Dịch Vụ Thuê Trai
-
Chương 9
Giờ nghỉ trưa, do cả buổi bận rộn nên bấy giờ Ken mới có thời gian đến gần nói chuyện với tôi.
Anh đưa cho tôi một phần cơm hộp.
Gương mặt không được tự nhiên như trước.
- Tối nay là sinh nhật của Ái Nhi.
Cô ấy muốn mời mọi người cùng đến nhà chơi… Em có đến được không?
Tôi đưa mắt nhìn anh, chẳng hiểu được biểu cảm của anh là đang muốn tôi đến hay là muốn tôi từ chối.
Tôi trước nay chỉ đi sự sinh nhật của bạn bè thật thân thiết.
Những người bạn xã giao tôi thường không bao giờ đi.
Nhưng lúc này trong lòng lại phân vân khó xử.
Chưa kịp trả lời Ken thì tên quản lý trời đánh lại réo tên tôi.
- Tóc tiên, bỏ cơm xuống đi.
Tôi cần cô vào đây bàn công chuyện một chút.
Trời đánh còn tránh bữa ăn.
Cái tên Dũng này là con trai thiên lôi hay sao lại không biết ý tứ gì cả thế không biết.
Mặt tôi xị một đống, đành buông hộp cơm xuống mà theo anh ta.
Ken thấy thế liền vội vã nói thầm với tôi:
- Nếu em ngại, thì hai người có thể cùng đến.
Tôi thì liên quan gì đến Dũng cơ chứ.
Mặt tôi nghệt ra không hiểu ý tứ của Ken là gì.
Nhưng không có thời gian đối chất, Dũng lại một lần nữa gọi tên tôi.
Tôi vào phòng làm việc của Dũng.
Một chiếc phòng máy lạnh mát rượi và nội thất xịn sò.
Bên trong bày biện cũng như những căn phòng làm việc khác, có điều trước bàn làm việc của anh ta là bốn năm cái màn hình lớn chiếu toàn cảnh các ngóc ngách của nhà hàng.
Bảo sao tôi đứng đâu anh ta cũng biết mà tìm đến réo tên.
Ở bàn tiếp khách có một chồng tài liệu lớn, bên cạnh là hai phần cơm trưa ngon lành được đầu bếp chuẩn bị riêng cho quản lý.
Dũng chỉ vào ghế, ngay góc có phần cơm đã bày sẵn:
- Ngồi đó đi, tôi cần cô xem qua một số tài liệu.
Tôi cảm thấy không được tự nhiên liền từ chối khéo:
- Anh cứ nói đi ạ, tài liệu tôi có thể mang về đọc sau.
Dù sao… cũng đến giờ nghỉ trưa rồi.
Dũng nhìn đồng hồ, điệu bộ ngạc nhiên vô cùng giả trân:
- Ừ nhỉ! Đã đến giờ cơm rồi kia à? Vậy ngồi ăn cơm đi, chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện.
Dũng chẳng đợi tôi đồng ý, cứ thế ngồi xuống rồi đưa một đôi đũa mới về phía tôi:
- Nhanh lên! Chúng ta phải tranh thủ mới được.
Không thể cứ từ chối mãi.
Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng ngồi xuống ăn cơm cùng anh ta.
Anh ta có bị bệnh gì không nhỉ, mới đó còn chửi tôi là kẻ thứ ba vậy mà lúc này lại gọi tôi đến ăn cơm cùng.
Có khi nào cơm đã bị hạ độc không? Hay anh ta cho tôi ăn ngon trước khi đem đi hành quyết?
Tôi vừa ngồi nhặt từng hạt cơm, mắt dán vào gương mặt không biểu cảm của Dũng.
Càng nhìn càng không hiểu anh ta muốn gì.
- Đừng có nhìn nữa! Mau ăn đi! Tôi không cho cô ở lại ăn cơm cùng Ken nên cô đang hận tôi ư?
Dũng thong thả ăn cơm, lời nói thốt ra đúng là ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Trời đất ơi! Tôi đâu có mất giá giữ vậy.
Anh ta nghĩ tôi nghiện người anh em của anh ta tới mức ấy sao.
Tôi và vội miếng cơm, môi không nhịn được mà lén nở nụ cười.
Tâm trạng được nới lỏng một chút.
Tưởng đâu mình sắp bị giết, ai dè chỉ là một tên sếp đa nghi muốn triệt để chia rẽ tôi và người anh em tốt của anh ta.
- Tôi không thích cậu ấy.
Tôi nặn mãi mới dám mở lời.
Dũng dừng đũa, hắn nhìn tôi chằm chằm khiến tôi xấu hổ gắp đồ ăn liên tục.
- Được! Tôi tạm tin cô.
Hai người chúng tôi im lặng ăn nốt bữa cơm.
Hai người vốn không ưa nhau thì cũng chẳng có chuyện gì nói với nhau trên mâm cơm cả.
Ăn cơm xong, có người đưa nước vào cho chúng tôi.
Cô gái ấy là phụ bếp, khuôn mặt xinh xắn dễ nhìn.
Tôi đã gặp và nói chuyện qua loa khi làm việc chung dưới khu bếp nhưng vẫn chưa tiện biết tên cô ấy.
Tôi vẫn thường tự gọi cô ấy là tiểu muội.
Tiểu muội mở cửa phòng bước vào.
Khuôn mặt cô ấy đang vui vẻ rực rỡ thì chuyển sang tối sầm.
Cô ấy nhìn tôi rồi nhìn Dũng.
Có lẽ cũng như Ken, cô ấy hơi bất ngờ về việc tôi và Dũng thường bị bắt gặp ở cạnh nhau.
Tôi nở nụ cười xã giao để xua đi cảm giác kì lạ trong căn phòng.
Dũng không nói gì, anh ta khoan thai dang tay kê lên thành ghế sô pha.
Chân bắt chéo, người dựa vào thành ghế đầy khoan khoái.
Tiểu muội không cười với tôi như mọi khi, ánh mắt cô ấy lấp lánh nhìn Dũng:
- Đồ uống của anh đây ạ.
Cảm giác lạ quá, Ken không còn vui vẻ khi gặp tôi.
Cô gái này nhìn thấy tôi ở cùng Dũng gương mặt cũng xám xịt.
Tôi từng nghe phong phanh mấy cô bạn nhân viên nói rằng tiểu muội lâu nay có tình cảm với Dũng.
Có khi nào nhìn tôi lúc này cô ấy lại nghĩ tôi và Dũng đang có quan hệ khác với nhau không?
Dù cho bản thân ế qua mấy chục mùa khoai, dù cho Dũng có là cực phẩm nhất ở Diamond thì tôi tin chắc rằng bản thân sẽ không bao giờ rung động nổi với anh ta.
Tôi lén rùng mình khi nghĩ về tình huống Dũng và tôi là một đôi.
Tiểu muội mang gương mặt buồn rầu rời khỏi phòng.
Dũng chẳng thèm ngước nhìn cô ấy lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn vào ly bưởi ép trên bàn.
Cửa vừa đóng lại, Dũng đã cầm một cuốn tạp chí quăng lên bàn trước mặt tôi:
- Sau khi dọn xong kho thì nghiên cứu thiết kế dùm tôi một đám cưới bãi biển lãng mạn dành cho một khách hàng VIP của chúng ta.
Tôi ấp úng thắc mắc:
- Tại sao lại là tôi? Không phải… nhà hàng có bộ phận thiết kế sự kiện riêng sao?
Dũng vừa uống một ngụm nước.
Anh ta là người mạng thủy thì phải, miệng lúc nào cũng phải uống nước.
Sao cả nhà hàng ai cũng khen anh ta đạo mạo chỉnh tề mà tôi thấy anh ta trong mắt mình cứ hèn hèn và lôi thôi thế nào ấy.
Anh ta nói:
- Thế cô ngồi không để làm gì? Mới vào học việc thì cấp trên bảo gì làm nấy đi chứ? Hơn nữa bộ phận thiết kế sự kiện còn phải chuẩn bị biết bao nhiêu bữa tiệc khác chứ có phải một mình cái tiệc này đâu? Cô còn lo tôi để nhân viên tôi ngồi không à?
Rõ ràng là tôi nói có một câu ngắn tí.
Thế mà anh ta mắng tôi như tát nước vậy đấy.
Có lẽ anh ta đã đoán biết tôi là con nhỏ kém ăn nói nên mới cố tình nói năng luyến xáo để phủ đầu tôi như vậy.
Tôi không cãi được, chỉ biết ngậm đắng nuốt cay ôm đống tài liệu đi ra khỏi phòng.
Rõ ràng thấy tôi không còn tay nào mở cửa mà anh ta vẫn ngồi bắt chân ung dung đọc tạp chí chẳng thèm đoái hoài.
Tôi đành phải vận dụng vai để đẩy cửa ra, mắt ghim vào anh ta thêm mấy con dao căm ghét.
Vai tôi mới động vào cửa đã bị hụt hẫng khiến cả người đổ hết ra ngoài.
Thần phù hộ kiểu gì lại đổ cả vào ngực Ken.
- Ối!
Ken không đẩy ra mà dùng cả vòng tay lớn ôm cả người lẫn sách.
Tôi ngước mắt nhìn anh, cảm giác máu chảy rần rần trong huyết quản làm nhịp thở tăng cao.
- Không sao chứ? - Ken hỏi.
Tôi lắc đầu.
Mấy lúc như thế này thần kinh hoạt động chậm chạp nên chẳng biết nói gì khác.
Anh dựng tôi đứng dậy, ôm dùm tôi chồng tài liệu.
Tôi bối rối nhặt lấy mấy cuốn sách rơi dưới đất.
Rồi chìa tay muốn xin Ken đưa lại:
- Của tôi… Để tôi cầm cho.
Ken lắc đầu, khuôn mặt chỉ toàn sự quan tâm và dễ thương:
- Em mang đi đâu? Tôi đưa đến đó cho em.
Giọng Dũng trở nên nghiêm nghị:
- Cậu đến đây làm gì đấy?
Tôi quay nhìn Dũng, anh ta đã bước đến gần chỗ tôi đứng từ khi nào.
Vẻ mặt Dũng lúc này đang nhìn chúng tôi lạnh lẽo hơn cả một phiến băng ở Bắc Cực.
Ken trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng và lễ độ:
- Dạ… Tối nay là sinh nhật của Ái Nhi.
Anh đến chơi cùng tụi em nhé?
Ken nhìn Dũng xong lại quay sang tôi hỏi ngay:
- Lúc nãy em còn chưa trả lời.
Em có đến dự được không?
Dũng cướp lời, dường như anh ta sợ tôi sẽ nói hết phần của anh ta.
- Tôi sẽ đến… cả cô ấy nữa.
Dũng nhìn tôi, tôi nhìn Dũng.
Không tin được là anh ta đã ra quyết định thay tôi.
Thế nhưng sau câu trả lời kia hắn lại nhếch môi cười đểu với tôi mới lạ chứ.
Tên quản lý biến thái này đang âm mưu gì với tôi đây?
- Tôi… sẽ đến.
Nhưng không phải cùng với anh ấy đâu.
Lấy hết can đảm, tôi trả lời Ken, cảm thấy cơ mặt mình đã nhăn cả lại vì tức giận.
Dũng quá lắm rồi, anh ta cứ muốn tôi phải bận rộn, phải kiệt sức, phải lao vào một đống rắc rối do anh ta tạo ra thì mới vừa lòng.
Tôi lấy lại chồng tài liệu trên tay Ken rồi bỏ về nhà kho..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook