Ba người Lục Dương yên lặng thu hồi ánh mắt, cố gắng giảm bớt cảm giác hiện diện của mình.

Nhìn sự hung dữ trên khuôn mặt của năm vị sư huynh, e rằng ngay cả xúc động giết người diệt khẩu cũng đều có.

- Nói đến ngươi có muốn đoán xem ta gọi món ngon gì cho ngươi không, nhất định là món ngươi thích ăn.

Mạnh Cảnh Chu nhỏ giọng nói, sợ hấp dẫn sự chú ý của năm vị sư huynh gọi thịt lợn rừng.

Lục Dương không hiểu ra sao, Mạnh Cảnh Chu làm sao biết rõ hắn thích ăn cái gì.

- Ngươi làm sao biết rõ Lục sư huynh thích ăn cái gì?

Đào Yêu Diệp dùng thanh âm nhỏ hơn hỏi.

Mạnh Cảnh Chu giơ ngón tay cái lên, nở một nụ cười xán lạn lộ ra tám cái răng:

- Ta đặc biệt đến hỏi đại sư tỷ.

Lục Dương lập tức sinh ra dự cảm không ổn.

- Đậu phụ ngâm tới rồi!

- Tào phớ tới rồi!

- Đậu phụ tẩm hành!

- Đậu phụ ma bà!

Tiểu nhị cửa tiệm vừa báo tên món ăn vừa mang thức ăn lên, một bữa tiệc đậu phụ với đủ loại màu sắc và mùi thơm được bày ra trước mặt Lục Dương, ngay cả người không cảm thấy hứng thú với đậu phụ như Đào Yêu Diệp khi ngửi được mùi thơm cũng đều muốn động đũa.

Mỗi lần hét lên, mặt của Lục Dương liền sẽ trắng bệch một phần.

Mạnh Cảnh Chu có chút dương dương đắc ý:

- Đại sư tỷ nói ngươi tạm thời không ăn cái khác, ngày nào cũng ăn đậu phụ, trong lúc ngủ mơ còn nói cái gì Đậu Phụ Thiên Tôn.

- Ta liền nghĩ ngươi hẳn là rất thích ăn đậu phụ.

- Không cần quá cảm động, người trong nhà ta nói rằng khi muốn mời ai đó ăn, phải hỏi sở thích của họ trước, mới có thể biểu hiện ra thành ý, ta mặc dù đại đa số thời điểm không tán đồng cách nhìn của người trong nhà, nhưng chuyện này ta thấy đúng.

- Ta đặc biệt tới Bách Hương Lâu đặt một bàn tiệc đậu phụ, ngươi đừng xem nhẹ những món ăn này, nhìn thường thường thường nhưng đều là linh đậu ngàn dặm chọn một, đồ ăn kèm đều là linh dược lâu năm, còn nước dùng là nước tinh khiết thu được bằng cách làm tan chảy hàn băng Cực Bắc...

Sắc mặt của Lục Dương trong nháy mắt trở nên trắng hơn đậu phụ.

Ngươi hỏi thăm ra được cái gì?!

...

Đợi thực khách ăn vừa lòng thỏa ý, vỗ cái bụng căng phồng rời khỏi Bách Hương Lâu, tiểu nhị nhanh chóng thu dọn bát đĩa lau sạch bàn, rảnh rỗi lại nghĩ tới vấn đề của Lục Dương.

Ăn Tích Cốc Đan, tính là ăn cơm hay tính là tích cốc?

Vấn đề nhìn như thường thường không có gì lạ lại giấu giếm huyền cơ, thật sự càng nghĩ càng thấy có tính triết học.

Xem ra đệ tử mới chiêu mộ lần này có người có ngộ tính cực cao, ngày sau nhất định sẽ làm nên chuyện!

- Này đầu bếp, hỏi ngươi một vấn đề.

Tiểu nhị cửa tiệm đi vào phòng bếp, ném vấn đề cho đồ tể.

Phòng bếp cuồn cuộn sóng nhiệt, Luyện Khí kỳ đụng phải, may mắn thì chỉ dính hoả độc, bị hành hạ cả một đời, nếu xui xẻo nội tạng trực tiếp bị thiêu đốt, chỉ còn lại khung xương.

Muốn nấu thiên tài địa bảo, tiên hoa kỳ trân, dùng lửa phàm trần tự nhiên không nấu nổi, không nói những cái khác, chỉ là thui lông lợn rừng Nguyên Anh kỳ, ít nhất phải dùng hỏa diễm do Kim Đan hậu kỳ tế luyện, bực này hỏa diễm tự nhiên là có uy lực doạ người.

Tiểu nhị không để ý đến nhiệt độ cao khủng khiếp trong bếp, dùng khăn lau trên vai tùy ý phẩy, nhiệt độ cao liền biến mất không còn một mảnh, thay vào đó là cảm giác mát mẻ.

- Chuyện gì? Muốn học ta cách giết heo?

Tiểu nhị trừng mắt:

- Ta học thứ này để làm gì? Ta nghĩ ra một vấn đề triết học liên quan đến nấu ăn, đến kiểm tra ngươi một chút.

Đầu bếp đang dùng bàn chải chà bếp lò, ngừng tay ném bàn chải qua một bên, bắt chéo chân nói:

- Ngươi hỏi đi.

- Ngươi nói ăn Tích Cốc Đan, tính là ăn cơm hay tính là tích cốc?

Đầu bếp cười nhạo một tiếng, không chút nghĩ ngợi, vừa định nói đáp án, liền ngẩn ra.

Đúng vậy, đến cùng tính ăn cơm hay là tính tích cốc?

Đầu bếp hồ nghi nhìn tiểu nhị:

- Không đúng, chỉ số thông minh của ngươi ai cũng rõ, lấy chỉ số thông minh của ngươi làm sao có thể nghĩ ra loại vấn đề này?

Tiểu nhị cửa tiệm cả giận nói:

- Đồ tể, ta cho ngươi biết, ngươi chớ xem thường người!

- Cho nên vấn đề này là ngươi nghĩ?

- Không phải.

Hai người thương lượng một chút, cảm thấy lấy đầu óc của bọn hắn suy nghĩ loại vấn đề này vẫn quá sớm, thế là mang vấn đề đi hỏi Lâu chủ.

Minh trà phiêu hương, cô đọng thành những nét chữ mộc mạc giản dị, mơ hồ mà huyền bí, Lâu chủ đun ấm, pha trà, tráng chén, thưởng thức trà, động tác như nước chảy mây trôi, khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Lâu chủ là một vị vị mỹ phụ khí chất lộng lẫy, trắng nõn như ngọc, trên trán có tinh văn như ẩn như hiện.

Nàng bất đắc dĩ nhìn tiểu nhị cùng với đầu bếp, cảm thấy có phải công việc quá ít, cho nên mới dư thừa thời gian suy nghĩ vấn đề nhàm chán này hay không.

- Các ngươi không nên bị danh xưng Tích Cốc Đan làm cho mê hoặc. Tác dụng ban đầu của Tích Cốc Đan cũng không phải tích cốc, mà là luyện chế đồ ăn thành đan dược, vào trong bụng chậm rãi phân giải, từ đó đạt được hiệu quả không ăn uống trong thời gian dài.

- Tích Cốc Đan trên bản chất là đồ ăn.

- Hiểu chưa?

Đầu bếp như có điều suy nghĩ:

- Đã hiểu, cho nên đan sư luyện chế Tích Cốc Đan, kỳ thật là đồng đạo với ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương