Đích Nữ Nhất Đẳng
-
Quyển 1 - Chương 45: Làm lễ ra mắt với Tần thị
Edit: kaylee
"Tần muội muội không cần đa lễ, ban thưởng ghế ngồi!" Ả mỉm cười đưa tay đỡ, thân thiết thật giống như tỷ muội của mình.
Nhị phu nhân thấy Tần thị đi vào, ngạo khí trên mặt giương lên, hừ lạnh nói: "Dù sao cũng là một kẻ không danh không phận, thấy người cũng không biết hành lễ, nông thôn đến đúng là nông thôn đến, một chút lễ số cũng không có!"
Lời này của nàng là nhắm vào Tần thị, Dung Noãn Tâm rất là tò mò, rốt cuộc Đại phu nhân cho nàng chỗ tốt gì, làm cho nàng liều mạng làm việc thay ả như vậy.
Tần thị nghe lời này, thân thể rõ ràng cứng đờ, trên mặt thoáng cái trắng bệch, nàng cắn môi, lo lắng bất an chuẩn bị hành lễ với Nhị phu nhân, lại bị Dung Noãn Tâm đưa tay đỡ.
"Nương, Nhị phu nhân đều đã nói, ngài là một người không danh không phận, nếu không danh không phận, người lấy thân phận gì để hành lễ với Nhị phu nhân? Lại dùng thân phận gì hành lễ với hai vị tiểu thư? Hôm nay ngài là khách, hai vị tiểu bối nên vấn an ngài mới đúng......"
Dứt lời, nàng nhướng mày lên, đầu tiên là quét một lần ở trên mặt Nhị phu nhân, rồi sau đó như có như không quét về phía Dung Huệ Như và Dung Huệ Kiều.
Tần thị bị nàng đỡ tay, sửng sốt một chút, trong lòng dâng lên một dòng oán khí, chính xác, mình không có bất kỳ tư cách gì hành lễ với bất luận người nào trong phủ này.
Cho đến bây giờ Dung Định Viễn vẫn không cho nàng một danh phận, tại sao nàng lại phải hành lễ với thê tử của hắn?
Nghĩ tới đây, hông của Tần thị cố gắng thẳng tắp, giương môi nói: "Noãn Tâm nói không sai, không phải là thê thiếp, cũng không là nô tài, không có đạo lý hành lễ!"
Đại phu nhân nghiến răng, hung hăng trợn mắt nhìn Dung Noãn Tâm một cái, nha đầu này càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng.
Nếu không sớm trừ đi, chỉ sợ hậu hoạn (tai họa về sau) vô cùng.
Ả khẽ thở phào nhẹ nhõm, bình ổn cơn giận trong lòng, lúc này mới cười híp mắt nhìn về phía Dung Noãn Tâm, hình như một chút cũng không thàm để ý đén sự vô lễ của nàng.
"Noãn Tâm, nói cho cùng con và nương con cũng là người Dung gia ta, mẫu thân luôn muốn bồi thường thật tốt cho các ngươi, các ngươi đã cố ý muốn đợi lão gia trở lại, vậy thì chờ cũng không sao, hôm nay trong cung báo lại, ba ngày sau nói lão gia sẽ về kinh, mẫu thân ta cũng không phải là một người thiên vị, Huệ Như có thứ tốt, thì con cũng có, ba ngày sau, con đi theo hai vị tỷ muội của con cùng vào cung đi, cũng làm tăng thêm kiến thức!"
Mạc thị lại nói cực kỳ êm tai.
Tần thị ngẩng đầu nhìn ả thì cũng cảm thấy mặt mũi ả hiền hòa, không giống sẽ bất lợi với Dung Noãn Tâm, những thứ ả nói kia đều là cơ hội cầu cũng cầu không được, có lẽ Mạc thị thật lương tâm phát thiện đấy?
"Vậy đa tạ Đại phu nhân ưu ái!" Tần thị vội vàng phúc phúc thân thể, mặt sợ hãi tạ lễ.
Rốt cuộc là phụ nhân suy nghĩ đơn thuần, Đại phu nhân nhếch môi cười, trong mắt chợt lóe lên tính toán.
Dung Noãn Tâm nhàn nhạt nhìn ả, nếu đối thủ đã ra chiêu, nếu nàng không nhận, thì có vẻ nàng quá mức không phóng khoáng rồi, vì vậy, nàng cố làm ra vẻ cảm kích khom lưng khẽ vái, hưng phấn nói: "Noãn Tâm cảm ơn mẫu thân, ân đức của mẫu thân chắc chắn Noãn Tâm sẽ ghi nhớ trong lòng!"
Bốn chữ sau cùng, nàng là cắn răng nói ra, nhưng bởi vì giọng nói của nàng quá nhỏ, lại có vẻ có chút run rẩy, giống như là vô cùng kích động.
Đại phu nhân khinh thường nâng tay: "Nhớ cho kỹ, cũng coi như con có hiếu tâm rồi!"
Vừa nhắc tới hai chữ hiếu tâm này, Dung Noãn Tâm lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về Dung Huệ Như và Dung Huệ Kiều, không hiểu nói: "Trăm thiện hiếu đứng đầu, hai vị muội muội đều là người đi học biết lễ, Tần thị không có danh phận, chính là trưởng bối, hai vị muội muội đây không có ý định làm lễ ra mắt với trưởng bối sao?"
Mọi người đều cho rằng nàng nghe được chuyện sắp vào cung, nhất định là cảm động đến rơi nước mắt đối với Đại phu nhân, nơi nào nghĩ đến nàng vẫn còn có mặt mũi hỏi như vậy, đều nghẹn họng nhìn trân trối, Đại phu nhân càng là lửa giận ngút trời.
Đang muốn quát nàng trong mắt không có tôn trưởng, đột nhiên lại nghe nha hoàn báo: "Lão phu nhân đến!"
Dung Noãn Tâm cười khanh khách tiến lên cùng với Trương mụ cùng nhau nâng lão phu nhân đến ghế ngồi, nói: "Lão phu nhân, ngài đến rất đúng lúc, Đại phu nhân đang quản giáo hai muội muội, một ngày Tần thị không có danh phận, thì coi như là thân phận trưởng bối, hai vị muội muội lại không chịu làm lễ ra mắt với Tần thị!"
Lão phu nhân vốn là tới kêu Dung Tú Mai, nghe được lời nói của Dung Noãn Tâm, trái tim bà đau xót, lòng áy náy tự nhiên sinh ra.
Dung gia quả thật thật xin lỗi Tần thị, thật xin lỗi Dung Noãn Tâm, bà ngước mắt nhìn Dung Noãn Tâm, chỉ thấy trên mặt của nàng treo cười ngọt ngào, mặt mày cong cong, cũng là dịu dàng không nói ra được.
Lão phu nhân là người hiểu chuyện, Dung Noãn Tâm cười đến càng rực rỡ, nội tâm của nàng càng sâu không thấy đáy, nhưng lời nói của nàng lại là không có lỗi.
"Vậy thì làm lễ ra mắt cho Tần thị đi, cô nương Dung gia nào có không hiểu lễ số hay sao?"
Ngay cả lão phu nhân cũng mở miệng, Đại phu nhân còn phản bác, thì có vẻ quá mức bao che rồi, ả cắn răng, cố nặn ra một nụ cười: "Lão phu nhân nói rất đúng, Huệ Như, Huệ Kiều, làm lễ ra mắt với Tần thị đi!"
Dung Huệ Như coi như còn tốt, mặc dù không cam lòng, cũng là ngoan ngoãn vén áo thi lễ, chỉ là Dung Huệ Kiều kia, trời sinh chính là tính tình ngạo khí, bảo nàng làm lễ ra mắt với Tần thị, chính là chuyện cắt đứt xương cốt của nàng nàng cũng làm không được.
Nàng lập tức khẽ hừ, chớp mắt: "Hừ, tại sao để cho ta làm lễ ra mắt với một thôn phụ, lão phu nhân, ngài chưa già đã lẩm cẩm à?"
Nàng nói cũng chỉ là nhất thời nói lẫy, nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn con mắt.
------ lời ngoài mặt ------
Bởi vì có bạn nghi ngờ truyện, ở chỗ này Thái Hậu giải thích một phen.
Thái Hậu đã điều tra lượng lớn tài liệu cổ đại, nữ nhân đại hộ nhân gia bình thường, phân chính thê, thiếp thị, dắng thiếp, thông phòng.
Thê thiếp cổ đại, thứ phân chia, là cực kỳ rõ ràng, ‘ái thiếp diệt thê’ là đại kỵ nhà quan, đương nhiên, truyện này của Thái Hậu không phải là truyện về quyền lực, sẽ không có rối rắm quá nhiều đối với mấy cái lịch sử này, nhưng không đến mức làm trái với nguyên tắc chủ thứ.
Đại đa số các bạn đều xem qua chuyện xưa ‘Tần Hương Liên và Trần Thế Mỹ’, ở chỗ này, thì Hậu gia tương đương với ‘Trần Thế Mỹ’, hắn giấu giếm sự thật đã kết hôn, mượn lực của Thái Phó, xông tới địa vị hôm nay của mình.
Những vấn đề khác, Thái Hậu cũng không giải thích thêm, cũng xin mọi người không cần rối rắm quá nhiều......
"Tần muội muội không cần đa lễ, ban thưởng ghế ngồi!" Ả mỉm cười đưa tay đỡ, thân thiết thật giống như tỷ muội của mình.
Nhị phu nhân thấy Tần thị đi vào, ngạo khí trên mặt giương lên, hừ lạnh nói: "Dù sao cũng là một kẻ không danh không phận, thấy người cũng không biết hành lễ, nông thôn đến đúng là nông thôn đến, một chút lễ số cũng không có!"
Lời này của nàng là nhắm vào Tần thị, Dung Noãn Tâm rất là tò mò, rốt cuộc Đại phu nhân cho nàng chỗ tốt gì, làm cho nàng liều mạng làm việc thay ả như vậy.
Tần thị nghe lời này, thân thể rõ ràng cứng đờ, trên mặt thoáng cái trắng bệch, nàng cắn môi, lo lắng bất an chuẩn bị hành lễ với Nhị phu nhân, lại bị Dung Noãn Tâm đưa tay đỡ.
"Nương, Nhị phu nhân đều đã nói, ngài là một người không danh không phận, nếu không danh không phận, người lấy thân phận gì để hành lễ với Nhị phu nhân? Lại dùng thân phận gì hành lễ với hai vị tiểu thư? Hôm nay ngài là khách, hai vị tiểu bối nên vấn an ngài mới đúng......"
Dứt lời, nàng nhướng mày lên, đầu tiên là quét một lần ở trên mặt Nhị phu nhân, rồi sau đó như có như không quét về phía Dung Huệ Như và Dung Huệ Kiều.
Tần thị bị nàng đỡ tay, sửng sốt một chút, trong lòng dâng lên một dòng oán khí, chính xác, mình không có bất kỳ tư cách gì hành lễ với bất luận người nào trong phủ này.
Cho đến bây giờ Dung Định Viễn vẫn không cho nàng một danh phận, tại sao nàng lại phải hành lễ với thê tử của hắn?
Nghĩ tới đây, hông của Tần thị cố gắng thẳng tắp, giương môi nói: "Noãn Tâm nói không sai, không phải là thê thiếp, cũng không là nô tài, không có đạo lý hành lễ!"
Đại phu nhân nghiến răng, hung hăng trợn mắt nhìn Dung Noãn Tâm một cái, nha đầu này càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng.
Nếu không sớm trừ đi, chỉ sợ hậu hoạn (tai họa về sau) vô cùng.
Ả khẽ thở phào nhẹ nhõm, bình ổn cơn giận trong lòng, lúc này mới cười híp mắt nhìn về phía Dung Noãn Tâm, hình như một chút cũng không thàm để ý đén sự vô lễ của nàng.
"Noãn Tâm, nói cho cùng con và nương con cũng là người Dung gia ta, mẫu thân luôn muốn bồi thường thật tốt cho các ngươi, các ngươi đã cố ý muốn đợi lão gia trở lại, vậy thì chờ cũng không sao, hôm nay trong cung báo lại, ba ngày sau nói lão gia sẽ về kinh, mẫu thân ta cũng không phải là một người thiên vị, Huệ Như có thứ tốt, thì con cũng có, ba ngày sau, con đi theo hai vị tỷ muội của con cùng vào cung đi, cũng làm tăng thêm kiến thức!"
Mạc thị lại nói cực kỳ êm tai.
Tần thị ngẩng đầu nhìn ả thì cũng cảm thấy mặt mũi ả hiền hòa, không giống sẽ bất lợi với Dung Noãn Tâm, những thứ ả nói kia đều là cơ hội cầu cũng cầu không được, có lẽ Mạc thị thật lương tâm phát thiện đấy?
"Vậy đa tạ Đại phu nhân ưu ái!" Tần thị vội vàng phúc phúc thân thể, mặt sợ hãi tạ lễ.
Rốt cuộc là phụ nhân suy nghĩ đơn thuần, Đại phu nhân nhếch môi cười, trong mắt chợt lóe lên tính toán.
Dung Noãn Tâm nhàn nhạt nhìn ả, nếu đối thủ đã ra chiêu, nếu nàng không nhận, thì có vẻ nàng quá mức không phóng khoáng rồi, vì vậy, nàng cố làm ra vẻ cảm kích khom lưng khẽ vái, hưng phấn nói: "Noãn Tâm cảm ơn mẫu thân, ân đức của mẫu thân chắc chắn Noãn Tâm sẽ ghi nhớ trong lòng!"
Bốn chữ sau cùng, nàng là cắn răng nói ra, nhưng bởi vì giọng nói của nàng quá nhỏ, lại có vẻ có chút run rẩy, giống như là vô cùng kích động.
Đại phu nhân khinh thường nâng tay: "Nhớ cho kỹ, cũng coi như con có hiếu tâm rồi!"
Vừa nhắc tới hai chữ hiếu tâm này, Dung Noãn Tâm lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về Dung Huệ Như và Dung Huệ Kiều, không hiểu nói: "Trăm thiện hiếu đứng đầu, hai vị muội muội đều là người đi học biết lễ, Tần thị không có danh phận, chính là trưởng bối, hai vị muội muội đây không có ý định làm lễ ra mắt với trưởng bối sao?"
Mọi người đều cho rằng nàng nghe được chuyện sắp vào cung, nhất định là cảm động đến rơi nước mắt đối với Đại phu nhân, nơi nào nghĩ đến nàng vẫn còn có mặt mũi hỏi như vậy, đều nghẹn họng nhìn trân trối, Đại phu nhân càng là lửa giận ngút trời.
Đang muốn quát nàng trong mắt không có tôn trưởng, đột nhiên lại nghe nha hoàn báo: "Lão phu nhân đến!"
Dung Noãn Tâm cười khanh khách tiến lên cùng với Trương mụ cùng nhau nâng lão phu nhân đến ghế ngồi, nói: "Lão phu nhân, ngài đến rất đúng lúc, Đại phu nhân đang quản giáo hai muội muội, một ngày Tần thị không có danh phận, thì coi như là thân phận trưởng bối, hai vị muội muội lại không chịu làm lễ ra mắt với Tần thị!"
Lão phu nhân vốn là tới kêu Dung Tú Mai, nghe được lời nói của Dung Noãn Tâm, trái tim bà đau xót, lòng áy náy tự nhiên sinh ra.
Dung gia quả thật thật xin lỗi Tần thị, thật xin lỗi Dung Noãn Tâm, bà ngước mắt nhìn Dung Noãn Tâm, chỉ thấy trên mặt của nàng treo cười ngọt ngào, mặt mày cong cong, cũng là dịu dàng không nói ra được.
Lão phu nhân là người hiểu chuyện, Dung Noãn Tâm cười đến càng rực rỡ, nội tâm của nàng càng sâu không thấy đáy, nhưng lời nói của nàng lại là không có lỗi.
"Vậy thì làm lễ ra mắt cho Tần thị đi, cô nương Dung gia nào có không hiểu lễ số hay sao?"
Ngay cả lão phu nhân cũng mở miệng, Đại phu nhân còn phản bác, thì có vẻ quá mức bao che rồi, ả cắn răng, cố nặn ra một nụ cười: "Lão phu nhân nói rất đúng, Huệ Như, Huệ Kiều, làm lễ ra mắt với Tần thị đi!"
Dung Huệ Như coi như còn tốt, mặc dù không cam lòng, cũng là ngoan ngoãn vén áo thi lễ, chỉ là Dung Huệ Kiều kia, trời sinh chính là tính tình ngạo khí, bảo nàng làm lễ ra mắt với Tần thị, chính là chuyện cắt đứt xương cốt của nàng nàng cũng làm không được.
Nàng lập tức khẽ hừ, chớp mắt: "Hừ, tại sao để cho ta làm lễ ra mắt với một thôn phụ, lão phu nhân, ngài chưa già đã lẩm cẩm à?"
Nàng nói cũng chỉ là nhất thời nói lẫy, nhưng lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn con mắt.
------ lời ngoài mặt ------
Bởi vì có bạn nghi ngờ truyện, ở chỗ này Thái Hậu giải thích một phen.
Thái Hậu đã điều tra lượng lớn tài liệu cổ đại, nữ nhân đại hộ nhân gia bình thường, phân chính thê, thiếp thị, dắng thiếp, thông phòng.
Thê thiếp cổ đại, thứ phân chia, là cực kỳ rõ ràng, ‘ái thiếp diệt thê’ là đại kỵ nhà quan, đương nhiên, truyện này của Thái Hậu không phải là truyện về quyền lực, sẽ không có rối rắm quá nhiều đối với mấy cái lịch sử này, nhưng không đến mức làm trái với nguyên tắc chủ thứ.
Đại đa số các bạn đều xem qua chuyện xưa ‘Tần Hương Liên và Trần Thế Mỹ’, ở chỗ này, thì Hậu gia tương đương với ‘Trần Thế Mỹ’, hắn giấu giếm sự thật đã kết hôn, mượn lực của Thái Phó, xông tới địa vị hôm nay của mình.
Những vấn đề khác, Thái Hậu cũng không giải thích thêm, cũng xin mọi người không cần rối rắm quá nhiều......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook