Sau khi gom hết một mớ rác thải trong kho thành bốn năm bao tải lớn thì tôi đã mệt khô người.

Tưởng như 75% cơ thể đã thấm hết vạt áo trong áo ngoài cả rồi.
Tôi ngồi dựa vào một góc phòng đã được dọn sạch.

Đúng lúc đó tin nhắn từ Thu-adi báo tới.
- Làm việc đừng để quá sức em nhé.

Tối nay anh sẽ gọi cho em.
Tôi xém nữa thì đã té ngửa ra sau.

Sao Ken lại nhắn cho tôi giờ này.

Đã thế còn lên lịch hẹn tối nay sẽ gọi cho tôi.

Mà cũng có lý, tối nay tôi và anh không làm ca tối.

Có lẽ vì thế anh sẽ có thời gian để làm việc riêng.

Gọi điện cho khách hàng là tôi chẳng hạn.
- Không làm việc mà ngồi đó bấm điện thoại.

Cô muốn nghỉ việc sao?
Tiếng của Dũng làm tôi giật mình, điện thoại rớt luôn xuống đất.
Dũng đạo mạo đứng ở cửa.

Tay che mũi, mắt ngó nghiêng rà soát khắp nơi.

Rõ ràng là nét mặt anh ta rất hài lòng, thế mà môi vẫn bĩu dài tỏ vẻ không vừa ý:
- Thế này mà cũng gọi là dọn dẹp.
Tôi đứng dậy, muốn mắng lại mấy câu nhưng lại không dám.

Chỉ đành ấm ức nói nhỏ:
- Tôi còn làm chưa xong…
- Thế đợi khi nào mới xong? Rác cũng không đem đi vứt, mau mang đi vứt lẹ lên!
Tôi có phải ba đầu sáu tay đâu.

Thật muốn quát vào mặt anh ta ghê hồn.


Nhưng thôi, tôi nghĩ tôi vẫn còn chịu đựng được, liền ngậm cục tức xách bao rác đi ra ngoài.
Mọi người trong sảnh làm cùng nhau rất vui.

Chỉ có tôi bị sếp ghét nên tách riêng tôi ra một góc.

Đi làm mà bị sếp ghét đúng là trăm đường khổ.
Tôi khệ nệ hai tay hai bao rác lớn đi ra cửa.

Mọi người tập trung nghỉ mệt ở ngoài ban công, tôi thấy Ken đứng giữa đám nhân viên, miệng tươi mắt cười cùng mấy cô gái.
Tôi định im lặng mà đi làm công việc của mình.

Dù sao tôi vào diamond không phải để dựa hơi Ken.

Tốt nhất nên làm tốt việc của mình.

Nhưng một cô gái đã thấy tôi, cô ấy gọi to tên tôi:
- Tóc Tiên! Mau lại đây! Người yêu anh Tùng mang trà sữa tới cho chúng ta này.
Ken nghiêng người nhìn về phía tôi, lúc ấy mới để lộ cô gái xinh đẹp đứng ngay bên cạnh anh.
Tóc cô ấy dài và xoăn gợn sóng.

Màu tóc vàng làm nổi bật làn da trắng ngần.

Lần trước ở siêu thị tiện lợi nhìn qua hơi vội, lần này tôi nhìn kỹ hơn, đúng là cô ấy rất thu hút, vừa nhìn đã muốn bảo vệ.

Là kiểu con gái hoàn toàn đối lập với tôi.
Tự nhiên tôi lại thấy không vui.

Tôi không muốn đến chỗ họ, không muốn uống trà sữa.

Tôi quay mặt bỏ đi, tiếp tục với hai bao rác của mình.
Dùng hết sức lực tôi ném hai bao rác vào thùng chứa.

Tại sao tôi lại phải tức giận nhỉ, là vì bị Dũng bắt nạt hay vì nhìn thấy sự xuất hiện của cô gái kia.
Tôi vừa định quanh đầu đi vào thì Ken và cô gái đã xuất hiện chình ình trước mặt.

Cô gái xinh đẹp đưa cho tôi một ly trà sữa, đưa bằng hai tay hẳn hoi.
- Em chào chị! Em là Ái Nhi, bạn gái anh Tùng.

Lần trước vì quá vội mà không kịp xin lỗi chị.
Dù chẳng có lý do để ghét một người ngay cái nhìn đầu tiên.


Nhưng thật tình tôi không thích Ái Nhi, dù cô ấy xinh đẹp và ngọt ngào thì với tôi cô ấy có phần giả tạo.

Tôi lịch sự nhận lấy ly trà sữa.
- Cảm ơn.
Không buông tha tôi một giây, Dũng lại tìm đến tận nơi gọi tên tôi rõ lớn:
- Tóc Tiên! Cô cứ trốn việc hoài vậy?
Tôi đỏ mặt, anh ta coi tôi là osin của mình ư! Lúc nào cũng gọi tên tôi như vậy.

Lại còn trước mặt hai người mà tôi đang cần giữ thể diện.

Tôi không chào không hỏi thêm, cứ thế đi lướt qua chỗ của Ken và Ái Nhi.
Dũng đã đứng chờ sẵn ở cửa kho, khoanh tay, chống chân chỉ chờ tôi về là mắng.

Tôi mệt mỏi chẳng buồn quan tâm đến nét mặt anh ta nữa, cứ thế phớt lờ và đi ngang qua.
- Sắc mặt cô sao lại khó coi như vậy.

Ai chọc gì cô sao?
Câu hỏi của Dũng làm tôi suýt bật cười thành tiếng.

Chẳng phải là do anh ta nên tôi mới bực mình như vậy sao.

Tôi chẳng thèm trả lời:
- Có phải là vì gặp người yêu của Tùng?
Tôi đang dũ mạnh mấy tấm trải bàn thì bị câu hỏi của Dũng làm sững lại một giây.

Hai má tự nhiên nóng hổi.

Tôi thề là tôi không ghen với họ đâu, nhưng sao lời của Dũng như chạm vào trung tâm của sự khó chịu.
- Cô bé ấy xinh nhỉ.

Dịu dàng, xinh đẹp rất hợp với Tùng.
Hợp hay không hợp thì kệ anh ta chứ.

Tôi đâu có mượn anh nói.

Tôi bực mình ném chiếc khăn trải bàn xuống thùng các tông giấy.


Quay ngoắt một cái liền đi thẳng đến chỗ cửa, nơi tôi để ly trà sữa của Ái Nhi.

Dũng tưởng tôi đến để đấm anh ta liền đứng thẳng dậy hơi rợn ngợp lùi về phía sau một bước.
Tôi chỉ lấy ly trà sữa.

Dĩ nhiên là tôi không có gan đánh người mà người ấy còn là sếp của mình nữa.
Dùng hết lực cắm chiếc ống hút vào nắp, tôi đã tưởng tượng cái nắp là khuôn mặt nhởn nhơ đáng ghét của Dũng.

Tôi hút liền mấy hơi, rồi nói với Dũng:
- Anh không bận gì sao?
Dũng cười, nụ cười cợt nhả.

Anh ta giật ly trà sữa trên tay tôi và đặt môi uống như thể của anh ta vậy.

Tôi thì rất khiếp việc dùng chung đồ ăn đồ uống với người lạ.

Thấy thái độ của anh ta thì vừa bất ngờ vừa ghê hãi:
- Của tôi…
Tôi đưa tay lên định cản thì anh ta đã tu được mấy hơi.

Miệng nhai viên trân châu nhóp nhép:
- Uầy! Ngon ghê chứ.

Cô ấy cũng biết chọn đồ uống ngon cho mọi người nữa.

Thật là một cô gái hoàn hảo.
Máu nóng tôi dồn cả lên mặt rồi.

Hai bàn tay tôi siết chặt, quyết tâm nếu bây giờ không bật lại anh ta tôi sẽ không làm con người nữa.

Nhưng can đảm của tôi chỉ có một nửa so với người thường.

Lời độc địa phát ra cũng chỉ bằng một phần tư đề xi ben của người khác:
- Anh muốn gì đây?
Lần này Dũng trở về với gương mặt nghiêm túc.

Khoảng cách giữa tôi và anh ta lúc này chỉ chừng nửa bước chân nên cái nhìn trực diện của anh ta khiến tôi hơi lép vế.

Cái siết tay chuyển từ tức giận sang siết chặt vì căng thẳng:
- Đại tiểu thư, cô không nên làm kẻ thứ ba.
- Tôi không…
Dũng nhếch mép cười, nụ cười khinh bỉ của anh ta làm cho lời phân trần của tôi bị nghẹn ngang họng.

Anh ta làm như đã nắm hết tâm tư tôi vậy:
- Đừng phủ định, tôi còn không rõ âm mưu của cô sao? Ánh mắt cô, cử chỉ của cô.


Tất cả đều đặt lên Tùng.

Không mù thì ai cũng nhận ra cô thích anh ta.
Anh ta tiến về phía tôi một bước, tôi sợ hãi lùi về sau một bước.

Ánh mắt Dũng đâm thẳng vào tâm can mỏng manh của tôi.

Cứ thế tôi bị anh ta ép đứng sát vào tủ đựng đồ:
- Tôi coi Tùng như là em trai vì vậy cô đừng làm gì quấy rầy đến hạnh phúc của cậu ấy.

Tôi rất ghét những cô gái không biết vị trí của mình.
Chúng tôi mắt đối mắt, hơi thở đầy lạnh lùng và tàn nhẫn của anh ta như muốn nhấn chìm tôi trong ánh mắt sâu và đen kia.

Đúng lúc đó tiếng của Ken vang lên:
- Anh Dũng! Bên khu nhà hàng ăn có khách VIP muốn gặp a…
Ken bước đến vừa lúc nhìn thấy cảnh tôi bị Dũng bắt nạt.

Tôi và Dũng quay qua nhìn Ken, mặt anh đang trắng hồng đột ngột chuyển đỏ.

Không biết Ken đã nghĩ gì, anh đảo mắt nhìn đi chỗ khác, miệng lúng túng đáp:
- Tôi… tôi xin lỗi…
Thế rồi Ken bỏ đi.

Dũng cũng lùi một bước lớn, anh ta đặt ly trà sữa lại vào tay tôi rồi cảnh cáo:
- Tôi sẽ khiến cô phải rời khỏi đây, sớm thôi.
Anh ta lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Tôi vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Chưa làm gì đã bị một kẻ trên trời rơi xuống gắn cho cái mác “kẻ thứ ba”.

Tôi mà thèm làm kẻ thứ ba ư, được thôi.

Tôi sẽ đi khỏi đây, dù sao cũng vì tò mò cuộc sống của Ken nên mới đến đây chứ tôi có yêu thích gì cậu ta.
Nhưng nghĩ cho cùng, bây giờ tôi rời đi chẳng phải là thừa nhận rằng tôi thích Ken đúng như lời Dũng nói sao.

Không được, tôi không muốn mình bị mang tiếng xấu.

Nhất định sẽ chứng minh cho Dũng thấy, tôi không phải là kẻ thứ ba.
Ly trà sữa chưa uống được bao nhiêu giờ đã phải mang đi vứt.

Tại sao cái miệng thối của anh ta lại uống vào ly của tôi chứ.

Tôi cầm chiếc ly đi thẳng đến thùng rác..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương