[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên
-
Chương 57
- Ưu điểm bánh quẩy của ta cũng không chỉ là cứng rắn, ở trong còn chứa tam trọng ám kình, một kích nện xuống, tam trọng ám kình chồng chất bộc phát, uy lực kinh người, có thể đánh cho địch nhân trở tay không kịp.
- Ngươi nếu như đói bụng muốn ăn cũng không thành vấn đề, bảo đảm hạn sử dụng rất dài.
Dứt lời, sư huynh bán bánh quẩy còn cắn một cái, tam trọng ám kình bộc phát ở trong miệng y, ngoại trừ miệng phồng lên ba lần, cái gì cũng không có phát sinh.
- Sư huynh, ta là người mới tới, có một số việc không hiểu, bánh quẩy này vì sao vừa có thể làm vũ khí, cũng vừa có thể làm đồ ăn, nó thật sự có thể ăn sao?
Sư huynh nhìn ra tu vi của Lục Dương, nếu là sư đệ Trúc Cơ kỳ khẳng định mới nhập tông, người mới tới hỏi vấn đề này cũng là bình thường.
- Đây là một loại phương thức rèn luyện cùng nghiệm chứng thành quả luyện thể của chính mình.
- Cái gọi là luyện thể, đương nhiên có bên trong luyện tạng phủ cùng gân cốt, bên ngoài luyện da và thất khiếu, như vậy mới được coi là thể tu chân chính, trừ cái đó ra, răng cũng là một khâu ắt không thể thiếu.
- Ta nghe nói có một số thể tu chỉ luyện gân xương da đến cực hạn, ở dưới va chạm mạnh, ngay cả núi cao cũng run rẩy theo, được xưng tụng là đao thương bất nhập, người khác vào lúc đối mặt với mấy vị thể tu đao thương bất nhập này rất là buồn rầu, liền nghĩ ra một loại biện pháp giải quyết.
- Biện pháp gì?
- Bọn hắn vận dụng các loại pháp thuật biến hóa thân hình lớn nhỏ tùy ý, thu nhỏ thân thể, công kích những thể tu này từ bên trong, những thể tu này không rèn luyện phế phủ, rất dễ dàng liền bị người dùng phương pháp kia đánh bại.
- Những người này không được tính là thể tu chân chính.
Sư huynh cạ cạ hàm răng, phát ra thanh âm va chạm giống như kim loại.
Bọn hắn luyện khí được tính là một nửa thể tu, cường độ thân thể không so được với luyện thể sĩ chân chính, nhưng trong ngoài đều đã luyện qua.
- Tu sĩ bình thường dùng pháp bảo làm vũ khí, mà thân thể của thể tu chính là vũ khí mạnh nhất, nếu đã là vũ khí mạnh nhất, như vậy ăn bánh quẩy này cũng không phải gì việc khó.
Lục Dương nghe hiểu, đồ ăn trong nhà ăn có công năng rất lớn, có thể chia làm hai loại tác dụng, một loại xem như vũ khí bán cho những người không phải luyện thể sĩ như mình, một loại là xem như đồ ăn bán cho thể tu.
- Mạnh Cảnh Chu bái môn hạ Tam trưởng lão, là thể tu đường đường chính chính, hẳn là có thể cắn.
Lục Dương nghĩ tới đây, mua một cái bánh quẩy, hây a vung vẩy hai lần, trĩu nặng, cảm giác rất có phân lượng.
Lục Dương lại đi tới quầy bánh nướng.
Bán bánh nướng là một vị sư tỷ, lên men bột, đánh bột, nhào bột, vò nén cho tới khi thành hình, vô cùng thành thạo, không biết đã luyện bao lâu thời gian.
Sư tỷ lần lượt vo bột thành từng viên, tay, cổ tay, cánh tay, thân thể... toàn thân dùng lực, nhào viên bột thành hình bánh.
Động tác không bàn mà hợp với một loại đạo lý thiên địa nào đó, đây dường như không chỉ làm công việc nhào bột đơn giản mà còn là một cách rèn luyện sự phối hợp của cơ thể.
Sư tỷ đặt phôi bánh lên đài rèn đúc, dùng búa lớn đập thật mạnh, tạo ra tiếng bang bang bang bang, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, rơi xuống mặt đất đốt cháy thành những lỗ nhỏ.
Sau đó phôi bánh được tôi vào nước lạnh, nước lạnh sôi lên trong nháy mắt sủi bọt ùng ục, chẳng mấy chốc một cái bánh nướng đã được làm xong.
Lục Dương cảm thấy mở rộng tầm mắt, Bách Luyện Phong quả thật rất có sáng kiến, kết hợp mỹ thực cùng với luyện khí một cách liền mạch.
- Bánh nướng mới ra lò đây
Đồ trong nhà ăn đúng là rất rẻ, Lục Dương nhìn thấy có nhiều đồ tốt ở đây, nếu không phải điểm cống hiến có hạn, hắn thật sự muốn mua hết.
...
Sáng sớm hôm sau, Lục Dương dựa theo ước định đi tụ họp tại cổng sơn môn Vấn Đạo Tông.
- Đang chờ ngươi.
Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy Lục Dương liền phất tay, phía sau y có một chiếc xe ngựa, chính là chiếc xe ngựa chở bọn hắn tới Vấn Đạo Tông trước đây, ngựa kéo cũng vẫn là lão Mã quen thuộc.
Khác biệt duy nhất chính là người thứ ba từ đại sư tỷ Vân Chi chuyển thành Man Cốt.
Man Cốt chăm chỉ học tập, trong khi đang chờ đợi cũng tranh thủ đọc sách, chiếc nho bào rộng rãi ôm lấy cơ bắp của hắn, thoạt nhìn còn thật sự giống như là một vị nho sinh dáng vóc cao lớn.
- Không cần cưỡi phi chu?
Lục Dương đều đã chuẩn bị cưỡi phi chu, Súc Địa Thành Thốn của hắn mặc dù thuận tiện, nhưng cuối cùng cũng không di chuyển nhanh và tiện lợi bằng phi chu.
Hắn tạm thời từ bỏ học tập Súc Địa Thành Thốn, chuyên tu Súc Địa cùng Thành Thốn.
Mạnh Cảnh Chu vỗ vỗ xe ngựa, đắc ý nói:
- Xe ngựa này của ta thế nhưng là dị bảo, ở trong chứa trận pháp không gian, chúng ta ngồi bên trong cảm thấy xe ngựa đi chậm, trên thực tế đối với người ngoài mà nói, nó còn nhanh hơn phi chu.
Ngẫm lại cũng đúng, Mạnh gia ở Đế Thành xa xa, Mạnh Cảnh Chu dựa vào một chiếc xe ngựa đi từ Mạnh gia đến Vấn Đạo Tông, không thể nào là lão Mã đi tới từng bước từng bước, như thế đi vài năm cũng đều đi không đến Vấn Đạo Tông.
Xe ngựa trước khi đến Vấn Đạo Tông đã vận dụng trận pháp chạy như bay, tới gần Vấn Đạo Tông mới đóng lại trận pháp giảm tốc độ, dùng chuyện này biểu thị kính ý đối với Vấn Đạo Tông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook