Đích Nữ Nhất Đẳng
-
Quyển 1 - Chương 44: Chuyện nâng Tần thị làm Tứ di nương
Edit: kaylee
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Trong Di Mãn viện, ngày hôm nay thật đúng là náo nhiệt, từ lúc một nhà Dung Tú Mai được đón về phủ, cách ba năm ngày, lại chạy tới nơi này của Đại phu nhân, đặc biệt là Chu Tích Ngọc kia, đừng nhìn trong ngày thường nàng hết ăn lại nằm, chạy còn chuyên cần hơn bất cứ ai.
Dung Noãn Tâm vòng qua cung nữ đỡ tấm bình phong, nhìn khắp nơi, mẫu nữ Dung Tú Mai đang vui vẻ nói gì đó với Đại phu nhân, Nhị phu nhân, mấy người cười lăn cười bò.
Dung Huệ Như ngồi ở bên người Đại phu nhân, nàng mặc la quần trắng ngà, ống tay áo và vạt áo đều dùng chỉ màu hồng nhạt thêu từng đóa haoa thủy tiên lớn, càng làm nổi bật lên hơi thở cao quý của nàng, dáng vẻ cụ xuất chúng, tác phong đích trưởng nữ đứng đầu.
Dung Huệ Kiều cũng có vẻ rất là vui mừng, nụ cười như hoa nở, càng thêm nổi bật lên vẻ xinh đẹp động lòng người, hoạt bát động lòng người của nàng.
Dung Tú Mai vẫn là dáng vẻ giả bộ đáng thương duy nhất kia.
Mấy người thấy Dung Noãn Tâm đi vào, đều không hẹn mà cùng im lặng, Dung Noãn Tâm cũng không tò mò đối với nội dung các nàng nói chuyện, vì vậy, cũng lười hỏi, chỉ là quy củ hành lễ với trưởng bối nói: "Noãn Tâm gặp qua mẫu thân, Nhị phu nhân và cô......"
Đại phu nhân vừa định trách cứ nàng không hiểu thứ tự phân chia, Dung Noãn Tâm lại nở nụ cười nhìn về Dung Huệ Như: "Đại tiểu thư và nhị tiểu thư cũng ở đây à? Thật là đúng dịp."
Phương diện lễ số là không thể soi mói, trên mặt Đại phu nhân khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lạnh lùng khẽ hừ, thầm nghĩ, xem ngươi còn có thể đắc ý tới khi nào.
"Noãn Tâm, con vốn lớn lên ở nông thôn, phương diện lễ số ngược lại tiến bộ rất nhanh, nên mẫu thân cũng không lo lắng, chỉ là từ nay về sau con phải nhớ, từ hôm nay trở đi Tần thị, nâng làm Tứ di nương, con không thể gọi thẳng nàng là nương ở trước mặt người khác giống như trước kia!"
Mạc thị đây là không dằn nổi mà an bày vị trí cho nương con các nàng, ngày khác Dung Định Viễn trở về phủ, cũng sẽ thuận tay đẩy thuyền nói là ý tứ của lão phu nhân, không hề có quan hệ với ả rồi.
Dung Noãn Tâm hơi khiếp sợ nhìn Đại phu nhân, không hiểu hỏi: "Đây là vì sao?"
"Noãn Tâm, Tần thị ra đời đê tiện, nâng lên làm thị thiếp đã là đặc cách rồi, nếu lại muốn nâng làm bình thê, người trong phủ này chịu phục thế nào? Hơn nữa, đại lão gia cũng vẫn không gật đầu chuyện nâng làm bình thê, nơi nào Đại phu nhân làm chủ được chuyện này?" Người nói chuyện, lại là Nhị phu nhân trong ngày thường đấu ngươi chết ta sống với Đại phu nhân.
Nói ra, thật đúng là làm cho người ta không thể tin được.
Dung Noãn Tâm nhíu mày liếc nàng, chỉ thấy ở bên trên mặt của Nhị phu nhân khó nén sắc mặt vui mừng, giữa mặt mày đều là tư thế đắc ý và lấy lòng.
Đại phu nhân hẳn là cho nàng chỗ tốt đếm không hết nào đó, nếu không, người ngạo khí như Nhị phu nhân, nhất định không chịu cúi đầu xưng thần.
Cũng được, mặc kệ họ giở trò gì, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
"Nhị phu nhân nói rất có đạo lý, chỉ là, chuyện này hay là chờ phụ thân trở lại hãy nói, Noãn Tâm nghe nói phụ thân ở Bắc Cương đánh thắng trận, ngày khải hoàn trở về chắc hẳn gần ngay trước mắt, về phần nâng Tứ di nương gì đó, mẫu thân, chuyện này ngài thật muốn làm ở khi phụ thân chưa về?"
Trên mặt nàng mang theo ưu thương nhàn nhạt, hình như đang bất bình vì Tần thị.
Đại phu nhân hả hê ngoắc ngoắc môi, nhíu mày nói: "Đương nhiên!"
"Cũng tốt, nâng làm Tứ di nương cũng coi là có cái danh phận, dù sao cũng tốt hơn không danh không phận." Dung Noãn Tâm thở dài một cái, hình như là chấp nhận, dừng lại một chút, nàng lại tiếp tục nói: "Chỉ là, thân thể phụ thân khỏe mạnh, trên lễ số cũng không thể để cho người thay thế làm chứ? Nếu chuyện này truyền đi, người ngoài sẽ bình luận như thế nào?"
Giọng nói của Dung Noãn Tâm vô cùng yếu ớt, thật giống như đang tự lẩm bẩm, nhưng lúc mọi người nghe vào trong lỗ tai, trong nháy mắt lập tức giật mình.
Xác thực, Dung Định Viễn cũng không phải là tê liệt ở giường, càng không phải là đã chết, nào có đạo lý nâng di nương, gia chủ không lộ diện.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ người ngoài sẽ nói ả nguyền rủa gia chủ, Dung Định Viễn cũng tất nhiên sinh ra hiềm khích đối với ả.
Mấy ngày trước đây Khánh Phi mới nói xấu chuyện Dung Định Viễn muốn nâng thôn phụ làm bình thê cho Thái hậu biết được, nếu ngày hôm nay mình lại vội không thể nhẫn nại làm những chuyện hồ đồ này, còn không biết Thái hậu sẽ nghĩ như thế nào.
Trùng hợp lúc này, Tần thị lại tới thỉnh an Đại phu nhân, những lời này, cũng không biết nàng nghe được mấy phần, chỉ thấy mặt mũi nàng khẽ tối tăm, trên mặt mang theo mấy phần lúng túng, nhắm mắt ngẩng đầu nhìn Dung Noãn Tâm một cái.
Mạc thị giật thót mình, ánh mắt chợt lóe, vừa định thay đổi chủ ý, lại thấy Tần thị vâng vâng dạ dạ phúc thân thỉnh an ở trước mặt ả, ngụm ác khí trong lòng, lại lập tức ‘vọt’ thẳng lên.
Ả tự xưng là cao cao tại thượng, mười mấy năm qua, không người nào có thể rung chuyển địa vị của ả, chính là Nhị Di Nương và Tam di nương trước kia bị trục xuất phủ, cũng chưa từng có bản lĩnh kia.
Hôm nay Tần thị chỉ là một phụ nhân nhà nông không có bất kỳ chỗ dựa nào, vốn là cực dễ đối phó.
Nhưng không nghĩ tới, nàng sinh được một nữ nhi tâm cơ sâu đậm, mỗi lần đều có thể hung hăng nắm được chỗ đau của mình, làm cho mình phải ngậm bồ hòn (đau mà không dám kếu), còn không chỗ khiếu nại.
Cơn giận này, vẫn vùi ở trong bụng Mạc thị, trải qua mấy ngày nay lặp lại nhiều lần, đã có mùi vị sinh mủ hôi thối.
Cặp mắt Mạc thị nhíu một cái thật chặt, rồi sau đó lại lập tức giãn ra, khóe miệng lại giơ lên nhìn như vui thích, trái tim lại thoáng qua một kế......
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Trong Di Mãn viện, ngày hôm nay thật đúng là náo nhiệt, từ lúc một nhà Dung Tú Mai được đón về phủ, cách ba năm ngày, lại chạy tới nơi này của Đại phu nhân, đặc biệt là Chu Tích Ngọc kia, đừng nhìn trong ngày thường nàng hết ăn lại nằm, chạy còn chuyên cần hơn bất cứ ai.
Dung Noãn Tâm vòng qua cung nữ đỡ tấm bình phong, nhìn khắp nơi, mẫu nữ Dung Tú Mai đang vui vẻ nói gì đó với Đại phu nhân, Nhị phu nhân, mấy người cười lăn cười bò.
Dung Huệ Như ngồi ở bên người Đại phu nhân, nàng mặc la quần trắng ngà, ống tay áo và vạt áo đều dùng chỉ màu hồng nhạt thêu từng đóa haoa thủy tiên lớn, càng làm nổi bật lên hơi thở cao quý của nàng, dáng vẻ cụ xuất chúng, tác phong đích trưởng nữ đứng đầu.
Dung Huệ Kiều cũng có vẻ rất là vui mừng, nụ cười như hoa nở, càng thêm nổi bật lên vẻ xinh đẹp động lòng người, hoạt bát động lòng người của nàng.
Dung Tú Mai vẫn là dáng vẻ giả bộ đáng thương duy nhất kia.
Mấy người thấy Dung Noãn Tâm đi vào, đều không hẹn mà cùng im lặng, Dung Noãn Tâm cũng không tò mò đối với nội dung các nàng nói chuyện, vì vậy, cũng lười hỏi, chỉ là quy củ hành lễ với trưởng bối nói: "Noãn Tâm gặp qua mẫu thân, Nhị phu nhân và cô......"
Đại phu nhân vừa định trách cứ nàng không hiểu thứ tự phân chia, Dung Noãn Tâm lại nở nụ cười nhìn về Dung Huệ Như: "Đại tiểu thư và nhị tiểu thư cũng ở đây à? Thật là đúng dịp."
Phương diện lễ số là không thể soi mói, trên mặt Đại phu nhân khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng lạnh lùng khẽ hừ, thầm nghĩ, xem ngươi còn có thể đắc ý tới khi nào.
"Noãn Tâm, con vốn lớn lên ở nông thôn, phương diện lễ số ngược lại tiến bộ rất nhanh, nên mẫu thân cũng không lo lắng, chỉ là từ nay về sau con phải nhớ, từ hôm nay trở đi Tần thị, nâng làm Tứ di nương, con không thể gọi thẳng nàng là nương ở trước mặt người khác giống như trước kia!"
Mạc thị đây là không dằn nổi mà an bày vị trí cho nương con các nàng, ngày khác Dung Định Viễn trở về phủ, cũng sẽ thuận tay đẩy thuyền nói là ý tứ của lão phu nhân, không hề có quan hệ với ả rồi.
Dung Noãn Tâm hơi khiếp sợ nhìn Đại phu nhân, không hiểu hỏi: "Đây là vì sao?"
"Noãn Tâm, Tần thị ra đời đê tiện, nâng lên làm thị thiếp đã là đặc cách rồi, nếu lại muốn nâng làm bình thê, người trong phủ này chịu phục thế nào? Hơn nữa, đại lão gia cũng vẫn không gật đầu chuyện nâng làm bình thê, nơi nào Đại phu nhân làm chủ được chuyện này?" Người nói chuyện, lại là Nhị phu nhân trong ngày thường đấu ngươi chết ta sống với Đại phu nhân.
Nói ra, thật đúng là làm cho người ta không thể tin được.
Dung Noãn Tâm nhíu mày liếc nàng, chỉ thấy ở bên trên mặt của Nhị phu nhân khó nén sắc mặt vui mừng, giữa mặt mày đều là tư thế đắc ý và lấy lòng.
Đại phu nhân hẳn là cho nàng chỗ tốt đếm không hết nào đó, nếu không, người ngạo khí như Nhị phu nhân, nhất định không chịu cúi đầu xưng thần.
Cũng được, mặc kệ họ giở trò gì, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
"Nhị phu nhân nói rất có đạo lý, chỉ là, chuyện này hay là chờ phụ thân trở lại hãy nói, Noãn Tâm nghe nói phụ thân ở Bắc Cương đánh thắng trận, ngày khải hoàn trở về chắc hẳn gần ngay trước mắt, về phần nâng Tứ di nương gì đó, mẫu thân, chuyện này ngài thật muốn làm ở khi phụ thân chưa về?"
Trên mặt nàng mang theo ưu thương nhàn nhạt, hình như đang bất bình vì Tần thị.
Đại phu nhân hả hê ngoắc ngoắc môi, nhíu mày nói: "Đương nhiên!"
"Cũng tốt, nâng làm Tứ di nương cũng coi là có cái danh phận, dù sao cũng tốt hơn không danh không phận." Dung Noãn Tâm thở dài một cái, hình như là chấp nhận, dừng lại một chút, nàng lại tiếp tục nói: "Chỉ là, thân thể phụ thân khỏe mạnh, trên lễ số cũng không thể để cho người thay thế làm chứ? Nếu chuyện này truyền đi, người ngoài sẽ bình luận như thế nào?"
Giọng nói của Dung Noãn Tâm vô cùng yếu ớt, thật giống như đang tự lẩm bẩm, nhưng lúc mọi người nghe vào trong lỗ tai, trong nháy mắt lập tức giật mình.
Xác thực, Dung Định Viễn cũng không phải là tê liệt ở giường, càng không phải là đã chết, nào có đạo lý nâng di nương, gia chủ không lộ diện.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ người ngoài sẽ nói ả nguyền rủa gia chủ, Dung Định Viễn cũng tất nhiên sinh ra hiềm khích đối với ả.
Mấy ngày trước đây Khánh Phi mới nói xấu chuyện Dung Định Viễn muốn nâng thôn phụ làm bình thê cho Thái hậu biết được, nếu ngày hôm nay mình lại vội không thể nhẫn nại làm những chuyện hồ đồ này, còn không biết Thái hậu sẽ nghĩ như thế nào.
Trùng hợp lúc này, Tần thị lại tới thỉnh an Đại phu nhân, những lời này, cũng không biết nàng nghe được mấy phần, chỉ thấy mặt mũi nàng khẽ tối tăm, trên mặt mang theo mấy phần lúng túng, nhắm mắt ngẩng đầu nhìn Dung Noãn Tâm một cái.
Mạc thị giật thót mình, ánh mắt chợt lóe, vừa định thay đổi chủ ý, lại thấy Tần thị vâng vâng dạ dạ phúc thân thỉnh an ở trước mặt ả, ngụm ác khí trong lòng, lại lập tức ‘vọt’ thẳng lên.
Ả tự xưng là cao cao tại thượng, mười mấy năm qua, không người nào có thể rung chuyển địa vị của ả, chính là Nhị Di Nương và Tam di nương trước kia bị trục xuất phủ, cũng chưa từng có bản lĩnh kia.
Hôm nay Tần thị chỉ là một phụ nhân nhà nông không có bất kỳ chỗ dựa nào, vốn là cực dễ đối phó.
Nhưng không nghĩ tới, nàng sinh được một nữ nhi tâm cơ sâu đậm, mỗi lần đều có thể hung hăng nắm được chỗ đau của mình, làm cho mình phải ngậm bồ hòn (đau mà không dám kếu), còn không chỗ khiếu nại.
Cơn giận này, vẫn vùi ở trong bụng Mạc thị, trải qua mấy ngày nay lặp lại nhiều lần, đã có mùi vị sinh mủ hôi thối.
Cặp mắt Mạc thị nhíu một cái thật chặt, rồi sau đó lại lập tức giãn ra, khóe miệng lại giơ lên nhìn như vui thích, trái tim lại thoáng qua một kế......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook