàn ông nổi lên cuồn cuộn như vũ bão, hắn không nói nửa lời mà hôn lên đôi môi anh đào căng mọng kia, tham lam cuốn lấy lưỡi nhỏ nữ nhân, khuynh đảo khoang miệng.Miệng lưỡi cũng vì vậy dây dưa một hồi, tâm biến đổi từng li, tựa như con vật yếu đuối đang hứng trào từng đợt tiến tới của chủ nhân mình, cam chịu nhục nhã.Khi Ngụy Lan Y không chịu nổi nữa, hắn buông cô ra, hắn nắm lấy côn thịt đang căng cứng dọa người dò qua lại cửa huyệt, một dòng dâm thủy nhỏ chảy ra, tí tách xuống sàn nhà.
Nam nhân cao gầy xốc nữ nhân lên, côn thịt xuyên thẳng vào tiểu huyệt qua từng lớp mị thịt.
Cảm giác sung sướng khiến da đầu tê rân rân, hắn chuyển động mạnh mẽ, xỏ xuyên tiểu huyệt mê người, ướt át.Bị tấn công bất ngờ, Ngụy Lan Y còn chưa kịp định hình đã phải đón chào từng cơn khoái cảm tê dại đến từ hạ thân.
Tâm không muốn nhưng thân thể chết tiệt này lại mẫn cảm khiến con người ta sợ hãi.
Tiểu huyệt cứ gắt gao ôm lấy côn thịt cỡ lớn kia, dâm thủy văng tung tóe, hai trứng va chạm cửa huyệt tạo ra âm thanh bạch bạch dâm mĩ hòa chung với tiếng rên rỉ kiều mị của người con gái.Không biết qua bao lâu, thân thể người con gái đã mềm nhũn, mặc người đàn ông trên thân vẫn còn vận động kịch liệt, hắn gầm nhẹ một tiếng, đem tinh hoa một lần nữa rót sâu vào tiểu huyệt hòa chung với dâm thủy.
Hắn vẫn là động tác cũ, nhét một núm cao su dẻo dai vào cửa huyệt, ngăn chặn tinh dịch rơi ra phía ngoài, thấp giọng nói:" Lần này nếu em còn dám bỏ nó ra, hậu quả liền biết rồi".Nói xong, Bạch Tư Vũ bồng Lan Y vào giường ngủ, dọn dẹp một chút, để lại mọt lọ thuốc tiêu sưng rồi rời đi ngay trong đêm.Ngước mắt nhìn trần nhà lạnh lẽo, khóe mắt cô chảy ra từng dòng lệ mặn chát, tiếng khóc dần vang lên ngay trong đêm hè nóng nực...-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tiếng chim chóc bay lượn, kêu chíp chíp từng nhịp đánh thức Ngụy Lan Y thức dậy.
Nheo mắt nhìn xung quanh, lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, cả người đau nhức, nhất là hạ thân vướng víu, cảm giác đầy đến căng trướng thật khó chịu.
Chỉ là khó chịu đến mấy cô cũng không dám tháo nó ra khỏi cơ thể mình.
Đêm qua, Bạch Tư Vũ thật sự tức giận, cô cảm nhận được sự mạnh bạo không chút cảm tình của hắn ngày hôm qua, cũng sợ hãi đôi mắt phượng đen láy nhìn thấu tâm can ấy.Quên đi mọi việc, việc trước mắt là ăn sáng rồi nghỉ ngơi một lần nữa.
Với thân thể mềm nhũn, cả người toàn là dấu hôn mút đến rõ ràng kia, cô không dám đi đâu cả.
Có lẽ vì muốn cô ngoan ngoãn nghe lời, hắn còn cố ý để lại dấu vết ở nơi dễ nhìn thấy nhất- cổ.Nếu không phải ngày hôm nay được nghỉ, hẳn là Ngụy lan Y cô có thể đã bỏ học ngày đầu tiên rồi.
Như vậy sẽ không lưu lại ấn tượng tốt, sẽ bị trêu đùa, bắt nạt, bị xa lánh...!Cô sợ hãi cảm giác đó, sợ những cái nhìn khủng khiếp đó, kkhieesn cô nhớ tới ánh mắt khinh bỉ, coi cô là thứ rẻ mạt, một con điếm nhỏ của Bạch Phong Thần...Ngụy Lan Y suy tư mọt hồi.
Cô hy vọng một điều nhỏ nhoi, chỉ một điều thôi.
Hy vọng người đó vẫn còn sống, hy vọng người đó có thể quay về vào một ngày không xa, cứu vớt cô khỏi vực thẳm không đáy này.
Cô cũng là một đứa trẻ bình thường, cũng có mong ước muốn được đi học một cách bình thường, không cần giấu diếm thân phận, muốn được vui chơi như bao bạn bè cũng trang lứa khác, muốn một mái ấm nhỏ, muốn một hậu phương vững chắc, có cha có mẹ luôn kề bên, luôn sát cánh cùng cô trải qua nhiều điều.Nhưng Ngụy Lan Y dĩ nhiên biết, điều đó là không thể.
Người đó đã chết, sao có thể sống lại? Ba mẹ cô đã xuống nơi hoàng tuyền, nấm mồ còn có thảm cỏ xanh ngắt....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook